Ánh kiếm cực kỳ sắc bén đánh lên đốm Quỷ Vương Huỳnh đầu tiên, lực xoáy mãnh liệt khiến thân hình võ giả cầm kiếm run lên. Kình lực quái lạ này khiến hắn giật nảy mình.
Ầm!
Vụ nổ kịch liệt thôn phệ võ giả dùng kiếm.
Đốm Quỷ Vương Huỳnh còn lại liên tiếp nổ tung trong ngọn lửa.
Rầm rẩm ầm!
Khối lửa bùng nổ bành trướng gấp vài lần, ánh sáng lập tức trở nên cực kfy chói mắt, sáng lên giữa không trung như khói hoa.
Đường Thiên vẫn duy trì tư thế nhìn lên trong lúc rơi xuống, nhìn khối lửa chói lọi trên bầu trời, gương mặt bình thản không chút lay động. Trong ngọn lửa đó, kiếm ý đã biến mất, mười đốm Quỷ Vương Huỳnh cùng nổ, muốn cứng rắn chống đỡ căn bản không thể.
Đây là thắng lợi!
Trong ngực hắn dâng trào cảm giác tự tin mạnh mẽ, đôi mắt kiệt ngạo bình tĩnh dị thường, bất cứ lúc nào ta cũng sẽ không bỏ qua. Cho dù con đường phía trước có nguy hiểm hơn nữa thiếu niên như thần cũng không hề sợ sệt.
Ta đã chuẩn bị kỹ càng.
Ta chắc chắn sẽ thắng lợi.
Ngay khi đang rơi xuống đất, gã linh hoạt lộn ngược lại sau, rơi xuống trên đường phố, không buồn nhìn quầng lửa trên đỉnh đầu, võ giả dùng kiếm kia đã hóa thành tro tàn. Keng, một thanh kiếm rơi từ trên trời xuống cách gã không xa, vỡ thành từng mảnh. Đường Thiên không nhìn nhiều, chân lực trong cơ thể gã vốn khô kiệt chậm rãi sinh trưởng, gã quay người lao nhanh về phía trang viên, Lăng Húc và Hạc chắc chắn cũng bị tập kích!
Đường phố dồn dập né tránh.
Đột nhiên thân hình Đường Thiên ngưng bặt lại.
Bộp bộp bộp!
Tiếng vỗ tay vang lên từ đường phố phía trước cách hai trăm mét, một cô gái thân mặc giáp vàng vừa vỗ tay vừa đi nganh chính giữa đường.
“Quả không hổ là người có thể khiến Diệp Triều Ca trọng thương. Ta đã sớm nghi ngờ võ giả cấp bạc không phải đối thủ của ngươi, có điều tận mắt chứng kiến mới thật sự tin tưởng.”
Con ngươi Đường Thiên đột nhiên co rụt lại.
Khí tức thật cường đại!
Đối phương như một mặt trời rực cháy, chỉ đứng đó thôi mà sóng năng lượng mãnh liệt như cuồng phong vũ bão khuếch tán ra bốn phương. Càng khiến người ta kinh hãi hơn là bộ giáp trên người nàng có năng lượng như gợn sóng chậm rãi chảy xuôi bên ngoài.
Gương mặt trái xoan tinh xảo không chút tì vết, mái tóc dài buông xõa ngang vai, con mắt màu đen lạnh lẽo không chút tình cảm.
“Lần đầu gặp gỡ, ta tên Tiểu Nhã, xin chiếu cố nhiều hơn.”
Đường Thiên hít sâu một hơi: “Võ giả hoàng kim?”
“Đúng vậy, Tiểu Nhã vẫn luôn cảm thấy Đường tiên sinh là một thiên tài. Lần này trước khi lên đường phân hội trưởng Ân Ân cũng dặn, chút hiểu lầm của Đường tiên sinh và Diệp gia vốn không đáng nhắc tới. Nếu Đường tiên sinh đồng ý gia nhập phân hội hoàng kim thứ mười ba của chúng ta, phân hội trưởng đồng ý đứng ra hòa giải mâu thuẫn giữa Đường tiên sinh và Diệp gia.”
Cơ Tiểu Nhã chậm rãi nói, giọng nói của nàng cực kỳ dễ nghe thế nhưng lời nói lại đầy áp bức ngột ngạt.
Đường Thiên lắc đầu: “Cám ơn ý tốt, ta không muốn tham gia vào võ hội Quang Minh.”
“Đường tiên sinh cần gì làm theo cảm tính như vậy, dẫu thế nào sinh mệnh cũng rất đáng quý.” Cơ Tiểu Nhã thản nhiên nói.
Đường Thiên liếm môi, đáp: “Nói không sai, có điều mạng của ta trước giờ chỉ do ta làm chủ.”
Cơ Tiểu Nhã sắc mặt hờ hững: “Đường tiên sinh quá tự tin.”
“Thử mới biết!”
Đường Thiên nói xong lập tức phát động Tàng Phong Bộ, không hề úy kỵ nhào về phía Cơ Tiểu Nhã.
“Dũng khí vô tri, chỉ là ngu xuẩn.”
Cơ Tiểu Nhã sắc mặt hờ hững, nâng cánh tay, năm ngón khẽ tách ra nhắm thẳng vào Đường Thiên.
Trong lòng Đường Thiên chợt nảy sinh cảnh giác, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt chớp mắt bao phủ toàn thân gã, trong lòng gã thót lại, không hề nghĩ ngợi cưỡng ép vận Tàng Phong Bộ, thân hình gập lại, đâm chéo vào một cửa hàng khác trên phố.
Ầm!
Mũi kiếm ánh sáng lướt sát qua như dòng lũ xối xả dội rửa mỗi góc con phố.
Đường Thiên hít một hơi lạnh, dòng lũ kiếm lướt nhanh qua kéo theo kình khí khiến sau lưng gã đau nhức.
Đây là võ giả hoàng kim ư...
Thế nhưng lúc này gã chẳng hề do dự, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt vẫn luôn quẩn quanh trong lòng gã, thế nhưng cảm giác này không khiến gã sợ hãi ngược lại càng thêm phấn khơi. Gã không hề do dự, dưới chân vận kình, toàn thân bay ngược lại va vào trên tường.
Phốc!
Trong âm thanh khó lòng nhận ra đó, bức tường gạch sụp đổ như bột mỳ, Đường Thiên như con linh miêu sông vào một cửa hàng sát vách.
Liên tục như vậy lọt qua vài cửa hàng, trong lòng lại nảy sinh cảnh giác, thân thể Đường Thiên lao thẳng ra ngoài.
Ầm!
Chỉ thấy mưa kiếm ầm ầm bao phủ vị trí vừa rồi của gã, cửa hàng chia năm xẻ bảy như tờ giấy!
Đường Thiên vừa lao ra đường thân hình lại gập lại, chân phải đạp mạnh xuống mặt đất, xẹt, thân hình gã mơ hồ biến mất trong không khí.
Gần như cùng lúc đó gã đột nhiên xuất hiện trước mặt Cơ Tiểu Nhã!
Năm ngón tay như móc câu mang theo luồng sáng bạc chói mắt chộp thẳng về phía Cơ Tiểu Nhã.
Trong mắt Cơ Tiểu Nhã lóe lên vẻ kinh ngạc, hai lần tấn công liên tục đều bị né tránh, tình huống này đã rất lâu rồi nàng không gặp phải. Đường Thiên như sớm biết đòn tấn công của nàng, thong dong né tránh. Gần như ngay khi nàng san bằng vị trí vừa rồi của Đường Thiên, gã đã lao thẳng tới trước mặt nàng, tốc độ nhanh như chớp giật.
Lại là một loại bộ pháp vô song mà nàng chưa từng thấy.
Thú vị!
Trong đôi mắt lạnh lẽo của Cơ Tiểu Nhã rốt cuộc cũng dậy lên chút sóng, đối mặt với một trảo khó lòng nắm bắt của Đường Thiên, nàng vẫn như không hề phát hiện.
Ầm!
Một bàn tay vàng óng ngăn Hỏa Liêm Quỷ Trảo của Đường Thiên lại.
Thân hình Cơ Tiểu Nhã loáng cái đã lui lại hai bước, Đường Thiên chỉ cảm thấy trảo vừa rồi như đánh phải bức tường sắt, năm ngón tay đau như sắt nứt ra, càng nguy hiểm hơn là một luồng chân lực hung hãn cực điểm ầm ầm chui vào kinh mạch gã.
Đường Thiên dùng tốc độ nhanh hơn thất bại quay về, ầm ầm va vào một cửa hàng.
Con mắt Cơ Tiểu Nhã lạnh đi, vung cánh tay trái, vô số kiếm quang dâng trào về phía Đường Thiên đang bay ngược lại.
Ầm ầm ầm!
Kiếm khí như mưa rơi bao phủ phạm vi năm trượng, các cửa hàng bị xoắn nát.
Thực lực Đường Thiên khiến Cơ Tiểu Nhã giật mình, trực giác cường đại cũng bình thườngt hôi, rất nhiều võ giả trời sinh nắm giữ trực giác kinh người, Cơ Tiểu Nhã cũng từng gặp võ giả loại này. Thế nhưng Đường Thiên ngoại trừ trực giác cường đại, võ kỹ cũng vô cùng mạnh mẽ, bộ pháp là võ kỹ vô song, trảo pháp cũng là võ kỹ vô song.
Cũng tu luyện võ kỹ vô song, Cơ Tiểu Nhã nhanh chóng nhận ra.
Chiêu vừa rồi đã thất bại.
Cơ Tiểu Nhã trầm mặt, ánh mắt đảo qua đường phố, con phố này đã sớm không một bóng người.
Phốc!
Một tiếng vang nhẹ dị thường rơi vào tai Cơ Tiểu Nhã không khác gì tiếng sấm sét bùng nổ, không hề do dự, nàng vung tay về phía vừa có tiếng động!
Ầm!
Quang kiếm như mưa, gạch tường ầm ầm bể nát.
Không đúng!
Ánh mắt Cơ Tiểu Nhã lộ vẻ nghiêm nghị, bàn tay bỗng thu lại.
Ầm, vô số luồng quang kiếm như dòng lũ dâng trào từ thân thể nàng, xông thẳng tới chân trời.
Giết!”
MỘt tiếng quát hung hãn như sấm vang lên sau đầu nàng, con mắt Cơ Tiểu Nhã trợn tròn, làm sao gã vòng ra sau lưng nàng được?
Năm ngón tay Đường Thiên kéo theo năm luồng sáng bạc chói mắt, đánh thẳng vào bình phong hình tròn do dòng lũ kiếm tạo thành.
Khí kình xoắn ốc bắn ra từ đầu ngón tay Đường Thiên, như năm mũi khoan xoắn ốc cao tốc đâm thẳng vào bức tường kiếm quang.
Sau lưng Cơ Tiểu Nhã như có mắt, vài chục luồng kiếm quang tụ tập sau đầu nàng, hóa thành một luồng kiêma quang hơngươi một thước, miễn cưỡng chống đỡ Hỏa Liêm Quỷ Trảo của Đường Thiên.
Thân thể mềm mại của Cơ TIểu Nhã bỗng chấn động, kiếm quang chợt hóa thành cặp cánh ánh sáng, nàng bỗng biến mất trước mặt Đường Thiên.
Một khắc sau, nàng xuất hiện lại trên bầu trời trước mặt Đường Thiên, sắc mặt âm trầm như nước.
Nàng giơ tay sờ sau đầu, một đoạn tóc sau đầu nàng đã bị chỉ lực của Đường Thiên xoắn nát. Đã nhiều năm rồi nàng chưa từng chịu thiệt như vậy, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
“Diệp gia đánh giá thấp thực lực của ngươi.” Cơ Tiểu Nhã đứng trên không trung lạnh lẽo nói: “Nắm giữ trực giác như dã thú, tu luyện hai loại võ kỹ vô song, ngươi đã có tư cách trúng cử võ giả hoàng kim.”
Đường Thiên thở hổn hển, vừa rồi tấn công liên tục, gã không hề giữ lại, toàn lực ứng phó, không ngờ chỉ mò được vài sợi tóc của đối phương. Nữ nhân này còn mạnh mẽ hơn Diệp Triều Ca một chút!
Đây là võ giả hoàng kim ư....
Võ giả hoàng kim còn được gọi là Kim Tam Thiên. Hễ được xưng là võ giả hoàng kim, thứ hạng trên Thiên Bảng ắt trong khoảng ba ngàn, mà đồng dạng, ba ngàn vị trí đầu trên Thiên Bảng cũng được gọi là Khu Vực Hoàng Kim.
Trong mắt Đường Thiên bùng lên chiến ý, đây là võ giả hoàng kim ư...
Những cường giả xa xôi không thể với tới giờ đã trở thành kẻ địch, trở thành đối thủ của mình, không biết từ lúc nào mình đã lên tới mức độ này. Mẹ ơi, mẹ có thấy không? Thiên Huệ à, muội có thấy không? Quỷ Trảo à, người có thấy không?
Đường Thiên ta đã khiêu chiến một võ giả hoàng kim rồi!
Trong lòng Đường Thiên dâng trào cảm xúc.
“Có điều, ngươi chỉ có tư cách mà thôi, cho dù là võ kỹ vô song cũng có phân chia cao thấp.” Cơ Tiểu Nhã nhìn từ cao xuống, lạnh nhạt nói: “Cho ngươi mở mang kiến thức một chút, thế nào mới thật là võ kỹ vô song.”
Cảm giác lạnh lẽo ngột ngạt vang dâng lên trên đỉnh đầu Đường Thiên.
Đường Thiên vẫn bỏ ngoài tai, trong lồng ngực gã dâng trào chiến ý, khiến gã chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét lướn.
Mọi người có thấy không?
Có thấy không?
Đường Thiên nhiệt huyết sôi trào, đột nhiên ngẩng mặt lên, con mắt sung huyết, như dã thú khát máu. Nhìn Cơ Tiểu Nhã trên bầu trời, máu tươi trong cơ thể gã như nóng rực tới mức muốn bốc cháy, gã nhếch mép nở nụ cười uy nghiêm đáng sợ.
Cơ Tiểu Nhã chạm vào ánh mắt Đường Thiên, không biết vì sao trong lòng bỗng căng thẳng. Trong đôi mắt Đường Thiên không chút sợ hãi, chẳng chút lùi bước, ngược lại tràn ngập chiến ý, như có mối thù không đội trời chung với nàng.
Nàng cảm thấy cực kỳ khó hiểu, chẳng lẽ gã không thấy chênh lệch giữa mình và gã ư?
Đột nhiên trong đầu Cơ Tiểu Nhã nảy sinh một ý nghĩ hoang đường, hay là gã cảm thấy có cơ hội chiến thắng mình?
Nếu thật vậy, thật quá nực cười!
Tâm thần Cơ Tiểu Nhã lại khôi phục bình tĩnh, chân lực trong cơ thể nàng nhanh chóng vận chuyển. Chân lực truyền vào bộ giáp trên người, bên ngoài bộ giáp hiện lên từng điểm sáng, ánh sáng dùng tốc độ kinh người tụ tập trên ngón tay nàng.
Đường Thiên cảm giác được chấn động kinh người do Cơ Tiểu Nhã tỏa ra, gã không hề sợ hãi.
Đánh bại nữ nhân này, mình sẽ là võ giả hoàng kim!
Võ giả hoàng kim!
Mục tiêu từng cho là xa xôi lập tức trở nên gần tới mức giơ tay ra là chạm vào được, lời thề dưới bầu trời sao của thiếu niên như tiếng trống trận theo gió thổi tới, khuấy động tâm can gã.
Kiêu hãnh và tự tin khiến thân thể gã càng ưỡn thẳng.
Ta như lời thề đó, tiến tới đây, ta như lời thề đó, chiến đấu tới đây, ta như lời thề đó, chưa từng từu bỏ, chưa bao giờ sợ hãi, liều lĩnh theo đuổi thắng lợi.
Nơi này, hôm nay.
Chỉ cần đánh bại ngươi, ta chính là võ giả hoàng kim.
Chiến ý trong cơ thể Đường Thiên ầm ầm bùng nổ.