Chiến Thần Bất Bại

Chương 378: Chương 378: Chiến đấu




Thân thể Đường Thiên đột nhiên biến mất trong không khí.

Kiếm ánh sáng trong tay Cơ Tiểu Nhã mới ngưng kết được một nửa, ánh mắt lại đột nhiên co rụt lại, nhanh quá!

Viu, một bóng người mơ hồ xuất hiện bên trái nàng, một vệt lửa chói mắt đột nhiên kéo từ góc dưới bên trái lên tầm mắt nàng. Tay trái nàng cứng rắn tiếp một trảo này, sức mạnh cương mãnh ác liệt tới mức tay trái nàng gần như tê rần.

Áp sát cận chiến cứng đối cứng như vậy là điểm yếu của nàng, thể nàng bị luồng sức mạnh này kéo ngược lại phía sau vài mét.

Có điều, thân phận võ giả hoàng kim của Cơ Tiểu Nhã cũng không phải tự dưng nhận được, kinh nghiệm chiến đấu của nàng cực kỳ phong phú, ngay khi hai bàn tay chạm nhau, vô số luồng kiếm quang như dòng lũ dâng tròa từ lòng bàn tay nàng.

Không bắn trúng!

Đường Thiên như đã sớm dự liệu chiêu này của nàng,t hân hình lại biến mất.

Viu, tiếng gió vang lên sau lưng nàng, Cơ Tiểu Nhã không dám lười biếng, kiếm quang hóa thành cánh ánh sáng sau lưng đột nhiên gập lại. Ầm, sức mạnh hung hãn truyền lại từ lưng, cặp cánh ánh sáng tan nát, Cơ Tiểu Nhã rên lên một tiếng, lại bay thẳng về phía trước bảy tám mét.

Còn không đợi nàng ổn định thân hình, trên đỉnh đầu đã vang lên tiếng gió sắc bén.

Cơ Tiểu Nhã giơ tay trái lên bảo vệ đỉnh đầu, ầm, một luồng sức mạnh còn cường đại hơn hai lần trước lan dọc theo cánh tay, tay nàng bủn rủn không tả nổi, thân hình như cái cọc gỗ bị nện thẳng xuống, rơi ầm ầm về phía mặt đất.

Hai chân nàng rơi xuống đất, ầm, vô số bụi bặm theo sóng khí khếch tán ra bốn phía.

Sức mạnh kinh người không khiến nàng quỳ gối, lửa giận trong lòng nàng đã sớm cháy tới mức tận cùng, không ngờ mình lại bị một kẻ yếu ớt đánh cho chật vật nhu vậy!

Đã bao lâu rồi không chật vật như vậy?

Võ giả hoàng kim trong võ hội Quang Minh luôn được người người kính ngưỡng. Mười ba phân hội hoàng kim là sức mạnh trung kiên nhất của võ hội Quang Minh. Cho dù là phân hội mười ba của bọn họ cũng là cường giả san sát, võ giả cách phong thánh chỉ một bước cũng có không ít.

Quyền lực của võ giả hoàng kim còn lớn hơn trưởng lão bình thường.

Bất kể đi tới đâu bọn họ cũng cao sang không thể với tới, bị một kẻ thanh danh chẳng nổi đánh cho chật vật như vậy, cho dù chỉ ba chiêu cũng đủ khiến Cơ Tiểu Nhã kiêu căng tự mãn có cảm giác muốn nổ tung vì tức giận.

Nếu nói trước đó nàng còn nhớ lời dặn của phân hội trưởng ý muốn mời chào Đường Thiên thì lúc này trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, phải băm vằm tên này thành tám mảnh mới có thể phát tiết mối hận trong lòng nàng!

Quang kiếm trong tay đã ngưng tụ thành, đúng lúc này, tiếng gió vang lên bên phải, ánh mắt nàng lóe lên vẻ tàn khốc, quang kiếm đột nhiên chém ngang!

Ong!

Một tiếng rít trầm trầm khiến da dầu tê dại lướt qua không khí, một ánh kiếm chói mắt lướt qua không trung rồi biến mất.

Ánh kiếm lướt qua không trunh, xẹt qua một gian nhà phía xa, chặt ngang nó như cắt một miếng bánh.

Ầm ầm ầm!

Từ dưới chân Cơ Tiểu Nhã tới cách xa một trăm mét, trên một hình quạt hoàn chỉnh, tất cả phòng ốc đều bị chặt ngang, ầm ầm sụp đổ, làm dấy lê bụi bặm khắpn ơi.

Uy lực của chiêu kiếm khiến tất cả những người quan chiến sắc mặt như đất.

Phải biết khu buôn bán này là nơi tập trung các cửa hàng của các thương hội. Để phòng ngừa cướp bóc, những cửa hàng này đều được thiết kế cực kỳ kiên cố, võ giả bình thường dùng hết toàn lực thậm chí còn không để lại chút dấu vết nào trên mặt tường.

Nhưng chiêu kiếm này của Cơ Tiểu Nhã lại hủy sạch tất cả phòng ốc.

Đám người quan chiến ngơ ngác lui lại phía sau, bọn họ vốn tưởng đứng xa như vậy rồi đã là an toàn, thế nhưng uy lực chiêu kiếm vừa rồi của Cơ Tiểu Nhã khiến tất cả đều run sợ.

Trong đám người không phải ai cũng hoang mang như vậy.

Hai nam tử vẻ mặt nhanh nhẹn đứng trong góc thối nhỏ giọng bàn luận.

Nam tử trọc đầu cười nói: “Cơ Tiểu Nhã tu luyện Quang Sa Kiếm, võ kỹ vô song cực tốt, xuất sắc hơn Hỏa Liêm Quỷ Trảo của Đường Thiên nhiều. Bộ giáp trên người nàng là Phi Ngư Kỳ Trang của chòm Phi Ngư. Thấy rồi chứ, có người nói nàng dùng võ hồn rèn luyện nó hơn mười năm, chưa từng đổi bộ giáp khác. Hiện giờ uy lực so với Thánh Bảo chòm Phi Ngư cũng chẳng kém chút nào. Cũng chỉ cách giáp hoàng kim một chút.”

Nam tử khô gầy bên cạnh hừ lạnh: “Nghe nói thiên phú nàng cũng thường thường thế nhưng tính cách kiên nhẫn, lạit ự biết mình. Phi Ngư Kỳ Trang tuy cấp bậc thấp nhưng quả thật có thể phát huy võ kỹ vô song của nàng lên uy lực lớn nhất. Có điều nếu chòm Phi Ngư biết chắc chắn sẽgia nhập vào chòm Sư Tử.”

“Ha ha, đúng vậy!” Nam tử đầu trọc cười nói: “Nếu Cơ Tiểu Nhã thật sự rèn luyện Phi Ngư Kỳ Trang lên tới cấp hoàng kim, võ hội Quang Minh chắc chắn sẽ phải cướp lại chòm Phi Ngư, biến Phi Ngư Kỳ Trang thành thánh bảo, vậy sẽ mạnh thêm không chỉ một chút đâu.”

Nam tử khô gầy thản nhiên: “Bọn họ không dám, nếu bọn họ làm vậy chẳng khác nào đối địch với tất cả các chủ nhân chòm sao. Võ hội Quang Minh lớn mạnh tơi snhư hiện giờ là do cũng như Hắc Hồn chúng ta,không lên làm chủ nhân chòm sao, điều này chắc chắn sẽ không thayd odỏi. Một khi thay đổi bọn họ chẳng qua chỉ là một chòm sao hơi lớn, không đáng sợ.”

“Nói cũng đúng.” Đầu trọc gật đầu, lại quay lại đề tài trươics; “Tiềm lực Đường Thiên thật ngoài dự liệu mọi người. Đối mặt với Cơ Tiểu Nhã còn có thể chống cự lâu như vậy. Bao nhiêu người muốn luyện Tàng Phong Bộ thành vô song mà không được, không ngờ hắn lại thành công. Còn cả Hỏa Liêm Quỷ Trảo cũng bị hắn luyện thành vô song, thật muốn bổ đầu hắn ra coi bên trong là gì.”

Nam tử khô gầy không nói gì, ánh mắt lấp lóe.

๑๑۩۞۩๑๑

Hạc và Lăng Húc hai người hai bên trái phải, hít thở nặng nề như trâu, thế nhưng ánh mắt cả hai không dám di dời chút nào, mồ hôi chảy dọc qua mí mắt, bọn họ cũng không dám nháy mắt.

Trước mặt bọn họ là một võ giả thân hình khôi ngô kinh người, như một ngọn núi, khiến người ta có cảm giác khó lòng lay động.

“Lộ Hải, thuộc phân hội hoàng kim thứ mười ba của võ hội Quang Minh.”

Giọng nói trầm trầm mang theo chấn động khiến người ta sợ hãi khiến không khí cũng như nổi gợn sóng. Thân thể cao hơn bốn mét khiến hắn như người khổng lồ viễn cổ. Nửa thân trên để trần lộ ra từng khối cơ bắp, tầng tầng lớp lớp, khiến người ta chấn động hồn phách. Khiến người ta chú ý nhất là hai cánh tay của hắn còn to hơn cả bắp đùi, tổng cực kỳ dị thường, trên tay còn phủ kín hoa văn màu vàng yêu dị.

Thần sắ chắn túc sát, chậm rãi bước từng bước, mỗi bước chân đều khiến mặt đất rung chuyển.

“Các ngươi, không hàng thì chết!”

Giọng nói trầm trầm áp sát.

Lăng Húc đột nhiên đứng bật dậy, xoay xoay cổ, hoạt động thân thể, ngoài miệng nói: “Này Tiểu Hạc Tử, ra sau đi.”

Hạc cũng đứng dậy lau trán, ung dung thong thả lấy một bình nước, ưu nhã nói: “Ra nhiều moò hôi như vậy phải bù nước đúng lúc mới được.”

Lăng Húc bất mãn: “Này tên ưỡn ẹo chết tiệt kia, đừng đứng đấy làm vướng víu ta một thương đâm chết tên ngốc to đùng này!”

Hạc lễ phép nhắc nhở: “Người thấy có phần, ăn một mình không tốt!”

“Hừ!” Một tiếng cười gằn vang lên từ trong miệng Lăng Húc, gương mặt khí khái anh hùng, con ngươi màu cam bùngc cháy như biển lửa.

Võ giả hoàng kim ư?

Đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm bờ môi mỏng sắc bén, con ngươi màu cam bập bùng chiến ý, gương mặt khí khái dưới mái tóc bạc lúc này đã lộ ra dã tính, như con thú đói nhìn thấy mồi ngon.

Thương bạc tới tay, khẽ vuốt nhẹ, như dã thú mài răng nanh.

Hỏa Liệt Điểu dưới chân cũng tĩnh lặng lạ thường, nó đã chuẩn bị kỹ càng.

Hạc chậm rãi uống nước suối, nhắm nhẹ mắt lại, như đang hưởng thụ vị ngọt của nước suối. Bộ võ phục màu đen rộng rãi không gió mà bay, vạt áo phần phật như phác họa thân hình thanh tú như lưỡi kiếm của hắn.

Đột nhiên, hai hàng môi hiền hòa cong lên, gương mặt anh tuấn khiến vô số nữ nhân phải xấu hổ của Hạc đột nhiên nhiều thêm vẻ sắc bén không thể phỏng đoán nổi.

Hắn lặng lẽ đứng như thanh kiếm, thân hình thon thả cùng nụ cười không thể phỏng đoán trên gương mặt nhạt dần như sương khói.

“Hả?”

Lộ Hải dừng bước, con mắt vốn khép hờ rốt cuộc cũng mở ra.

Thú vị đây.

Có điều chơi hoa chiêu như vậy trước mặt võ giả hoàng kim, chẳng chút ý nghĩa.

“Giết!”

Lăng Húc quát lên như sấm, Hỏa Liệt Điểu lao nhanh ra, kéo theo một luồng lửa dài dẵng, nhanh như chớp giật!

Cảnh vật trong tầm mắt Lăng Húc rung chuyển kịch liệt, gió thổi tới mặt sắc như đao, thế nhưng toàn thân hắn như bao phủ trong ngọn lửa, da thịt như thiêu đốt, như có thứ gì đó muốn dâng trào lên trong hắn.

Thân hình cao lớn không ngừng phóng lớn trong tầm mắt, càng ngày càng rõ ràng.

Võ giả hoàng kim, đây là võ giả hoàng kim ư!

Gương mặt Lăng Húc hung ác dữ tợn, hắn cúi người, thương bạc trong tay đặt xấp, ngón tay nắm thương nhẹ nhàng thả lỏng.

Ánh mắt Lộ Hải lóe lên vẻ ngạc nhiên, lần đầu tiên hắn gặp phải kỵ sĩ cưỡi thú máy. Thú máy vốn thấp kém, trong chiến đấu trình độ cao căn bản không có bóng dáng, kỵ sĩ thường dùng tinh hồn thú làm vật cưỡi.

Con thú máy này tốc độ rất nhanh, lực trùng kích cũng cực kỳ mạnh mẽ khiến Lộ Hải kinh ngạc không thôi. Càng khiến hắn ngạc nhiên hơn là khí tức kỵ sĩ và vật cưỡi hòa lại thành một, hoàn toàn không chút kẽ hở.

Thực lực không tồi.

Lộ Hải cảm thấy đáng tiếc, kẻ bại hoại này nếu chịu gia nhập phân hội chắc sẽ nhanh chóng được bồi dưỡng thành võ giả hoàng kim. Chẳng trách phân hội trưởng lúc đi còn cố ý dặn dò một phen.

Có điều, hai người này rõ ràng không dễ thuyết phục.

Lộ Hải không lấy làm lạ, thiên tài dẫu sao cũng có chút ngạo khí. Khóe miệng hắn mỉm cười lạnh lùng, xóa sạch ngạo khí của thiên tài là chuyện hắn ưa thích nhất.

Hắn đột nhiên cong eo, cánh tay phải thô to tới mức kỳ dị nắm lại bên người, hoa văn vàng kim trên cánh tay chẳng khác nào sống lại, cánh tay vốn tráng kiện giờ lại bành trướng như quả bóng khí bị thổi phồng, to như vòm ngực hắn.

Tay phải hắn nhẹ nhàng nắm chặt, động tác bình thường này lại sinh ra một tiếng nổ.

Ánh mắt của hắn chăm chú quan sát Lăng Húc đang lao tới trước mặt.

Thương xuất như rồng!

Tất cả sức mạnh của Lăng Húc và Hỏa Liệt Điểu đều tụ tập trên mũi thương, mũi thương tỏa ra khí tức nguy hiểm khiến toàn thân đau nhức như kim châm.

Tới hay lắm!

Ánh mắt Lộ Hải bừng sáng, quyền phải súc thế đã lâu đánh thẳng ra!

Đột nhiên khóe mắt hắn co giật.

Một bóng người cao ráo mờ hồ không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.

Kèm theo bóng kiếm mơ hồ như gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.