Chiến Thần Bất Bại

Chương 109: Chương 109: Biến hóa




Trước khi ra về đám Amaury để lại địa chỉ khách sạn. Bọn Amaury đều là tân nhân, chưa có thẻ Quang Minh, khi biết Đường Thiên đã là võ giả cấp đồng đều không khỏi trợn tròn hai mắt, khuôn mặt dại đi.

Tiền thúc cũng khá hài lòng, lão có thể thấy được thực lực những người này đều tương đối khá, nếu A Thiên thiếu gia gặp phải vấn đề gì cũng không đến nỗi tứ cố vô thân.

Tiền thúc đã âm thầm điều tra Vũ gia.

Hai năm qua, Thượng Quan gia phục hưng, khí thế không ai cản nổi, những cảm giác đã từng bị người ta quên lãng cũng dần thức tỉnh. Tuy Thượng Quan gia vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, những cảm giác đó tuy không thể sánh nổi với thờ kỳ cường thịnh của Thượng Quan gia nhưng cũng không thể lơ là.

Vài ngày trước có vài người lạ xuất hiện tại Vũ gia, lai lịch của họ vẫn chưa được điều tra rõ.

Tiền thúc liếc mắt thấy tình cảnh bừng bừng khí thế trong sân, trong đôi mắt già nua vẩn đục ánh lên vẻ vui mừng.

Khi tiểu thư còn tại Thượng Quan gia, đám người này cũng không ra sức như vậy!

Tiểu thư tuyển được cô gia tốt!

๑๑۩۞۩๑๑

Vũ gia.

Vũ Minh Thu chết không khiến cả Vũ gia bi thương. Vũ Minh Thu đã chìm vào quên lãng trong trí óc mọi người nhiều năm, giờ hắn đột nhiên xuất hiện khiến mọi người ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ ngạc nhiên mà thôi.

“Thật không ngờ Đường Thiên lại lợi hại như vậy.” Gia chủ đương đại của Vũ gia, Vũ Minh Uy sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Rõ ràng cảnh giới mới chỉ cấp năm nhưng lại hung hãn vô song. Người trẻ tuổi lợi hại như vậy không thể nào vô đanh được.”

“Hắn là người của võ hội Quang Minh.” Cao Cá Tử lạnh lùng đáp.

Vũ Minh Uy nghe vậy sắc mặt đại biến, ngay giọng nói cũng hơi đổi: “Võ... võ hội Quang Minh?”

Hắn thật chẳng ngờ lại dính líu tới thế lực lớn như võ hội Quang Minh. Đừng nói là Vũ gia, cho dù toàn bộ chòm sao Anh Tiên cũng bất lực trước thế lực khổng lồ này.

Bát Tự Hồ có vẻ bất mãn với biểu hiện của Vũ Minh Thu song cũng biết đây là chuyện thường tình, hắn nói: “Ngươi đừng quá lo lắng. Sức mạnh của võ hội Quang Minh ở nơi nhỏ nhoi như chòm sao Anh Tiên này cũng không lớn lắm. Ngoại trừ Khổng Diệc Ngữ ra không còn cường giả nào khác. Chuyện của võ hội Quang Minh không cần chúng ta quan tâm.”

Vũ Minh Uy vẻ mặt hơi giãn ra, thoáng an tâm một chút, vội vội vàng vàng nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”

“Các ngươi nghĩ kỹ xem có cách gì không?” Bát Tự Hồ trầm giọng nói: “Cấp trên đã phái các cao nhân tiền bối tới đây trợ trận, không cần quan tâm tới Khổng Diệc Ngữ. Nhưng nếu chúng ta không làm gì, người của cấp trên tới cũng sẽ rất khó chịu.”

Vũ Minh Uy trầm ngâm không nói.

Đột nhiên, Vũ Thanh Trạch bên cạnh Vũ Minh Uy mở miệng nói: “Ta có cách.”

Ánh mắt mọi người chuyển sang Vũ Thanh Trạch, Cao Cá Tử nhướn mày: “Ngươi nói đi.”

Vũ Thanh Trạch là con trai của Vũ Minh uy, hắn là học sinh cùng trường với Thượng Quan Thiên Huệ, trước khi Thượng Quan Thiên Huệ trở lại, hắn là người xuất sắc nhất, là lãnh tụ của cả ngôi trường, nhất hô bách ứng. Thế nhưng khi Thượng Quan Thiên Huệ tới, hắn lập tức bị quên lãng. Cảm giác tương phản mãnh liệt khiến hắn âm thầm ghi hận. Tới tận bây giờ hắn vẫn thầm suy nghĩ biện pháp đối phó với Thượng Quan Thiên Huệ.

Khuôn mặt tuấn lãng của Vũ Thanh Trạch lộ vẻ u tối, cặp mắt lấp lóe thù hận, lạnh giọng nói: “Người theo đuổi Thượng Quan Thiên Huệ rất nhiều, các gia tộc đông đảo, chỉ cần chúng ta hơi kích động, đám người đó chắc chắn sẽ tụ tập lại tới gây rối với Đường Thiên. Chúng ta chỉ cần âm thầm chôn giấu vài cái đinh vào đó, quạt gió thổi lửa, Thượng Quan gia, chỉ sợ, khà khà.”

Giọng nói âm lãnh như rắn rít trong bóng tối.

Thế nhưng đám người hai mắt sáng lên, Bát Tự Hồ khen: “Đúng là mưu kế! Vẫn là Trạch Thanh công tử túc trí đa mưu! Chuyện này giao cho Thạch Thanh công tử toàn quyền phụ trách.”

Vũ Trạch Thanh nghe vậy ngẩn ra, lập tức biến sắc, tuy trong lòng hắn đầy thù hận, nghĩ ra một kế hoạch vô cùng nham hiểm như vậy song lại ngàn vạn lần không muốn đặt mình vào nguy hiểm.

Hắn cố gắng giải thích: “Tại hạ còn chưa đủ năng lực, có điều tại hạ cũng có một lựa chọn tốt...”

Cao Cá Tử nhìn hắn, có vẻ khó chịu ngắt lời: “Chẳng lẽ Trạch Thanh công tử không muốn?”

“Tiểu nhi tuyệt đối không có ý này...” Vũ Minh Uy cuống quít giải thích.

Hắn biết hai người trước mặt lạnh lùng vô tình giết người như ngóe, vừa nhìn biểu hiện đã biết cả hai thầm nổi lên sát cơ. Lại nhìn sắc mặt nhi tử vàng như đất, biết lúc này không thể từ chối bèn cắn răng nhắm mắt nói: “Tiểu nhi chỉ sợ năng lực mình không đủ, sợ làm sai điều gì làm lỡ đại sự của hai vị đại nhân. Nếu hai vị đại nhân đã tín nhiệm như vậy, tiểu nhi có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!”

Lúc này sắc mặt hai người mới hơi hòa hoãn lại.

“Vậy làm phiền Trạch Thanh công tử rồi!” Cao Cá Tử gật đầu với hai người rồi nói: “Chúng ta nghỉ ngơi thôi.”

“Cung tiễn hai vị đại nhân!” Khom người cúi chào.

Chờ hai người đi khỏi, Vũ Trạch Thanh sắc mặt như đất: “Cha ơi, chuyện này...”

Vũ Minh Uy cố gắng nén nỗi lo trong lòng xuống, vờ trấn tĩnh đáp: “Thật ra cũng không có gì. Con đừng lao lên đầu, cũng đừng lộ diện, cứ núp trong bóng tối, hơn nữa cố gắng lôi kéo nhiều người một chút, đặc biệt là những thiếu gia của tộc khác. Hừ, tốt nhất là khiến hai bên xung đột, tới lúc đó ta xem kết cục của Thượng Quan gia sẽ ra sao.”

Vũ Trạch Thanh cũng tỉnh táo lại, hắn vốn không phải kẻ ngu, chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy, dẫu thế nào Thượng Quan gia và Đường Thiên cũng không có phần thắng. Việc này trông thì nguy hiểm nhưng thật ra không đáng sợ như trong tưởng tượng. Với Vũ gia, Thượng Quan gia rất đáng sợ, nhưng nếu khiến mọi người nổi giận, vậy cho dù Thượng Quan Thiên Huệ có ở đây cũng chẳng có cách nào.

“Chuyện này tuy nguy hiểm nhưng cũng là một kỳ ngộ. Nếu lần này lập được công lớn có thể lọt vào mắt xanh của các vị đại nhân, sẽ rất có ích cho tương lai của con.” Vũ Minh Uy chăm chú nhìn Vũ Trạch Thanh, khích lệ: “Cha không muốn con ở cả đời tại chòm sao Anh Tiên, con nên tới chòm sao lớn hơn, giúp Vũ gia chúng ta phát triển càng thêm huy hoàng.”

Vũ Trạch Thanh ngẩn người, hắn không ngờ phụ thân lại kỳ vọng vào mình tới vậy, trong lúc nhất thời cảm xúc dâng trào, hắn kích động đáp: “Phụ thân yên tâm! Nhi tử chắc chắn sẽ làm tốt chuyện này!”

Trong mắt Vũ Trạch Thanh bùng lên hung quang, ý chí chiến đấu sôi sục, nếu Thượng Quan Thiên Huệ vẫn còn ở đây hắn còn có chút kiêng kỵ, thế nhưng một thằng ngốc không biết chui từ đâu ra, chỉ có thể làm đá đạp chân cho hắn!

๑๑۩۞۩๑๑

Mười ngày huấn luyện cường độ cao liên tục, nhiệm vụ mỗi ngày lại không ngừng tăng lên. Mọi người đều ra sức cắn răng kiên trì, không ai oán hận một lời.

Bọn họ quả thực không oán hận dù chỉ một lời.

Bởi vì lượng tu luyện của cô gia Đường Thiên còn cao hơn bọn họ mấy lần. Cô gia tu luyện không hề che dấu, mọi người đều có thể quan sát từ đầu tới cuối. Bọn họ sẽ thấy cô gia Đường Thiên suy nghĩ, cô gia Đường Thiên thử nghiệm tìm tòi, thế nhưng phần nhiều là tu luyện lượt nọ nối tiếp lượt kia, phiền phức, khô khan tới mức người ta chán nản.

Từ quyền pháp tới chỉ pháp, khinh công, cước pháp, chưởng pháp...

Cô gia Đường Thiên lại như con quái vật không biết mệt mỏi, mặc cho mồ hôi chảy dài hết ngày lại đêm.

Tuổi tác của bọn họ xấp xỉ nhau, thậm chí gã còn ít tuổi hơn một số ít đệ tử, thế nhưng trên khuôn mặt còn vương chút con trẻ của gã nổi rõ từng góc cạnh, từng đường nét cứng rắn, khiến gã trông cường tráng vượt xa tuổi tác.

Mỗi đệ tử Thượng Quan gia đều vô cùng rung động.

Không có gì đủ sức thuyết phục hơn một người bạn đồng lứa tu luyện trước mặt mình suốt ngày suốt đêm.

Không ai lùi bước.

Bọn họ cũng là thiếu niên, trong cơ thể bọn họ cũng có một bầu máu nóng, lòng tự ái của họ vẫn chưa hề nguội lạnh. Trên sân tập, bóng dáng chẳng biết mỏi mệt đó giờ giờ phút phút đều như khích lệ bọn họ. Mỗi lần bọn họ muốn bỏ cuộc, con mắt lại không tự chủ được tìm tới bóng dáng kia.

Ai nấy đều nỗ lực hết sức, trong mắt lé lên ngọn lửa nhiệt huyết thanh niên.

Bọn họ nhiệt tình, bọn họ không chịu thua kém, bọn họ đầy lý tưởng, đầy những dã tâm...

Không ngừng có người mệt mỏi tới nằm bệt xuống thở hổn hển liên hồi, thế nhưng chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát họ lại gắng gượng bò dậy tiếp tục tu luyện. Không ngừng có người thoát lực ngã xấp xuống, song yên lặng một lúc lại tiếp tục đứng lên.

Cả sân tập võ như bao phủ trong một bầu không khí kỳ dị, trầm lắng mà đầy hăng hái!

Bầu không khí hăng hái này lặng lẽ tỏa khắp Thượng Quan gia. Tộc nhân Thượng Quan gia ngày ngày đều tới sân tập võ quan sát những thiếu niên này tu luyện. Vì sợ quấy rầy bọn họ, trong mắt mỗi người đều đầy vui mừng và mong chờ về tương lai.

“Đám trẻ này đã thay đổi rất nhiều!”

“Đúng vậy, ta cũng không ngờ thằng nhóc đó lại có thể tiếp tục kiên trì, trước đây nó vừa tu luyện vừa kêu khổ không ngừng đấy.”

“Cô gia đến sớm chút thì tốt rồi.”

“Giờ cũng đâu có muộn, chỉ cần bọn chúng kiên trì được, chắc chắn sẽ có thành tựu!”

“Ánh mắt tiểu thư quá chuẩn!”

. . .

Nghe các tộc nhân nhỏ giọng bàn luận, Tiền thúc chăm chú quan sát sân tập, một nụ cười lặng lẽ cong lên nơi khóe miệng. Mỗi ngày lão đều tới đây quan sát các thiếu niên tu luyện. Nó đã trở thành chuyện yêu thích nhất hàng ngày của lão, nhìn vẻ bất khuất trên khuôn mặt các thiếu niên, lão luôn cảm thấy tương lai của Thượng Quan gia chắc chắn sẽ tươi đẹp hơn hẳn.

Lão là người cảm nhận rõ rệt nhất.

Tiểu thư và A Thiên thiếu gia là hai loại hình hoàn toàn khác nhau, tiểu thư thiên phú cao tuyệt, thông tuệ vô song, nàng hoàn mỹ tới mức không thể soi mói nổi. Mọi người sùng bái nàng, phục tùng nàng, nhưng lại khó lòng lấy được sức mạnh từ nàng. Tiểu thư quá hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức khiến người ta cảm thấy xa cách.

Thiên phú của A Thiên thiếu gia so với tiểu thư thì hoàn toàn không đáng nhắc tới, song người lại chăm chỉ khắc khổ không ai bằng.

Mọi người đều biết nên chăm chỉ, mỗi đệ tử Thượng Quan gia cũng đều biết.

Song mãi tới tận lúc A Thiên thiếu gia bày sự chăm chỉ khắc khổ của mình trước mặt bọn họ, bọn họ mới thật sự rung động.

A Thiên thiếu gia không hề thông minh hơn bọn họ, chỉ chăm chỉ hơn, không phải nói là chăm chỉ hơn rất nhiều lần! Bọn họ chứng kiến A Thiên thiếu gia tu luyện một bộ quyền pháp tới cả trăm ngàn lần mà á khẩu không nói được một lời, chấn động chưa từng có!

Trên đời này còn có người chăm chỉ tới mức đó sao?

Lòng tự ái của thanh niên khiến bọn họ im lặng.

Thiên phú của tiểu thư cao tới không thể với được, nhưng thành tựu của A Thiên thiếu gia lại hoàn toàn nhờ vào mồ hôi, mồ hôi chân thực.

Mồ hôi thì ai cũng có.

Thượng Quan gia giờ lưu truyền một câu nói, A Thiên thiếu gia nói, mồ hôi sẽ không lừa ngươi.

Nhìn những thanh thiếu niên đổ mồ hôi trong sân tập, Tiền thúc cũng an lòng.

Ánh mặt trời thật tươi đẹp.

Song đúng lúc này, một thủ hạ hốt hoảng chạy vào, nhỏ giọng nói khẽ bên tai Tiền thúc vài câu.

Nụ cười Tiền thúc cứng lại trên mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.