Đường Thiên tu luyện không biết mệt mỏi.
Gã đã quên cả việc giám sát những người khác tu luyện, cũng quên luôn đây là nhà của Thiên Huệ, trong mắt gã lúc này chỉ có võ kỹ của mình, chỉ có nắm tay của mình.
Chân lực cấp năm thôi động quyền pháp cấp bốn, gã đã có thể cảm nhận được những điểm bất đồng so với dĩ vãng. Một sự khác biệt đó vô cùng nhỏ, nhỏ tới mức hiện tại Đường Thiên mới phát hiện.
Chân lực cấp năm cuồn cuộn mạnh mẽ, bất luận Thiên Long Kình hay Hạc Thân Kình, gần như Đường Thiên chỉ mới suy nghĩ, kình khí ẩn chứa trong chân lực đã lập tức phát động, sức bật càng thêm kinh người.
Chân lực cấp năm tăng trưởng toàn bộ các phương diện, vô luận cường độ hay mức độ tinh tế đều hơn hẳn chân lực cấp bốn về mặt chất. Một số điểm rất nhỏ của Chấn Đãng Quyền cũng càng thêm rõ rệt dưới tác dụng của chân lực cấp năm.
Cảm giác của Đường Thiên vốn vô cùng nhạy cảm, xuất quyền liên tục không ngừng nghỉ, những chi tiết khó cũng dần dần lộ ra khỏi mặt nước.
Chấn Đãng Quyền trong tay Đường Thiên cũng dần dần biến đổi.
Quyền phong dần tiêu thất.
Chấn Đãng Quyền trước kia, mỗi quyền của Đường Thiên sẽ tạo thành vô số gợn sóng nho nhỏ. Những đường gợn sóng nhỏ như sợi tóc này là chấn động không khí do chân lực dẫn phát, những gợn sóng đó có sát thương vô cùng cường đại, dễ dàng tan cả đá.
Nhưng Chấn Đãng Quyền hiện tại của Đường Thiên, gợn sóng chấn động càng lúc càng ít, quyền phong cũng nhanh chóng tiêu biến. Chấn Đãng Quyền của Đường Thiên dần dần không còn thanh thế đáng sợ như lúc trước, nhìn vào chỉ như một quyền bình thường. Nhưng thực tế, điều này lại nghĩa là khí kình của Đường Thiên đã được khống chế, càng thêm tập trung, kình khí không còn tiết ra ngoài nữa.
Đám người Thượng Quan Trụ tận mắt chứng biến biến hóa đó, trong lòng vô cùng chấn đông. Mấy năm nay tuy Thượng Quan gia xuống dốc nhưng vẫn còn nguyên truyền thừa, tuy thực lực những đệ tử này hơi yếu nhưng nhãn lực lại không tồi.
Quyền kình càng thu liễm tập trung cũng đồng nghĩa với uy lực càng mạnh.
Ai cũng hiểu đạo lý này những lại hiếm ai làm được. Võ kỹ hiện giờ được truyền thừa từ thẻ hồn tướng, dễ học khó tinh. Giá của thẻ hồn tướng vàng kim rất cao, người thường không mua nổi. Còn thể ngộ trong thẻ cấp bạc hay cấp đồng không hoàn thiện. Hơn nữa thứ gọi là thể ngộ đó thay đổi theo mỗi người, thích hợp với người ta chưa chắc đã thích hợp với mình, chuyện người tu luyện không hợp với thẻ hồn tướng thường xuyên xảy ra.
Tu luyện rốt cuộc cũng chỉ là cái cối xay thời gian, hơn nữa càng tu luyện tới cao thâm, thời gian tiêu tốn càng kinh khủng.
Thói quen đang lưu hành hiện tại là phân chia bằng đẳng cấp, người cấp cao thắng người cấp yếu, mục tiêu mọi người đều là trùng kích cảnh giới cao hơn. Rất ít người bỏ thời gian công sức vào võ kỹ, tu luyện nó tới mức hoàn mỹ, tu luyện võ kỹ cấp thấp có hoàn mỹ tới đâu cũng không chống lại nổi võ kỹ cấp cao.
Đẳng cấp mới là tất cả, đây là suy nghĩ của rất nhiều người. Trước đây nó cũng là suy nghĩ của đám Thượng Quan Uy.
Mãi tới khi Đường Thiên xuất hiẹn, rõ ràng chỉ mới cấp năm song lại biểu hiện ra sức chiến đấu mạnh mẽ vượt xa cấp năm. Có điều trước ngày hôm nay, còn rất nhiều người cho rằng cô gia mạnh mẽ như vậy chẳng qua là nương nhờ lực lượng của bộ giáp. Song tới khi bọn họ phát hiện, cho dù Chấn Đãng Quyền mà bọn họ thấy đã rất hoàn mỹ rồi, cô gia không ngờ vẫn bỏ một lượng lớn thời gian ra, không ngừng tu luyện tiếp.
Có thời gian thì tu luyện chân lực thêm, võ kỹ cấp cao mới là vương đạo.
Mà khi quyền phong của Đường Thiên tiêu biến, mọi người lại chấn động tới mức biến sắc. Mỗi quyền của Đường Thiên rõ ràng là không một tiếng gió song lại làm dấy lên một cảm giác nguy hiểm khó tả bằng lời. Tâm thần mọi người bất giác bị nắm tay Đường Thiên thu hút, nhìn không chuyển mắt, cứ như trong nó ẩn chứa một ma lực nào đó.
Bọn họ kinh ngạc quan sát, quên cả tu luyện, cả sân tập võ to lớn, không biết từ lúc nào đã trở nên im ắng.
Chỉ mình Đường Thiên vẫn tiếp tục đánh ra từng quyền, luyện tập tới quên mình.
Chân lực trong cơ thể như sôi sục, Đường Thiên cảm thấy vô cùng thoải mái, mỗi quyền đánh ra đều như nước chảy mây trôi, mỗi chi tiết rất nhỏ đều thông suốt, lướt qua trong lòng gã, cảm giác vô cùng tuyệt vời.
Đây là chấn động...
Như có một cảm giác xúc động không tên lướt qua trái tim hắn...
Như có một cơn gió mạnh nhẹ nhàng thổi qua phá tan làn giấy mỏng, cảnh sắc mỹ lệ bên ngoài lọt cả vào mắt.
Cảm giác thoải mái vô cùng tràn ngập cõi lòng Đường Thiên.
Gã gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, trong người vang lên một tiếng hạc kêu, một tiếng rồng ngâm, chân lực sôi trào dâng lên ầm ầm, Đường Thiên không cần suy nghĩ, đánh thẳng một quyền ra!
Một quyền im ắng không còn chút tiếng khí kình.
Bên ngoài nắm tay bỗng hiện lên một quả cầu ánh sáng trong suốt lớn cỡ quả dừa.
Quả cầu ánh sáng chỉ xuất hiện một giây rồi ầm ầm bể nát, tiếng nổ lan khắp toàn trường.
Khí lưu trong diễn võ trường như bị một bàn tay vô hình dẫn động, đột nhiên lao về phía quả cầu trong suốt vừa bể nát kia.
Trong vô số khí kình phun ra, thân hình Đường Thiên vẫn đứng sừng sững như núi, không chút thay đổi.
Ánh mắt gã suy tư.
๑๑۩۞۩๑๑
Đám người Amaury tìm thấy Thượng Quan gia, biểu lộ thân phận. Vừa hay gặp được Tiền thúc tiếp đãi, Tiền thúc vừa nghe mấy thanh niên này cũng là người tới từ thành Tinh Phong, đến tìm A Thiên thiếu gia, vội vàng mời mọi người vào.
Khi bọn hắn chạy tới sân tập võ, vừa khéo trông thấy quả cầu ánh sáng mà Đường Thiên đánh ra.
Cả đám lập tức biến sắc, bước chân bất giác ngưng bặt, thân hình như cứng đờ ra tại chỗ.
Sao lại.. sao lại là... chân không!
Sao lại như vậy...
Quyền vừa rồi... lại có thể chấn tan không khí, tạo thành một quả cầu chân không...
Chấn Đãng Quyền rõ ràng chỉ là võ kỹ cấp bốn... Rõ ràng chỉ là cấp bốn mà!
Đường cơ bản...
Bọn họ đã từng nghe nói khi tu luyện Chấn Đãng Quyền tới đỉnh phong có thể chấn vỡ không khí, tạo thành chân không. Đó là Chân Không Chấn Động tiếng tăm lừng lẫy.
Chân Không Chấn Động chỉ là truyền thuyết, bọn họ chưa từng thấy ai luyện thành, song hiện giờ lại có người trình diễn nó ngay trước mắt bọn họ, cho dù đám người đều là kẻ tâm chí kiên định nhưng trong thời gian ngắn vẫn bị chấn động tới mức đầu óc trống rỗng.
Không ai ngờ được, Amaury là người đầu tiên khôi phục khỏi cơn chấn động, lắc đầu như trống bỏi: “Không đánh, không đánh! Thế này còn đánh gì nữa! Đường biến thái biến thái quá! Thằng điên này không lãnh ngộ sát chiêu thì chết người à...”
Những người khác mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Đường Thiên lúc này cũng thoát khỏi tình trạng tu luyện tới quên mình, vừa hay nghe thấy giọng của Amaury, sửng sốt quay đầu lại, thấy đám Amaury, lập tức vui mừng!
“Ruồi trâu!”
Đường Thiên hét lớn một tiếng, nhảy lên hụp xuống đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Đám người chỉ thấy mắt hoa lên, Đường Thiên đã vọt tới trước mặt bọn họ, đám Hàn Băng Ngưng trong lòng rùng mình.
Nhanh quá!
Trên mặt mọi người đều hiện vẻ khiếp sợ, chỉ mình Amaury cười ha hả bước lên một bước, ôm chầm lấy Đường Thiên, lớn tiếng nói: “Đường cơ bản, đã lâu không gặp! Ai da, ngươi hiện giờ đúng là khiến ta ngạc nhiên đấy, ngươi càng ngày càng lợi hại rồi. Vốn ta còn định đánh với ngươi một trận, nhưng thấy quyền vừa rồi của ngươi cũng chẳng còn sức nữa rồi. Thiếu niên, việc cứu vớt thế giới đành trao cho ngươi rồi...”
Nghe Amaury lảm nhẩm, trong lòng Đường Thiên lại có cảm giác ấm áp khó tả. Amaury tính tình chất phác hồn hậu, chỉ có điều hơi lắm mồm chút.
“Ruồi trâu, ngươi vẫn lắm mồm như trước!”
Hai người buông nhau ra, sắc mặt Đường Thiên lập tức chuyển thành cừoi nhạo.
“Ai da, Đường cơ bản, ngươi phải hiểu cho một thanh niên hoạt bát ham mê võ lại bị nghẹn đắng lâu như vậy chứ, đám người kia thật chán ngắt. Một núi băng vạn năm chẳng tan, một kẻ âm hiểm, một người khác lại còn đi ăn chay! Ngươi thấy thế giới này còn sinh vật nào suốt ngày ngồi không không? Hơn nữa người này còn là Lương Thu nữa chứ, trời ơi, thần tượng đúng là đổ bể cả rồi. Đương nhiên, ngươi yên tâm đi, tất cả những thứ đó đều không ngăn cản được quyết tâm khai sáng võ đạo thuộc về bản thân của nam tử hoạt bát ham mê võ nghệ này...”
Amaury tiếp tục lảm nhảm, khiến đám người xung quanh đều bất mãn.
Hàn Băng Ngưng đặt tay lên chuôi kiếm, ánh mắt đăm đăm, hàn khí tầng tầng: “Ngươi nói ai là núi băng vạn năm chẳng tan?”
Amaury lập tức im miệng.
Lương Thu mỉm cười, đầy hứng thú hỏi: “Đường Thiên, quyền vừa rồi của ngươi là Chân Không Chấn Động thật à?”
Đường Thiên gật đầu: “Đúng, ta cũng vừa lĩnh ngộ.”
Trong mắt Lương Thu hiện vẻ kính phục, khen: “Quả không hổ danh Đường cơ bản! Chân Không Chấn Động, sát chiêu của Chấn Đãng Quyền, uy lực vô cùng cường đại. Ngươi đã lĩnh ngộ nó vậy đợi tới cấp sáu tu luyện Chân Không Quyền sẽ vô cùng nhanh chóng.”
Đường Thiên biết Lương Thu đang chỉ điểm mình, cảm kích nói: “Đa tạ Lương Thu đại ca!”
“Hừ, chẳng qua là Chân Không Chấn Động mà thôi, Đường cơ bản, cảnh giới của ngươi đã lên tới cấp năm, sao còn luyện quyền pháp cấp bốn?” Tư Mã Hương Sơn bực tức nói, ánh mắt tam giác như mắt rắn, bập bùng hung quang.
Đường Thiên thành thật đáp: “Ta định tu luyện mỗi loại võ kỹ đều tới hoàn mỹ, tốt nhất là lĩnh ngộ sát chiêu!”
Mọi người đều sửng sốt.
Nếu người khác nói câu này, bọn họ chắc chắn đã cầm gạch lên phang cho một trận, xem bên trong có phải toàn bã đậu không. Nhưng câu này lại do Đường Thiên nói, khiến bọn họ không biết nói gì cho phải.
Chẳng lẽ lại nói, tên tu luyện biến, thái, trước giờ vẫn biến thái...
“Quả không hổ danh Đường cơ bản! Amaury vỗ tay bôm bốp, ánh mắt bừng sáng, vô cùng kích động: “Chỉ có thiếu niên vĩ đại như thần mới có dũng khí như vậy! Nam tử hoạt bát ham mê võ nghệ cũng phải học tập thiếu niên vĩ đại như thần mới được. Ô ô ô, vừa nghĩ đã thấy kích động rồi! Một thế giới tràn đầy ý chí chiến đấu...”
Đường Thiên nghiêng mặt, kinh ngạc hỏi: “Nam tử hoạt bát ham mê võ nghệ, ngươi đấy hả?”
Amaury lập tức đắc ý: “Ha ha, đương nhiên, cái tên có cá tính như vậy chỉ có nam tử hoạt bát ham mê võ nghệ đầy nhiệt tình mới nghĩ ra nổi...”
Đường Thiên thu lại ánh mắt, vẻ mặt đồng cảm nhìn những người khác: “Ở cạnh hắn tới giờ mà vẫn để hắn sống, các ngươi thật quá lương thiện rồi.”
“Đường Thiên, ngươi ở ngoại doanh thế nào?” Hàn Băng Ngưng đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
Đường Thiên nghe vậy cười khổ, kể lại chuyện của mình. Ngoại trừ chuyện đánh chết Khổng Hữu Lâm còn lại ngay cả gia nhập phe phái của Tỉnh Hào, còn lại không hề giấu diếm.
Mọi người đều kinh ngạc, bọn họ vốn tưởng Đường Thiên được Khổng Hữu Lâm coi trọng, nào ngờ lại là lưu vong.
“Amaury, ta cũng muốn gia nhập phái này!” Amaury giơ tay.
Ngoài dự đoán của mọi người, Hàn Băng Ngưng cũng lạnh lùng lên tiếng: “ÂT cũng gia nhập!”
Amaury vốn bộc trực, Đường Thiên không hề ngạc nhiên, nhưng Hàn Băng Ngưng không ngờ cũng tham gia, lần này thì Đường Thiên giật mình.
Lương Thu trầm ngâm nói: “Chúng ta cùng tới từ thành Tinh Phong, chung một thế lực mới chiếu cố được cho nhau.”
Ánh mắt ba người hạ xuống Tư Mã Hương Sơn.
Tư Mã Hương Sơn xua tay: “Ta thì tùy.”
Đường Thiên trong lòng ấm áp, nhưng gã biết chuyện này không đơn giản như vậy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Các ngươi đừng gấp, đừng lên tiếng, ta hỏi Tỉnh Hào đại ca trước đã.”