Chiến Thần Bất Bại

Chương 341: Chương 341: Bình An kiếm




“Này kiếm nát, biết vì sao ta không đáp ứng giao ngươi ra không?”

“Vì để ngươi sống tiếp, Mông Vi giao cả tính mạng mình cho ngươi. Ngay hy sinh tính mạng cũng muốn bảo toàn ngươi, trong lòng nàng ngươi chắc chắn rất quý giá.”

“Người khác có thể cảm thấy nàng thật ngu ngốc, đương nhiên họ cũng cảm thấy ta ngu. Thế nhưng ta cảm thấy thế giới này chẳng phải cần như vậy sao? Cần bảo vệ thứ quan trọng của mình. Không phải chuyện gì ngươi cũng có thể bình tĩnh suy nghĩ, không phải mọi thứ ngươi đều có thể nghĩ là sai lầm.”

“Luôn có lý do khiến ngươi liều lĩnh.”

“Vì thế, kiếm nát, ngươi nên chiến đấu, không phải vì ta, mà là vì chính ngươi, vì Mông Vi, ít nhất ngươi cũng khiến sự hy sinh của nàng không còn ngu ngốc nữa.”

“Nàng hy vọng ngươi cả đời bình an.”

“Đừng nằm mơ! Ngay tính mệnh ngươi còn cần nàng hy sinh, bình an cái rắm! Ngươi co đầu rụt cổ trốn trong góc, cuối cùng sẽ chỉ có thể bị người ta ép nát, sau đó ngươi chết đi, người khác sẽ cười nhạo. Ha ha, biết không, hồi trước có một nữ nhân ngu ngốc lại hy sinh tính mạng vì một thanh kiếm nát phế vật, đúng là ngu ngốc tới hết thuốc chữa.”

“Ngoại trừ chiến đấu, ngươi còn lựa chọn nào khác?”

“Chỉ có chiến đấu và chiến thắng ngươi mới có thể chứng minh cho sự tồn tại cua rmình, mới có thể chứng minh sự hy sinh của nàng là có giá trị, lựa chọn của nàng là đúng! Mới có thể khiến tất cả mọi người được biết sự hy sinh của nàng, niềm tin của nàng, không hề ngu ngốc chút nào!”

“Ôi, sao mình lại lắm lời như vậy nhỉ. Thật ra ta chỉ muốn nói một câu.”

“Nàng làm mọi thứ nàng có thể làm để ngươi không còn là rác rưởi!”

. . .

Trong thân kiếm hư vô trống trải, một con cái voi màu trắng người đầy vết thương lẳng lặng đi tới đi lui. Cái đuôi của nó mang theo ngọn lửa như có như không, hai mắt nhắm nghìn, cái trán rộng chi chít vết thương, hai chữ “Bình An” đen kịt như được in dấu lên.

Nàng làm mọi thứ nàng có thể làm để ngươi không còn là rác rưởi!

Nói thật hay.

Cá voi trắng mở mắt, trong viền mắt trống rỗng không có gì, chỉ có bóng tối âm u không thấy đáy.

Chân lực mãnh liệt truyền vào thân kiếm, vô số ánh sáng màu lam tràn vào không gian hư vô này, như nước biển sáng ngời, cá voi trắng quẫy thân thể khổng lồ, khuấy lên ánh sáng đầy trời, nó bơi tới bơi lui, ánh sáng như nước biển cuốn lấy thân thể nó, tụ tập bên cạnh nó.

Như không biết mệt mỏi, cá voi trắng lặng lẽ bơi trong hư không.

Ngươi đã không còn, mình ta bình an.

Ngươi cũng biết, ta rất nhớ ngươi.

Trong biển ánh sáng xanh lam, nó dùng hết sức lực chuyển động thân thể cuốn lấy biển sáng, dùng hết sức lực quẫy đuôi đánh ra biển sáng.

Lần này tiếp nối lần kia.

Dòng nước biển từ nhỏ bé tạo thành sóng dữ.

Bóng dáng màu trắng cuốn lên sóng dữ xanh lam, chân lực lạnh lẽo thấu xương, nó vẫn không hề hay biết.

Đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu vang, không gian hư vô không ngừng kích động.

Đây là lòng nhớ nhung của ta, đây là lời thề chiến đấu vì ngươi, ngươi có nghe thấy không, ngươi có nghe thấy không...

Viền mắt đen kịt của cá voi trắng bỗng lăn xuống giọt lệ lóng lánh, hóa thành một chùm sáng, tiêu tan trong hải dương xanh lam mê người.

Nó mở cái miệng đầy rẫy vết thương nhưng lại như một nụ cười vĩnh viễn không tắt, phun ra một chùm bọt khí trắng toát như tuyết.

Chân lực hóa thành sóng dữ phía sau đột nhiên như bị thu hút, kịch liệt lao về phía bọt khí trắng như tuyết kia.

Ầm!

Làn sóng lớn màu xanh bị bọt khí áp súc thành một cột sáng xanh lam, xẹt qua hư không.

Trong hư không, cá voi trắng thoát lực kinh ngạc nhìn về phía cột sáng biến mất.

Thiếu nữ, ta thật sự rất nhớ ngươi...

Ánh sáng lam áp súc trên mũi kiếm tới mức tận cùng ầm ầm bùng nổ, Diệp Triều Ca đột nhiên mở to hai mắt, không thể tin nổi, đây là...

Ánh sáng lam như kiếm không tốn chút sức xuyên qua thân thể Diệp Triều Ca, bắn ra sau lưng hắn.

Thanh kiếm của quyết tâm ư...

Sai lệch so với dự tính... xem ra còn mạnh hơn mình nghĩ...

Sức mạnh dâng trào như trì hoãn tới lúc này mơi ầm ầm bùng nổ. Khóe miệng Diệp Triều Ca nhếch lên thành một nụ cười điên cuồng, tay trái dùngt oàn lực vỗ mạnh lên Bình An kiếm.

Hai luồng sức mạnh hợp lại làm một, thân thể của hắn như bị đánh bay, hóa thành một tàn ảnh khó lòng nắm bắt, bay ngược ra xa.

“Ha ha ha ha ha ha! Đường Thiên, ta sẽ tới tìm ngươi! Ta sẽ tới tìm ngươi!”

Máu tươi vẩy ra trên bầu trời, tiếng cười điên cuồng của Diệp Triều Ca vọng từ xa lại.

Nhát vỗ cuối cùng của Diệp Triều Ca khiến Đường Thiên rên lên một tiếng, bay ngược vào trong cồn cát.

“Ngu ngốc!”

Một giọng lẽo lạnh lùng tròa phúng vang lên trong lòng Đường Thiên khiến gã còn cho là mình gặp ảo giác. Đường Thiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Triều Ca đá hóa thành điểm đen nhỏ, không khỏi bội phục.

Gã chưa từng thấy có người ác liệt điên cuồng với bản thân đến vậy.

Ánh sáng lam bùng nổ đâm Diệp Triều Ca thủng lỗ chỗ, nhát đập cuối cùng của Diệp Triều Ca, Đường Thiên đã thấy rõ bàn tay be bét máu thịt.

Chắc chắn hắn đã sớm định bỏ đi, không ngờ lại không lộ ra chút này. Ngay cả nhát đập cuối cùng kia Đường Thiên vẫn cho rằng hắn có tuyệt chiêu gì.

Điên cuồng, lãnh khốc, cường hãn, kẻ như vậy thật quá khó dây vào.

Đột nhiên tầm mắt Đường Thiên từ từ trở nên mơ hồ.

Thắng rồi sao?

Mệt mỏi quá...

Thân thể hắn đã sớm tiến sát tới ranh giới tan vỡ, lúc này tâm thần buông lỏng, mệt mỏi như thủy triều nốt trọn lấy hắn.

Hắn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Hiệu ứng của trận chiến lần này mãnh liệt hơn hẳn lần trước.

Xếp hạng của Diệp Triều Ca trên Thiên Bảng là hạng 4444, đây là thứ hạng tượng trưng cho tử vong. Trước hai mươi lăm tuổi giết vào năm ngàn hạng đầu, thiên tài như vậy dẫu trong võ hội Quang Minh cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Từ khi Diệp Triều Ca xuất đạo tới giờ, hắn là một trong những người được mọi người coi trọng nhất, càng là tiểu bối được võ hội Quang Minh chú trọng, thiên tài có khả năng bước vào Thánh Vực nhất. Huống hồ hắn còn xuất thân từ đại tộc họ Diệp, cha càng là trưởng lão trung tầng trong võ hội Quang Minh, có đầy đủ tài nguyên khiến người ta đỏ mắt.

Nếu không phải võ hội Quang Minh là đại gia lớn nhất Thiên Lộ, với thực lực của Diệp Triều Ca, cho dù ở tinh cầu nào cũng có thể trở thành chủ một chòm sao, sở hữu một phương.

Hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ của Diệp Triều Ca ở võ hội Quang Minh là 100%, nói cách khác, chư từng thất thủ.

Nhưng tất cả lại bị một tiểu bối vô danh tại chòm sao Nam Thiên đánh bật, đương nhiên khiến mọi người hiếu kỳ.

Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc, trong mắt người của Bắc Thiên chỉ là nơi quê mùa. Còn trong mắt dân Cực Địa, đó là quê mùa trong quê mùa. Trong mắt người của Xích Đạo lại càng xa xôi.

Mà trong mắt người của Mười Hai Cung Hoàng Đạo, được rồi, chúng ta nói trở lại chuyện chính thôi.

Còn đối thủ cạnh tranh của Diệp Triều Ca, võ hội Quang Minh không cần nói tới, con trai Vua Sư Tử Leo, đồ đệ Thiên Hậu Xạ Thủ, Hắc Hồn Thập Nhị Ám Chi Tử, vân vân. Về phần con trai điện chủa Xích Đạo Thập Điện chỉ có thể nhìn lên quần thể nó, nghĩ đủ cách muốn chen vào, nhưng vẫn chỉ có thể đảo quanh bên ngoài.

Bọn Diệp Triều Ca mới thật sự là thiên kiêu chi tử, là chúa tể tương lai trên Thiên Lộ.

Nếu không giới hạn vì tuổi tác, thực lực bọn họ sẽ còn cường đại hơn nhièu, thế nhưng tất cả mọi người đều tin rằng sau này mỗi người trong bọn họ sẽ đều nằm trong một trăng hạng đầu của Thiên Bảng, đều sẽ có vị trí xứng đánh với mình.

“Tiểu Thất, gần đây đang bận gì vậy?” Trương Minh Hách túm lấy Mãn Nguyên.

Mãn Nguyên phản ứng chậm nửa nhịp, bị Trương Minh Hách kéo lại, sửng sốt mất ba giây ánh mắt mới khôi phục lại: “À, Minh Hách. Ta đang nghiên cứu ảnh hưởng của thời tiết với xác suất phong thánh thành công.”

“Phong thánh với thời tiết?” Gương mặt tỏa sáng như ánh mặt trời của Trương Minh Hách bị câu nói này làm cho sửng sốt

Mãn Nguyên thấy Trương Minh Hách có vẻ hứng thú, lập tức dũng cảm: “Đúng vậy, thật sự có liên quan đấy, ta chọn ra ba trăm ghi chép về phong thánh, tiến hành phân tích đối chiếu, chứng minh một điều. Thời tiết có ảnh hưởng tới xác suất phong thánh, có lẽ khoảng 3%~5%. . .”

Trương Minh Hách cảm giác đầu âm ẩm đau, vội vàng gọi: “Ngừng lại, ngừng lại! Đúng rồi, Diệp lão lục lần này té đau, bị thương không nhẹ.”

“Diệp lão lục?” Mãn Nguyên sắc mặt lại mịt mờ.

Trương Minh Hách đành nói: “Diệp Triều Ca.”

“Hả, hắn à.” Mãn Nguyên hiểu ra, gật đầu nghiêm túc nói: “Ta đã nói trước rồi mà, đây là kết quả của việc không cố gắng học tập. Trong số chúng ta chỉ có hắn không thích đi học nhất, hắn đã phá vỡ kỷ lục thi trượt của học viện. Vô số thực tế đã chứng minh, kẻ thích cậy mạnh đấu đá tàn nhẫn lung tung ắt phải thất bại. Thực tiễn thoát ly lý luận, đương nhiên...”

Trương minh Hách nghĩ tới những môn học mình bỏ qua, đổ mồ hôi, ho nhẹ một tiếng: “Ngươi đừng như vậy thứ, mọi người cũng là bạn học, không chết là mạng lớn rồi.”

“Hắn sẽ không chết.” Mãn Nguyên lắc đầu: “Ta từng nghiên cứu huyết mạch của hắn, sức sống của hắn cực kỳ ngoan cường, trừ phi...”

Hắn đột nhiên ngậm miệng lại.

Trương Minh Hách hai mắt sáng lên: “Ngươi tìm ra nhược điểm của lão lục?”

Mãn Nguyên ngậm miệng không nói, gương mặt ngây ngốc như khúc gỗ.

Trương Minh Hách hiểu rõ hắn, vừa nhìn là biết Tiểu Thất chắc chắn đã tìm ra nhược điểm của Diệp Triều Ca, lập tức hưng phấn. Diệp lão lục luôn muốn đánh lên hạng nhất, khiến tất cả mọi người đều đau đầu.

Có điều thấy Mãn Nguyên ngậm chặt miệng, Trương Minh Hách biết Tiểu Thất không muốn nói, hắn đột nhiên nghi ngờn hìn Mãn Nguyên: “Ngươi không nghiên cứu ta đấy chứ?”

Mãn Nguyên ngó sang chỗ khác, vẫn đứng im không nhúc nhích.

Trời đất ơi, không trêu nổi tên mọt sách này rồi...

Trương Minh Hách lập tức đau đầu, suy nghĩ làm cách nào moi từ miệng gã này ra, thế nhưng hôm nay hắn tới đây không phải vì chuyện này: “Diệp lão lục bị tập kích tại chòm Sài Lang.”

“Chòm Sài Lang? Nam Thiên?” Mãn Nguyên rốt cuộc cũng đổi sắc: “Xem ra xuất hiện cường giả.”

“Đúng vậy đúng vậy, Diệp lão lục bị đánh tới mức gần tàn phế.” Trương Minh Hách hiển nhiên rất mâu thuẫn, hắn vừa muốn cười trên thất bại của Diệp Triều Ca, lại vừa cảm thấy bị tập kích tại Nam Thiên thật mất mặt mọi người, vội bổ sung một câu: “Hắn bị vây đánh. Nghe nói trong đó còn có một người là cháu trai của Thiên Hậ Xạ Thủ. Thiên Hậu ra lệnh chỉ cho mình Diệp lão lục đi.”

“Có ghi hình trận chiến không?” Trên gương mặt như khúc gỗ của Mãn Nguyên, cặp mắt hắn bừng sáng.

“Đối phương dùng bí bảo nhiễu loạn năng lượng.” Trương Minh Hách thấy Mãn Nguyên lộ vẻ thất vọng cực kỳ đắc ý nói: “Nhưng ta vẫn thu được hình ảnh!”

“Đi phân tích mau!” Mãn Nguyên kích động nói.

“Không vấn đề.” Trương Minh Hách lộ vẻ gian kế hoàn thành: “Nói rõ nhược điểm của ta đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.