Chiến Thần Bất Bại

Chương 340: Chương 340: Ngọn lửa của Đường Thiên




Trên người Đường Thiên bao phủ một tầng lửa như có như không, sắc mặt gã lạnh lẽo khiến người ta cảm giác xa lạ.

Rốt cuộc gã cũng đột phá phòng tự sát rồi sao?

Binh thở phào một hơi, không nhịn nổi nữa, Thiên Không Hổ ầm ầm đổ nát, hắn lảo đảo chui từ trong mảnh vỡ ra. Thực lực Diệp Triều Ca thật quá kinh khủng,c ho dù thực lực bản thân mình kém xa trước đây, thế nhưng kẻ biến thái như vậy mới chỉ xếp thứ sáu trong số những người trẻ tuổi của võ hội Quang Minh?

Thực lực của võ hội Quang Minh sẽ cường đại tới mức nào?

Có điều, ánh mắt Binh hạ xuống người Đường Thiên, thần kinh đang căng thẳng lại buông lỏng.

Không riêng gì hắn, Lăng Húc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Được rồi, trong mắt tất cả mọi người, nếu bàn về biến thái thiếu niên như thần có lẽ không kém hơn bất cứ ai. Biến thái đấu với biến thái mới đúng chứ? Hai người các ngươi nên sớm đánh đến ngươi chết ta sống, chúng ta ngồi xem trò hay, hô hào đôi câu, vỗ tay dăm cái, vậy mới đúng...

Được rồi, tuy gã tới hơi chậm nhưng tốt xấu gì cũng đã tới.

Lăng Húc thần kinh buông lỏng, hắn không sợ chết, thế nhưng nếu Hạc vì mình mà chết, lại ngay trước mặt bản thân, có lẽ hắn có chết cũng không an lòng.

Hạc...

Hạc trước mặt không hề nhúc nhích...

Không phải do hắn bị thương nặng quá đấy chứ...

Lăng Húc trong lòng cảm động vô cùng, nhưng lời đến miệng lại thành: “Này, tên thích ra vẻ ngầu ngầu, sao không rút kiếm?”

Thích ra vẻ ngầu ngầu...

Hạc quay đầu, sắc mặt vô tội: “Kiếm có phong ấn của sư tổ, thực lực không đủ, không rút ra được.”

Lăng Húc bỗng tỉnh ngộ, hắn vẫn cho là Hạc không rút kiếm ra là ra vẻ ngầu, hóa ra là không rút ra được. Hỏa Liệt Điểu dưới chân hắn cũng cạn kiệt sức lực, đặt mông ngồi xuống đất, hắn thương tiếc vuốt ve đầu Hỏa Liệt Điểu.

Nghỉ ngơi đi, gã biến thái kia tới rồi.

Đúng vậy, gã biến thái kia tới rồi!

Nếu trong chúng ta, ai có khả năng đánh bị Diệp Triều Ca nhất, vậy chỉ có thể là Đường Thiên, kẻ luôn không thể dùng lẽ thường để tính toán.

Có điều, gã này có vẻ không được tốt...

Lăng Húc sắc mặt nghiêm nghị nhìn Đường Thiên, sắc mặt Hạc cũng trở nên nghiêm nghị. Hai người không hẹn mà cùng nhớ tới trận chiến cùng Mông Vi, khi đó Đường Thiên thường xuất hiện trạng thái kỳ lạ, sau khi chiến đấu gã cũng không còn nhớ gì về trận chiến.

Kẻ trước mắt giống nhau như đúc. Trên người người này rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật?

“Ngươi là Đường Thiên?” Giọng nói của Diệp Triều Ca vang lên từ trên bầu trời.

Đường Thiên không hề trả lời.

Từng hạt cát rơi xuống mặt đất như mưa, tiếng lộp bộp vang vọng. Ống quần tàn tạ không che nổi bắp chân đầy rẫy vết thương, mưa cát cũng không ngăn nổi bước chân lặng lẽ kiên định đó.

Bàn chân giẫm lên hạt cát mềm mại, ngọn lửa nhanh chóng hòa tan cát, lưu lại từng vết chân cháy đen, sau đó nhanh chóng bị cơn mưa cát vùi lấp.

Gã đã quên những chiến đấu liên miên không ngơi không dứt trong phòng tự sát, gã đã quên mình chạy cả ngày lẫn đêm sau khi đột phá, gã đã quên thân thể mình mệt mỏi vô cùng. Gã chỉ cảm thấy trái tim mình đang rực cháy, thân thể đang thiêu đốt, nhưng ngọn lửa hừng hực đó luôn quanh quẩn chút lạnh lẽo.

Thế giới của Đường Thiên rất tĩnh lặng, chỉ có nhịp đập của trái tim bên ngực trái và tiếng hít thở nặng nề. Gã nói thầm trong lòng, lại như lời nói với cảm giác lạnh lẽo kia.

Vì sao trái tim ta lại như lửa vậy.

Vì chúng ta muiốn tới chòm sao Nam Thập Tự, chúng ta muốn cùng trở nên mạnh mẽ, chúng ta muốn đạp khắp Thiên Lộ.

Vì giấc mơ của chúng ta, vì lời hứa dưới ánh sao của chúng ta, mọi người chưa bao giờ quên!

Đừng nói giấc mơ hão huyền, đừng nói trẻ con vô tri, đừng nói kết quả đã định.

Đừng nói, hừ, đừng nằm mơ nữa!

Ta đang sóng vai chiến đấu cùng mọi người, trái tim ta vẫn đập, hơi thở ta vẫn còn, ta có thể thấy ánh mặt trời, ngửi thấy mùi của gió.

Vì sao máu huyết ta đều như rực cháy.

Bởi vì, chòm sao Nam Thập Tự còn rất xa xôi, sao ta có thể ngã xuống ở đây?

Bởi vì, ta còn nhiều nghi hoặc như vậy, ta sao có thể ngừng lại tại đây?

Bởi vì, không có nhiều bởi vì như vậy.

Chỉ là ta khao khát thắng lợi!

Chỉ là ta muốn nói với mọi người, ta là Đường Thiên!

Ta chỉ muốn nói với ngươi, ta chắc chắn sẽ đánh bại ngươi, đạp lên thi thể ngươi bước tới!

Đường Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu, chiến ý hừng hực trong mắt gã tới mức người ta khó lòng nhìn thẳng. Ầm, Bình An kiếm bên tay phải bao phủ trong ngọn lửa màu xanh lam, Thánh Kiếm Ngục Hải bên tay phải bùng lên lửa đen, thân hình Đường Thiên đột nhiên biến mất.

Trong lòng Diệp Triều Ca bỗng có cảm giác hết sức nguy hiểm, kích thích hắn lông tóc dựng đứng.

Lần đầu tiên, hắn biến sắc.

Kiếm quang thập tự xanh đen giao nhau ánh lên con ngươi của hắn, Diệp Triều Ca theo bản năng giơ kiếm chặn trước người.

Trường kiếm trong tay lập tức nát bấy, một sức mạnh khó lòng hình dung nổi bắn trúng lồng ngực hắn.

Diệp Triều Ca như quả bóng bị quất bay, hóa thành một bóng đen thẳng tắp, bay thẳng vào cồn cát.

Đùng!

Thế trùng kích cực lớn khiến cồn cát trực tiếp nổ tung.

Đường Thiên lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn xuống mặt đất.

Khi chữ thập xanh đen giao nhau sáng lên trên không trung, thân thể Binh như bị tia chớp đánh trúng, đầu óc trống rỗng, một cảnh tượng từ rất lâu rồi hiện lên trong đầu.

Thiếu niên ngồi dưới đất gào khóc, một bàn tay to lớn xoa lên đầu cậu bé.

“Này nhóc, đừng gấp gáp. Muốn học Thanh Hồng Thập Tự Liêm không dễ đâu.”

Thiếu niên ngừng khóc, ngẩng gương mặt đầy nước mắt, lúng túng hỏi: “Đoàn trưởng đại nhân cũng luyện lâu lắm sao?”

“Aha, chuyện như vậy sao ta nhớ nổi.” Đoàn trưởng cười ha hả, thế nhưng sắc mặt nghiêm túc: “Thế nhưng nhóc nhất định phải khắc khổ luyện tập, tuyệt chiêu chung cực của nó lợi hại lắm đấy.”

“Tuyệt chiêu chung cực?” Thiếu niên lập tức bị thu hút, ánh mắt hiếu kỳ.”

“Ừ, nó tên là Thiên Không Hòa Địa Ngục Thập Tự Trảm. Chỉ mình ta luyện thành, lợi hại không! Hô hô hô...”

“Cái tên thật kỳ cục, sao lại gọi nó là Thiên Không Hòa Địa Ngục Thập Tự Trảm?”

“Vì nhát chém ngang của nó màu xanh lam, tượng trưng cho bầu trời, còn nhát chém dọc màu đen, tượng trưng cho địa ngục...”

Thiên Không Hòa Địa Ngục Thập Tự Trảm...

Thế nhưng khi phát hiện Thập Tự Trảm của Đường Thiên có nhát chém ngang là Đường Thiên, nhát chém dọc xanh lam, Binh lại thở phào một hơi, bỗng dưng lại thấy chút mất mãn. Hắn miễn cưỡng mỉm cười tự nhạo, mình vẫn luôn hy vọng được thấy chút gì đó của đoàn trưởng đại nhân để lại.

Khôi phục sau cơn kinh sợ, sức chú ý của Binh lập tưucs nhạy cảm hơn nhiều.

Thực lực Đường Thiên quả thật rất mạnh...

Có điều kiếm pháp lại rất kỳ lạ, lần trước triệu hoán ra Thánh Kiếm Ngục Hải đã khiến Binh nảy sinh nhiều suy đoán, bây giờ song kiếm thập tự trảm càng không phải thứ võ giả bình thường xuất ra được. Đường Thiên ngoại trừ kiếm pháp cơ bản vốn không học tập kiếm pháp khác.

Chẳng lẽ truyền thừa kiếm pháp ẩn chứa trong cơ thể Đường Thiên?

Hay ẩn chứa trong Thánh Kiếm Ngục Hải?

Hai suy đoán này lại phải tìm hiểu tới phụ thân thần bí của Đường Thiên, trong lòng Binh rất tò mò, điểm tiếc nuối duy nhất là Thập Tự Trảm vừa rồi không phải Thiên Không Hòa Địa Ngục Thập Tự Trảm.

Có điều, Diệp Triều Ca không dễ bại như vậy.

Binh âm thầm lắc đầu, hắn dự định sau này tới tìm lão Phí hỏi một chút xem huyết mạch trên người Diệp Triều Ca rốt cuộc là gì mà chịu tổn thương nặng như vậy mà vẫn như không, chẳng khác nào thân thể bất tử.

Ầm!

Cồn cát nổ tung, Diệp Triều Ca lại bay lên trời, bộ dạng hắn rất thê thảm, trên ngực là vết chữ thập hai màu xanh đen rõ rệt, cực kỳ kinh người.

Gương mặt Diệp Triều Ca co quắp một hồi, dấu chữu thập trên ngực mang theo hai sức mạnh quỷ dị, đang không ngừng xâm nhập vào cơ thể hắn.

Quả không hổ danh thủ lĩnh của đám người kia, Đường Thiên mạnh hơn hẳn những người khác.

Hơn nữa... đám người kia, thật khiến người ta mong chờ.

Ngoại trừ Đường Thiên còn có ba người có thể làm hắn bị thương, Tỉnh Hào, Hạc và Binh. Ánh kiếm Tỉnh Hào bị thân thể hắn thôn phệ tới chi còn một thành, nhưng một thành này lại cực kỳ ngoan cố, liên lụy tới gần ba phần mười chân lực của hắn. Trong những người kia, Hạc là người duy nhất lưu lại vết thương mà hắn không cách nào khỏi hẳn. Thập Tự của Binh có phần giống Đường Thiên nhưng sức mạnh nhỏ yếu hơn không ít.

Thương tổn lớn nhất chính là Thập Tự của Đường Thiên.

Đường Thiên không tiếp tục tấn công, đòn Thập Tự Trảm vừa rồi cũng khiến hắn tiêu hao rất lớn, thân thể hắn rất mệt mỏi.

Hư Không Ám Viêm có uy lực cỡ này, Diệp Triều Ca cũng không lấy làm lạ, thế nhưng...

Ánh mắt hắn hạ xuống Bình An kiếm bên tay trái Đường Thiên, thanh kiếm này cũng có sức mạnh quỷ dị như vậy.

Chỉ tiếc, so đấu kiếm pháp, ngươi còn kém xa!

Diệp Triều Ca mỉm cười, tiện tay rút từ trong Ngân Bảo Bình ra một thanh thiết kiếm, thân kiếm run run, đột nhiên vung một kiếm về phía Đường Thiên.

Đường Thiên cũng vung Thanh Kiếm Ngục Hải bên tay phải ra, ánh kiếm do Hư Không Ám Viêm đánh vào kiếm khí vô hình của Diệp Triều Ca, tạo thành một tiếng nổ như bom.

Đùng!

Trên không trung, kình khí phân tán, lửa đen bay loạn.

Diệp Triều Ca không chút biến sắc, ánh mắt sáng lên. Quả nhiên, kiếm pháp Đường Thiên có phần trúc trắc. Người bình thường có lẽ không phát hiện ra được, thế nhưng Diệp Triều Ca luyện kiếm đã bao năm, một số chi tiết nhỏ bé cũng nhanh chóng bị hắn nắm bắt.

“Ha ha ha ha, đi chết đi!”

Lớn tiếng cười dài, Diệp Triều Ca kiếm khí như mưa.

Kiếm khí vô hình như những giọt mưa trút xuống Đường Thiên, Đường Thiên hừ lạnh một tiếng, song kiếm liên tiếp chém ra, kiếm khí màu xanh và màu đen cũng đánh về phía Diệp Triều Ca như mưa rơi.

Đùng đùng đùng!

Ánh kiếm liên tục bùng nổ giữa hai người.

Từng luồng kình khí vô hình và lửa đen ánh sáng xanh nỏ tung như pháo hoa.

Đường Thiên mơ hồ cảm giác không đúng, tâm thần hắn vẫn có cảm giác lạnh lẽo, một chút lạnh lẽo đó khiến gã cực kỳ nhạy cảm. Thế nhưng, chiến ý thiêu đốt khắp các bộ phận thân thể gã, chút lạnh lẽo này như bị chiến ý điên cuồng hừng hực tựa dung nham chiếm cứ.

Đột nhiên, một luồng kiếm khí vô hình bất đồng xuyên qua ánh kiếm xanh đen, nháy mắt đã bay tới trước mặt Đường Thiên.

Luồng kiếm khí vô hình này mang theo hào quang nhàn nhạt.

Hóa ra âm mưu ở đây.

Đường Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, Thánh Kiếm Ngục Hải trong tay bùng lên lửa đen, một kiếm chém ngang.

Ánh kiếm màu đen đánh thẳng vào ánh kiếm vô hình, sức mạnh kinh người bùng phát, ánh sáng chói mắt khiến tầm mắt Đường Thiên trắng xóa.

Một bóng người vung kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Thiên, Diệp Triều Ca.

Khóe miệng Đường Thiên cong lên thành một nụ cười đắc ý, đột nhiên gầm lên: “Bình An!”

Bình An kiếm bên tay trái đột nhiên sáng lên ánh sáng chói mắt, một kiếm đâm ra.

Chiêu kiếm này, Đường Thiên mưu đồ đã lâu, sức mạnh và chân lực trong cơ thể truyền cả vào Bình An kiếm.

Ánh sáng màu lam chói mắt nhanh chóng truyền tới mũi kiếm Bình An, áp súc thành chùng sáng to cỡ nắm tay, không chút hoa mỹ bắn trúng kiếm Diệp Triều Ca.

Ầm!

Chùm sáng màu xanh lam trước mũi kiếm Bình An đột nhiên lóe lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.