Chiến Thần Bất Bại

Chương 175: Chương 175: Binh lính không chiến mà khuất phục người




Lăng Húc chui từ trong thùng thuốc ra, đi tới trước gương. Khuôn mặt bừng bừng hào khí trong gương mang theo vẻ mê mang, ánh mắt hắn hạ xuống mái tóc bạc chói mắt.

Màu bạc đang lan tràn với tốc độ rất nhanh.

Vài lời nói của sự phụ khi hắn còn nhỏ hiện lại trong lòng.

“Húc, nếu có một ngày Thương Tiêm Hải của con tiến bộ, thân thể con có thể xảy ra chút biến hóa.”

“Sư phụ, là cường tráng mạnh mẽ hơn à?”

“Không phải, là ngân hóa!”

“Ngân hóa? Thân thể biến thành bạc?”

“Ừ đúng, mũi thương có thể khiến thân thể người tu luyện cường tráng hơn, loại ngân hóa này sẽ bắt đầu từ lông tóc rồi thẩm thấu tới cốt nhục, rồi tới cốt cách. Thân thể hoàn toàn ngân hóa vô cùng đáng sợ!”

“Ô, vậy chắc chắn rất lợi hại! Tốt quá! Con cũng muốn ngân hóa!”

“Không, Húc, con không thể ngân hóa được! Cốt cách kết cấu của con đã định hình, một khi ngân hóa thẩm thấu tới cốt cách của con sẽ khiến nỗi đau của con tăng lên gấp đôi, không ai chịu được loại đau đớn này.”

Tới tận bây giờ Lăng Húc vẫn không quên được vẻ mặt đầy lo lắng của sư phụ lúc đó.

Gã đột nhiên nhìn bản thân trong gương rồi cười khẽ một tiếng, mái tóc bạc khiến gương mặt vốn hào hùng khí khái, tuấn lãng vô song, giờ càng thêm tuấn tú. Vẻ mê mang trong con mắt tan tiêu biến, con ngươi máu cam lại như một ngọn lửa lặng lẽ.

“Có lẽ đau đớn là con đường của Tiểu Húc, nhưng sư phụ yên tâm, Tiểu Húc sẽ không buông tha.”

Lăng Húc nhẹ giọng nhủ thầm.

Đáy lòng hắn bỗng hiện lên một bóng lưng màu bạc khắc nghiệt, hắn chưa bao giờ thấy người này, nhưng hình bóng này lại vô cùng rõ ràng trong lòng hắn.

Nếu mục tiêu của ngươi là chòm sao Nam Thập Tự, ta chắc chắn sẽ tìm được ngươi!

Ta muốn tự tay giết chết ngươi!

Giết tên phản đồ nhà ngươi!

Nắm đấm Lăng Húc đột nhiên xiết chặt, thần sắc dữ tợn!

๑๑۩۞۩๑๑

Đường Thiên vẫn còn thấy sợ hãi về trận chiến gian khổ vừa rồi, song rất nhanh chóng gã ném chuyện này ra sau đầu. A Tuyết là bạn tốt của gã, nghĩ những chuyện khiến A Tuyết xấu hỏ o là không đúng.

Tính cách Đường Thiên vốn đơn thuần, mặc dù tình cảnh lúc đấy quả khiến gã rất xấu hổ.

Mặc dù Cố Tuyết cũng nhận ra Đường Thiên còn xấu hổ nhưng nàng cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại. Cố Tuyết khai mở huyết mạch Tuyết Hồng làm cả Cố gia chấn động, toàn bộ gia tộc vui mừng khôn xiết. Đám võ giả đang ở lại Cố gia nhao nhao tới chúc mừng.

Cố gia ngày nay, không ai dám tính kế.

Mỗi võ giả Cố gia khai mở huyết mạch Tuyết Hồng không ai không phải cường giả uy chấn một phương. Những võ giả trước đây không phản đối chuyện Vu lão ức hiếp Cố gia lại càng nhao nhao tới lấy lòng. Thái độ Hứa Trường Thiên thậm chí gần như nịnh nọt.

Mọi câu đố nhanh chóng bị vạch trần.

Tinh Chủ tự mình giá lâm Cố gia, tin tức này lan truyền với tốc độ kinh người.

๑๑۩۞۩๑๑

Đường Thiên vẫn đắm chìm trong tu luyện, đá ngôi sao trên tay gã tiêu hao với tốc độ kinh người. Như một người tiết kiệm, lúc đầu chỉ dùng số tiền lớn cỡ bàn tay cũng thấy rất đau lòng, song sau này khi dùng nhiều rồi sẽ không còn đau lòng như tước nữa. Song chuyện này cũng khiến chỗ lợi, chân lực của Đường Thiên tiến bộ với tốc độ thần tốc.

Theo lời Binh còn cần một trăm viên đá ngối ao cấp sáu, con số này có nghĩa là...

Tinh tệ!

Đáng tiếc, giờ không vào được Võ Hồn ĐIện, bằng không tiến vào Hồn Khu tìm Tái Lôi, bán vài bộ giáp máy là kiếm đủ tiền.

Nghĩ cả nửa ngày, Đường Thiên cũng chẳng có cách nào tốt, gã dứt khoát vứt chuyện này ra sau đầu, chăm chú tu luyện.

Đột nhiên Murray thần sắc vội vàng chạy tới, sắc mặt vô cùng quái dị.

“Chú Murray, có chuyện gì vậy?” Đường Thiên cũng thấy lạ.

Khuôn mặt Murray lộ vẻ không biết phải hình du thế nào, giọng nói lại vô cùng khẩn trương: “Tinh Chủ tới, tiểu thư đang chiêu đãi, A Thiên thiếu gia, tiểu thư mời ngài qua.”

“Tinh Chủ?” Đường Thiên ngây người: “Hắn tới làm gì?”

“Không biết.” Sắc mặt Murray đầy lo lắng, Tinh Chủ đột nhiên tới đây khiến toàn bộ Cố gia đều vô cùng căngt hẳng.

Đường Thiên thấy vẻ căng thẳng trên khuôn mặt Murray vội nói: “Vậy để ta đi xem, chú Murray yên tâm, có ta ở đây!”

Bộ dáng Đường Thiên đầy tự tin.

Đại sảnh cố gia đã được tu sửa lại như lúc ban đầu, cả đại sảnh rộng lớn lúc này ngồi đầy người với người, song yên tĩnh tới mức lạ thường. Đường Thiên thầm líu lưỡi, Tinh Chủ này cũng thật oai phong. Song rất nhanh chóng gã cũng nghi hoặc, đám người này đều rất lạ lẫm, gã chưa từngt hấy.

Cố Tuyết là người đầu tiên để ý thấy Đường Thiên, hai mắt bừng sáng: “A Thiên!”

Ánh mắt mọi người lập tức chuyển qua phía gã.

Trong mắt đám người này có kinh ngạc, tán thưởng, ghen ghét, nghi vấn, quan sát, dò xét, vài ánh mắt trong đó như thực chất, cảm giác cực kỳ áp lực.

Đường Thiêngươi đang bước tới thân thể hơi ngừng lại, ánh mắt bừng sáng, gã lại cất bước.

Mọi người lập tức có ảo giác, Đường Thiên đang từ từ bước đi như một quầng sáng chói mắt khiến không ai nhìn thẳng vào được. Trong lòng thầm nghiêm nghị.

Mà vài luồng áp lực như thực chất càng thêm bừng bừng chiến ý.

Đường Thiên bình thản không hề sợ hãi nhìn lại vài ánh mắt đó.

Những người đó đang đứng trang nghiêm bên cạnh Tinh Chủ, Hứa Trường Thiên cũng trong số đó, trong lòng Đường Thiên cũng thầm hiểu, đây chắc hẳn là tứ đại chấp sự dưới trướng Tinh Chủ. Có điều một ánh mắt khác mang theo địch ý mãnh liệt khiến Đường Thiên càng chú ý.

Đường Thiên quay sang, phát hiện mà một ông lão gầy gò dung mạo già nua, hai mắt hẹp dài, vẻ mặt bất thiện đang nhìn chằm chằm vào gã. Đường Thiên nhìn lão một hồi, thấy không biết bèn quay đi.

Khi Đường Thiên rời mắt, đột nhiên ánh mắt chuyển lại.

Bên cạnh lão già đó, gã lại thấy lão Vu, lập tức hiểu ra.

Đường Thiên nhếch miệng cười, đột nhiên bước sang phía Vu lão, miệng nói: “Này, lão vu, ngươi còn chưa chạy à? Xem ra lần trước thiếu niên còn chưa dạy bảo đủ... còn chưa khiến lão học được...”

Đường Thiên vừa đi vừa bóp tay cái rắc, mặt mũi đầy bướng bỉnh, chẳng khác nào tên thiếu niên lưu manh đang gây chuyện.

Cả đại sảnh tĩnh lặng giờ thậm chí cả cây kim rơi cũng nghe rõ tiếng, đám người há hốc miệng ngơ ngác nhìn Đường Thiên.

Gã này điên rồi à?

Chẳng lẽ hắn không biết Tinh Chủ đang ở đây sao?

Vài chấp sự bên cạnh Tinh Chủ lộ vẻ giận dữ, Hứa Trường Thiên cũng cười khổ, quả nhiên là gã ngốc. Ngay lúc vài tên chấp sự đinh mở miệng nói, Tinh Chủ bỗng nâng tay lên. Đám chấp sự giật mình, lập tức thu mình lại.

Vu lão giận tới mức mặt lúc tím lúc xanh lúc đỏ, lão thật không ngờ ngay trước mặt Tinh Chủ, trước mặt mọi người mà Đường Thiên vẫn không hề cố kỵ tùy ý nhục mạ mình.

“Làm càn!”

Một giọng nói lạnh lùng khắc nghiệt vang lên, là ông lão bên cạnh Vu lão, lão híp mắt, giọng nói trầm trầm: “Hạng ất ơ thiếu giáo dụ ở đây tới? Gia tộc nhà người đáng thương, Vu lão có lòng trông nom, các ngươi lại lấy oán trả ơn. Vu lão đức cao vọng trọng không so đo với ngươi. Cố gia đã có tiền đồ rồi, giờ muốn vứt bỏ quy củ năm xưa à, xem ra ta phải thay mấy vị bằng hữu xưa kia dạy dỗ đám tiểu bối các ngươi một phen. Tự cho mình có chút trình độ, không biết trời cao đất rộng!”

Câu cuối cùng “không biết trời cao đất rộng” khiến nhiệt độ toàn bộ đại sảnh đột nhiên hạ thấp.

Thần sắc Cố Tuyết lạnh đi, những người khác trong Cố gia cũng đầy tức giận.

Đường Thiên lại không hề tức giận, nhếch miệng cười: “Chẳng phải là định đánh nhau à? Còn nói linh tinh thế làm quái gì? Đừng nóng đừng nóng, cả đám người đến đây cơ mà, ngươi chờ chút đã. Lão già Vu, sao nào? Ngươi sợ rồi à? Rùa đen rút đầu? Ngươi có phải đàn ông không đáy? Là đàn ông thì ra đây đánh tiếp trận nữa!”

Vu lão vốn lần trước bị thương chưa khỏi, giờ lại bị Đường Thiên khiêu khích ép buộc, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

“À, ta hiểu rồi, ngươi già quá rồi, đàn ông đàn anh chỉ là chuyện của năm xưa...”

Giọng điệu của Đường Thiên vô cùng cay độc khiến mọi người cảm thấy ác ý vô cùng, sau này ngàn vạn lần không thể đắc tội với gã.

“Thêm sức vào!” Binh phấn khởi hô to trong lòng Đường Thiên, những lời cay nghiệt tuôn ra như súng máy: “Lão già, già rồi, già lắm rồi, nhưng già rồi còn mất mặt chạy tới đây. Nhìn lão kìa, thế này thì vứt xuống mồ được rồi, sau này còn sống sao được nữa. A, yên tâm đi, vẻ sợ hãi của ngươi hôm nay mọi người đều sẽ nhớ, sẽ truyền bá, sau này mỗi đời của Vu gia đều sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay...”

Đường Thiên tập trung hết tinh thần mới miễn cưỡng nhại được lời của Binh.

Phốc!

Vu lão đột nhiên thổ một ngụm máu tươi, té thẳng xuống, sắc mặt vàng như tờ giấy, hơi thở mong manh.

Đường Thiên trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên hiểu được, mắng chửi cũng có hiệu quả kinh khủng như vậy.

“Không chiến mà khuất phục người, đây mới là cảnh giới cao nhất của binh pháp... Rốt cuộc ta cũng hiểu!” Phía sau cánh cổng ánh sáng, Binh ôm tay đứng thẳng, ngửa mặt lên nhìn trời, vẻ mặt âm trầm, than nhẹ: “Chuyện còn lại do ngươi.”

“Muốn chết!” Lão già kia giận tím mặt, lao tiwsi như chim ưng tấn công!”

Đường Thiên khôi phục tinh thần, sắc mặt lạnh lùng, gã đã sớm không ưa lão già này rồi, đối phương ra tay chính hợp ý gã!

Lập tức trầm hông, chân xuống tấn, đón lấy đòn tấn công của đối phương, vung quyền!

Rầm!

Hai bên đánh thẳng vào nhau!

Đá xanh dưới chân Đường Thiên vỡ vụn, bàn trân trầm xuống song thân hình sừng sững bất động. Lão già chỉ cảm thấy mình đánh lên tường đồng vách sắt, lực phản chấn cường đại truyền lại khiến thân hình lão bắn ngược về phía sau, xoay vài vòng giưã không trung rồi mới ngừng lại trên xà ngang cao trên nóc đại sảnh.

Đường Thiên thở một hơi trọc khí, lạnh lùng nói: “To còi, dạy cái này dỗ cái kia, ta còn tưởng lợi hại tế nào? Thùng rỗng kêu to, cút khỏi Cố gia cho ta!”

Binh thầm tán thưởng trong lòng Đường Thiên: “Chửi hay lắm! Thiếu niên, có phút phong phạm của ta rồi đó...”

Lão già vô cùng tức giận, cười gằn, đằng đằng sát khí: “Ngươi đã muốn chết vậy đừng trách ta!”

Lão đang định tấn công, đột nhiên một giọng nói trầm trầm vang lên bên tai mọi người.

“Đủ rồi!”

Tinh Chủ vốn vẫn luôn im lặng giờ đột nhiên mở miệng, lão già sắc mặt cứng đờ, bay từ trên xà xuống, hung hăng nói với Đường Thiên: “Hôm nay nể mặt Tinh Chủ tha cho ngươi một mạng!”

Đường Thiên làm mặt quỷ, lè lưỡi với lão già, lại khiến mọi người cười khẽ.

Sắc mặt lão già tái mét.

Tinh Chủ đang định mở miệng lại thấy cô gái bên cạnh cười khẽ, cũng cười phụ họa hai tiếng: “Tên này cũng có lòng son.”

Đường Thiên nghe cô gái kia cười khẽ, hơi ngạc nhiên, bèn nhìn về phía chiếc ghế.

Tới khi gã thấy rõ cô gái ngồi trên ghế, thân thể lập tức cứng đờ, hồn phi phách tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.