Đường Thiên đúng là hồn phi phách tán.
Cô gái ngồi ghế chủ tọa kia, gã chỉ vừa nhìn đã nhận ra --- không ngờ lại là nữ hộ vệ đã giao thủ với gã lúc phục kích! Đột nhiên, Đường Thiên nhớ lại Địch Hoành Chiến từng nói bọn họ là người của phủ Võ Hầu.
Phủ Võ Hầu... Chẳng lẽ là nơi có lai lịch lớn nào đó?
Cố Tuyết mặc dù là chủ nhân nhưng địa vị ở đây hiển nhiên không đủ để ngồi chủ tọa. Thấy Tinh Chủ phận khách mà át giọng chủ cũng chẳng hề có ý phản đối. Có điều nàng cũng chú ý tới cô gái trên ghế chủ tọa, không riêng gì nàng, chỉ cần là người nhạy bén một chút, muốn không chú ý tới cô gái này cũng thật khó.
Từ thái độ cung kính của Tinh Chủ với cô gái này có thể thấy lai lịch rất lớn.
Càng khiến Cố Tuyết kỳ quái không phải chỉ là thái độ của Tinh Chủ với cô gái kia mà còn là Đường Thiên. Thật kỳ lạ, hôm nay sao A Thiên yên tĩnh thế. Lúc đầu khi A Thiên vào cửa khiêu khích Vu lão còn rất bình thường, thế nhưng sau đó lại rất không bình thường.
A Thiên đứng sau lưng mình, không nói một câu!
Không làm gì mờ ám, cũng không lén nói gì!
Thật quá khác thường!
Có điều lúc này mọi người đều đang ở đây, nàng cũng không dám mở miệng hỏi.
Tinh Chủ đảo mắt qua đám người, giọng điệu bình tĩnh nói: “Lần này bổn tọa đến đây là muốn mượn địa điểm của Cố gia, triệu tập các gia chủ tại sao Fillin tới đây bàn bạc một chuyện quan trọng. Trước đó không thông báo, nghe nói thủ hạ có người không hiểu chuyện đã xung đột với gia chủ Cốgia. Mong gia chủ thông cảm cho!”
Đám người Hứa Trường Thiên và Yến Hạ đứng bên cạnh đổ mồ hôi đầm đìa.
Cố Tuyết khôi phục tinh thần, vội vàng mỉm cười đáp: “Chút hiểu lầm nho nhỏ mà thôi, đại nhân không cần để ý. Đại nhân giá lâm đã là vinh hạnh cho kẻ hèn này rồi! Những lời quấy rầy đó thật quá khách khí! Đại nhân có yêu cầu gì xin cứ phân phó!”
Tinh Chủ mỉm cười hài lòng: “Cố gia chủ quả là người thấu tình đạt lý, quả còn có chút chuyện cần bàn bạc cùng Cố gia chủ.”
Cố Tuyết không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lời: “Chỉ cần Cố Tuyết này giúp được, sẽ dốc hết sức mình.”
“Tốt, tốt lắm.” Tinh Chủ gật đầu.
Đoạn đối thoại khiến mọi người bên dưới âm thầm hoảng sợ. Chẳng lẽ Cố gia còn có quan hệ gì với Tinh Chủ? Tinh Chủ có chuyện gì mà cần làm phiền tới Cố gia?
Đám võ giả không tham gia vào mâu thuẫn giữa Vu lão và Cố gia đều lộ vẻ may mắn còn đám người phe Vu lão mặt mày ủ đột. Kể cả lão già vừa động thủ cùng Đường Thiên lúc này cũng biến sắc.
Tinh Chủ nhìn quanh bốn phía, thản nhiên nói: “Còn vài ngày nữa mọi người đến đông đủ sẽ bắt đầu bàn bạc. Có điều kể từ hôm nay trở đi, thành Hắc Sơn cấm binh đao!”
Mọi người thầm rùng mình, cùng đáp ứng: “Rõ!”
Tinh Chủ đứng dậy, thản nhiên nói: “Vậy phiền mọi người vài ngày rồi, nghỉ ngơi thôi.”
Hắn quay sang mỉm cười với Cố Tuyết: “Mời Cố gia chủ theo ta.”
Cố Tuyết lo sợ bất an theo sát phía sau Tinh Chủ, cô gái ngồi ghế chủ tọa mỉm cười hòa nhã cùng nàng: “Cố gia chủ đừng căng thăngr, không phải chuyện xấu.”
Cố Tuyết lúc này mới hơi an tâm.
Đường Thiên cũng chưa đi mà nhanh chóng chạy về tiểu viện của mình. Trên đường gã luôn cảnh giác quan sát xem có ai theo dõi hay không, tới tiểu viện vừa thay thấy Lăng Húc đang luyện thương.
“Tiểu Húc Húc, mau ra đây, có chuyện rồi.”
Đường Thiên hạ giọng nói.
Ánh mắt Lăng Húc bừng sáng, không nói một lời theo sau Đường Thiên, hai người vàophòng.
Đường Thiên lôi hai tù binh một lớn một nhỏ ra, tháo khăn lụa ra.
“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Đường Thiên trầm giọng nói.
“Hộ vệ phủ Võ Hầu, Địch Hoành Chiến, nàng là công chúa Minh Châu.” Địch Hoành Chiến thản nhiên đáp, hắn kinh nghiệm giang hồ phong phú, vừa thấy sắc mặt Đường Thiên đã biết tình hình có biến: “Ngươi gặp người của phủ Võ Hầu.”
“Chính là nữ hộ vệ giao thủ cùng ta.” Đường Thiên nói với Lăng Húc: “Cô ta có vẻ rất có địa vị, ngay cả Tinh Chủ cũng phải nghe lời.”
“Lợi hại vậy à?” Lăng Húc sửng sốt.
“Làm sao đây?” Đường Thiên giang hai tay, Binh cũng bước ra.
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
“Ngươi thả chúng ta ra, ân oán trước đây xóa bỏ.” Địch Hoành Chiến trầm giọng nói: “Ta cam đoan!”
Ba người cùng nhìn sang.
“Ngươi tin không?” Đường Thiên hỏi Lăng Húc.
Lăng Húc vẻ mặt tức giận trừng mắt với Đường Thiên: “Ngươi đang sỉ nhục chỉ số thông minh của ta à?”
“Ngươi thấy đấy, tới hắn cũng không tin!” Đường Thiên nhún vai với Địch Hoành Chiến, quay sang hỏi Binh: “Ông chú, ngươi có cách gì tốt không?”
“Giết người diệt khẩu!” Binh vuốt cằm: “Mặcd ù cũ một chút nhưng rất hữu hiệu. Giết xong vứt bừa vào đâu cũng đó, ai tìm ra được?”
Cô bé sợ tới mức sắc mặt tái mét, ngay Địch Hoành Chiến cũng biến sắc, hắn trầm giọng: “Ta có thể thề!”
“Ngươi tin tưởng lời thề hay giết người diệt khẩu?” Binh hỏi Đường Thiên.
Đường Thiên nghiêng đầu suy nghĩ: “Cái này phải xem đã, nếu Thiên Huệ thề ta chắc chắn sẽ tin.”
“Đáng tiếc bọn hắn không phải.” Binh lặng lẽ nói: “Nếu ngươi không hạ thủ được thì để ta. Thân là giáo quan cao cấp nhất của binh đoàn, ta chắc chắn sẽ không khiến bọ họ quá đau đớn, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện chém một đao còn chưa chết.”
Đường Thiên vò đầu bứt tai, sắc mặt do dự, nếu đây là hai kẻ táng tận lương tân gã đã sớm động thủ. Nhưng hai người này chỉ là chút chuyện ngoài dự liệu.
“Không được! Chúng ta không thể làm vậy!” Đường Thiên lại lắc đầu: “Đây chỉ là hiểu lầm, hơn nữa lỗi còn do chúng ta, không thể để hậu quả cuối cùng do bọn họ gánh chịu được.”
“Không sai!” Lăng Húc cũng lắc đầu: “Ta sẽ không để thương của mình nhuốm máu người vô tội.”
Thấy vẻ kiên quyết của hai người, Binh cau mày, không sao cả: “Vậy hai người các ngươi tự giải quyết đi.”
Đường Thiên nhìn cô bé, lúc này cô bé mới bắt đầu khôi phục tinh thần sau cơn sợ hãi, con mắt xoay tròn. Đường Thiên vỗ đầu một cái, người thông minh đang nằm ngay đây lại không nghĩ tới, mình đúng thật là khờ.
Đường Thiên nói với cô bé: “Ngươi thông minh nhất, nghĩ cách đi!”
Cô bé lập tức lộ vẻ đắc ý: “Giờ ngươi mới biết ta thông minh à. Cách thì ta có một nè, có điều phải kèm theo điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Đường Thiên sắc mặt đề phòng.
Cô bé cười giảo hoạt: “Lần này ta lén tới sao Fillin định mạo hiểm. Có điều bị bọn họ bắt được, định áp giải ta về...”
Địch Hoành Chiến căng thẳng: “Tiểu thư, đừng làm bậy...”
Lăng Húc rất dứt khoát bịt miệng Địch Hoành Chiến lại.
Cô nhóc liếm liếm bờ môi: “Yêu cầu của ta rất đơn giản, các ngươi đi thám hiểm cuàng ta. Sau đó ta vừa hay theiéu một sư phụ, trình độ các ngươi dù hơi kém chút nhưng cũng miễn cưỡng đạt chuẩn, ta tuyên bố với mọi người đã bái ngươi làm thầy. Như vậy đương nhiên không ai dám tìm ngươi gây chuyện rồi.”
Đường Thiên vui mừng: “Đầu óc ngươi quả thật thông minh.”
“Đúng vậy, cứ làm vậy là được thôi!” Cô nhóc cũng vô cùng đắc ý.
“Vậy cứ thế đi.” Đường Thiên vẻ mặt đương nhiên: “Tới đây nào, chúng ta ký khế ước võ hồn!”
“Khế ước võ hồn...” Cô bé ngây ra.
“Ô ô ô!” Địch Hoành Chiến ra sức giãy dụa, rầm, một nắm đấm nện lên đầu, hắn lập tức hôn mê bất tỉnh.
Thấy ánh mắt của mọi người, Lăng Húc mặt không đổi sắc: “Ồn ào quá!”
Đường Thiên à một tiếng, lại quay sang cô bé, hơi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ ngươi không biết khế ước võ hồn?” Hắn quay sang nói với Binh: “Ông chú, giảng khế ước võ hồn cho cô nhóc này đi.”
Binh cười ha hả: “Thiếu niên, ai nói ngươi đần nhỉ? Cách này hay lắm! Ha ha! Sao ta không nghĩ ra chứ, khế ước võ hồn! Ký khế ước võ hồn xong nàng chắc chắn không thể đổi ý!”
Cô bé lộ vẻ bối rối: “Khế ước võ hồn... Ta không...”
Binh cười ha hả, vỗ ngực: “Không sao, ta tới dạy ngươi!”
Đường Thiên chẳng hiểu Binh cười cái gì, Lăng Húc cũng không hiểu, hai người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Đường Thiên hỏi Lăng Húc: “Ngươi hay ta làm sư phụ?”
Lăng Húc không chút do dự, dứt khoát lắc đầu: “Ta không hứng dạy dỗ trẻ con.”
“Được rồii, vậy để ta.” Đường Thiên nhún vai nói.
๑๑۩۞۩๑๑
Một lát sau, khi Địch Hoành Chiến tỉnh lại bèn nghe Binh thao thao bất tuyệt.
“Khế ước đã thành lập, a... hắn sẽ cùng ngươi thăm dò Bất Chu Sơn, toàn bộ quá trình hắn sẽ bảo vệ sự an toàn cho ngươi. A..., từ nay trở đi hắn sẽ là sư phụ của ngươi. Từ nay trở đi ngươi phải hành lễ đệ tử với hắn, một ngày là sư phụ, cả đời là cha!”
Tiểu thư mặt mày ủ rũ, sắc mặt mất hứng.
Địch Hoành Chiến chỉ thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa lại bất tỉnh nhân sự.
Kể từ khi bị bắt làm tù binh hắn luôn vô cùng bình tĩnh. Một mặt là vì hắn nhận ra bọn Đường Thiên tâm địa thiện lương, không có ác ý gì. Một mặt khác hắn tin tưởng lực lượng của phủ Võ Hầu có thể nhanh chóng giải cứu bọn họ.
Khi hắn nghe công chúa nói cách xử lý nhận đối phương làm sư phụ, Địch Hoành Chiến còn khen thầm công chúa thật lanh lợi.
Chỉ có điều hắn ngàn vạn lần không ngờ đối phương lại biết khế ước võ hồn!
Một khi hai bên đã ký kết khế ước võ hồn có nghĩa là không thể thay đổi, cho dù Võ Hầu tự mình ra tay cũng không thay đổi được!
Tưởng tượng sau khi hồi phủ, chờ đợi hắn sẽ là lửa giận ngập trời của Võ Hầu!
Nghĩ vậy can đảm trong lòng mất sạch, toàn thân hắn run lên lẩy bẩy! Sao mọi chuyện lại đến nước này...
Sư phụ của công chúa, yêu cầu của Võ Hầu đối với sư phụ công chúa hà khắc tới mức nào, Địch Hoành Chiến vốn luôn trong phủ, hiểu rất rõ. Hắn thậm chí có thể nhớ rõ kết cục thê thảm của đám danh sư không khiến võ hầu hài lòng!
Võ hầu ngoại trừ cưng chiều công chúa ra, thái độ với những người khác đều vô cùng nghiêm khắc.
Mỗi sư phụ hiện giờ của công chúa đều phải trải qua tầng tầng tuyển chọn, lựa từ trong hàng ngàn sư phụ, đều là học giả đai sư giỏi giang vô cùng!
Nếu nói chỉ là ứng biến Võ Hấu sẽ không để ý. Không chừng chuyện này còn có thể lấp liếm, bọn hộ vệ họ sẽ bị chịu phạt nhưng không lo về tính mạng.
Thế nhưng, khế ước võ hồn...
Hầu gia chắc chắn không chịu nổi một kẻ trình độ ba bét nhè như vậy lại ký kết khế ước võ hồn trở thành sư phụ của công chúa!
Địch Hoành Chiến có thể tưởng tượng được cảnh Hầu gia sắc mặt tức giận gầm thét, lửa giận kinh người đủ xé tan hết thảy! Thế nhưng có khế ước võ hồn, Hầu gia chắc chắn sẽ không ra tay với Đường Thiên, tất cả lửa giận sẽ chỉ trút lên đám hộ vệ bảo hộ bất lực bọn họ.
Sao lại như vậy...
Địch Hoành Chiến sắc mặt mờ mịt, tương lai u tối.