Chiến Thần Bất Bại

Chương 85: Chương 85: Bước chạy bất khả thi




Động tác của Hổ Răng Kiếm vô cùng nhẹ nhàng, mặc dù cái đầu nặng nề nhưng bước chân vẫn lặng yên không một tiếng động, như một con hổ đang bước từng bước lặng lẽ rình mồi. Binh không hề có ý giấu diếm, không ngừng chỉ điểm Đường Thiên một số bí quyết nho nhỏ. Thiên phú của Đường Thiên về phương diện giáp máy vô cùng phong phú, Binh gần như chỉ cần chỉ điểm một thoáng là có thể nhanh chóng nắm giữa, điều này khiến hắn thầm kinh ngạc không thôi.

Nếu năm đó dưới tay mình có một tân binh như vậy...

Hắn lắc đầu, vứt br suy nghĩ này, thời đại đã chẳng còn như xưa, võ giáp đã định trước sẽ chỉ là một thứ đồ cổ sớm bị loại bỏ, thời gian bỏ vào nó càng nhiều tương lai ngã sẽ càng thảm.

Kinh nghiệm xuất sắc của Binh khiến hắn nhanh chóng nhận ra nhược điểm của tuyến phòng ngự. Đường Thiên cứ thế lặng lẽ tiến vào, không khiến bất cứ ai chú ý. Càng xâm nhập sâu, Đường Thiên càng thêm kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Đại thúc, sao bọn họ cũng có nhiều máy móc như vậy?”

Binh hừ lạnh một tiếng: “Cái này mà đòi gọi là máy móc?”

Mặc dù mạnh miệng nhưng trong lòng Binh cũng thầm căng thẳng. Ven đường hai người lần lượt tránh rất nhiều cơ quan máy móc, những cơ quan này thậm chí khiến hắn hoài nghi có phải mình lạc về thời đại xa xưa rồi không. Cũng may những cơ quan này không quá giống thời bọn họ.

Đối phương cũng rất am hiểu cơ quan.

Phán đoán này khiến Binh càng thêm nghiêm túc, không dám khinh địch. Đường Thiên với Binh đều hiểu biết rất ít về các thế lực lớn trong thành Tam Hồn, lai lịch của Lâm gia thế nào, cả hai người bọn họ đều không hề hay biết.

Xem ra mọi chuyện không đơn giản như mình tưởng... Hơn nữa...

Binh nhìn đống máy móc bằng đồng kia với vẻ khó chịu, hắn có thể nhận ra dấu vết hàng nhái binh đoàn Nam Thập Tự trên bọn chúng. Đặt trong mắt người thường có lẽ còn có thể cho rằng Lâm gia đã nhận được truyền thừa của binh đoàn Nam Thập Tự, nhưng trong mắt kẻ thật sự lõi nghề như Binh lại đầy rẫy những sai lầm. Quan trọng nhất là lòng hiếu thắng của Binh đã bị kích thích.

Vốn hắn còn mong Đường Thiên thua trận này, song khi thấy những máy móc đồng thau nơi này đầy rẫy phong cách binh đoàn Nam Thập Tự, trong lòng lại dâng lên một cảm giác xúc động.

— Lẽ nào lại bại bởi những thứ đồng nát sắt vụn này!

Ánh mắt Binh lấp lóe, cố khôi phục cõi lòng đang kích động. Binh đoàn Nam Thập Tự giờ đã mai một, tranh giành mấy thứ này hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Đường Thiên mới là tương lai, nếu còn binh đoàn Nam Thập Tự, vậy tương lai binh đoàn đó cũng chỉ có thể xuất hiện trên người Đường Thiên.

Sự phát triển của Đường Thiên là quan trọng nhất.

Với tư cách một giáo quan, Binh hiểu rất rõ, tranh giành khí phách và sự phát triển của binh sĩ, cái nào quan trọng hơn.

Ánh mắt hắn lập tức tỉnh táo lại.

Ẩn nấp trong một góc khuất, Đường Thiên chăm chú quan sát bón trăm mét xa xa, đám người Khổng Hữu Lâm cùng đi vào trong một căn nhà ở phía sâu.

“Thiếu niên, thấy chỗ trắng xám kia không?” Binh đột nhiên nói.

Theo chỉ dẫn của Binh, Đường Thiên thấy một góc ngoặt bên ngoài căn nhà có một tảng đá màu trắng xám: “Chỗ rẽ đằng kia?”

“Không sai!” Binh trầm giọng nói: “Nơi này phòng ngự nghiêm ngặt, cơ hội của ngươi không nhiều lắm. Nếu trong vòng tám giây ngươi có thể vượt qua khoảng cách bốn trăm ba mươi hai mét, vậy sẽ tránh được ánh mắt của những máy móc bằng đồng kia. Đó là một góc chết, một khi ngươi đột nhập được vào góc chết đó ngươi sẽ có rất nhiều lựa chọn để tấn công.”

“Tám giây...” Đường Thiên sửng sốt.

“Không sai, tám giây vượt qua khoảng cách bốn trăm ba mươi hai mét, trung bình một giây hơn năm mươi mét, cho dù là khinh công cấp ba trọng về tốc độ nhanh nhất cũng không quá môt giây bốn mươi mét. Chỉ có khinh công cấp bốn mới có thể đạt được tốc độ này.” Binh vô cùng tỉnh táo: “Cho dù dùng Bát Bộ Cản Thiền của ngươi tăng thêm năng lực của Hổ Răng Kiếm, khả năng thực hiện cũng chỉ là trên lý thuyết.”

“Trên lý thuyết? Nói vậy là có khả năng thực hiện được?” Đường Thiên lập tức chú ý tới lời của Binh.

“Không sai. Theo lý thuyết, nếu Bát Bộ Cản Thiền của ngươi thi triển vô cùng hoàn mỹ mà trình độ điều khiển Hổ Răng Kiếm của ngươi cũng hoàn hảo vậy mới có thể thực hiện được mục tiêu này.” Binh lắc đầu nói: “Nhưng điều này là bất khả thi. Trình độ Bát Bộ Cản Thiền của ngươi rất không tồi nhưng thời gian điều khiển Hổ Răng Kiếm của ngươi quá ngắn, vốn không được huấn luyện có hệ thống, chương trình chạy nước rút trong cự ly ngắn vẫn chưa hề học tập.”

“Chạy nước rút cự ly ngắn khó lắm sao?” Đường Thiên hỏi.

“Lý luận thì rất đơn giản nhưng phải huấn luyện trong thời gian dài mới có thể đặt tới trình độ cao.” Binh giải thích.

“Vậy chúng ta bắt đầu thôi.” Đường Thiên nói luôn.

“Bắt đầu cái gì?” Binh ngẩn người.

“Thì giờ dạy luôn đi! Mau lên nào! Ngươi còn lề mề nữa là không thấy bóng tên khốn kiếp đó đâu!” Đường Thiên thúc giục.

“Nước đến chân mới nhảy chẳng tác dụng gì đâu...” Binh lắc đầu, hắn cảm thấy đề nghị của Đường Thiên thật quá nực cười. Nếu đám tân binh trước kia có ai dám ý kiến vớ vẩn như vậy hắn chắc chắn sẽ cho hắn nếm mùi cấm túc.

Tất cả những kẻ không coi trọng huấn luyện, coi thường huấn luyện đều bị phạt cấm túc!

Đường Thiên ngắt lời hắn: “Đây gọi là học tập trong thực chiến, mau lên, lão già, đừng lắm lời nữa, thiếu niên vĩ đại như thần đang rất nóng ruột!”

Rất nóng ruột...

Binh cố nén cảm giác muốn sút bay Đường Thiên đi, sắc mặt vô cùng khó coi giảng giải yếu quyết chạy nước rút.

“Quả nhiên thật đơn giản.”

Nghe Đường Thiên đánh giá xong, Binh chẳng muốn ngăn cản nữa. Hắn đã nhận định bộ mặt thật cuồng vọng, tự cho mình là đúng của Đường Thiên đã bại lộ, hơn nữa càng lúc càng rõ rệt.

Tất cả những kẻ coi thường huấn luyện đều sẽ chết rất thảm!

Binh dứt khoát chờ cảnh Đường Thiên máu chảy đầu rơi, hừ, thiếu niên, đến lúc đó ngươi mới hiểu mỗi lời giảng dạy của giáo quan đều là khuôn vàng thước ngọc!

“Chỉ cần lao tới chỗ ngã rẽ kia là được phải không?” Đường Thiên kích động hỏi.

“Không sai.” Binh chẳng buồn nhiều lời.

“Trước mặt thiếu niên vĩ đại như thần, mọi thứ đều là cặn bã.” Đường Thiên vô cùng khí phách.

Hổ Răng Kiếm hơi ngồi xổm xuống, một chân lui lại phía sau, thân hình cúi thấp, thế như chuẩn bị lao tới. Lớp vỏ đồng thâm trầm sáng bóng như ẩn chứa lực lương kinh người. Gai ngược toàn thân toát lên vẻ lạnh lẽo.

Đường Thiên lặng lẽ nhẩm lại yếu quyết.

Xác định không bỏ sót chỗ nào, Đường Thiên mở bừng hai mắt, ánh mắt uy nghiêm của Hổ Răng Kiếm cũng bật mở, khí phách của ông vua rừng rậm phun trào. Ánh mắt nó từ từ nheo lại, hào quang cũng dần thu liễm, thân thể dần cúi xuống.

Rầm!

Hai bàn chân hỗ dẫm trên mặt đất đột nhiên phát lực, bùn đất dưới chân như bùng nổ bắn ra khắp nơi.

Một bóng xanh đột nhiên biến mất.

Binh hừ lạnh một tiếng, hắn chỉ chờ đợi thất bại của Đường Thiên mà thôi. Mặc dù động tác vừa rồi của Đường Thiên ngay hắn cũng không tìm ra lỗi nào nhưng cũng chẳng hề thấy ngạc nhiên. Với một giáo quan giỏi giang sắt đá, hiểu rõ mọi phương diện của tân binh dưới tay mình là tố chất cơ bản nhất. Chạy nước rút cự ly ngắn cần có nhất là sức bật, Binh hiểu sức bật của Đường Thiên rất mạnh cho nên một khởi đầu hoàn mỹ với gã không phải chuyện khó khăn gì.

Khởi đầu hoàn mỹ đã là gì? Năm đó trong trại tân binh, ngoại trừ những kẻ tố chất vốn không được tốt ra những người khác đều có thể làm được.

Kỹ thuật chạy nước rút trong cự ly ngắn quả không nhiều, nhưng chính những động tác nhỏ nhoi đó lại cần sự cân đối hoàn mỹ của thân thể. Nói ra thì vô cùng đơn giản nhưng vừa chạy với tốc độ cao lại vừa giữ thân thể cân bằng, đây là chuyện vô cùng khó khăn. Năm đó trong binh đoàn Nam Thập Tự, rất nhiều tân binh đau đầu với bài kiểm tra chạy nước rút cự ly ngắn.

Thiếu niên, ngươi sẽ nhanh chóng hiểu ra suy nghĩ của mình ngây thơ nực cười cỡ nào!

Ánh mắt Binh chăm chú nhìn thân hình Đường Thiên.

Chân lực truyền vào trong Hổ Răng Kiếm, lại lưu chuyển về thân thể mình, một vòng chân lực tuần hoàn hình thành giữa gã và Hổ Răng Kiếm. Chân lực trở lại cơ thể Đường Thiên khiến gã cảm giác được trong nó như nhiều hơn một chút đồng thau lạnh lẽo khắc nghiệt của Hổ Răng Kiếm. Đường Thiên lúc này đã hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu, như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong lòng hắn, làn gió rít gào xung quanh, tốc độ nhanh chưa từng có, cũng kích thích chưa từng thấy. Song lúc này đầu óc Đường Thiên lại vô cùng tỉnh táo, mọi động tác bí quyết đều hiện lên rõ rệt trong đầu, thân thể hắn cân đối khó tả, suy nghĩ vừa xuất hiện, thân thể sẽ làm ra phản ứng như bản năng.

Cảm giác này thật quá tuyệt vời!

Đường Thiên như chìm vào trong đó, không thoát ra nổi.

Động tác của gã lại trở nên nhanh hơn, chân lực lưu chuyển cũng nhanh dần.

Hả!

Binh hơi ngạc nhiên, tiến được hơn một trăm mét, tốc độ Đường Thiên không những không giảm mà còn hơi tăng lên. Đặc điểm của chạy nước rút cự ly ngắn là vậy, tốc độ của nó là một quá trình không ngừng tăng lên. Tốc độ Đường Thiên có thể tiếp tục tăng vậy đồng nghĩa với chạy nước rút cự ly ngắn của hắn không có sai lầm kỹ thuật nào.

Khuôn mặt Binh bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Lần đầu tiên học chạy nước rút trong cự ly ngắn đã có thể có biểu hiện như vậy, ngay cả trong thời đại Binh giáo quan cũng rất hiếm thấy.

Kẻ này...

Tốc độ của Hổ Răng Kiếm càng lúc càng mau, như một cơn gió màu xanh, chân hổ đồng thau hạ xuống mặt đất không hề tạo thành chút tiếng vang nào, khác hẳn với vẻ chấn động ầm ầm của đà điểu đồng máy, gần nhưu không có âm thanh.

Hổ Răng Kiếm thể hiện sức bật kinh người trong lúc chạy nước rút cự ly ngắn, toàn bộ vẻ mạnh mẽ và dữ tợn của Hổ Răng Kiếm khi vồ mồi được phát huy hoàn hảo, mà thân là ngươi điều khiển, Đường Thiên không hề tạo thành chút khiếm khuyết nào, chân hổ hạ xuống đất vô cùng nhẹ nhàng.

Nhanh nhẹn dữ tợn và nhẹ nhàng, hai phong cahcs hoàn toàn trái ngược lại như hòa hợp lại một chỗ, khiến kẻ nhìn thấy vô cùng chấn động.

Binh tiếp tục ngạc nhiên, đã lâu lắm rồi hắn không được thấy cảnh như vậy. Nếu là trong binh đoàn, màn chạy nước rút này của Đường Thiên chắc chắn sẽ khiến những người chứng kiến hoan hô rầm trời. Mặc dù hắn rất phản đối Đường Thiên lãng phí thời gian vào giáp máy nhưng có thể phát huy phong cách Hổ Răng Kiếm tới mức này, trong mắt Binh cũng khó giấu nổi vẻ tán thưởng.

Còn trong mắt Đường Thiên lại chỉ có góc cua màu xám trắng.

Chạy hết sức, hết tốc lực.

Gió rít ầm ầm bên tai, lớp đồng thau lạnh lẽo thấu xương, chân lực lưu chuyển nhanh chóng, máu tươi hừng hực sối trào, trái tim thiếu niên cũng như bừng cháy!

Đường Thiên! Xông lên!

Tiếng hô im ắng lặng lẽ bùng nổ trong nội tâm thiếu niên, mang theo sự quật cường và bướng bỉnh, theo cả tính tự cho là đúng của hắn, lao về phía trước!

Bàn chân hổ nặng nề mà vẫn nhẹ nhàng lại khẽ nhấc lên phía trước, như một lưỡi đao sắc bén cắm sâu vào bùn đất. Ý chí chiến đấu của Đường Thiên đã cháy tới mức tận cùng, trong mắt cũng bừng lên hào quang lạnh lẽo thấu xương, lực lượng toàn thân tụ tập lại không hề lưu giữ, ầm ầm bùng phát!

Trong vẻ kinh ngạc vô cùng của Binh, Hổ Răng Kiếm bay vút lên trời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.