Khi Tái Lôi thấy cả kho quân giới giáp đầy máy lập tức ngất lịm đi. Tới khi tỉnh lại nàng lập tức lao thẳng vào trong đống giáp máy, cho dù Đường Thiên có nói gì nàng cũng như không nghe thấy, miểm lẩm bẩm không ngừng, chẳng khác nào tẩu hỏa nhập ma.
“Thật không ngờ cô nàng này lúc thường thì chẳng ra sao nhưng lại thật sự si mê máy móc.” Đường Thiên đột nhiên liếc sang Binh một cái: “Không ngờ đại thúc cũng thật âm hiểm.”
“À, cũng học người khác thôi.” Binh nhớ lại tình cảnh khi mình mới vào binh đoàn, trong lòng lại dâng trào cảm giác ấm áp... năm đó hắn bị lừa vào binh đoàn!
“Xem ra ngươi trước kia cũng chẳng phải người tốt.” Đường Thiên bĩu môi.
“Nói không sai.” Binh nghiến răng nghiên lợi: “Một tên khốn kiếp chỉ biết ăn uống vui chơi chẳng bào giờ thèm quản chính sự, một gã tiểu nhân âm hiểm xảo trá chỉ chăm chăm tìm cơ hội đem ngươi đi bán, một thằng ngốc nửa đêm mò dậy nướng thịt đốt cả quân doanh!”
Đường Thiên nghe mà trợn tròn hai mắt, sắc mặt đồng tình: “Đại thúc, ngươi có thể sống sót trong hoàn cảnh ác liệt vậy, thật không dễ dàng.”
“Hừ!” Binh hừ lạnh một tiếng: “Để lại cho nàng chút lương khô, chúng ta đi thôi.”
“Cứ để nàng lại đây không có chuyện gì chứ?” Đường Thiên hơi do dự.
“Yên tâm. Trụ sở rất an toàn.” Binh nhìn lướt qua Tái Lôi gần như gục luôn trong đống giáp máy, im lặng trong chốc lát rồi mới nói: “Đám điên cuồng biến thái như vậy một khi gặp đúng thứ mình thích sẽ chẳng buồn để ý tới những chuyện khác.”
“Ừm.” Đường Thiên đáp lời một tiếng, chợt hưng phấn nói: “Đại thúc, ngươi nói xem nàng ta có thể cải tiến được không?”
“Không biết.” Binh lắc đầu dứt khoát: “Chuyện như vậy ai dám đảm bảo thành công? Có điều, nàng ta thật sự có tài, cũng rất chuyên chú, chúng ta cần một thợ máy, đáng để thử một lần.”
“Vậy mấy hôm nữa chúng ta quay lại đây xem.” Đường Thiên nói: “Chúng ta trở lại xem hiệu quả của máy luyện hồn ra sao.”
Đường Thiên vẻ mặt thỏa mãn, ngoại trừ máy luyện hồn gã còn đeo thêm năm chiếc giáp máy.
Các người có hồn tướng lợi hại, ta có giáp máy!
Các người có bí bảo lợi hại, ta có giáp máy!
Đường Thiên giờ hận không bắt được ai đập một trận cho sướng.
Binh không ngăn cản, trong mắt hắn tâm trạng Đường Thiên hiện giờ chính là điển hình của tân binh. Hắn có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với tân binh như vậy rồi, lúc này mà cưỡng ép áp chế chẳng những không giúp tan binh hiểu được mà còn khiến họ sinh lòng kháng cự. Cách tốt nhất chính là để thực chiến chứng minh, để Đường Thiên tự gặp trở ngại.
Thiếu niên à, hiện thực luôn rất tàn khốc...
Trong đầu Binh đã bắt đầu suy nghĩ tìm cách kiếm cho Đường Thiên một đối thủ thật xuất sắc. Đáng tiếc là binh đoàn chỉ còn lại mình mình, bằng không Binh có thể kéo ra một tá biến thái trong binh đoàn, để họ dạy cho Đường Thiên một bài học.
Có điều, thế giới hiện giờ, thật quá xa lạ.
Nhưng Binh vốn cay độc, giờ không mặt không đổi sắc.
Khi kích hoạt lại trụ sở, công năng mạnh mẽ tới mức khiến Đường Thiên kinh ngạc. Dưới sự khống chế của Đường Thiên, cơ sở đã hoàn toàn chìm vào trong lòng đất, cửa vào cũng biến mất không còn tăm tích. Vì sợ bị người ta đào được, trụ sợ trong lòng đất còn dịch chuyển vị trí thêm năm trăm mét. Chỉ trong một đêm, phế tích đột nhiên biến mất, điều này khiến nhiều người kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc là không còn ai để ý. Phế tích này mặc dù cũng đào được đồ nhưng chẳng món nào quý giá. Thành Tam Hồn ở một vị trí tương đối vắng vẻ trong hồn khu, cao thủ cũng rất ít, chuyện này nhanh chóng bị mọi người quên bẵng đi.
Trở lại thành Tam Hồn, hai người chuẩn bị về trại huấn luyện tân binh. Thành Tam Hồn mặc dù là hồn khu nhưng thời gian lưu động lại không khác gì khu vực ngoài. Cho nên thời gian trong trại tân binh lại càng thêm quý giá, Đường Thiên vốn đã thấy mình không đủ thời gian, giờ càng không muốn lãng phí.
Đột nhiên, khóe mắt Đường Thiên liếc thấy một bóng người, bước chân bất giác ngừng lại.
Để ý thấy vẻ mặt Đường Thiên, ánh mắt Binh cũng nhìn sang phía đó, hắn mỉm cười.
Khổng Hữu Lâm!
Không ngờ lại là Khổng Hữu Lâm!
Đường Thiên cười lạnh một tiếng, đi mòn gót sắt không tìm được, đúng là oan gia ngõ hẹp. Đường Thiên vốn có ấn tượng rất tốt với Khổng Hữu Lâm, thật chẳng ngờ hắn lại đẩy mình ra ngoại doanh Đại Lăng. Lợi thế của Khổng Hữu Lâm trong thực tế ra sao, Đường Thiên hoàn toàn không quan tâm, người này phẩm hạnh ra sao có quan hệ gì tới mình. Cái có quan hệ là lén lút vứt mình tới một nơi như vậy!
Ân oán đã vậy, cứ dùng nắm đấm giải quyết đi.
“Chúng ta cùng qua.” Đ r nhỏ giọng nói, dứt lời đã lao về phía Khổng Hữu Lâm nhanh như mèo.
Binh mặt không đổi sắc bám sát theo sau Đường Thiên, trong lòng thầm nghĩ, Khổng Hữu Lâm cũng là một đối thủ không tệ, thực lực của hắn vô cùng không tồi, vừa khéo để Đường Thiên gặp chút khó khăn. Để Đường Thiên chạy quá xa trên con đường sai lầm chẳng bằng để gã ngã một cái thật nặng bây giờ.
Đã nghĩ vậy, Đường Thiên chẳng những không ngăn cản còn chỉ điểm thêm.
“Ánh mắt đừng gấp gáp quan sát đối phương như vậy, dễ khiến người khác phát hiện. Bí quyết theo dõi là phải học cách dùng khóe mắt, tiêu điểm của mắt ngươi không được chạm vào người đối phương nhưng cũng không được buông thả.”
Đường Thiên học rất nhanh, gã theo sát từ xa, Khổng Hữu Lâm cũng không ngờ ở thành Tam Hồn còn có người theo sau mình.
Chỉ chốc lát sau gã đã bước vào một căn nhà.
Lâm Phủ!
Đường Thiên đảo qua tường rào một vòng, Lâm Phủ chắc không ngờ có kẻ dám động thủ trên đầu Thái Tuế, chẳng ngờ lại không có tới một tên hộ vệ. Hơn nữa cũng chẳng triệt bỏ mấy gốc cây cao to bốn phía.
Không có chòi canh, không có người tuần tra, không có trạm gác ngầm, không có máy móc cạm bẫy... Hoàn toàn không chút đề phòng...
Khóe mắt Binh giật giật, nếu người này là thủ hạ của hắn hắn nhất định sẽ ném thẳng vào nhà lao tăm tối cho chết đói.
Được rồi, bình tĩnh, bình tĩnh... Không làm huấn luyện viên đầy nhiệt huyết đã bao năm rồi... đừng nổi bệnh nghề nghiệp vậy chứ...
“Đi từ đâu vào thì tốt hơn?” Đường Thiên quay đầu lại lặng lẽ hỏi Binh.
Đi từ đâu vào... thì có gì khác nhau...
Binh cố tự kiềm chế cơn giận trong lòng, cố giữ bình tĩnh đáp: “Từ chỗ này đi.”
Đường Thiên nghe vậy không nói hai lời, như con báo trèo cái vèo lên cây. Tán cây này cực kỳ rậm lá, thân hình Đường Thiên lẩn vào trong đó cực khó phát hiện. Ngay cả Đường Thiên cũng cảm thấy phòng ngự của Lâm Phủ thật quá kém. Sao không chặt hết cây ngoài bờ tường đi? Thế này chẳng phải tạo điều kiện cho người ta hạ thủ à?
Trong tường rào là tầng tầng mái ngói đỏ chót, lầu cao san sát, diện tích tới vài trăm mẫu. Đường Thiên hoàn toàn không ngờ trong tường rào lại có nhiều kiến trúc như vậy, thật chẳng khác nào một cái trấn nhỏ.
Đường Thiên kinh ngạc, lai lịch Lâm gia này rốt cuộc ra sao?
Đang lúc Đường Thiên chuẩn bị nhảy từ trên cây vào, Binh bỗng lên tiếng ngăn cản: “Cẩn thận, đây là bẫy.”
“Bẫy?” Đường Thiên giật mình.
Binh trầm giọng nói: “Hừ, thiết kế như vậy đúng là ngu xuẩn. Ta ghét nhất kiểu thiết kế âm hiểm như vậy, bố trí phòng ngự nên đường đường chánh chánh mới khiến cho kẻ địch khó lòng đột phá. Đếm từ dưới chân ngươi sang phía trái, tới viên gạch thứ mười chín thì bước từ đó vào.”
Binh không hề do dự vội vàng nhảy xuống, dựa theo lời Binh tìm ra viên gạch đó, khẽ lướt người qua.
“Này, đại thúc, sao ngươi nhìn ra?” Đường Thiên tò mò hỏi.
“Chỗ đó có chấn động của hồn, mặc dù rất yếu ớt nhưng xem xét cẩn thận vẫn có thể phát hiện ra.” Binh giải thích: “Thật ra ta cũng không mấy quen thuộc với bẫy rập, các thợ máy thường sẽ am hiểu hơn. Nhưng trăm vạn đường rồi cũng chung một ngả, bẫy rập cũng chỉ có vài loại. Hồn hạch, thẻ hồn tướng là thủ đoạn chủ chốt nhất của cạm bẫy.”
Đường Thiên hơi xấu hổ: “Ta không cảm giác được gì.”
“Ngươi chỉ là con gà.” Binh không chút khách khí nói.
Đường Thiên không hề cãi lại, gã cũng tự hiểu mình chỉ là con gà.
Lướt qua tường rào, Đường Thiên lặng lẽ hạ xuống đất, không tạo thành chút âm thanh nào. Hắn lao về phía trước, ẩn thân trong một góc tối rồi dán người sát chân tường, lướt tới thật nhanh.
Đường Thiên cảm thấy vô cùng kích thích.
Với một kẻ ít kinh nghiệm như gã, hành động thế này hoàn toàn vượt qua trí tưởng tượng.
Binh luôn kịp thời chỉ dẫn cho gã nên hành động ra sao, tài nghệ của tên này cũng thật lợi hại. Dưới sự chỉ điểm của Binh, Đường Thiên cũng để ý tới những trạm gác ngầm và thủ vệ ẩn trong bóng tối.
Đường Thiên không hề căng thẳng, ngược lại, nguy hiểm trải rộng khắp bốn phương càng khiến gã tập trung tinh thần hơn.
Hành động và tài năng của gã càng lúc càng phát huy mạnh mẽ.
Kinh nghiệm của Binh cực kỳ phong phú, ánh mắt sắc bén nhanh chóng, Đường Thiên lại thấy Khổng Hữu Lâm. Tinh thần của gã phấn chấn hẳn, đang chuẩn bị lẻn qua, Binh đột nhiên nói: “Chẳng lẽ ngươi không định dùng thử Kiếm Xỉ Hổ?”
“Hình thể lớn vậy không sợ bị kẻ khác phát hiện à?” Đường Thiên khó hiểu hỏi lại.
Binh hì mũi coi thường: “Đừng chỉ dùng ánh mắt phán đoán. Như ngươi bây giờ mới dễ bị phát hiện, khinh công của ngươi quá kém cỏi, lúc hạ xuống đất còn tạo thành âm thanh. Kiếm Xỉ Hổ tuy to lớn nhưng có thể cường hóa khinh công của ngươi, khiến ngươi càng khó bị phát hiện Hơn nữa, Kiếm Xỉ Hổ đã được xử lý ngụy trang chuyên nghiệp, nó giỏi nhất chính là đánh lén, mà yếu tố quan trọng nhất khi đánh lén chính là có thể lặng lẽ tới gần kẻ địch.”
Đường Thiên nghe vậy mừng rỡ, vội vàng chạy tới một góc lấy Kiếm Xỉ Hổ ra.
Mặc Kiếm Xỉ Hổ vào rất đơn giản, Đường Thiên vốn đã có kinh nghiệm nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề chờ xuất phát.
Khuôn mặt vẽ của Binh hơi rung rung, hắn còn vài lời không nói hết, Kiếm Xỉ Hổ đúng là từng được dùng để đánh lén, có điều nó rất ít khi hoạt động một mình. Kẻ có năng lực khống chế nó đánh lén một mình thường là cao thủ trong cao thủ.
Đường thiếu niên, để ngươi ngã đau một cái cũng giúp người biết con đường người đang cố chấp bước đi sai lầm ra sao.
Đường Thiên hoàn toàn không biết tâm tư của Binh, Kiếm Xỉ Hổ quanh người truyền lại cảm giác lạnh lẽo như băng của lớp đồng, khiến sâu trong lòng gã như có thứ gì đó phá kén chui ra, phảng phất như một dòng dung nham nóng bỏng đang chảy qua đáy lòng gã.
Cảm giác này... Thật quá tuyệt vời!
Trong lòng Đường Thiên vô cùng kích động, cảm giác khống chế một gã khổng lồ thế này chiến đấu thật quá thoải mái!
Ken két két!
Kiếm Xỉ Hổ đằng đằng sát khí, khẽ hoạt động tứ chi với phần đầu rồi lại đột nhiên ngưng bặt. Đầu hổ uy nghiêm thu liễm sát ý.
Như một con thú tỉnh lại từ thời viễn cổ, giờ lặng lẽ ẩn nấp vào bóng tối, từ từ bước vào khu vực săn mồi.