Chuyện thủ lĩnh các bộ lạc Đường Thiên giao toàn quyền cho Binh.
Nếu không phải Binh cần, gã cũng chẳng muốn dính líu tới chuyện này. Hơn nữa mọi người xung quanh, mục tiêu của Lăng Húc là báo thù, mục tiêu của Hạc là phục hưng chòm sao Thiên Hạc, chỉ có Binh là nóng lòng đối với chuyện này.
Ba người đều chăm chú tu luyện.
Đường Thiên đương nhiên không cần phải nói, gã là kẻ điên tuyệt đối không lãng phí thời gian tu luyện. Lần chiến đấu này khiến gã tìm ra nhược điểm của mình, chân lực quá yếu. Khổng Tước Minh Vương Nhãn tuy cường đại thế nhưng uy lực của nó liên quan trực tiếp tới chân lực, mà Hỏa Liêm Quỷ Trảo lại càng tiêu tốn chân lực.
Thế nhưng quan trọng nhất là chân lực gã vừa vặn tiến tới một điểm mấu chốt.
Trước giờ gã chưa bao giờ ngừng sử dụng đá ngôi sao tu luyện, vô số đá ngôi sao chất chồng, thêm vào thời gian tu luyện dài dẵng gian khổ trong trại tân binh, hắn thuận lợi đạt tới cấp sáu viên mãn.
Nhưng chỉ cần thăm dò qua hàng rào cấp sáu viên mãn, lập tức khiến hắn cảm thấy khó lòng đột phá.
Phong Sửu chỉ còn lại mỗi cái đầu bay tới bay lui trong trại tân binh, hắn cảm thấy cực kỳ kỳ quái. Sau khi bị đưa vào nơi kỳ quái này, ngoại trừ gã mặt phẳng lỳ nói với mình vài câu hoanh nghênh, sau đó không một động tĩnh. Bên trong góc là một làn khói có một con mắt, ngày ngày gào thét không ngừng. Phong Sửu vốn không phải người hướng ngoại, đương nhiên không để ý tới.
Vất vả lắm mới thấy Đường Thiên cũng tiến vào.
Song sắc mặt gã vội vội vàng vang phất tay với hắn rồi không buồn nói một câu, vùi đầu vào tu luyện. Phong Sửu quan sát tỉ mỉ một lúc, không thể không thừa nhận, mình thua trên tay đối phương cũng chẳng oan.
Động tác vung thuẫn khô khan tới cực điểm nhưng gã luyện một lượt là vài vạn lần.
Phong Sửu âm thầm gật đầu, thời buổi này không mấy người trẻ tuổi có thể làm được tới nước này. Thẻ hồn tướng xuất hiện đã thay đổi phương thức tu luyện võ kỹ, khiến việc tu luyện càng thêm tiện lợi. Mà những người trẻ tuổi được gia tộc ưu ái cũng có vô số thẻ hoàng kim, thời gian sử dụng kéo dài tới tận một năm.
Thể ngộ của tổ tiên về võ kỹ có thể truyền thừa với hiệu suất cao hơn, nhưng lại cũng khiến người trẻ tuổi trở nên ỷ lại. Không mấy ai trong bọn họ kiên trì, ai muốn lặp đi lặp lại những kỹ thuật trông thật đơn giản, khô khan vô vị?
Thế nhưng Phong Sửu cả đời làm bận với đao, lại hiểu rõ hành trịnh vạn dặm đều bắt nguồn từ dưới chân. Đứng trên bả vai tổ tiên tuy có thể khiến ngươi đứng ở độ cao hơn ngay từ điểm bắt đầu, nhưng cũng nghĩa là cơ sở của ngươi không vững chắc, vì cơ sở của ngươi là cơ sở của tiền nhân chứ không phải cơ sở của bản thân ngươi.
Một loại võ kỹ, trong tay người khác nhau, phong cách sẽ không giống nhau. Điều này là do lý giải của mỗi người đều bất đồng. Nếu lười biếng, chỉ ỷ lại vào tiền nhân, con đường chỉ sẽ càng lúc càng hẹp.
Cây cối với bộ rễ mỏng manh không cách nào trưởng thành khỏe mạnh.
Võ kỹ phát triển tới cấp cao cũng không phải càng phức tạp, càng tinh tế mà sẽ càng tiếp cận pháp tắc bản chất của thế giới này.7
Cho nên khi Phong Sửu chứng kiến Đường Thiên lặp đi lặp lại động tác vung thuẫn, hắn cực kỳ giạt mình. Mà sau khi quan sát phương thức tu luyện điên cuồng của Đường Thiên, hắn càng không biết nói gì.
Khi Đường Thiên khôi phục sau khi đả tọa, sắc mặt ủ rũ, Phong Sửu bất giác mở miệng: “Có chuyện gì khó xử?”
Tính cách hắn trước nay kiêu ngạo quái gở, một lòng hướng đao, cực kỳ thưởng thức thái độ tu luyện của Đường Thiên, bỗng có cảm giác thân thiết. Tuy tính cách hắn hướng nội nhưng ít khi liên hệ với thế tục, tâm như trăng sáng.
Đường Thiên sắc mặt ủ rũ: “Cấp sáu viên mãn, thế nhưng xem ra không dễ đột phá.”
Phong Sửu hiểu được: “Thì ra là vậy.”
Hắn là người thành thực, bèn kể lại một ý cảm ngộ: “Cấp sáu viên mãn quả rất khó đột phá, điều này liên quan tới kết cấu của đan điền cấp bảy, vách đan điền cấp bảy cần chân lực tinh khiết hơn ngưng kết thành, hàng rào viên mãn cấp sáu thực ra chính là tác dụng này. Chân lực của ngươi bị hàng rào cấp sau cản trở, chỉ có không ngừng tinh thuần hóa mới có thể đột phá hàng rào này. Thật ra ta không đề nghị sớm đột phá cấp bảy như vậy.”
“Vì sao?” Đường Thiên nghe vậy kinh ngạc.
Phong Sửu gảii thích: “Vì chân lực ngươi càng tinh khiết ngưng luyện, sau khi đột phá bức tường viên mãn kết thành đan điền cấp bảy dung lượng sẽ càng lớn.”
Phong Sửu cảm giác kỳ quái, những nội dung tu luyện căn bản này sao Đường Thiên lại không hiểu, gã này làm sao tu luyện tới ngày nay?
“A!” Đường Thiên giật mình, lần đầu tiên hắn nghe tới lý luận này.
“Không sai!” Giọng nói của Binh vang lên phía sau, trong lòng hắn thầm áy náy. Hắn là huấn luyện viên của Đường Thiên nhưng khi Đường Thiên gặp phải vấn đề khi tu luyện lại do người khác giải đáp, huấn luyện viên của hắn thật quá thất trách.
“Dùng cách giải thích hình tượng hơn thì từ cấp một tới cấp sáu, chân lực của ngươi đều tương tự trạng thái khí. Tới sau cấp bảy, chân lực của ngươi cần phải ép tới trạng thái lỏng. Đây cũng là lý do vì sao từ cấp sáu lên cấp bảy lại khó khăn như vậy. Đương nhiên không phải không có đường tắt, ví dụ có người dùng thuốc, có người dùng thẻ hồn tướng cưỡng ép đánh tan hàng rào viên mãn cấp sáu, nhưng ta không đề nghị làm như vậy.”
Binh chậm rãi nói: “Bởi nếu làm vậy tuy đột phá cấp bảy nhưng tường đan điền cấp bảy hình thành rất mỏng. Hơn nữa chân lực cấp bảy cũng không đạt tới mức hoàn toàn hóa lỏng, mà là hỗn hợp thể khí và lỏng, uy lực suy giảm!”
“Vậy phải làm sao?” Đường Thiên hỏi.
Binh trầm ngâm: “Trước đây chúng ta dùng phòng năng lượng giải quyết. Nó là một không gian khép kín, năng lượng bên trong vô cùng đậm đặc, đậm hơn cả chân lực cấp sáu, năng lượng này được hút vào cơ thể, nồng độ rất cao, sẽ chủ động áp bức chân lực trong cơ thể ngươi. Thế nhưng phòng năng lượng này tiêu tốn rất lớn!”
Phong Sửu cả kinh: “Phòng năng lượng viễn cổ? Các ngươi còn biết phòng năng lượng viễn cổ?”
“Lợi hại lắm à?” Đường Thiên thấy Phong Sửu giật mình như vậy lập tức hiếu kỳ.
Binh âm thầm đắc ý, mặt lại vờ thản nhiên: “Thường thôi thường thôi, khó gì đâu. Sylar có thể làm được, chỉ có điều tiêu tốn hơi nhiều đá ngôi sao.”
Đường Thiên duy trì thái độ cẩn thận, gã này từng có thành tích “doanh trại huấn luyện vạn người” trước đó rồi: “Cần bao nhiêu đá ngôi sao?”
“Cần đá ngôi sao cấp bảy.”
Sắc mặt Binh cũng chuyển thành nghiêm túc, hắn thật hoài niệm binh doanh trước đây, khi đó trong kho chất đống đá ngôi sao cao như ngọn núi, đó là vật phẩm tiêu hao bình thường nhất, trước nay hắn chưa từng phát sầu vì đá ngôi sao. Đi tới thời đại này ngày ngày đều phải chắt chiu.
Hắn giơ ngón tay ra tính: “Đầu tiên cần một gian nhà cường độ cao, ừm, cái này có sẵn rồi, cứ cải tạo cái toa xe kia một chút là được, năng lượng sẽ không tiết ra ngoài. Chòn gian phòng nhỏ nhất, vừa vặn cho một người đả tọa. Nồng độ năng lượng phải vượt qua chân lực cấp sáu, như vậy tính ra một ngày cần khoảng mười viên đá ngôi sao cấp bảy.”
“Mười viên đá ngôi sao cấp bảy!” Đường Thiên trợn tròn hai mắt, lắp bắp: “Mà mới chỉ một ngày.”
“Thật ra thế cũng tốt.” Binh sắc mặt cứng nhắc: “Đây chỉ là lúc đột phá thì dùng nhiều thôi. Ta đoán chừng sau hai mươi ngày chân lực cấp sáu của ngươi sẽ ép tới mức hoàn mỹ.”
Hai mươi ngày bằng hai trăm viên đá ngôi sao cấp bảy!”
“Ngươi biết giá một viên đá ngôi sao cấp bảy không?” Đường Thiên sắc mặt tối sầm.
“Chỉ hơn năm trăm ngàn…” Binh đáp yếu ớt.
“Chỉ hơn năm trăm ngàn?” Đường Thiên cười gằn: “Hai trăm viên cũng tức là một trăm triệu tinh tệ! Đây là cách của ngươi hả? Đột phá cấp bảy cũng tiêu tốn hết một trăm triệu? Ngươi có biết tiết kiệm hay không hả?”
Binh ủy khuất nói: “Trước đây chúng ta tu luyện như vậy mà, đây đâu phải lỗi của ta…”
Phong Sử nghe vậy tiếp tục trợn tròn hai mắt, hắn đã sớm nghe danh phòng năng lượng viễn cổ. Trong truyền thuyết thời viễn cổ có một loại phòng năng lượng có thể trợ giúp võ giả tăng nhanh tu luyện chân lực. Nhưng hắn thật không ngờ phòng năng lượng viễn cổ một ngày lại tiêu tốn tới mười viên đá ngôi sao cấp bảy!
Đây đâu phải tu luyện chân lực, đây là đốt tiền!
Một trăm triệu tinh tệ không biết có thể thuê được bao nhiêu võ giả cấp bảy,ngay võ giả cấp Thiên Lộ cũng thuê được!
“Cái này…” Phong Sử do dự nói: “Ta có một cách hơi ngốc!”
Xoạt, hai người cùng lúc quay sang.
Bị ánh mắt của hai người nhìn vào, Phong Sửu hơi bối rối, bật thốt lên: “Thế nhưng khẳng định không dùng tiền!”
Đường Thiên hai mắt rực sáng: “Cách nào?”
“Đây là một cách thức ngốc nghếch do ta vô tình nghĩ ra.” Phong Sửu vừa nói tới tu luyện thái độ lập tức thay đổi: “Đây là cahcs tu nghĩ ra khi trùng kích cấp chín. Có một lần, khi ta tu luyện đao pháp chợt nghĩ ra một điểm, ánh đao ta vung ra có thể hòa lại vào kinh mạch không?”
Đường Thiên và Binh đều lộ vẻ kinh ngạc, ý nghĩ này quả thật độc đáo, rất ít người nghĩ tơi cahcs này.
“Ta quyết định thử nghiệm, tay trái nắm một thanh đao, tay phải vung ra một ánh đao, đồng thời cố gắng dùng đao bên tay trái tiếp lấy nó. Lúc bắt đầu không thành công, ánh đao tay phải vung ra như ánh đao người khác chém ra, gặp phải đao bên tay trái sẽ đứt đoạn.”
Đường Thiên và Binh nghe tới nhập thần, bọn họ bị suy nghĩ mới mẻ của Phong Sửu thu hút.
“Sau đó ta phát hiện ánh đao ta vung ra ngưng tụ hơn chân lực trong cơ thể ta.”
Binh gật đầu: “Cái này cũng dễ hiểu, nồng độ năng lượng càng cao, càng tiếp cận thực thể hóa, uy lực càng mạnh.”
Phong Sửu nói tiếp: “Đúng vậy! Sau đó ta nghĩ võ kỹ là một kỹ xảo đè nén chân lực đặc biệt, ánh đao bắn ra nhờ võ kỹ là chân lực đã được nén lại, vậy nếu tay trái ta vận tâm pháp nghịch có t ểh hút vào được không? Ta quyết địch vận ngược tâm pháp tay trái, không ngờ ánh đao bị hút dọc tay phải, vào kinh mạch! Hơn nữa chân lực hút vào kinh mạch ngưng tụ không tiêu tán, không bị chân lực nguyên bản trong cơ thể đồng hóa, nhưng lại là cùng một loại chân lực, có thể dung hợp. Ta bỏ một thời gian đem tất cả chân lực trong cơ thể đổi thành chân lực như vậy. Chân lực đó sắc bén như ánh đao, tràn ngập lực phá hoại, cô đọng cao độ, ta gọi nó là đao chân lực!”
Sắc mặt Phong Sửu lộ vẻ tiếc nuối: “Chỉ tiếc là không ta nghĩ ra cách này đã rất lớn tuổi, không thể xác minh thêm một bước.”
Con mắt Đường Thiên sáng lên như ánh sáng, cách thúc của Phong Sửu cực kỳ mới mẻ, gợi ý cho gã rất nhiều.
Trong đầu gã toát lên một suy nghĩ to gan.