Chiến Thần Bất Bại

Chương 277: Chương 277: Thắng lợi




Vĩnh Thu ngơ ngác nhìn Đường Thiên, tay chân lạnh buốt, trong lòng không dâng lên nổi chút chiến ý nào.

Võ kỹ vô song, đây là võ kỹ vô song ư?

Sắc mặt hắn xám tro, bàn tay nắm ám khí không khiỏ run run. Trước đây hắn từng nghe nói tới võ kỹ vô song, thế nhưng khi tận mắt chứng kiến mới hiểu, nó còn cường đại hơn cả tưởng tượng củam ình.

Thua trận không chỉ riêng Vĩnh Thu.

Đường Thiên chọn Vĩnh Thu gần nhất, mục tiêu của Lăng Húc chuyển tới Dư Thuận.

Trong ba người, thực lực Dư Thuận mạnh nhất, Đại Bi Lôi Âm Chưởng của hắn cương mãnh bá đạo, cho dù Đường Thiên cũng không dám cứng chọi cứng, thế nhưng Lăng Húc lại không hề sợ hãi.

Một đòn đột kích, thân hình trên lưng chim kiên cường như thương, ngón tay đen thui xoa nhẹ.

Mưa bạc dày đặc bùng nổ trước mắt Dư Thuận!

Vùa ra tay, thân thể Lăng Húc lập tức chấn động gương mặt vui mừng như điên.

Viu viu!

Tiếng xé gió trầm trầm như một bầy ong vỗ cánh.

Từ tiếng xé gió có thể nhận ra sự tiến bộ của Lăng Húc, trước dó khi hắn xuấtt hương, tiếng động như xé vải, thế nhưng giờ lại trầm trầm khiến lòng người run sợ. Điều này chứng tỏ sức mạnh xuất thương của hắn đã càng tập trung nội liễm, tiếng xé gió giảm đi nhưng số lần xuất thương lại tăng vọt, tụ tập lại như tiếng ong vò vẽ ông ông.

Thế nhưng càng khiến Lăng Húc kích động hơn là tần suất xuất thương của hắn rốt cuộc cũng đột phá một cửa ải cực kỳ quan trọng.

Một giây trăm thương!

Đột phá cửa ải này nghĩa là Thương Tiêm Hải của hắn đã bước lên một cảnh giới hoàn toàn mới.

Ánh lạnh đầy sức bùng nổ bắn ra như mưa xối, sức mạnh nảy sinh khủng bố dị thường.

Dư Thuận vừa xuất chưởng đã lập tức biến sắc.

Tầm mắt của hắn hoàn toàn bị ánh bạc che phủ, cảm giác vô cùng nguy hiểm dâng lên từ tận đáy lòng. Kinh nghiệm thực chiến của hắn vô cùng phong phú, không hề nghĩ ngợi, lập tức bứt phá thối lui.

Phốc phốc phốc!

Vài chục điểm sáng xuyên qua chưởng kình của hắn, chỉ chớp mắt, hàn mang chi chít đã xuyên qua chưởng kình, xuất hiện tại vị trí vừa rồi của hắn.

Ầm!

Vị trí hắn vừa đứng lập tức nổ tung, làm dấy lên cát vàng đầy trời.

Lăng Húc không hề truy kích mà chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn Dư Thuận từ trên cao xuống, mũi thương bạc trong tay hắn chuyển động chậm rãi trơn trượt. Tiếng chuông gió như có như không vang lên bên tai Lăng Húc.

Đột nhiên Lăng Húc nhớ tới lời ca kỳ lạ kia.

“Thương bạc như tuyết, tựa mây vô trần. Chuông gió sừng dê, theo gió vang xa. Theo sau bóng ta, thương thẳng không cúi. Trái tim chính chực, bảo vệ sao ta. Trước chòm Bạc Dương, thương quan thiên hạ...”

Không biết vì sao, trong lòng hắn bỗng nảy sinh cảm giác muốn cao giọng hát vang, nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu, bỏ suy nghĩ này ra sau đầu.

Ngân Sương Kỵ thì liên quan gì tới mình.

Sư phụ không nói gì với hắn, hắn đương nhiên không để ý tới, tuy Ngân Sương Kỵ có lịch sử huy hoàng, thế nhưng thương bạc là thương bạc của Lăng Húc, Thương Tiêm Hải cũng là Thương Tiêm Hải của Lăng Húc.

Lăng Húc, xung phong!

Hào khí đột ngột dâng lên ngực, chiến ý sôi trào, thôi thúc Hỏa Liệt Điểu, chậm rãi áp sát Dư Thuận. Sống lưng hắn ưỡn thẳng, cảm giác đau nhói từ cột sống truyền lại như thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn.

Áp lực của Dư Thuận tăng lên gấp đôi.

Trong lòng hắn vô cùng chấn động, đám người này rốt cuộc có lai lịch gì? Ai cũng còn rất trẻ tuổi nhưng thực lực đều xuất sắc tới vậy!

Kỵ sĩ cưỡi chim lửa trước mặt thân hình thẳng tắp như mũi thương, tựa như những kỵ sĩ nghiêm cẩn thời viễn cổ, trong ngọn lửa phiêu dật, mái mái tóc bạc uốn lượn, anh khí bừng bừng, gương mặt nghiêm nghị như đồng.

Hắn như một ngọn lửa bừng sáng.

Rõ ràng chỉ cahạm rãi áp sát nhưng lại khiến Dư Thuận có cảm giác như bị thiêu đốt.

Dư Thuận hít sâu một hơi, hắn biết mình đã trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm, chỉ hơi bất cẩn đêm nay sẽ là ngày bỏ mạng của hắn. Dưới uy hiếp của cái chết, Dư Thuận vứt bỏ mọi tạp niệm, vứt bỏ những tiếng kêu thảm thi thoảng lại vang lên.

Thế giới của Dư Thuận yênt ĩnh lại, hắn ngẩng đầu lên, Lăng Húc ngừng lại cách hắn khoảng bảy tám trượng.

Trong lòng hắn thản nhiên.

Song phương đối mặt trong ab giây.

Giữa ngọn lửa, trên lưng Hỏa Liệt Điểu, Lăng Húc đặt ngang thương, cơn ngươi màu cam như lửa đốt, tóc bạc không gió mà bay, trầm giọng nói: “Một chiêu thắng bại!”

Ánh mắt Dư Thuận lộ vẻ tán thưởng, chiến ý toàn thân dâng trào, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười: “Một chiêu thắng bại!”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời ra tay!

Hỏa Liệt Điểu giẫm vài bướcn hỏ, chỉ vài bước cũng đủ khiến tốc độ hắn tăng lên mức độ kinh người. Khi cách xa Dư Thuận khoảng ba trượng, vuốt chim tàn nhẫn giẫm mạnh lên cát vàng, sức mạnh khổng lồ ầm ầm bộc phát, nó nhảy lên rất cao.

Như một mũi tên bay lên bầu trời.

Dư Thuận vẫn như không hề phát hiện, thần sắc hắn nghiêm túc, song trưởng ôm hờ trước ngực, một quả cầu bạc hìnht hành, vô số lôi mang tụ tập tại song trưởng bằng tốc độ kinh người, tạo thành một quả cầu sét sảng ực, tỏa ra khí tức kinh khủng tuyệt luân.

Sát chiêu Đại Bi Lôi Âm Chưởng, Đại Bi Lôi!

Lăng Húc giữa không trung đạt tới điểm cao nhất, bắt đầu rơi xuống, như một ngôi sao băng mang theo quầng lửa hừng hực.

Vù vù!

Xung quanh sao băng, vô số điểm sáng như những vì sao.

Khí tức hủy diệt của Đại Bi Lôi không chỉ không khiến Lăng Húc sợ hãi mà ngược lại khiến hắn càng thêm điên cuồng, chiến ý hừng hực, thiếu niên thẳng tắp như thương trên lưng chim như một ngọn lửa rực cháy, nâng mũi thương bạc trên tay lên.

Những ngôi sao xung quanh hóa thành từng chùm sáng, chui vào mũi thương trên tay hắn.

Trong chớp mắt, thương bạc sáng chói tới mức mắt người không mở ra nổi, thân thương như thiêu đỏ nóng bỏng, Lăng Húc lại như không hề phát hiện, cảm giác đau nhức kinh khủng từ cột sống, hắn cũng như không nhận thấy, gương mặt tuấn lãng ngẩng lên trong ngọn lửa toát lên vẻ điên cuồng tùy ý!

Sư phụ, đây là Thương Tiêm Hải của Tiểu Húc!

Sư phụ, đây là Chính Nghĩa Bản Tâm Thứ của Tiểu Húc!

Sư phụ, đây là chính nghĩa của Tiểu Húc!

Sư phụ, đây là bản tâm của Tiểu Húc!

Từng lời nỉ non âm thầm, thiếu niên nhiệt liệt như hỏa, cố chấp điên cuồng, quyết chí tiến bước, hung hãn đâm thương ra!

Chùm sáng màu bạc thẳng tắp ngưng tụ, đánh thẳng vào Đại Bi Lôi.

Ầm!

Ánh sáng chói mắt bốc lên như mặt trời, bóng đêm trong chớp mắt lui lại. Cả chiến trường hỗn loạn đều bị vụ nổ kinh khủng đó làm kinh sợ, bất giác ngưng lại.

Trong ánh bạc, một bóng người văng ra kèm theo một vệt máu.

“Lão Dư!”

Thủy Thừa la lên thất thanh, gắng gượng đỡ một đao nặng của Đường Nhất, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình nhanh chóng lui lại, tiếp được Dư Thuận đã hôn mê bất tỉnh, người còn chưa rơi xuóng đất thân thể đã gập lại quỷ dị, nhanh chóng phát lực lao đi.

Toàn bộ cánh tay phải của Dư Thuận biến mất sạch, vết thương kinh khủng vẫn còn chảy máu.

Đám võ giả lậpt ức hoảng loạn, hai vị đại nhân đào tẩu, sĩ khí lập tức xuống tới tận đáy, đám võ giả tinh nhuệ còn sót lại không tới bốn mươi người, ánh mắt bất giác hạ xuống người Vĩnh Thu.

Vĩnh Thu ngược lại khôi phục bình tĩnh, hắn giơ hai tay, cười khổ: “Chúng ta đầu hàng.”

Không biêt vì sao, những võ giả khác nghe vậy lại lộ vẻ thoải mái, bọn họ lặng lẽ hạ binh khí. Chắc chắn nếu họ dám phản kháng đối phương sẽ không do dự giết sạch bọn họ.

Khi đoàn người Đường Thiên áp giải một đội ngũ dài xuất hiện ở bộ lạc Hỏa Lang, toàn bộ bộ lạc Hỏa Lang chấn động. Tất cả bộ lạc Hỏa lang đổ ra, không tin nổi nhìn đội ngũ kéo dài phía sau.

“Trời đất ơi! Đây là ... Vĩnh Thu đại nhân!”

“Nghe nói chưa, ngay cả Dư Thuận đại nhân và Thủy Thừa đại nhân chạy trốn cũng bị thương không nhẹ!”

“Bá Võ xong rồi!”

“Bọn Đường đại nhân quả là chiến thần!”

Nghe tiếng bàn luận hưng phấn kinh ngạc vang lên bên tai, nhìn những gương mặt sùng bái ước ao, Hỏa Mã Nhĩ trên ngựa bất giác ưỡn thẳng eo lưng, gương mặt lộ vẻ tự hào. Tận mắt chứng kiến trận chiến truyền kỳ đó, nàng hiểu được sâu hơn những người khác nhiều.

Trong lòng nàng lại vô cùng vui mừng, gặp được bọn Đường Thiên có lẽ là lựa chọn chính xác nhất trong đời họ.

Không chỉ dân chúng bộ lạc Hỏa Lang kinh sợ, những thám tử tuần tra bên ngoài bộ lạc cũng gần như không tin nổi vào mắt mình, bọn họ quên cả việc ẩn giấu thân hình.

Lần trước bộ lạc Hỏa Lang đánh bại Tân Lập đã khiến các bộ lạc trong sa mạc chấn động. Bọn họ buộc phải thăm dò thực lực bọn Đường Thiên nhưng ai nấy cũng muốn lặng lẽ xem xét tình hình, chỉ đành phái thám tử để ý thời cuộc.

Xung quanh bộ lạc Hỏa Lang có không biết bao nhiêu con mắt trong bóngt ối.

Trận chiến truyền kỳ này như cơn gió truyền ra, trời còn chưa sáng toàn bộ sa mạc đều đã biết.

Toàn bộ sa mạc hoàn toàn chấn động!

Tân Lập tuy mạnh nhưng chỉ có thể xưng vương xưng bá tại sa mạc, còn BÁ Võ là một trong ba thế lực lớn nhất chòm sao Sài Lang, là bá chủ xứng danh tại chòm sao này. Dư Thuận, Thủy Thừa, Vĩnh Thu là ba dũng tướng dưới trướng Ô Thiết Vũ. Sức mạnh của bất cứ ai trong bọn họ cũng vượt xa cả sa mạc.

Nhưng ba hãn tướng của Bá Võ lại một hàng hai thương.

Còn điểm tổn thương nguyên khí chân chính lại là quan tinh nhuệ của Bá Võ bị diệt.

Quân tinh nhuệ của Bá Võ là một trong ba lực lượng tinh nhuệ hàng đầu chòm sao Sài Lang, mỗi người trong số bọn họ đều là cấp Thiên Lộ, thế nhưng lựa chọn vô cùng nghiêm ngặt, thực lực hơn xa võ giả cấp Thiên Lộ bình thường, cũng mạnh hơn đám võ giả cấp Thiên Lộ bộ lạc mình không biết bao nhiêu lần.

Ô Thiết Vũ lập ra quân tinh nhuệ Bá Võ đã tiêu tốn không biết bao nhiêu nhân lực vật lực tài lực.

Quân tinh nhuệ Bá Võ bị hủy có thể nói đã động tới căn cơ của Bá Võ.

Trước đó, không ai tưởng tượng noỏi một đội ngũ cường đại như vậy lại bị đánh bại? Thế nhưng bọn họ lại bị đánh bại, bại hoàn toàn, hơn nữa còn dưới tay ba thiêu sniên.

Trong mắt mọi người, Đường Nhất chỉ là hồn tướng của Đường Thiên, công lao của Đường Nhất đương nhiên ghi vào Đường Thiên.

Thanh dang ba ng Đường Thiên lập tức vang xa!

Trước đó mọi người còn không hiểu về bọn Đường Thiên, thế nhưng trận chiến truyền kỳ này qua đi, tuy vẫn không ai tra ra sâu cạn của họ nhưng ý kiến mọi người lại cực kỳ thống nhất.

Ba thiếu niên này rất mạnh, mạnh tới phi thường, còn mạnh hơn cả tưởng tượng của họ!

Không điều gì nói lên thực lực tốt hơn chiến tích. Không gì khiến người ta yên tâm hơn thực lực, không gì khiến người ta tin phục hơn thực lực, huống hồ còn là tại sa mạc với hoàn cảnh sinh tồn ác liệt.

Mỗi thủ lĩnh sa mạc đều mang theo hộ vệ trung tâm rời ngôi sao, không để ý tới hao tổn chân lực, đi suốt ngày đêm.

Khi mặt trời mọc ngày thứ hai, trước cửa trại bộ lạc Hỏa Lang đã đầy những thủ lĩnh bộ lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.