Võ kỹ vô song, chỉ võ kỹ vô song mới có thể làm được!
Nhưng mà...
Bốn chữ này như cơn ác mộng xâm chiếm tâm thần Vĩnh Thu, ánh mắt hắn tràn đầy sợ hãi. Hình ảnh trước mắt cũng xác minh sự kinh khủng của bốn chữ này.
Hắn ngơ ngác nhìn đốm lửa sáng lạn như pháo hoa, ánh đao của Phong Sửu không cách nào tiến thêm. Dư âm kình lực tỏa ra bốn phía, làm dấy lên từng đợt gió kèm theo cát vàng.
Bóng người trong ánh đao như tuyết, lúc ẩn lúc hiện, từng đốm lủa như đom đóm lúc sáng lúc tối, bay múa khắp nơi, khung cảnh như không thuộc về nhân gian.
Đây là võ kỹ vô song ư...
Vĩnh Thu quên mất bản thân đang tỏng chiến trường, ánh mắt đột nhiên không còn vẻ sợ hãi, kinh ngạc nhìn cảnh tượng tuyệt mỹ trước mặt.
Thật mỹ lệ...
Đột nhiên, hắn bị tiếng hét dài của Phong Sửu ngắt đứt suy nghĩ, lập tức cảm ứng được gì đó, ánh mắt bất giác nhìn về phía Phong Sửu, không khỏi giật nảy mình.
Thân thể Phong Sửu không ngừng tuôn ra ngọn lửa màu xám, đây là... thiêu đốt võ hồn!
Phong Sửu...
Vĩnh Thu ngây ngẩn.
Hắn không biết nhiều về Phong Sửu, là võ giả ám khí, hồn tướng là trợ thủ tốt nhất cho hắn. Vì hồn tướng cơ bản đều có thời gian hạn chế vì vậy hồn tướng như vật phẩm tiêu hao, hắn dùng qua rất nhiều hồn tướng. Phong Sửu là nổi bật trong số đó, thực lực cấp tám, đao pháp xuất chúng khiến nó trở thành trợ thủ vô cùng xuất sắc của Vĩnh Thu.
Vĩnh Thu hiểu rất ít về Phong Sửu, chỉ nghe nói khi còn sống là một danh gia đao pháp.
Phong Sửu thiêu đốt võ hồn khiến Vĩnh Thu giật nảy mình. Hắn từng triệu hoán hồn tướng nhiều lần thế nhưng chưa từng thấy một hồn tướng nào chủ động thiêu đốt võ hồn. Hồn tướng có linh trí, sau khi thiêu đốt võ hồn, thực lực tăng cao trong một thời gian ngắn nhưng sinh mạng sẽ kết thúc!
Không ngờ Phong Sửu lại chủ động lựa chọn thiêu đốt võ hồn!
Toàn thân Phong Sửu bừng lên ánh lửa màu xám, trong ánh đao bừng bừng con ngươi sâu thẳm như một lần nữa thức tỉnh lại sinh mệnh. Một khi thiêu đốt võ hồn, liên hệ giữa hồn tướng và chủ nhân sẽ chấm dứt.
Thiêu đốt võ hồn, chân lực toàn thân sôi trào, Phong Sửu nhìn chằm chằm vào Đường Thiên trước mặt, vô số ký ức khi còn sống lúc này nổi lên vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Võ kỹ vô song!
Mục tiêu theo đuổi cả đời mình!
Hắn bỗng cúi đầu nhìn thanh đao trong tay, vẫn là hình thức quen thuộc như xưa thế nhưng đã không còn là vật thực. Ký ức xa xôi đã mơ hồ không còn rõ ràng, thế nhưng trong đất trời tràn đầy băng tuyết, thiếu niên người đầy mồ hôi, bóng dáng thiếu niên tu luyện đao pháp không biết mệt mỏi lại vô cùng rõ ràng.
Nhớ lại hùng tâm tráng chí thời trai trẻ, dã tâm bừng bừng, khóe miệng hắn không khỏi lộ ra nụ cười.
Quãng thời gian thật tươi đẹp...
Tuy nguyện vọng bản thân không thực hiện được nhưng bản thân cũng không phụ thời gian tươi đẹp đó!
Ba mươi năm đao pháp danh gia, không nhiễm thói hư tật xấu, chỉ có đao làm bạn, cô độc cả đời. Nhớ tới trước khi chết, bạn bè vô cùng kinh ngạc về quyết định của mình. Bạn bè không hiểu vì sao người kiêu ngạo như hắn lại nguyện chuyển thân làm hồn tướng, chịu người khác điều động?
Phong Sửu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn những đốm lửa sáng lạn tuyệt mỹ của Đường Thiên.
Chính là vì... ta muốn tận mắt thấy võ kỹ vô song chân chính!
Bởi vì... đó là giấc mơ chưa hoàn thành của cả cuộc đời ta!
Cho dù chết không được bình an, cho dù chịu người khác sai khiến, cho dù hy vọng xa vời như hạt bụi nhỏ... giấc mơ thời niên thiếu chưa từng phai mờ!
Rốt cuộc cũng được thấy... thật mỹ lệ!
Không còn gì tiếc nuối nữa.
Đưa mắt nhìn đốm lửa sáng lạn, ánh mắt Phong Sửu vô cùng thỏa mãn. Đột nhiên ngọn lửa xám bùng lên, hai chân hắn dùng tốc độ mắt thường thấy được biến mất, như ngọn nến sắp cháy tới tận cùng.
Ánh mắt Phong Sửu như rực sáng!
Vậy cũng để ngươi được thấy đao pháp của ta!
Đưa ngang đao, chậm rãi vung lên, từng đao nối tiếp nhau vung lên!
Ánh đao như tuyết, tầng tầng lớp lớp. Giữa ánh đao trắng như tuyết, bóng tối lại từ từ nổi lên, vạn cơn gió thổi tới, cô quạnh hiểm trở.
Băng tuyết tố khỏa, thủy mặc như họa.
Đây là đao pháp của ta, Thiên Sơn Mộ Tuyết!
Gương mặt xấu xí của Phong Sửu đầy kiêu ngạo.
Trong sa mạc khô ráo bỗng bay lên từng đóa hoa tuyết.
Vĩnh Thu ngơ ngác nhìn bóng người thiêu đốt vong hoa tuyết, ánh đao như họa đó khiến cho hắn không tin nổi vào mắt mình, đột nhiên ý thức được có thể mình đã bỏ qua một vật rất quý giá.
Con mắt trái băng lam của Đường Thiên lần đầu tiên sinh ra gợn sóng.
Hắn kinh ngạc không phải đao pháp kinh diễm của Phong Sửu mà là bóng người tận lực thiêu đốt kia. Cứ như một nơi mềm mại trong đáy lòng hắn bị đụng nhẹ vào, cảm giác kinh ngạc này như một gợn sóng lướt qua mặt hồ tâm tình của Đường Thiên, tâm thần gã lại khôi phục bình tĩnh.
Chỉ có điều, trong lòng hắn dâng lên cảm giác tôn kính.
Ánh đao tuyệt mỹ như họa đó khiến Đường Thiên có cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có. Chân lực Phong Sửu cao hơn Đường Thiên tới hai cấp, nếu không phải Đường Thiên sử dụng võ kỹ vô song, gã căn bản không cách nào chống lại Phong SỬu, ngay cả Tàng Phong và Không Khí Thuẫn Kích Thuật cũng không được.
Thế nhưng đối mặt với Phong Sửu không tiếc giá nào thiêu đốt, Đường Thiên cũng bị ép tới tuyệt cảnh!
Đường Thiên vốn bình tĩnh dị thường, không hề do dự vận dụng Thiên Thanh Đan Hạc. Trong cơ thể vang lên tiếng hạc kêu réo rắt, chân lực trong Thiên Thanh Đan Hạc như hồng thủy nháy mắt đã truyền khắp các bộ phận thân thể hắn.
Chân lực dâng trào truyền lại, mắt trái Đường Thiên càng lúc càng lạnh lẽo long lanh.
Chân lực sung túc khiến uy lực Hỏa Liêm Quỷ Trảo tăng vọt.
Chân lực cấp sáu của Đường Thiên giờ trở thành điểm yếu của hắn, Hỏa Liêm Quỷ Trảo bản thân là võ kỹ cấp bảy, hắn sử dụng cũng khá miễn cưỡng. Còn thiêu đốt chân lực tuy khiến Hỏa Liêm Quỷ Trảo cải tạo thành võ kỹ vô song nhưng càng yêu cầu cao về chân lực.
Khổng Tước sau khi tiến hóa, chân lực Khổng Tước cuồn cuộn không ngừng khiến thực lực Đường Thiên tăng mạnh.
Thế nhưng giáp Khổng Tước giờ đã tắt, không còn chân lực Khổng Tước, chân lực Đường Thiên lại trở thành nhược điểm, gã không thể làm gì khác, đành vận dụng Thiên Thanh Đan Hạc.
Chân lực dâng trào khiến tầm nhìn màu lam của gã càng thêm rõ ràng.
Bức tranh như ánh đao nhanh chóng bị phân tích trong tầm nhìn. Con mắt màu lam thoáng hiện vẻ tán thưởng!
Đao pháp thiên truy bách luyện, thật độc đáo!
Ánh đao tầng tầng lớp lớp đạt tới sự cân bằng kinh người, một khi chạm tới sẽ tạo ra phản ứng dây chuyền. Xảo diệu nhất là giữa những ánh đao nhìn như vô số kẽ hở song thực chất đại đa số đều là cạm bẫy.
Nếu đối phương tấn công vào những cạm bẫy này, ánh đao sẽ như tuyết lở ầm ầm đổ xuống.
Có điều... Không phải không có kẽ hở!
Trong mắt trái Đường Thiên, ánh đao nhanh chóng nhạt đi như bức tranh, mọi thứ trong tầm mắt hắn nhanh chóng trở nên nửa trong suốt, đầy những tiếp điểm. Những đường nét đơn giản này như cây côn gỗ xếp tầng tầng lớp lớp, cân bằng tới hoàn mỹ.
Ánh mắt Đường Thiên hạ xuống những tiếp điểm của ánh đao.
Khổng Tước Minh Vương Nhãn!
Đột nhiên, trong lòng Đường Thiên như ngộ ra, võ kỹ dưới vô song, Khổng Tước Minh Vương nhãn nhìn thấu vạn pháp.
Dưới tâm tình bình tĩnh như băng tuyết, Đường Thiên có thể làm ra phán đoán chuẩn xác. Đao pháp của Phong Sửu cách võ kỹ vô song không xa, đại khái cùng một trình độ với Tàng Phong và Không Khí Thuẫn Kích.
Hình thể nhìn như đơn giản cân bằng này không biết đã tốn bao nhiêu mồ hôi của Phong Sửu.
Những điểm tựa kia như mục tiêu tấn công vô cùng tốt, có điều Phong Sửu tiêu tốn biết bao thời gian vào Thiên Sơn Mộ Tuyết, sao lại không biết sự quan trọng của những tiếp điểm này? Tất cả chúng đều là trọng điểm bảo vệ.
Nếu chân lực Đường Thiên tương đương với Phong Sửu, với uy thế của Hỏa Liêm Quỷ Trảo, gã hoàn toàn có thể trực tiếp tấn công những điểm tựa này.
Dùng lực phá xảo luôn là cách tốt nhất!
Song đáng tiếc, chân lực gã kém xa Phong Sửu, nếu tấn công những điểm tựa này sẽ phải chịu ánh đao phản kích dày đặc.
Mục tiêu của gã là một tiếp điểm bên dưới sườn trái của Phong Sửu, một khu vực cách bên trái khoảng nửa thước.
Thân hình gã lay động, xuất hiện như quỷ mị tại đó, đốm lửa Hỏa Liêm Quỷ Trảo nhanh chóng đâm thẳng vào.
Phong Sửu ngạc nhiên, hắn không hiểu vì sao Đường Thiên lại tấn công vào đó. Hắn không tin Đường Thiên lại nhìn thấu Thiên Sơn Mộ Tuyết, nhưng vì sao Đường Thiên lại tấn công vào đó?
Trong lòng càng thêm nghi hoặc, thế nhưng đao trong tay hắn phản ứng theo bản năng.
Ánh đao chớp mắt đã tăng vọt, ánh đao trắng như tuyết tựa cá mập ngửi được mùi máu tanh, hung hãn giết tới, bức tranh núi tuyết trắng ngần nhu sống lại, nhanh chóng di chuyển.
Đốm lửa của Hỏa Liêm Quỷ Trảo quấn lấy ánh đao trắng như tuyết.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay khác của Đường Thiên duỗi ngón tay, bừng sáng.
Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh!
Năm con đom đóm nhẹ nhàng bay về phía điểm tựa dưới sườn trái Phong Sửu, ánh đao xung quanh điểm tựa bị đòn tấn công trước đó của Đường Thiên thu hút, trở nên yếu ớt hơn nhiều. Năm con đom đóm rơi xuống điểm tựa lập tức nổ tung.
Mãi tới lúc này Phong Sửu mới hiểu ý đồ của Đường Thiên.
Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh bùng nổ, phá tan điểm tựa, ánh đao như bức tranh lập tức mất khống chế, sụp đổ như tuyết lở.
Ánh đao trắng như tuyết bay ra bốn phương.
Mà ngọn lửa xám trên người Phong Sửu đã cháy tới ngực, hắn không hề tức giận mà cười lên ha hả.
“Ta hiểu rồi! Rốt cuộc cũng hiểu rồi! Ha ha ha ha!”
Ánh đao đầy trời biến mất sạch, Phong Sửu thiêu đốt tới khi chỉ còn dư lại cái đầu, lơ lửng giữa không trung, thân thể bên dưới đã cháy sạch.
“Đa tạ!” Phong Sửu đột nhiên nhếch miệng cười với Đường Thiên.
Gương mặt xấu xí giờ lại vô cùng thỏa mãn.
Trước khi thiêu đốt võ hồn xong lại có thể hoàn thành tâm nguyện, thật mãn nguyện...
Đột nhiên, khóe mắt hắn liếc thấy một bóng người lóe lên rồi biến mất.
Đường Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, xòe bàn tay ra chộp vào đầu của hắn.
Phong Sửu nghi hoặc không hiểu, hắn muốn làm gì? Mình đã không còn gì uy hiếp với Đường Thiên.
Đột nhiên, một sức mạnh kỳ dị bỗng bao phủ lấy hắn, hắn chỉ cảm thấy mắt hoa lên, đã đưa thân vào một nơi hoàn toàn xa lạ.
Căn phòng trống trải, một hồn tướng với gương mặt phẳng lỳ lẳng lặng đứng đó.
Hồn tướng?
Đột nhiên, Phong Sửu nhận ra điểm lạ, gương mặt lập tức hóa thành khiếp sợ. Ngọn lửa đã cháy tới đầu hắn chậm rãi lụi tàn.
Thiêu đốt võ hồn sao có thể gián đoạn? Tuyệt đối không thể!
Một khi võ hồn bắt đầu thiêu đốt, trừ khi tan sạch không còn chút gì bằng không tuyệt đối không bỏ lỡ.
Nhưng ngọn lửa xám đã tắt...
Chuyện này.. đây là đâu?
Gương mặt phẳng mỉm cười.
“Hoanh nghênh tới trại tân binh binh đoàn Nam Thập Tự!”