Chiến Thần Bất Bại

Chương 355: Chương 355: Cấp bảy siêu cấp




Ầm ầm!

Hư Không Ám Viêm và Băng lam Tâm trên đan điền đồng thời tan nát, biến mất không còn tăm hơi.

Tâm thần Đường Thiên chấn động kịch liệt, Hư Không Ám Viêm và Băng Lam Tâm trong đan điền gã đều bắt nguồn từ huyết mạch, liên quan mật thiết với gã. Chỉ thấy ba mươi sáu luồng khí kình xoắn ốc đột nhiên đâm thẳng vào đan điền Đường Thiên.

Đan điền như hồ, ba mươi sáu luồng khí kình xoắn ốc cùng bơi theo một hướng trong đó.

Đường Thiên nhìn mà chẳng hiểu, thế nhưng chỉ có một vấn đề, chúng đều hướng lên trên. Chỉ có kết thành một tầng đan điền mới mình mới có thể tiến vào một lĩnh vực hoàn toàn mới.

Cấp tám!

Kết thành đan điền tầng thứ tám như thế nào đây?

Tâm thần Đường Thiên ổn định lại, suy nghĩ tỉ mỉ. Tâm pháp của gã đã cực kỳ hỗn loạn vì sức mạnh trong cơ thể lúc trước quá phức tạp,t hế nhưng lúc này mọi thứ sức mạnh khác đều đã biến mất khỏi cơ thể, chỉ còn lại ba mươi sáu luồng khí kình xoắn ốc!

Gã vốn tưởng sau khi thu nạp nhiều năng lượng như vậy chắc chắn có thể thăng cấp nào ngờ chỉ sinh ra ba mươi sáu luồng khí kình xoắn ốc, điều này khiến Đường Thiên bất ngờ.

Thế nhưng, Đường Thiên cũng cảm nhận được chỗ lợi.

Ba mươi sáu luồng khí kình xoắn ốc này không chỉ tương thông với tâm thàn của gã, hơn nữa ngưng kết cực kỳ, vượt xa chân lực gã hiện tại.

Hay có lẽ mình có thể nghĩ cách về kình khí xoắn ốc...

Như cảm thụ đượ csuy nghĩ của Đường Thiên, khí kình xoắn ốc càng bơi nhanh, dần dần, một vòng xoáy hình thành trong đan điền. Trong đan điền gã sinh ra một sức hút cường đại, tốc độ Hư Không Ám Viêm vốn chậm rãi chảy trong kinh mạch giờ tăng vọt lên.

Sắc mặt Đường Thiên lại vặn vẹo.

Kinh mạch Đường Thiên được Hư Không Ám Viêm tôi luyện xâm nhập, chúng nhanh chóng trở nên trong suốt. Kinh mạch vốn đang co lại lại trướng ra. Vòng ống thô to, lớp màng mỏng manh trong suốt, đây là kinh mạch hiện giờ của Đường Thiên.

Hư Không Ám Viêm sau khi hoàn thành một chu trình hoàn chỉnh rốt cuộc đã tới đan điền.

Cột lửa mãnh liệt đâm thẳng vào đan điền.

Thân thể Đường Thiên cứng đờ, đầu óc gã trống rỗng, mất hết mọi ý thức.

Chân lực trong đan điền lập tức bốc hơi sạch sẽ, bị khí kình xoắn ốc cắn nuốt sạch. Hư Không Ám Viêm nhu vô cùng vô tận, không ngừng tràn vào đan điền, chỉ chớp mắt đan điền đã đầy tràn.

Vách đan điền Đường Thiên bắt đầu bị Hư Không Ám Viêm thiêu đốt, Hư Không Ám Viêm vẫnkkhông ngừng tràn vàng, càng ngày càng nhiều Hư Không Ám Viêm, ngay cả vách đan điền cũng chậm rách khuếch tán ra phía ngoài. Đan điền Đường Thiên như một quả cầu khí bị thổi to từ từ, càng lúc càng lớn.

Đan điền càng lúc càng lớn, vách đan điền lại càng ngày càng mỏng, Đường Thiên vừa tỉnh táo lại lập tức biến sắc.

Cứ tiếp tục như thế đan điền mình sẽ nổ tung!

Vừa tiễn một con sói dữ lại phải nghênh đón một con mãnh hổ, Đường Thiên quả thật khóc không ra nước mắt.

Làm sao bây giờ?

Đường Thiên cắn răng, chỉ đành hướng xuốngd ưới.

Ba mươi sáu luồng khsi kình xoắn ốc bắt đầu đâm xuống, tiến vào hồ đan điền cấp sáu, dẫn dắt Hư Không Ám Viêm vào. Hư Không Ám Viêm tiến vào hồ đan điền cấp sáu khiến tình thế lập tức khá lên. Thế nhưng bản thân hồ đan điền cấp sáu vốn đã không lớn bằng cấp bảy, nhanh chóng bị lấp đầy.

Sau khi bị lấp đầy, hồ đan điền cấp sáu cũng bị thổi phình lên.

“Này này này! Ngục Hải gia gia, đủ rồi, đủ rồi!” Đường Thiên giọng điệu nịnh bợ dáng dấp như chỉ hận không thể khúm núm. Trong lòng gã lệ rơi đầy mặt, gã không phải không muốn khúm núm mà là không có cả cơ hội để khúm núm!

Thánh Kiếm Ngục Hải trong tay vẫn không chút pahrn ứng.

Hồ đan điền cấp sáu bị thổi tới mức trướng to, Đường Thiên bất đắc dĩ, lại tiếp tục chuyển xuống.

Rốt cuộc gã cũng hiểu thế nào là uống thuốc độc giải khát.

Lúc này cũng chẳng có người chửi gã là uống thuốc độc giải khát.

Cuộc đời lên voi xuống chó quá nahnh, Đường Thiên trong lòng bi thương, quãng đường Thiên Lộ của mình như một dây thừng màu đen xỏ qua một hạt châu màu đen. A, Đường Thiên chợt phát hiện chênh lệch giữa các hồ đan điền nhỏ đi nhiều. Lượng Hư Không Ám Viêm mà hồ đan điền cấp thấp chứa đựng được nhiều hơn so với tưởng tượng của Đường Thiên, tổng phạm vi của chúng còn lớn hơn hồ đan điền cấp bảy.

Hiện tượng kỳ lạ này khiến Đường Thiên chú ý.

Chẳng lẽ... hồ đan điền cấp thấp thật ra có tiềm lực rất lớn?

Trước đây, bất cứ tâm pháp nào cũng đều có một đặc điểm rất rõ ràng, mỗi cảnh giới tăng lên, không gian hồ đan điền thường tăng gấp mười lần trở lên, điều này dẫn tới chênh lệch giữa các võ giả các cấp. Thế nhưng kết quả trước mắt lại khiến Đường Thiên ý thức được chuyện gã vốn cho là đương nhiên rất có thể lại không đúng?

Hay có thể tình huống của mình rất đặc biệt?

Đường Thiên đã quên cả nguy hiểm, đầu óc gã bắt đầu chìm vào cảm nhận. Rất nhanh chóng gã cảm giác có thể đúng, Hư Không Ám Viêm tuy quái lạ nhưng quả thật có thể xác định tiềm lực mỗi hồ đan điền.

Không sai, Đường Thiên cho rằng đại bộ phận chống đỡ chính là tiềm lực của hồ đan điền. Mỗi khi hồ đan điền căng tới giới hạn, khí kình xoắn ốc lại nhận ra nguy hiểm, tự tiến vào hồ đan điền thấp hơn.

Lần đầu tiên Đường Thiên gặp phải tình huống như vậy, tri thức gã vốn ít ỏi, không biết gì về chuyện đang xảy ra. Thế nhưng gã có ngốc đến đâu cũng hiểu mình đang trong bước ngoặt, bước ngoặt sinh tử, gã vắt hết đầu óc bắt đầu suy nghĩ cẩn thận từng chút một.

Vấn đề lớn nhất ở đây là Hư Không Ám Viêm, Hư Không Ám Viêm từ đâu tới? Đương nhiên là Thánh Kiếm Ngục Hải! Hai mắt Đường Thiên sáng lên, gã cảm giác mình nắm được vấn đề rồi.

Thánh Kiếm Ngục Hải!

Gã lại xem lướt qua những kiếm pháp xa lạ trong đầu. Giờ cảm nhận của gã về những thứ xa lạ xuất hiện trong đầu mình rất phức tạp, ban đầu là bài xích và chống cự, nhưng sau khi Thánh Kiếm Ngục Hải cứu mạng gã rồi lại đẩy gã tới vách núi.

Tên khốn kiếp này!

Sau khi triệu hoán Thánh Kiếm Ngục Hải, giờ nên làm gì? Đường Thiên đọc nhanh như gió, cố gắng tìm kiếm giải pháp trong kiếm pháp xa lạ kia.

Đường Thiên ra sức tìm kiếm biện pháp, nào ngờ tiến độ của Hư Không Ám Viêm đã tới tầng đan điền thấp nhất, hồ đan điền cấp một, cũng khiến nó trướng lên tới giới hạn.

Thánh Kiếm Ngục Hải trong tay Đường Thiên bỗng chấn động.

Hư Không Ám Viêm như biển rộng trong cơ thể Đường Thiên bỗng chấn động, rầm Đường Thiên cố gắng gượng tới cực điểm, rốt cuộc mất đi ý thức.

Nhưng ngoài dự đoán mọi người, thân thể Đường Thiên không nổ tan.

Yên tĩnh trong chốc lát, con mắt Đường Thiên chậm rãi mở ra, con ngươi toát len màu trắng xám đáng sợ, khóe miệng y cong lên thành một nụ cười lạnh như băng. Y vuốt nhẹ thân kiếm Ngục Hải, nhẹ giọng nỉ non: “Cám ơn.”

Cho dù tiếng nỉ non này cũng lạnh tới thấu xương.

Kiếm Ngục Hải ong ong trong tay y, cực ỳ sung sướng.

“Kẻ ngu cũng có chỗ tốt, nhẫn nại tốt.”

Giọng nói lạnh băng như lưỡi đao lướt qua không trung, lạnh lẽo âm trầm bức người.

Hư Không Ám Viêm bạo ngược trong cơ thể Đường Thiên trở nên cực kỳ thuần phục, y để ý thấy tình hình trong cơ thể, có phần ngạc nhiên. Mỗi hồ đan điền đều được mở rộng tới mức tận cùng, chỉ chậm thêm chút nữa thì vận mạng của y chính là nổ tan xác mà chết.

Điều này cần dũng khí và sự nhẫn nại cực lớn.

Những trả giá đó sản sinh ra giá trị kinh người, thu hoạch to lớn.

Thế nhưng trái tim lạnh lẽo của Đường Thiên vẫn phải chấn động, nếu mình ra muộn hơn một chút thì đã bị gã ngu ngốc kia nghịch hỏng mất rồi. Cho dù y đã sớm ý thức được việc thu dọn tàn cục, nhưng y căm ghét nguy hiểm.

Hư Không Ám Viêm trong cơ thể nhanh chóng bị Thánh Kiếm Ngục Hải hút đi, biến mất trong cơ thể Đường Thiên, chỉ luu lại hồ đan điền no căng.

Hồ đan điền gốc biến mất không còn hơi, thanh vào đó là vách hồ đan điền trong suốt mỏng như cánh ve. Vách hồ đan điền mới được Hư Không Ám Viêm tôi luyện, là chân lực kết tinh hóa. Với thủ đoạn bình thường chắc chắn không thể khiến chân lực Đường Thiên kết tinh ở cấp bảy.

Cấp bảy chỉ có thể khiến chân lực hóa lỏng.

Nắm giữ vách đan điền thủy tinh, dung lượng hồ đan điền tăng nhiều, ít thì năm sáu lần, nhiều thì tới mười lần.

Thực lực Đường Thiên tăng nhanh như diều gặp gió, không ai chân lực cấp bảy sánh nổi với y, tất cả đan điền hiện giờ của Đường Thiên đều có thể chứa đựng lượng chân lực so với đan điền cấp tám bình thường, cũng mạn mẽ hơn nhiều.

Cấp bảy siêu cấp ư?

Đường Thiên hơi ngạc nhiên.

Cứ coi như kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc đi.

Y liếc mắt nhìn Hạc và Lăng Húc toàn thân rung động, không hề có ý ra tay giúp đỡ, y cầm theo kiếm Ngục Hải hẹp dài, ánh mắt đưa tới phía xa tuyến đường.

Thân hình y đột nhiên cúi xuiống, như một mũi tên nhọn bắt về phía cuối con đường.

Nếu Hạc và Lăng Húc lúc này tỉnh lại chắc chắn sẽ cực kỳ kinh hãi, tốc độ Đường Thiên biểu lộ ra gần như gấp ba lúc trước. Hơn nữa, khinh công cũng không phải Tàng Phong Bộ!

Dọc theo thông đạo, Đường Thiên không ngừng lao nhanh về phía trước.

Đột nhiên, một bóng đen lao về phía y, thế như chớp giật.

Thân hình Đường Thiên không chậm lại, cánh tay rung nhẹ, kiếm Ngục Hải vẽ ra một luồng kiếm ảnh cực nhạt, bóng đen không kịp kêu một tiếng, đầu thân chia lìa!

Bóng đen này rõ ràng là một con tinh hồn thú, hơn nữa đã đạt tới cấp tám.

Mùi máu tanh lập tức tràn ngập trong đường hầm, từng con tinh hồn thú lập tức lộ mình từ trong bóng tối. Nồng độ năng lượng của nơi này rất cao, hơn nữa khép kín, không ai quấy rối, là nơi tinh hồn thú dễ sinh sôi nảy nở.

Đường Thiên không buồn nhấc mí mắt, tốc độ chẳng giảm, lao thẳng về phía trước.

Đám tinh hồn thú tức giận, chúng đã khai mở linh trí, vẻ coi thường trần trụi của Đường Thiên lập tức chọc vào tổ ong vò vẽ. Một loạt bóng thú ầm ầm đánh về phía Đường Thiên.

Tốc độ Đường Thiên vẫn chẳng hề suy giảm, thanh kiếm Ngục Hải thẳng tắp trong tay bỗng nhắm thẳng phía trước, như kỵ sĩ xuất thương.

Dưới chân lại đột nhiên phát lực, bóng người đột nhiên biến mất tại chỗ.

Gần như cùng lúc, y lao vọt vào giữa bầy tinh hồn thú, bóng người nghiêng về phía trước chỉ lệch với mặt đất ba mươi độ.

Ánh kiếm sắc bén dâng lên từ hai bên lưỡi kiếm Ngục Hải.

Sau đó là một cảnh tượng đồ sộ tới dọa người.

Chỗ nào Đường Thiên đi qua, tinh hồn thú như bị một lưỡi đao vô hình cắt ngang qua, không con tinh hồn thú nào chống chọi nổi, cũng không con tinh hồn thú nào trốn thoát.

Tiếng rống, tiếng gầm động trời của đám tinh hồn thú im bặt, bóng đen đầy trời biến mất.

Sắc mặt Đường Thiên vẫn như thường, không chút thay đổi, cứ như chuyện y vừa làm chỉ là một chuyện cự kỳ đơn giản.

Trên trăm con tinh hồn thú không cản được nhịp tiến của Đường Thiên. Máu tươi bay khắp thông đạo, đâu đâu cũng có, mùi máu tanh đậm tới nhức mũi, trên người Đường Thiên lại không nhiễm một giọt.

Y không buồn nhìn thi thể đầy đất, biến mất trong thông đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.