Dọc đường đánh hạ không biết bao nhiêu tinh hồn thú và cạm bẫy, Đường Thiên như tản bộ, trên người không nhiễm chút máu tanh.
Ánh mặt trời trước mặt khiến Đường Thiên nheo mắt lại, hai hàng my của y khẽ nhíu, y không thích ánh mặt trời.
Liếc mắt nhìn một ngôi sao trên bầu trời, Đường Thiên nhận ra vị trí của mình.
Chòm Tiên Nữ.
Lần này thời gian hoạt động của mình khá sung túc, có thể làm không ít chuyện. Nếu không phải thật sự không có cách nào y đã sớm không nhịn được hiệu suất thấp tới thảm thương của “bản thân”.
Có điều y cũng không định thay đổi mọi thứ. Khi tới chòm sao Nam Thập Tự cũng là thời điểm quyết chiến, giờ bất kể bản thân mình hay là “bản thân” kia vẫn còn cần cường đại hơn.
Hơn nữa “bản thân” kia tuy hơi ngu ngốc chút thế nhưng tốc độ trưởng thành cũng khiến y không thể không thừa nhận, gã nhanh hơn mình. Y vẫn bình tĩnh, ngủ đông, chờ đợi, đối với y mà nói, mọi chuyện vẫn theo kế hoạch. Hơn nữa, y tự có phán đoán về mình, nơi thích hợp với y là bóng tối.
“Gã” kia đấu đá lung tung còn bản thân mình ẩn nấp trong bóng tối, khi kẻ địch lộ kẽ hở lập tức xuất thủ đánh ra một đòn trí mạng, đây mới là thứ y am hiểu nhất. Phương án này thích hợp với sự phát triển của hai bên, vì vậy từ lúc bắt đầu y không tranh đoạt quyền khống chế thân thể.
Có điều, khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài hít thở, y cũng không muốn lãng phí.
Sức mạnh của Hư Không Ám Viêm với Đường Thiên thật quá mạnh mẽ, “bản thân” kia chịu xung kích mãnh liệt. Nếu trong trạng thái bình tường, “gã” sẽ hôn mê tầm mười lăm ngày, thế nhưng với mình, đây lại là một cơ hội hiếm có.
Thời gian mười lăm ngày này mình phải lên kế hoạch cẩn thận một chút.
Năm ngón tay mở ra, Đường Thiên quệt qua mặt, Hư Không Ám Viêm màu đen hóa thành một tấm mặt nạ bằng lửa đen, bám lấy khuôn mặt y. Từ trong thân thể Đường Thiên bốc lên ngọn lửa đen mãnh liệt, hóa thành một cái áo choàng, bao phủ thân thể y vào trong. Những ngọn lửa đen này như lửa bình thường, không cảm nhận được chút khí tức nào của Hư Không Ám Viêm. Kiếm Ngục Hải bên tay phải hóa thành một vệt Hư Không Ám Viêm, nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một thanh kiếm lưỡi mỏng.
Kiếm Ngục Hải quá dễ thấy, điểm đặc biệt không có phần che tay càng khiến người ta ấn tượng. Kiếm mỏng không có phần che tay nhìn qua như một sợ dây sắt sắc bén, ngược lại lại càng bình thường.
Đột nhiên, y nghe thấy tiếng động từ xa tới.
Thân thể Đường Thiên đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.
Đường Thiên lẳng lặng đứng trên nhánh cây, như một con cú đêm ẩn nấp trong màn đêm, lá cây rậm rạp che phủ thân thể y. Trong sân, rất nhiều người đang chiến đấu, không ai nhận ra cách bọn họ hai mươi trượng có một người đang ẩn nấp.
๑๑۩۞۩๑๑
Ander Lena ngồi trên bờ, nâng cằm, mái tóc vàng xõa xuống vai, sống mũi cao, con mắt màu xanh đậm như biển rộng mê người. Chiếc áo váy dài tôn lên bộ ngực đầy đặn của nàng.
Trong lòng nàng đang cực kỳ nặng nề.
Hộ vệ của nàng từng người ngã xuống, tình hình càng lúc càng bất lợi với nàng, nhưng người của đối phương đã bao vây nàng, nàng không cách nào phá vòng vây.
“Công chúa điện hạ, xin đừng chống cự vô nghĩa nữa, không thay đổi nổi tình cảnh của người đâu.” Ngoài vòng chiến một nam tử tuấn lãng thản nhiên nói, gương mặt hắn mỉm cười, vô cùng mê người.
Thế nhưng trong mắt Ander Lena lại cực kỳ đáng ghét.
Nhưng nàng biết cơn giận của mình lúc này chẳngc ó tác dụng gì, ánh mắt nàng lộ vẻ kinh hoàng và sợ hãi, lại có vẻ điềm đạm đáng yêu: “Georgia, chúng ta quen nhau từ nhỏ, ngươi định hại ta thật sao?”
Georgia sắc mặt thoáng âm u: “Ander Lena, đây là mệnh lệnh của chủ thượng, đầu hàng đi, ta sẽ không làm tổn thương ngươi.”
Ander Lena đau thương: “Georgia, ta không muốn gả cho Trâu Ninh của võ hội Quang Minh, nếu ta trở lại bọn họ chắc chắn sẽ ép buộc ta gả cho Trâu Ninh. Trâu Ninh chỉ là một con chó của Tề Sơn, ta chắc chắn sẽ không gả cho hắn.”
Georgia trong lòng cực kỳ khổ sở, hắn biết danh tiếng của Trâu Ninh rất kém cỏi nhưng vẫn cố ôn nhu khuyên nhủ: “Ander Lena, đừng chống cự nữa. Ta chắc chắn sẽ cố hết sức ngăn cản chuyện này. Thế nhưng mệnh lệnh của chủ thượng, chúng ta không cách nào vi phạm.”
“Không có thời gian đâu, Georgia.” Ander Lena nước mắt trào ra, như từng hạt trân châu nhỏ xuống: “Ngày mai người của võ hội Quang Minh sẽ tới. Nếu ngày mai ta còn ở trong cung bọn họ chắc chắn sẽ gả ta cho Trâu Ninh. Chủ thượng sẽ không phản đối, ta chỉ xếp hạng ba trong số những người thừa kế.”
“Chậc chậc, Georgia, chẳng trách ngươi chẳng thể thăng tiến!” Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng Georgia, phật phật, một đám người lao lên bao vây toàn bộ bọn họ.
Một đại hán sắc mặt dữ tợn chậm rãi bước tới, sắc mặt trào phúng: “Đúng là lòng dạ đàn bà! Được rồi, ngươi có thể cút, chỗ này giao cho ta.”
Ander Lena ngừng khóc, ánh mắt nàng lộ vẻ tuyệt vọng. Georgia lớn lên cùng nàng, nàng hiểu rõ tính cách hắn như lòng bàn tay, hắn thật ra khá lương thiện, nếu mình cố gắng cầu xin không khéo hắn sẽ kích động thả cho mình một con đường sống.
Nhưng Ba Phu lại là kẻ sát nhân cực kỳ lãnh huyết điên cuồng.
Cầu xin chỉ khiến hắn thêm sung sướng và hưng phấn.
Đám hộ vệ vọt tới như thủy triều thật ra là tinh nhuệ dưới trướng Ba Phu, thực lực mỗi người đều cực kỳ cường hãn, đám người Georgia ăcn bản không phải đối thủ.
Georgia sắc mặt tái xanh, Ba Phu mắng hắn lòng dạ đàn bàn ngay trước mặt, hắn lại không dám mở miệng. Tại chòm Tiên Nữ, Ba Phu quyền cao chức trọng, hắn là thị vệ tưởng của chủ thượng, thực lực thâm sâu không lường được, nếu mình chỉ hơi do dự, Ba Phu sẽ lập tức đánh chết hắn, cho dù hắn là người thừa kế thứ hai của gia tộc Phong Diệp.
Khóe mắt hắn giật giật, căm hận nói: “Đi!”
Thủ hạ hộ vệ của Georgia như trút được gánh nặng, hung danh của Ba Phu tại chòm Tiên Nữ tuyệt đối có thể khiến trẻ con ngừng khóc.
Đội ngũ Georgia hoảng hốt rời khỏi.
Ba Phu nhếch miệng nhìn Ander Lena trước mặt, ánh mắt nóng rực không hề che dấu, liếm môi một cái: “Ander Lena, ngươi rốt cuộc cũng rơi vào tay ta, ta chờ ngày hôm nay đã lâu lắm rồi.”
Ander Lena đột nhiên biến sắc, trái tim nàng như bị một cánh tay xiết chặt lấy, nàng cảm giác bản thân không thở nổi. Nàng không biết sắc mặt mình đã trắng bệch như tờ giấy, nàng lạnh lùng nói: “Ngươi dám! Ba Phu! Cho dù ta gả cho Trâu Ninh cũng không cho phép ngươi xỉ nhục ta.”
Ba Phu như nghe được truyện cười lớn nhất, ngửa mặt lên trời cười ha hả, một lúc lâu sau mới ngừng, đột nhiên nói: “Trâu huynh, để ta chơi hai ngày được không?”7
Một nam tử tướng mạo âm nhu tà khí bên cạnh Ba Phu cười khẽ một tiếng: “Ba huynh coi trọng là phúc phận của nàng, thứ đồ chơi như nữ nhân phải chia sẻ mới thú vị. Ta còn vài cô nàng cũng khá xinh xắn, đêm nay sẽ đưa tới quý phủ của Ba huynh, mỗi người đều có lai lịch đó, danh môn hẳn hoi, kính mong Ba huynh đánh giá một chút.”
Ander Lena như rơi vào hầm băng, tay chân lạnh lẽo.
Nàng ngơ ngác nhìn nam tử tướng mạo tà khí của, thân hình lảo đảo như muốn ngã.
“Ander Lena, hầu hạ tướng quân cho tốt nhé.” Trâu Ninh mỉm cười đầy tà ý.
Ba Phu cực kỳ đắc ý, cười gằn, bước về phía Ander Lena.
Ander Lena cực kỳ tuyệt vọng, nàng biết lúc này có cầu xin hay gào khóc gì cũng chỉ khiến đối phương càng thêm đắc ý. Nàng ưỡn thẳng ngực, ngón tay trắng như tuyết vén mái tóc như làn suối, chậm rãi mở miệng.
“Ba Phu, ngươi dám cấu kết cùng võ hội Quang Minh, ngày nào đó sẽ chết không có chỗ chôn.”
Ánh mắt nàng nhìn hai người đầy vẻ khinh bỉ.
“Còn ngươi, Trâu Ninh, chỉ xứng làm chó thôi.”
Không biết từ lúc nào, trên đầu ngón tay nàng có thêm một mũi châm màu xanh biếc, áp thẳng vào làn da trắng trẻo của nàng.
Con ngươi Ba Phu co rụt, dừng bước.
Nữ nhân này quả nhiên tâm cơ thâm trầm, vừa nãy như hồn bay phách lạc, thật ra đã sớm chuẩn bị tự vẫn.
“Ha ha, chó thích nhất chính là con mồi.” Trâu Ninh cười gằn, cực kỳ đắc ý: “Ander Lena tiểu thư, muốn chơi mấy trò vặt này trước mặt ta, ngươi còn non lắm.”
Ander Lena trong lòng thắt lại, đột nhiên phát hiện thân thể không chịu khống chế, không cách nào động đậy.
“Ba tướng quân, xin hưởng thụ thỏa thích.” Trâu Ninh mỉm cười tà ác.
Ba Phu cười ha hả, mất mà lại được, còn gì khiến người ta hưng phấn hơn đây. Gương mặt tuyệt mỹ kia giờ đầy tuyệt vọng khiến hắn hưng phấn tới phát run, hắn sải bước, xòe tay, chụp tới bộ ngực đầy đặn của Ander Lena.
Ander Lena trong lòng nguội ngắt.
Đột nhiên, một mũi kiếm nhỏ lướt sát qua trước người nàng, lặng lẽ đâm về phía trước.
Ander Lena bị cơn lạnh này làm cho lông tóc dựng đứng.
Lòng bàn tay Ba Phu như bị rắn cắn, đột nhiên đau xót, hắn rên lên một tiếng, vội vàng bứt lui, miệng gào lên: “Ai!”
Biến cố đột nhiên nảy sinh khiến tất cả mọi người giật mình.
Một thanh kiếm lưỡi mỏng lướt sát qua cổ Ander Lena.
Lúc này mọi người mới ngơ ngác phát hiện, không biết từ lúc nào, sau lưng Ander Lena nhiều thêm một bóng người.
Đối phương cầm theo thanh kiếm mỏng màu đen, chậm rãi bước tới từ phía sau Ander Lena.
Mặt nạ lửa màu đen che khuất cả khuôn mặt, con mắt trắng xám lạnh lẽo không chút tình cảm, áo choàng bằng lửa màu đen che phủ thân hình.
Thanh kiếm mỏng này khiến mọi người đều kinh ngạc.
Thanh kiếm mỏng không phần che thanh như một thang thép thẳng tắp, khiến lưỡi kiếm mỏng mất đi vẻ tao nhã và tinh thế, chỉ để lại hung hiểm và tàn nhẫn. Những người ở đây ai cũng thân kinh bách chiến, lý giải về binh khí hơn xa người thường.
Kiếm mỏng vốn để đâm, cường điệu tấn công lơ là phòng thủ, phần che tay của nó là một trong số rất ít những công năng phòng thủ. Mà giờ phần che tay cũng không có, chứng tỏ kiếm khách này theo đuổi tiến công cực đoan, hoàn toàn không nghĩ tới phòng thủ.
Kiếm khách ra sao mới dám dùng loại kiếm mỏng hung hiểm cực đoan như vậy?
Kiếm khách ra sao mới có thể một mực theo đuổi tấn công, ngay cả tính mạng cũng không để ý.
Hoặc là tử sĩ, hoặc là kiếm khách tự tin tuyệt đối vào năng lực tấn công của mình! Nhưng bất cứ loại nào cũng khiến trong lòng Trâu Ninh có dự cảm không ổn.
Kiếm mỏng của Đường Thiên duỗi thẳng, thân hình y thẳng tắp như thương, ngọn lửa đen bập bùng trên cơ thể, toàn thân như bao trùm trong bóng tối tuyệt đối.
Toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch.