Chiến Thần Bất Bại

Chương 264: Chương 264: Chân lực Khổng Tước




Đường Thiên khi chiến đấu chẳng còngươi chút ngốc nghếch nào nữa.

Mục tiêu ban đầu của gã chính là Tân Lập. Gã biết mình có cường hãn hơn nữa cũng tuyệt đối không thể diệt sạch năm trăm người ở đây, cách duy nhất để đánh bại đội ngũ này là bắt thủ lĩnh trước.

Đường Thiên chậm rãi bước đi như đi dạo trong sân, như không thấy kẻ địch xung quanh.

Ánh bạc hiện lên dưới chân, một vệt sáng bạc dọc theo thân thể gã dùng tốc độ mắt thường thấy được lan dần lên bên trên, chỗ ánh bạc đi qua, lớp giác bạc bao phủ thân thể Đường Thiên.

Khổng Tước Lam!

Khi khoảng da cuối cùng của Đường Thiên bị bộ giáp Khổng Tước Lam bao phủ, Hạc Chi Thế lượn lờ như một lớp không khí mỏng giữa bộ giáp và làn da Đường Thiên.

Thân thể Đường Thiên chấn động.

Gã như bị kéo vào hư không vô tận, phía sau gã là hư ảnh màu lam bay lên không trung có hình dáng khổng tước.

Hư ảnh tuy mơ hồ thế nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng vẻ lạnh lẽo và cao ngạo từ Khổng Tước.

Đây là...

Do Hạc Chi Thế ư?

Đường Thiên âm thầm kinh ngạc, cảm ứng giữa võ hồn của gã và khổng tước dường như đã khác trước đây. Đường Thiên ý niệm xoay chuyển, ngọn lửa bạc võ hồn bỗng bay ra một tia bạc, chui vào hư ảnh màu lam phía sau lưng. Khi tơ bạc liên kết với hư ảnh màu lam, một luồng chân lực lạnh lẽo túc sát cuồn cuộn từ hư ảnh màu lam sau lưng tới, truyền vào cơ thể gã.

Thân thể Đường Thiên lại chấn động.

Chân lực Khổng Tước lạnh lẽo cùng chân lực Hạc trong cơ thể gã dung hợp, chân lực Hạc vốn sắc bén bách biến lại như phủ thêm băng sương, trở nên lạnh lẽo không gì sánh nổi.

Chân lực Khổng Tước...

Trong lòng Đường Thiên vô cùng chấn động, gã vốn tưởng mình đã hiểu biết sâu sắc cách vận dụng Khổng Tước, nào ngờ lại vẫn còn lĩnh vực mình chưa từng chạm tới.

Chân lực trong cơ thể Đường Thiên dồi dào chưa từng có.

Lúc này gã mới cảm nhận sâu sắc sự khác biệt giữa bộ giáp và giáp máy.

Trong bộ giáp vốn chứa đựng lực lượng cực lớn, chúng nó sinh ra từ pháp tắc của chòm sao, tự thành một thể, năm dài tháng rộng khiến chúng tích lũy lực lượng kinh người, bản thân như một kho báu khổng lồ, võ giả chỉ cần mở bảo tàng này ra mà thôi.

Còn giáp máy lại hoàn toàn bất đồng, tuy nó dùng tới đá ngôi sao nhưng chủ thể lực lượng vẫn là chân lực trong cơ thể võ giả. Nó như một cái máy khuếch tán chân lực, phóng đại hiệu quả chân lực võ giả.

Biến hóa của Khổng Tước khiến tâm thần Đường Thiên chấn động.

Đường Thiên quyết định sau này phải hỏi rõ Tỉnh Hào đại ca, hiểu biết của gã về võ hồn và giáp bộ quá ít.

Thế nhưng giờ phút này, dị biến Khổng Tước chẳng khác nào giúp người trong lúc hoạn nạn.

Chân lực Khổng Tước lưu chuyển trong cơ thể Đường Thiên, tâm thần gã từ từ trầm tĩnh lại, như ngâm mình trong hầm băng, bất tri bất giác, gương mặt gã đã nhiều thêm vẻ hững hờ lạnh lẽo tựa như Khổng Tước.

Cái nhếch môi cũng trở nên lãnh khốc túc sát.

“Giáp bạc!” Con ngươi Tân Lập co rụt lại, song lúc này sát ý trong lòng hắn đã dâng lên, ý chí kiên quyết không hề dao động. Hiện giờ Tân Lập như đang đứng bên cạnh vách núi, chỉ lùi lại sau một bước là tan xương nát thịt. Đừng nói Đường Thiên có thêm một bộ giáp bạc, cho dù có thêm nhiều trang bị khác, trận chiến này cũng không thể lui bước!

Đường Thiên đột nhiên gia tốc.

Nhịp bước chậm rãi đột nhiên gia tăng, nửa thân trên Đường Thiên vẫn không hề nhúc nhích, như làn sáng bạc chảy xuôi, buông xuống từng lưỡi đao đong đưa như cành liễu trong gió, lưỡi đao tỏa ra ánh sáng u lam như hạt gạo.

Tựa như màu lam của Khổng Tước.

Tân Lập chỉ cảm thấy một cảm giác nguy hiểm tới cực điểm bao phủ trong lòng, giật mình cố ép mình bình tĩnh, quát khẽ một tiếng: “Giết!”

Hai mươi thiết vệ Sa Kỵ như làn cát lặng lẽ bao phủ Đường Thiên.

Đường Thiên lại như chẳng hề phát hiện, chỉ hờ hững tiến lên, ánh sáng màu lam lớn cỡ đầu ngón tay lại sáng thêm vài phần.

Một gã thiết vệ Sa Kỵ xoay trường côn trong tay một vòng, viu, tiếng rít trầm trầm vang lên, côn ảnh vàng sậm bao phủ Đường Thiên. Một gã thiết vệ Sa Kỵ khác vung trường đao, ánh đao trắng như tuyết nhỏ như sợi tơ nhện quấn lấy Đường Thiên. Một thiêt vệ Sa Kỵ khác tay cầm lưỡi búa lớn, mắt trợn tròn, hít thở nặng nề, vung búa chém ra một luồng sáng màu lửa đỏ, đánh thẳng về phía Đường Thiên.

Đường Thiên lập tức lâm vào hiểm cảnh.

Ngay lúc này, sâu trong con ngươi Đường Thiên đột nhiên sáng lên một luồng hào quang nho nhỏ, như một vì sao bay từ hư không vô tận sâu trong con mắt ra. Biến hóa xung quanh đều không tránh nổi trực giác của Đường Thiên. Nguy hiểm không chỉ tới từ ba kẻ này, phía sau hai Sa Kỵ thiết vệ bên sườn trái, một Sa Kỵ thiết vệ kéo cây cung đồng, mũi tên sáng lên ánh lạnh, nhắm thẳng Đường Thiên. Mà bên phải cùng phía trước có ba Sa Kỵ thiết vệ tay lăm lăm ám khí, có thể vung lên bất cứ lúc nào.

Tất cả mọi con đường đều bị chặn.

Lưới lớn không một khe hở.

Đường Thiên đột nhiên nhếch miệng cười, chỉ có điều bản thân gã cũng không biết nụ cười của mình hờ hững lạnh lẽo tới mức nào.

Thân hình gã đột nhiên biến mất.

Chỉ trong chớp mắt gã đã lao thẳng vào lớp côn ảnh dày nặng, Sa Kỵ thiết vệ dùng côn mừng to, côn pháp của gã vốn chú trọng lực lượng, đối phương xông vào côn ảnh là cơ hội tốt cho hắn!

Hắn đột nhiên quát lớn một tiếng, thôi động chân lực toàn thân, côn mang càng thêm sâu sắc, như một tấm lưới lớn nuốt trọn lấy Đường Thiên.

Sát chiêu!

Hắn nhìn như hào sảng như tâm tư sâu sắc, hắn không cuồng vọng tới mức nghĩ chiêu này của mình có thể đánh bại Đường Thiên. Lực lượng mà Đường Thiên vừa bộc lộ kinh khủng tới mức hắn cực kỳ chấn động, tự biết mình không phải đối thủ của gã.

Âm mưu của hắn là hắn là dùng chiêu thức mạnh nhất của mình kiềm chế Đường Thiên, nhân đó tạo cơ hội cho đồng bọn chiến thắng. Bọn họ chiếm ưu thế nhân số, chỉ cần Đường Thiên lộ ra kẽ hở, bọn họ chắc chắn sẽ thắng.

Đám người xung quanh lập tức hiểu rõ ý đồ của hắn, sắc mặt đều lộ vẻ vui mừng.

Mọi người đều hiểu rõ sự lợi hại của chiêu thức này, vài Sa Kỵ thiết vệ xung quanh đã vận sát chiêu chỉ chờ phát động, chờ Đường Thiên liều mình, chân lực ngừng lại trong một khắc ngắn ngủi, đó là cơ hội tuyệt hảo!

Một điểm sáng bạc đột nhiên lóe lên từ trong côn mang.

Phốc!

Một ánh sáng lam chỉ trong chớp mắt đã xuyên qua côn ảnh, trực tiếp xiên thủng yết hầu thiết vệ dùng côn.

Thiết vệ dùng côn hai mắt trợn tròn, lộ vẻ không thể tin nổi, bản thân thậm chí không ngăn được một đòn của Đường Thiên?

“Giết!”

Sa Kỵ thiết vệ xung quanh hoảng sợ, lúc này cũng chẳng lo được gì nhiều, sát chiêu trong tay đồng loạt đánh về phía Đường Thiên.

Thân hình Đường Thiên lại biến mất.

Có thể trở thành thẻ tử kim chứng tỏ môn võ kỹ này có tiềm lực thăng tiến thành võ kỹ vô song, quả thật cực kỳ lợi hại. Điểm độc đáo của môn khinh công anỳ là có thể mượn gió, cũng như cái tên, ẩn hình trong làn gió. Mức độ vận dụng gió của nó vô cùng thuần thục.

Đại hình càng phức tạp, hỗn chiến, luồng khí sẽ càng phức tạp, làn gió cũng càng qury dị khó dò.

Môn khinh công này Đường Thiên vốn tưởng chỉ dành để ẩn nấp, thật ra lại là một lợi khí cực kỳ sắc bén trong hỗn chiến.

Chiến tường chứa đựng vô số luồng khí hỗn loạn khó lường, bất cứ luồng khí nhỏ nhoi nào cũng trở thành trợ giúp cho Đường Thiên.

Đường Thiên như quỷ mị xuất hiện phía sau gã bắn tên. Gã bắn tên như phát hiện ra, lập tức biến sắc, song không kịp phản ứng lại đã thấy sau lưng đau nhức, lực lượng trong thân thể lập tức cạn kiệt, ngã ngửa ra đất.

Tình cảnh lập tức hỗn loạn.

Không một ai thấy rõ Đường Thiên làm sao thoát khỏi những sát chiêu đó, đặc biệt là Đường Thiên không chỉ kéo giãn khoảng cách với bọn họ mà còn giết thẳng vào đội hình, trận hình lập tức bị phá hỏng.

Huyết Trùng Thuẫn trên tay trái Đường Thiên đỡ một chùy, cánh tay trái nóng rực lên, lực lượng thật cường đại.

Dưới Hạc Chi Thế, Hạc Thân trong cơ thể biến ảo không ngừng, chân lực cuồn cuộn, đồi dào vô song, Đường Thiên phát hiện mình không cần thay hơi đổi khí! Trước đây mỗi lần Hạc Thân tán đi tụ lại, Đường Thiên nhất định phải đổi một hơi.

Tới giờ Hạc Thân trong cơ thể luôn biến ảo không ngừng, chân lực lưu chuyển không ngớt, tản ra khắp tứ chi gã, thoải mái không nói nên lời.

Chân lực Khổng Tước vô cùng kỳ lạ, lạnh lẽo vô song, chảy qua cơ thể gã, ánh mắt gã dần trở nên lạnh lẽo không chút nhiệt độ, đầu óc lại càng lúc càng linh hoạt. Cả chiến trường rộng lớn là vậy nhưng mọi biến hóa dù nhỏ bé nhất đều trở nên rõ nét.

Cảm giác không gì không khống chế được dâng lên trong lòng gã.

Mượn lực lượng một búa này, Đường Thiên trượt về phía sau như trên mặt băng, bỗng dưng cúi thấp người, sau lưng gã như mọc thêm một con mắt, thoát khỏi ánh đao của Sa Kỵ thiết vệ, Liêm Huyết Miêu Nhận trong tay lặng lẽ lướt qua bụng đối phương.

Một tiếng kêu vang lên thảm thiết!

Phàn bụng Sa Kỵ thiết vệ này, máu tươi chảy ra không ngừng, sắc mặt hắn đầy đau đớn và sợ hãi.

Đường Thiên lại chẳng hề dừng lại, Huyết Trùng Thuẫn trên cánh tay trái vung lên, một lưỡi đao không khí bay khỏi tấm thuẫn đánh thẳng tới một Sa Kỵ thiết vệ. Kẻ này kinh hãi, cuống quít vung thiết quyền, hai luồngq uyền mang rắn chắc lần lượt bắn trúng lưỡi đao không khí.

Đùng đùng!

Lưỡi đao không hí nổ tan, người này cũng thở phào một hơi, đột nhiên, hắn lại biến sắc, Đường Thiên đã không còn trong tầm mắt hắn.

Không tốt!

Hắn không kịp lui lại phía sau, một tia lửa màu lam chói mắt đột nhiên bắn từ dưới lên, đánh thẳng vào ngực hắn.

Phốc!

Hắn như trúng một quyền nặng nề, thân thể bay ngược ra ngoài, trước ngực lún vào, không còn chút khí tức.

Sa Kỵ thiết vệ khác trong lòng sợ hãi. Bọn họ chưa từng gặp kẻ nào giết người như thần thế này, chỉ trong chớp mắt đã bảy tám người ngã xuống còn bọn họ thậm chí không nhìn thấy góc áo Đường Thiên. Thực lực đối phương thật quá đáng sợ!

Tuy bọn họ tuy được huấn luyện nghiêm chỉnh nhưng không phải không sợ chết, đặc biệt là biểu hiện phi phàm của Đường Thiên khiến bọn họ không thấy nổi chút hy vọng thắng lợi nào!

Vài Sa Kỵ thiết vệ mặt đổi sắc, ánh mắt lộ vẻ dứt khoát, cùng rống lên đánh về phía Đường Thiên.

Đột nhiên, vài con đom đóm lóe lên khiến bọn họ như trở lại buổi tối mùa hè, tiếng chém giết xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.

Sát chiêu võ kỹ vô song!

Thời gian như ngưng đọng lại vào thời khắc này.

Mười con đom đóm toát ra từ đầu ngón tay Đường Thiên, vẽ thành mười vệt sáng bạc giữa không trung, bay về phía đám người không nhanh không chậm.

Tâm thần Đường Thiên bị chân lực Khổng Tước lây nhiễm, bình tĩnh như băng giá, giờ lại đột nhiên dao động, đôi môi lạnh lùng tan ra như băng nguyên, khẽ thốt lên.

“Tách ra nào, Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.