Mười con đom đóm mỹ lệ trông tưởng chừng vô hại chìm vào thân thể mười Sa Kỵ thiết vệ.
Chỉ thoáng chốc sau, ánh mắt đám người đầy vẻ hoảng sợ, sắc mặt cứng nhắc, không một tiếng động.
Ầm!
Thân thể mười Sa Kỵ thiết vệ ầm ầm nổ tung, ngọn lửa màu xanh lam bùng lên như một đóa hoa hồng màu lam nở rộ. Ngọn lửa lạnh lẽo thấu xương tỏa ra khắp nơi, bầu trời phủ đầy hoa tuyết.
Mặt đất rung chuyển, ngọn lửa màu lam bùng lên tận trời, từng bông tuyết trắng lặng lẽ bay lượn, bóng người màu bạc đứng giữa chiến trường lạnh băng thẩm khốc, làm tăng thêm vẻ thê lương mỹ lệ.
Chân lực Khổng Tước vẫn chảy trong cơ thể gã, nhưng vẻ lạnh lẽo trong mắt Đường Thiên lại biến mất,t hay vào đó là ánh sáng ấm áp như những tia nắng bình minh.
Cảnh tượng này mang theo ma lực khó tả rót thẳng vào đáy lòng mỗi người.
Cả chiến trường khổng lồ không một tiếng động.
Ngay cả đám người Lăng Húc đang chiến đáu kịch liệt lúc này cũng ngừng lại, ngơ ngác nhìn sang phía này.
Võ giả đang đối chiến cùng Lăng Húc sắc mặt như gặp quỷ, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, giọng run run: “Bí bảo... tiến hóa!”
Bí bảo tiến hóa?
Lần đầu tiên Lăng Húc nghe được từ này, hắn cũng chẳng hiểu ý nghĩa của nó nhưng vẫn âm thầm ghi nhớ. Thực lực cường đại mà Đường Thiên bộc lộ khiến hắn không dám tin vào mắt mình. Võ giả cấp Thiên Lộ trước mặt gã chẳng khác nào dao chém rau, sức mạnh hung hãn điên cuồng đó khiến Lăng Húc cũng phải trợn tròn mắt.
Chẳng lẽ gã này ẩn dấu thực lực?
Lăng Húc bất giác xiết chặt mũi thương bạc trong tay.
Vẻ khiếp sợ của Hạc biến mất nhanh hơn Lăng Húc nhiều, ánh mắt hắn lộ vẻ suy tư. Bí bảo tiến hóa, Lăng Húc không biết chứ Hạc sao lại không biết. Có điều hắn biết không phải do truyền thừa của chòm Thiên Hạc mà là từ điển tịch của mẫu thân.
Bí bảo ngôi sao sinh ra từ các chòm sao, là môt bảo vật, bản thân chúng ẩn chứa một pahàn pháp tắc và lực lượng của chòm sao. Với võ giả, lực lượng này lớn tới kinh người, như một kho báu khổng lồ. Nhưng trên thực tế, đa số mọi người chỉ có thể sử dụng một phần rất nhỏ của bí bảo ngôi sao. Đại đa số lực lượng đều được niêm phong cất giữ trong bí bảo, không cách nào sử dụng.
Thế nhưng dưới một số điều kiện đặc biệt, bảo tàng khổng lồ đó có thể bị mở ra, uy lực của bí bảo biến hóa như long trời lở đất, có thể coi là một bước tiến hóa, cho nên còn được gọi là bí bảo tiến hóa.
Bí bảo tiến hóa không chỉ một lần mà là một quá trình tăng trưởng, số lần tiến hóa càng nhiều, lực lượng bí bảo sử dụng được cũngc àng nhiều. Khi số lần tiến háo tích lũy tới một mức nhất định, bí bảo có thể liên kết với chòm sao bản mệnh, gọi lực lượng của chòm sao tới bản thân bí bảo. Khi đó bí bản có uy lực thâu thiên hoán nhật.
Thế nhưng Hạc cũng biết, bí bảo tiến hóa vôc ùngt rắc trở. Trong điển tịch không nói làm sao để bí bảo tiến hóa, Hạc âm thầm lắc đầu, dì của hắn cao thâm khó dò, chắc chắn sẽ biết. Nhưng hắn không muốn đi hỏi dì, mẹ hắn vì chuyện với cha năm xưa đã mâu thuẫn sâu sắc với gia tộc mình. Tuy quan hệ hai bên giờ đã hòa hợp hơn nhiều nhưng vẫn ở lại chòm sao Thiên Hạc, điều này cũng biểu lộ cho thái độ của mẹ hắn.
Hạc không muốn thiếu nợ gì những người đó.
Thế nhung hắn cực kỳ thông minh, bí bảo của Đường Thiên vừa hoàn thành một đợt tiến hóa. Trong khoảng thời gian này nếu nói Đường Thiên có gì thay đổi, vậy chỉ có ba điểm, lĩnh ngộ Hạc Chi Thế, tu luyện Tàng Phong và Không Khí Thuẫn Kích Thuật, hai loại võ kỹ hiển nhiên không thể khiến bí bảo tiến hóa, vậy khả năng duy nhất chỉ có Hạc Chi Thế!
Ghi chép về Hạc Chi Thế quá ít, thế nhưng Hạc vẫn nhớ một điểm, Hạc Chi Thế có thể liên kết với võ hồn.
Mà tình cờ, hắn còn biết, bản chất tiến hóa của bí bảo là nội võ hồn tiến hóa.
Hắn nhanh chóng đưa ra một suy đoán to gan, nguyên nhân khiến bí bảo của Đường Thiên tiến hóa chính là Hạc Chi Thế!
Suy đoán này khiến hắn cực kỳ phấn chấn, sau khi Đường Thiên lĩnh ngộ Hạc Chi Thế, Hạc không ngừng phỏng đoán và suy nghĩ, hắn không có thiên phí kinh khủng như Đường Thiên, thế nhưng hiểu biết của hắn về võ kỹ Hạc phái vô cùng vững chắc, đã mò dần ra đường tu luyện thành Hạc Chi Thế.
Không ngờ Hạc Chi Thế lại có thể khiến bí bảo tiến hóa, ánh mắt Hạc bừng sáng, may là khả năng kiềm chế của hắn rất tốt, không lộ vẻ kích động.
Bí bảo tiến hóa, uy lực thật quá cường đại!
Hơn nữa thanh kiếm trong tay mình...
Hạc hít sâu một hơi, ánh mắt lại trở lại vẻ thâm trầm.
Tân Lập ngơ ngác nhìn Đường Thiên đi tới trước mặt mình, bên cạnh hắn không một bóng người, mục tiêu chiêu Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh vừa rồi của Đường Thiên là Sa Kỵ thiết vệ bên cạnh Tân Lập.
Tân Lập đôi môi run run, không nói một lời,s ắc mặt hắn như tro tàn, ánh mắt tuyệt vọng.
Một luồng sáng lạnh xẹt qua yết hầu Tân Lập.
Xoạt!
Đường Thiên quay người bỏ đi, giọng nói lạnh băng: “Hàng hay chết!”
Phốc!
Tân Lập phía sau lúc này mới đổ xuống!
Vài Sa Kỵ thiết vệ còn sót lại lúc này cũng đã mất đi ý chí chống cự, đám võ giả còn lại càng không cần nói tới, đã sớm bị dọa vỡ mật. Tiếng binh khí rơi liểng xiếng xuống đất, đám người đều ném vũ khí đầu hàng.
Hỏa Mã Nhĩ và võ giả dưới trướng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tiến tới chế ngự đám người ngựa của Tân Lập.
Đột nhiên, ba bóng người bay vút ra xa.
Lão già và hai đồng bọn vội vàng thoát thân.
Thế nhưng lúc này không ai hứng thú đuổi theo bọn họ, mọi người vẫn chưa khôi phục từ chấn động vừa rồi.
Giáp bạc trên thân Đường Thiên chảy xuống như nước, khi ánh bạc cuối cùng biến mất, Đường Thiên vẫn đang đứng thẳng đột nhiên ngã xuống mặt đất.
“Đường Thiên!”
Lăng Húc và Hạc cùng hét lên, lao về phía Đường Thiên, thế nhưng một bóng người còn nhanh hơn bọn họ một bước, Đường Nhất!
Đường Nhất lao tới bên cạnh Đường Thiên, cúi người kiểm tra một lát rồi ngẩng đầu: “Không việc gì, mệt mỏi quá mức, nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Lăng Húc và Hạc lúc này mới thở phào một hơi, hai người nhìn nhau, lại nhìn đám tù binh đông nghịt, bỗng có cảm giác nhức đầu.
“Tới bộ lạc Hỏa Lang trước đã.” Đường Nhất nói rất ngắn gọn.
Cách nói chuyện của hắn theo phong cách nhà binh điển hình, đơn giản trực tiếp.
Lăng Húc và Hạc nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ vẻ ngạc nhiên, Đường Nhất rất ít khi nói, hôm nay lại chủ động quyết định, có điểm lạ. Nhưng cũng may quyết định của Đường Nhất là lựa chọn tốt nhất hiện tại, hai người đều gật đầu.
Hỏa Mã Nhĩ không nói hai lời, vội vàng dẫn đường.
Nàng bỗng có một dự cảm, vận mệnh bộ lạc rất có thể vì chuyện lần này mà thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Đội ngũ nhanh chóng khởi hành, suốt hành trình, Đường Thiên không rời Đường Thiên tới một tấc, tay lăm lăm trảm mã đao khổng lồ canh giữ bên cạnh Đường Thiên.
Ngày thứ ba, Đường Thiên tỉnh lại.
Gã vẫn còn ngái ngủ mở mắt, giọng điệu mờ mịt: “Ô, ta lại đang ngủ à? Đây là đâu?”
“Chúng ta đang trên đường tới bộ lạc Hỏa Lang.” Đường Nhất trầm giọng: “Đại nhân, sau này chuyện như vậy xin ít làm. Thân là chủ nhân binh đoàn ngài không nên tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm!”
Vài câu nói ngắn ngủi lại khiến Hỏa Mã Nhĩ cách đó không xa hết hồn hết vía.
Binh đoàn... chủ nhân binh đoàn...
Lai lịch Đường Thiên đại nhân rốt cuộc ra sao? Nàng đã bị thực lực cường hãn tuyệt luân của Đường Thiên chinh phục hoàn toàn, thế nhưng khi nghe Đường Nhất nói nàng lại kinh ngạc phát hiện mình vẫn đánh giá thấp Đường Thiên đại nhân!
Tuổi còn trẻ như vậy đã có thể trở thành chủ nhân một binh đoàn, điều này phá tan thế giới quan của nàng!
Thời đại này chỉ chòm sao cường đại mới có thể có binh đoàn. Chòm sao Sài Lang không hề có một binh đoàn chân chính.
Nàng đã sớm phát hiện khí chất phi thường đặc biệt của Đường Nhất, làm chuyện gì cũng rất cẩn thận tỷ mỷ, như sấm rền gió cuốn, nói năng gọn gàng linh hoạt, mãi tới lúc hai chữ “binh đoàn” thốt lên nàng mới bừng tỉnh hiểu ra. Đây là tác phong quân nhân điển hình! Sao giờ mình mới nhớ ra cơ chứ?
Hỏa Mã Nhĩ như nhìn thấy một bắp chân vàng kim óng ánh!
Bất luận thế nào cũng phải ôm lấy bắp chân này!
Chắc chắn bối cảnh Đường Thiên không hề tầm thường, chỉ cần ôm chặt bắp chân Đường Thiên đại nhân là bộ lạc có thể giải quyết được tình hình gian nam hôm nay. Cho dù đại nhân có nói yêu cầu gì quá đáng mình cũng tuyệt đối không từ chối.
Đường Thiên ngồi dậy, thấy Đường Nhất tay cầm trảm mã đao canh giữ bên cạnh, trong lòng âm thầm cảm động, biết Đường Nhất quan tâm tới mình, gã cười ha hả: “Ai da, đừng lo đừng lo, không cẩn thận chút thôi, có điều cũng thật thoải mái! Ha ha ha!”
Lăng Húc và Hạc nghe động tĩnh một chạy từ trước lại, một chạy từ sau tới.
Đường Nhất thấy không còn gì nguy hiểm bèn lặng lẽ ly khai, trở lại trại tân binh sau cánh cửa ánh sáng.
Ánh mắt Đường Thiên đảo qua trại tân binh, phát hiện bóng người của Binh bèn sải bước tới bên cạnh, trầm giọng nói: “Binh địa nhân!”
Binh đường như biết Đường Nhất muốn tìm hắn, gương mặt phẳng nghiêm túc gật đầu: “Thượng sĩ Đường Nhất!”
“Binh địa nhân, xin đừng nóng vội.” Đường Nhất trầm giọng nói, không hề sợ hãi đối mặt với Binh: “Đường Thiên đại nhân là chủ nhân binh đoàn, sao lại dễ dàng đưa thân vào nguy hiểm? Ngài cũng là thuộc hạ của Đường Thiên đại nhân, xin hãy coi sự an toàn của đại nhân là nhiệm vụ quan trọng nhất!”
Khiến Đường Nhất ngạc nhiên là Binh gật đầu đáp: “Quả không hổ thượng sĩ hoàng kim, quả thật kiên nghị! Thế nhưng, thượng sĩ! Xin chú ý, trình độ chiến thuật của ngươi vẫn chưa đủ để thảo luận về mặt chiến lược. Có điều, xin thượng sĩ cứ yên tâm, an toàn của đại nhân là cơ sở cho sự phục hưng của binh đoàn, ta sẽ không bỏ qua điểm này. Thế nhưng ta tin ngươi cũng hiểu, đại nhân đang trong thời kỳ trưởng thành nhanh chóng, bất cứ sự trưởng thành nào cũng có những hiểm nguy không lường trước được. Tuy ta không cần giải thích điêu fnày với ngươi, nhưng ngươi là đồng liêu đầu tiên của ta, ta không muốn giữa chúng ta có gì ngăn cách, tuy ta biết ngươi vẫn sẽ kiên quyết phục tùng mệnh lệnh.”
Đường Nhất trầm mặc trong chốc lát rồi hành lễ với Binh: “Ta hiểu rồi. Cám ơn Binh đại nhân đã giải thích!”
Binh đại nhân nói không sai, Đường Nhất hiểu rõ bản lĩnh của mình, chỉ huy hai mươi người hoàn thành mệnh lệnh chiến thuật đã là cực hạn của hắn.
Dứt lời, Đường Nhất ly khai trại tân binh.
Gương mặt phẳng của Binh cười khổ, lẩm bẩm: “Tới lúc nào mới có một thiếu tướng đây? Có một thiếu tướng lợi hại một chút thì ta cần gì động não nữa. Ai, thiếu tướng có vẻ không thực tế, cấp ta cũng tạm, được rồi tham mưu cấp úy cũng có chút bản lĩnh, có thể làm được chút chuyện rồi...”
“Trại tân binh rốt cuộc vẫn quá nhỏ, không thể sinh ra cấp úy... cấp úy... phải nghĩ cách...”