Ba người Đường Thiên tập trung tại một sơn cốc nhỏ cách bộ lạc Hỏa Lang không xa.
Họ đã tới bộ lạc Hỏa Lang ba ngày, toàn bộ bộ lạc Hỏa Lang đều cung kính với Đường Thiên như thần thánh. Chiến tích huy hoàng của Đường Thiên đã sớm được Hỏa Mã Nhĩ và những võ giả dưới trướng tuyên dương khắp bộ lạc.
Hoàn cảnh sinh sống của chòm sao Sài Lang vô cùng tàn khốc, tại nơi này luật lệ cường giả vi tôn còn rõ rệt hơn những chòm sao khác.
Đường Thiên đem công việc lựa chọn pháo hôi vứt sang cho Đường Thiên.
Hắn và hai người Hạc, Lăng Húc chạy tới sơn cốc nghiên cứu Khổng Tước vừa tiến hóa.
Bộ dáng Khổng Tước Lam đã thay đổi, biến hóa rõ rệt nhất là chính giữa mỗi phiến lân giáp đều nhiều thêm một sợi tơ nhỏ màu xanh thẫm, như vệt lá.
Có điều, thay đổi nhiều nhất là tính năng của Khổng Tước
Bài kiểm tra đầu tiên là khả năng phòng ngự, tới giờ khả năng phòng ngự của Khổng Tước Lam đều rất bình thường.
“Đâm hỏng rồi ngươi đừng bắt đền ta đấy.” Lăng Húc vẻ mặt cảnh giác nói với Đường Thiên.
Đường Thiên bất mãn: “Ta là người như vậy sao?”
“Phải.” Lăng Húc lập tức gật đầu, cười lạnh: “Ngươi là loại người tới đùi con muỗi cũng róc được ba lạng thịt, có chuyện gì mà không làm được.”
Đường Thiên trợn tròn mắt, còn tưởng mình nghe lầm, vẻ mặt oan ức: “Tiểu Húc Húc, hóa ra trong lòng ngươi ta là người như vậy sao? Thật khiến ta đau lòng! Chúng ta huynh đệ tình thâm, với huynh đệ phải nói nghĩa khí chứ, với huynh đệ chẳng phải ta luôn nghĩa bạc minh thiên, can đảm bùng phát sao...”
Hạc bất đắc dĩ nói: “Là nghĩa bạc vân thiên, can đảm tương chiếu. Được rồi, chúng ta kiểm tra chút xem, rốt cuộc bí bảo tiến hóa là sao. Lăng Húc, ngươi dùng ba thành thực lực đi.”
Lăng Húc không cãi nhau với Đường Thiên tiếp, hắn đang rất hiếu kỳ với bí bảo tiến hóa. Với bí bảo khác hắn đương nhiên không hứng thú, nhưng hắn cũng như Hạc, thương bạc trong tay không phải vật phàm. Mặc dù sư phụ không nói cho hắn lai lịch của cây thương này nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự bất phàm của nó, hắn luôn nghi ngờ, cây thương bạc này thật ra là một món bí bảo.
Đường Thiên mặc giáp Khổng Tước, giang hai tay, vẻ mặt hùng hồn bi tráng: “Tới đây nào, Tiểu Húc Húc, ta sẽ không hận ngươi!”
Lăng Húc tay run run, thật sự không nhịn nổi nữa chửi ầm lên: “Câm miệng!”
Một điểm sáng lạnh lóe lên, thương điểm như rồng!
Keng!
Đường Thiên lùi lại vài bước mới đứng vững nổi.
Hạc lập tức xuất hiện trước người Đường Thiên, kiểm tra tỉ mỉ vị trí vừa đâm, nói: “Khả năng phòng ngự rất tốt, không có vết tích. Một thương với ba thành thực lực của Lăng Húc hẳn so được với võ kỹ công kích của võ giả cấp Thiên Lộ bình thường. Nói cách khác võ kỹ công kích của võ giả cấp Thiên Lộ bình thường không phá vỡ nổi phòng ngự của Khổng Tước!”
Hạc nói rất đúng trọng tâm.
Đường Thiên xoa ngực lầm bầm: “Nhưng vẫn không thể ngăn cản hoàn toàn lực đạo, nếu không dùng chân lực hộ thể, thân thể sẽ bị tổn thương.”
Hạc gật đầu: “Cái này cũng hợp lý, Khổng Tước là giáp nhẹ chứ không phải giáp nặng. Chúng ta thử năm thành thực lực xem.”
“Ta dùng chân lực hộ thể nhé.” Đường Thiên lớn tiếng nói.
“Được.” Hạc gật đầu.
Keng!
Một tia lửa lóe lên kèm theo tiếng va chạm sắc nhọn hơn cả vừa rồi, lần này thân hình Đường Thiên chỉ lay động, không lui lại.
Kiểm tra điểm bị đâm trúng, phiến lân giáp bị đâm trúng có vết rạn nứt, thế nhưng một cảnh tượng kỳ dị lại diễn ra. Chỉ thấy vết rạn nứt biến mất với tốc độ mắt thường thấy được, chỉ có điều vệt màu lam chính giữa phiến lân giáp nhạt đi một chút.
“Còn có năng lực tự chữa trị.” Hạc lẩm bẩm.
Ánh mắt Lăng Húc cũng lộ vẻ kinh sợ, tuy hắn không hứng thú với bí bảo nhưng cũng hiểu được một số chuyện. Bí bảo có thể tự chữa trị cực kỳ ít ỏi, cũng cực kỳ đắt giá.
“Tới ngươi thử xem.” Hạc nói với Đường Thiên: “Ba thành thực lực, dùng Đàm Thối Đao.”
“Được.” Đường Thiên lời còn chưa dứt, một chiêu Đàm Thối Đao đã đá ra.
Xoạt!
Một ánh đao màu bạc như tuyết rộng chừng một trượng mang theo tiếng rít bay ra, xẹt qua không trung hơn mười trượng mới biến mất.
Xoạt, mọi người cùng hít một hơi lạnh.
Đàm Thối Đao là chiêu thức bọn họ thấy nhiều nhất, đương nhiên đều hiểu uy lực.
Bản thân Đường Thiên cũng bị chiêu Đàm Thối Đao này làm cho giật mình: “Ồ, mạnh thế à!”
Suy nghĩ trong lòng xoay chuyển, gã nói: “Ta dùng chân lực Khổng Tước thử xem.”
Ngọn lửa võ hồn màu bạc của gã bay ra một tia lửa màu bạc, chìm vào võ hồn Khổng Tước. Chỉ trong chớp mắt, chân lực Khổng Tước lạnh lẽo đã cuồn cuộn rót vào cơ thể gã. Thế giới trong mắt Đường Thiên đột nhiên trở nên lạnh lẽo và rõ rệt.
Hạc và Lăng Húc chỉ cảm thấy mắt hoa lên, bọn họ không thấy nổi động tác của Đường Thiên.
Một ánh đao màu bạc rộng chỉ nửa trượng lặng lẽ bay ra.
Tốc độ của ánh đao nhanh như chớp.
Hai người còn chưa kịp phản ứng, ánh đao đã chìm vào vách đá cách đó năm mươi trượng. Phốc, như chém vào một vật mềm mại, lưu lại vết đao cực nhỏ trên vách đá.
Đứng trước vách đá, vẻ mặt Lăng Húc và Hạc đều rất mất tự nhiên.
Trên vách đá, vết đao mỏng như tờ giấy nhưng lại cực sâu.
“Sâu khoảng một thước.” Giọng nói của Đường Thiên vang lên sau lưng hai người, hắn ngắt đứt liên hệ với Khổng Tước, cảm giác ớn lạnh lập tức biến mất.
Sắc mặt Hạc dần bình tĩnh trở lại: “Ừm, vận dụng lực lượng cũng hợp lý hơn, tập trung cô đọng hơn nên mới có hiệu quả như vậy. Chân lực Khổng Tước thật đáng sợ! Uy lực như vậy còn mạnh hơn bảo khí của Bắc Thiên Thập Cửu Châu, chỉ sợ so được với bảo khí cấp bạc cao cấp nhất của Cực Địa!”
“Đây mới là một lần tiến hóa!” Lăng Húc mắt trợn tròn: “Nếu tiến hóa thêm hai ba lần chẳng phải thiên hạ vô địch à?”
“Bí bảo tiến hóa vô cùng trắc trở. Số lần tiến hóa tăng lên, độ khó cũng tăng theo theo cấp số nhân.” Hạc lắc đầu nói: “Nào dễ vậy? Hơn nữa Khổng Tước sợ rằng rất khó tiến hóa lần hai.”
“Vì sao?” Đường Thiên và Lăng Húc đồng thanh hỏi.
Hạc trầm ngâm nói: “Tư chất kém, bản thể Khổng Tước là giáp cấp đồng. Nếu nói tiềm năng của bí bảo cấp bạc là một kho báu lớn thì tiềm năng của bí bảo cấp đồng lại chỉ là một kho báu nhỏ. Từ cấp đồng lột xác lên cấp bạc thật ra ngươi đã mở bảo tàng của nó, kích phát một phần tiềm năng, khiến nó thăng cấp. Mà lần tiến hóa này sợ rằng đã kích phất gần hết tiềm năng của nó rồi.”
Nghe Hạc giải thích vậy Đường Thiên cũng tin tưởng.
Khi chân lực Khổng Tước nhập thể, tâm thần gã lạnh băng, mọi thứ xung quanh đều vô củng rõ ràng. Đường Thiên cảm giác được vài thứ, cực kỳ ăn khớp với lời giải thích của Hạc.
“Đầu óc Hạc tốt thật.” Đường Thiên tán thưởng. Hạc rất thông minh, phân tích trật tự, luôn khiến người ta tin phục.
Lăng Húc ở bên cạnh cười một tiếng: “Ngươi tưởng đầu óc ai cũng ngu ngốc như ngươi sao?”
Đường Thiên giận dữ: “Ngươi mới là ngu ngốc! Còn gọi mũi thương chính nghĩa, ta thấy là mũi thương ngu ngốc!”
Lăng Húc như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nổi giận lôi đình: “Họ Đường kia, ngươi có thể xỉ nhục ta nhưng không thể xỉ nhục mũi thương của ta! Quyết đấu mau! Để ta cho ngươi thấy cái gì là tín niệm của nam nhân!”
“Ngươi muốn tự chuốc lấy nhục, vậy đừng trách ta!” Đường Thiên trợn mắt đáp lại.
“Tới đây! Hôm nay không phải ngươi chết thì là ta vong!” Lăng Húc đằng đằng sát khí.
. . .
Hạc lại đau đầu, hắn lấy tay xoa trán, hai vị này sao không lúc nào yên tĩnh cơ chứ?
Hắn xen vào giữa hai người, giơ hai tay: “Chúng ta còn một hạng mục quan trọng cần kiểm tra.”
“Đánh xong rồi kiểm tra sau!”
Đường Thiên và Lăng Húc cùng gầm lên, hai người phát hiện đối phương nói y hệt mình lại trợn mắt nhìn nhau.
“Xem ra các ngươi thật an nhàn, còn thời gian nội đấu cơ à? Ha ha, có người đang mài đao soàn soạt đợi lăng trì các ngươi kia kìa.”
Giọng nói lười biếng của Binh vang lên, thân thể khổng lồ của Thiên Không Hổ xuất hiện trước mặt ba người.
“Ai? Chán sống rồi à! Dám mưu đồ bọn ta! Chém bọn chúng!”
“Muốn chết ư! Giết sạch chúng là được!”
Đường Thiên và Lăng Húc lập tức bị lời nói của Binh di dời sự chú ý, tức giận mắng chửi.
“Người của Bá Võ, đã tra ra lộ tuyến của các ngươi.” Binh lộ vẻ nghiêm chỉnh hiếm thấy: “Bọn chúng đang áp sát các ngươi. À đúng rồi, lần này bọn chúng xuất cả ổ ra rồi, ngoại trừ lão đại Ổ Thiết Vũ không còn chưa ra tay, ba cường giả Thiên Bảng khác của Bá Võ đều xuất động. Ngoại trừ ba người đó còn có đại lượng võ giả cấp Thiên Lộ, khoảng chừng một trăm người. Đám người này không phải ô hợp như quân của Tân Lập, trong Bá Võ có thể trúng cử thành tinh nhuệ ngoại trừ thực lực cấp Thiên Lộ còn cần phải gia nhập Bá Võ năm năm trở lên, sức chiến đấu của bọn họ rất mạnh.”
Thần sắc ba người lập tức nghiêm nghị.
“Đám người vừa đầu hàng kia không dùng được, bọn họ thiếu sự trung thành, khó có thể sử dụng.” Binh tiếp tục nói: “Nhân số bộ lạc Hỏa Lang quá ít, chỉ có mười võ giả cấp Thiên Lộ, như muối bỏ bể. Thế nên chúng ta chỉ có thể tự dựa vào mình.”
Đường Thiên hiểu Binh rất rõ, xem dáng vẻ vờ vịt này của Binh là biết hắn đã có chủ ý: “Này ông chú, không cần nhiều lời nữa, nói thẳng kế hoạch đi!”
Binh lén lút tâng bốc: “Quả không hổ danh thiếu niên như thần, đã thấy rõ cả rồi.”
“Ta và Tỳ Ba bàn bạc rất lâu mới quyết định kế hoạch tác chiến này đấy.”
Dứt lời, Binh vứt ba phần kế hoạch tác chiến cho ba người.
Đường Thiên nhanh chóng đọc hết, hơi ngạc nhiên: “Sao phải chào mời các bộ lạc khác? Bọn họ sẽ không giúp chúng ta.”
“Chắc hẳn muốn để bọn họ chứng kiến thắng lợi của chúng ta.” Hạc bình tĩnh nói: “Có điều, ngươi muốn chấn nhiếp hay thu phục bọn họ? Chẳng lẽ các ngươi hứng thú với vùng đất cằn cỗi sỏi đá này?”
“Quả không hổ là Hạc.” Binh tán thưởng rồi lập tức oán hận nói: “Chẳng có cách nào, người của bộ lạc Hỏa Lang quá ít, ta hạ tiêu chuẩn tới thấp nhất cũng chỉ chọn được có hai mươi người. Ta xây dựng doanh trại huấn luyện theo quy mô vạn người cơ mà!”
“Quy... quy mô vạn người?” Sắc mặt Đường Thiên đen như đáy nồi.
Binh lập tức phản ứng lại, thầm hô không ổn, lỡ miệng rồi.
Quả nhiên, Đường Thiên giận tím mặt: “Ta đã bảo sao lại cần nhiều tiền như vậy! Tên khốn kiếp nhà người! Dám xây doanh trại huấn luyện quy mô vạn người! Tiền của ta! Tiền của ta!”
Hai câu “tiền của ta” cuối cùng của Đường Thiên đầy vẻ đau thương khó tả bằng lời.