Chiến Thần Bất Bại

Chương 391: Chương 391: Chiến thuật số một




Cung Cửu cảm thấy hôm nay thật ủy khuất, vốn tưởng rằng bắt tay vào chiến đấu, nào ngờ phe mình tấn công lại không ngừng bị đánh lén.

Manh Huyền lão nhân cường đại hơn tưởng tượng của mình, khiến A Minh bị thương. Giữa đường lại có công tử ma địch giết ra, tuy đã là hồn tướng nhưng thực lực vẫn cực kỳ hoàn chỉnh, lão tứ lão ngũ một chết một bị thương. Trong lòng Cung Cửu âm thầm vui mừng, Ma Địch là hồn tướng chứ không phải người sống.

Nếu hắn còn sống sẽ mạnh tới mức nào?

Nhưng Cung Cửu vẫn cảm thấy cực kỳ tức giận, Lưu Phong Đoàn bao năm nay đã bao giờ chật vật như vậy?

Có điều, cản trở rốt cuộc cũng bị quét sạch, nhìn đám binh lính cố ra vẻ này, sát ý kiềm nén trong ngực Cung Cửu ầm ầm bạo phát: “Giết!”

Thành Vĩnh Yên thành lập binh đoàn giáp máy, thế nhưng Cung Cửu từng tự đi tìm hiểu, trong mắt hắn cái binh đoàn đó chẳng qua là một trò cười. Thế nhưng giáp hồn máy lại gợi lên hứng thú của hắn, sau khi quan sát tỉ mỉ, hắn phát hiện nếu mình có thể nắm giữ những giáp hồn máy này, vậy thực lực Lưu Phong Đoàn sẽ tăng lên gấp đôi.

Giờ giáp hồn máy mới trong giai đoạn vừa khai phá, nếu mình chiếm trước được tiên cơ, sau này họ sẽ không còn là giặc cướp nữa mà nhảy lên thành thế lực chân chính trên toàn bộ Thiên Lộ.

Võ giả Lưu Phong Đoàn như thủy triều từ bốn phương tám hướng đánh về phía tổ đội giáp hồn máy này, gương mặt ai nấy đầy thô bạo và khát máu.

Lưu Phong Đoàn không có người yếu, tiếng xé gió vang lên không dứt bên tai.

Mặc Tử Ngư cố kiềm nén cảm giác kích động trong lòng, huấn luyện bao lâu như vậy, đây mới là trận chiến đầu tiên. Giáp hồn máy được thayd odỏi đá ngôi sao hoàn toàn mới, năng lượng sung túc, ba tấm thẻ hồn tướng trên rãnh cũng đã sáng lên, chúng cũng sớm được chuẩn bị kỹ càng!”

“Tổ A, chuẩn bị chiến thuật số một!”

Mặc Tử Ngư hô lớn, giọng nói của hắn có phần biến đổi, hắn quá kích động. Những học viên khác cũng rất kích động, có điều chiến thuật số một là chiến thuật bọn họ tu luyện nhiều nhất, cũng là chiến thuật bọn họ quen thuộc nhất.

“Giết!”

Mặc Tử Ngư gào lớn, kéo theo đó là trận chiến đầu tiên của binh đoàn giáp máy này.

Ba bộ giáp hồn máy hàng đầu chỉnh tề như một bước về phía trước một bước, cánh tay đồng thau to lớn đột nhiên tỏa sáng, đột nhiên chém dọc.

Ba mươi ánh đao cao hơn một trượng hóa thành một tấm màn đao, gào thét bắn tới.

Võ kỹ cấp sáu, Thái Thủ Đao!

Võ giả đang lao tới không ngờ lại gặp phải công kích mãnh liệt như vậy, đặc biệt là công kích chỉnh tề như một! Chẳng lẽ ba mươi người này cùng tu luyện một loại võ kỹ?

Ba mươi ánh đao vàng kim che phủ tầm mắt bọn họ, thanh thế kinh người.

Có điều kinh nghiệm chiến đấu của họ cũng cực kỳ phong phú, võ giả khinh công xuất sắc cuống quít né tránh, còn những võ giả khinh công không đủ xuất sắc không né tránh, chuẩn bị đón đỡ. Chỉ thấy hào quang võ kỹ phòng ngự sáng lên, còn cả bí bảo thôi động.

Rầm rầm!

Ánh đao to lớn, uy lực cường hãn, phàm là võ giả bị pha phải chỉ rên lên một tiếng, thân hình lay chuyển.

Một võ giả tránh né được lộ vẻ may mắn, khinh công của hắn cực kỳ xuất sắc, khó khắn lắm trốn được hai ánh đao, luồng khí lưu thổi tới khiến gò má hắn đau nhức, có thể thấy được uy lực của ánh đao này.

Phốc!

Trước ngực hắn đau xót, một đóa hoa máu đột nhiên sáng lên trước ngực hắn, hắn không dám tin tưởng cúi đầu, trước ngực là một lỗ máu to cỡ nắm tay.

Ai...

Hắn mờ mịt nhìn quanh, vài chục chỉ mang màu xám như bầy cá linh động, lặng lẽ qua lại trong ánh đao, như thợ săn lặng lẽ thu cắt sinh mệnh.

Những võ giả trốn được ánh đao hoàn toàn không ngờ lại bị phục kích. Chỉ mang màu xám bí mật mà âm độc, lại lẻn giữa những không gian rất nhỏ giữa kẽ đao, không có chỗ trống để né tránh.

Phốc phốc, đâu đâu cũng thấy hoa máu bắn ra.

Một võ giả liều mạng né tránh, đâm đầu vào một ánh đao, thân thể bị chặt ngang.

Những chỉ mang số lượng kinh người này là võ kỹ cấp sáu, Phiêu Chỉ.

Qua khỏi vòng tẩy lễ này, những người còn đứng đều là võ giả có võ kỹ phòng ngự xuất sắc, bọn họ trợn tròn mắt, rầu nhiều người toàn thân chi chít lỗ máu, có điều lực phòng ngự của họ rất xuất sắc, tuy bị thương nhưng không trí mạng.

Đột nhiên con ngươi bọn họ cùng co rụt lại.

Không biết từ lúc nào, hậu phương đội ngũ xuất hiện vài chục bộ giáp hồn máy, bay lên bầu trời. Trên tay mỗi giáp hồn máy là một mũi mâu ánh sáng.

Xoay eo, vung tay, ba mươi bộ giáp hồn máy đồng thau cao hơn ba mét cùng làm ra động tác đó, cảm giác chấn động tới mức người ta nghẹn thở.

Mâu ánh sáng như mưa.

Vài võ giả còn lại của Lưu Phong Đoàn toàn thân cắm đầy mâu ánh sáng, như con nhím.

Võ kỹ cấp sáu, Liệt Quang Mâu!

Ầm!

Ba mươi bộ giáp hồn máy đồng thau đồng thời rơi xuống đất làm dấy lên bụi bặm đầy trời, mặt đất chấn động rầm rầm.

Mặc Tử Ngư thấy rõ chiến công trước mặt, không khỏi sửng sốt, trước mặt hắn không một người sống.

Mỗi bộ giáp hồn máy trong tổ A đều cắm ba tấm thẻ hồn tướng cấp sáu: Thái Thủ Đao, Phiêu Chỉ cùng Liệt Quang Mâu.

Mà cái gọi là chiến thuật số một cũng là sử dụng tổ hợp ba loại võ kỹ này.

Đường Sửu biết mình không am hiểu khống chế, hắn bèn dành nhiều thời gian hơn trong việc hoạch định chiến thuật và huấn luyện. Mỗi loại chiến thuật đều tiêu hao rất nhiều tâm huyết của Đường Sửu. Không phải mỗi loại thẻ hồn tướng đều có thể kiếm được một trăm tấm, hơn nữa phẩm chất còn tương tự.

Trên thực tế, không phải Đường Sửu không nghiên cứu ra chiến thuật xuất sắc hơn, chỉ là căn bản không cách nào thực hiện được. Lý do vì không cách nào mua được nhiều thẻ hồn tướng phẩm chất tương tự như vậy.

Ba loại thẻ hồn tướng này cũng phải bỏ rất nhiều sức lực mới mua được.

Khi Đường Sửu thúc đẩy loại chiến thuật này đã bị rất nhiều học viên nghi vấn, bởi từ xưa tới nay chưa từng có ai sử dụng tới. Theo mọi người, rãnh thẻ của giáp hồn máy nên dùngc ho phụ trợ binh thường. Giáp hồn máy được nhét thẻ hồn tướng, tuy bọn họ có thể sử dụng loại võ kỹ này thế nhưng bất kể uy lực, mức độ thànht hạo căn bản không cách nào sánh nổi những võ kỹ bọn họ tu luyện từ nhỏ.

Càng khiến bọn họ cảm thấy khó tin là Đường Sửu còn định đem chúng là thủ đoạn tấn công chủ yếu!

Có điều cũng may bất kể Mặc Tử Ngư hay Mặc Vô Úy cũng không biết cái gì mới thật là binh đoàn, tuy nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn lựa chọn phục tùng.

Đường Sửu đưa ra yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với loại chiến thuật này, Thái Thủ Đao ra tay khi nào, lúc nào xuất Phiêu Chỉ, một giây xuất bao nhiêu chỉ mới hợp lệ, lúc nào đội hậu phương nhảy lên, nhảy lên cao bao nhiêu...

Nhìn theo hướng đó, yêu cầu phối hợp mà Đường Sửu đặt ra cho bọn họ cao tới mức kinh người. Nhưng mặt khác xưa nay Đường Sửu đại nhân không yêu cầu bọn họ tu luyện ba loại võ kỹ này, hắn thậm chí đồng ý đem thời gian lãng phí vào việc giảng gaiỉ lịch sử chiến trnah cho bọn họ.

Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái.

Bọn họ ngày ngày huấn luyện liên tục nheièu lần, chỉ cần một khâu nào sơ sót dù chỉ một chút, cả tổ đều phải làm lại.

Tới về sau, không ai nhớ nổi bọn họ rốt cuộc đã tu luyện bao nhiêu lần.

Học viên có lúc lén lút bàn luận, đều cảm thấy chiến thuật của Đường Sửu đại nhân chẳng khác nào cái tên của hắn, cực kỳ xấu xí, chẳng chút vẻ đẹp.

Nhưng...

Mặc Tử Ngư cùng tổ tất cả học viên trong tổ A đều bị chiến trường thê thảm trước mắt làm cho kinh sợ, máu tươi đầy đất, thi thể ngổn ngang, một khoảng hỗn độn.

Bọn họ hầu như không tin nổi vào mắt mình.

Thứ chiến thâutj đơn giản xấu xí đó sao lại có uy lực kinh người như vậy...

Chiến trường chìm vào tĩnh lặng qury dị.

Cung Cửu cũng bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho phát sợ. Lưu Phong Đoàn do hắn một tay sáng tạo nên, trải qua biết bao chiến đấu gian nan. Đợt công kích vừa rồi ngắn ngủi tới kinh người nhưng khiến trong lòng hắn phát lạnh.

Binh đoàn!

Đây là đấu pháp điển hình của binh đoàn.

Đời này hắn đã chiến đấu không biết bao nhiêu lần, phá hoại không biết bao thành trấn tinh cầu, thế nhưng cả đời hắn chỉ hai lần gặp khó, đều là gặp phải binh đoàn. Hai lần này, mỗi lần dưới trướng hắn đều đầy những cao thủ, đội hình còn mạnh hơn hiện giờ vài phần, thến hưng vẫn đại bại.

Đứng trước công kích ngợp trời, ngang ngược không nói lý của binh đoàn, thực lực cá nhân và kỹ xảo mà họ vẫn kiêu ngạo hoàn toàn không chỗ phát huy.

Cảnh tượng trong ký ức thật giống tình cảnh trước mắt!

Bị lừa rồi!

Cung Cửu cũng là kẻ kiêu hùng, mặc dù kinh hãi nhưng cũng lập tức nhận ra điểm không đúng.

Hắn nhanh chóng quyết định, không hề do dự nói: “Rút!”

Võ giả Lưu Phong Đoàn khác do dự một chút rồi rút lui như thủy triều.

Xa xa tên công tử nhà giàu đang quan chiến há hốc mồm, lắp bắp: “Sao... sao bọn chúng lại lui lại?”

Mà huynh trưởng bên cạnh hắn đã sớm đứng bật dậy, vẻ kinh sợ trên mặt đã dần biến mất, hắn trầm giọng nói: “Vì kẻ địch của họ là một binh đoàn, binh đoàn giáp máy chân chính đầu tiên!”

“Binh đoàn? Binh đoàn giáp máy?” Gã công tử ngây người sau đó mỉm cười chỉ về phía căn cứ đồng thau, ngả ngớn: “Đại ca, huynh đang nói đám lính mới kia sao...”

Trên mặt đại ca lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy, nụ cười trên mặt tên nhà giàu vụt tắt: “Đại ca, huynh không đùa đấy chứ...”

“Ta không đùa.” Thanh niên mặc trường bào trầm giọng nói, sắc mặt nghiêm nghị: “Ta phải lập tức bẩm báo lại cho phụ thân chuyện này.”

Tên nhà giàu giật mình: “Đại ca!”

Chuyện này nghiêm trọng tới mức cần bẩm báo với phụ thân ư?

“Dẫu sao thời gian này đệ cũng không nên manh động!” Thanh niên mặc trường bào trầm giọng căn dặn: “Chuyện này vượt quá phạm vi chúng ta có thể giải quyết.”

Tên công tử nhà giàu hoàn toàn bối rối.

Thanh niên mặc trường bào quay người lại, trầm giọng nói với võ giả tóc vàng bên cạnh: “Chăm sóc công tử!”

Võ giả tóc vàng da đầu tê dại, hắn biết đại công tử đang cảnh cáo hắn và công tử, vội vàng thưa: “Vâng!”

Thanh niên trường bào như sấm rền gió cuốn, lập tức rời đi.

Binh đoàn giáp máy chân chính đầu tiên xuất hiện, giá trị của tin tức này khiến trong lòng thanh niên mặc trường bào khuấy động.

Binh vẫn chăm chú quan sát chiến trường, hai mắt lấp lánh ánh lạ.

Hắn đã chuẩn bị để ra tay bất cứ lúc nào, có điều hắn vẫn muốn xem thực lực binh đoàn này của Đường Sửu, nhưng thật không ngờ lại được chứng kiến một trận chiến đặc sắc như vậy!

Biểu hiện của Đường Sửu khiến hắn cảm thấy cực kỳ bất ngờ.

Hắn trước giờ không hề can thiệp vào việc xây dựng binh đoàn của Đường Sửu, không ngờ Đường Sửu lại khiến hắn ngạc nhiên và vui mừng như vậy.

Lời của Tỳ Ba cùng chiến thuật của Đường Sửu như đẩy ra một cánh cửa sổ trong đầu hắn.

Thời khắc này, hắn như nhìn thấy một thời đại hoàn toàn mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.