Chiến Thần Bất Bại

Chương 390: Chương 390: Ma Địch đệ tứ sát




A Minh là mộtt hiếu niên chỉ mười tám tuổi, hắn đen gầy, tanh chân linh hoạt, trên gương mặt có một vết sẹo khiến hắn nhiều thêm vài phần nhanh nhẹn.

Hắn gật đầu, không mở miệng, cầm cái còi xương lên miệng, gồng má, đột nhiên thổi một hơi.

Tiếng còi sắc nhọn đâm tới màng tai, sóng âm vô hình dùng tốc độ mắt thường khó lòng nắm giữ khuếch tán ra bốn phương.

Ầm ầm ầm!

Rất nhiều cơ quan phát đọng, luồng sáng bùng nổ đâm thủng màn đêm.

Ma Địch công tử ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên: “Thứ Cốt Tiếu!”

Manh Huyền lão nhân sắc mặt nghiêm nghị, tiếng còi bén nhọn không chút nhạc cảm nhưng lực phá hoại kinh người, ngang ngược không giảng lý lẽ. Nếu không phải khoảng thời gian này lão học nghệ từ chỗ Ma Địch, lý giải về âm luật hơn xa xưa kia, sợ rằng đã không chống nổi tiếng còi này.

Chân lực toàn thân lão thôi động tới mức tận cùng, xe đẩy dưới chân hóa thành bột mịn, thân thể không khác nào thép đúc, vẫn không hề nhúc nhích. Bàn tay vẫn kéo dây đàn, âm thanh bi thương nhàn nhạt như nước chảy ra từ chiếc đàn nhị của lão.

Hai âm thanh hoàn toàn bất đồng giao phong khuấy động giữa không trung.

Con mắt A minh sung huyết, hai mắt trợn tròn, thôi động toàn bộ chân lực, tiếng còi trong miệng phát ra ba âm tiết ngắn gấp gáp.

Gần như cùng lúc, Manh Huyền lão nhân rung rung cổ tay, một tiếng rung triền miên tới cực điểm, trầm thấp tới mức khó lòng nghe thấy.

Còi xương trên miệng A Minh lập tức nổ tan, gương mặt đầy máu, ngã thẳng xuống.

Boong, boong, boong, Manh Huyền lão nhân toàn thân run rẩy, đàn nhị trên tay cũng nhu rối loạn, sắc mặt hắn trắng xám, thân hình lui lại phía sau, Nha Phó đằng sau vội vàng đỡ lấy.

“A Minh!”

Người trung niên la lên thất thanh, mí mắt như muốn rách ra, nhào về phía A Minh.

“Quỷ Tiếu Minh! Là Quỷ Tiếu Minh! Bọn họ là Lưu Phong đoàn!”

“Lưu Phong đoàn!”

Tiếng hô đầy sợ hãi vang lên liên tiếp.

Lưu Phong đoàn, một trong những hội giặc cướp xú danh vang đội nhất, thực lực của chúng mạnh mẽ, ngang dọc Thiên Lộ! Ngoại trừ Mười Hai Cung Hoàng Đạo bọn họ chưa từng động tới, ngay cả chòm Cự Xà một trong Xích Đạo Thập Điện cũng từng bị bọn họ uy hiếp.

Bọn họ tán tận thiên lương, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, thường xuyên đồ sát. Lưu Phong Đoàn có sáu tên đầu sở cực kỳ hung hãn, Quỷ Tiếu Minh là một trong số đó, đứng hàng thứ sáu.

Thân hình người trung niên lóe lên, xuất hiện bên cạnh tiếp lấy thân thể A Minh, đưa tay thăm dò đôi chút, trong lòng thoáng yên tâm, A Minh vẫn còn hơi thở.

Sắc mặt hắn sầm xuống, gằn năm chữ: “Không giữ lại một ai!”

Manh Huyền lão nhân là võ giả nổi danh nhất trong căn cứ, A Miinh trọng thương mà tiếng đàn nhị của Manh Huyền lão nhân cũng tiêu tán, nói vậy chắc cũng bị thương không nhẹ, giờ trong căn cứ đồng thau không ai ngăn cản được bọn họ!

Nhưng ngay lúc này, một tiếng địch như làn gió chui vào lỗ tai người trung niên.

Thân hình người trung niên hơi cứng lại, bỗng ngẩng đầu lên.

Trên căn nhà aco nhất căn cứ, một công tử áo trắng phất phới, cầm sáo đứng đó. Cây địch đồng vàng óng giữa màn đêm như một vệt sáng lóa mắt.

Tiếng địch mịt mờ, phong hoa trác tuyệt, hệt như năm xưa.

“Công tử Ma Địch!”

Trong đầu người trung niên vang lên một cái tên, sắc mặt kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng cười khẩy: “Chỉ một tên hồn tướng cũng muốn chặn Lưu Phong ta?”

Lời còn chưa dứt, hai bóng đen đã nổi lên, như mũi tên rời cung bay thẳng tới Ma Địch.

Một người như con chim lớn, là lão ngũ Triển BẰng, một người như sương như ảnh, là lão tứ Vụ Phong.

Ma Địch như chưa từng phát hiện, gương mặt vẫn mỉm cười ôn hòa, lại như một chút hồi tưởng.

“Nhất sát Thiên Phù Không, nhị sát Vạn Nhân Giảo, tam sát Địch Thanh Mạn, các vị, mời nghe đệ tứ sát, Lạc Niên Hoa!”

Giọng nói ấm áp lọt vào tai mọi người như làn gió xuân ấm áp.

Con ngươi người trung niên co rụt lại, bật thốt lên: “Nhất Khúc Thất Sát!”

Ma Địch khẽ mỉm cười, vuốt nhẹ cây địch đồng, một luồng khí từ môi của hắn rơi vào lỗ địch. Một điểm sáng xanh lục không biết từ đâu bay tới, ánh sáng xanh lục như hạt giống đâm chồi sinh trưởng, hóa thành một mầm cây nhỏ, mầm cây càng lúc càng lớn, là một cây đào, chỉ chớp mắt, cây đào nở đầy hoa màu hồng nhạt.

Trong tiếng địch duyên dáng, một luồng sương mù không biết bay từ đâu tới rơi vào đóa sen hồng, sương mù kỳ diệu hình dạng như một cô gái uyển chuyển, cô gái lăc nhẹ eo, vừa múa vừa hát, giọng hát hoạt bát.

Cây đào xanh tươi hoa nở rộ.

Một cơn gió thổi tới, hoa đào bay xuống, rực rỡ khắp trời.

Từng cánh hoa hồng nhạt lơ lửng bay xuống, mọi người như bừng tỉnh giấc chiêm bao, ngơ ngơ ngác ngác muốn né tránh. Nhưng cánh hoa đào còn chưa bay tới gần bọn họ đã tiêu tán trong không khí.

Mà tới khi mọi người nhìn lại cảnh sắc trong sân, không khiỏ giật mình.

Thân thể bên trái của Triển Bằng vẫn hoàn hảo không chút tổn hại nhưng bên phải đã khô quắt không chút sinh cơ, mắt thấy khí tức đã tuyệt.

Cánh tay phải Vụ Phong đã biến mất không còn tăm hơi, vết thương khủng bố khiến máu tươi chảy ròng ròng, nửa người hắn bị máu tươi thấm đẫm. Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, oán độc nhìn về phía Ma Địch, không nói một lời.

Ma Địch hơi bất ngờ, gật đầu, ngỏ ý khen ngợi: “Niên hoa dịch thệ, vô ảnh vô hình, có thể tránh được đệ tứ sát, ngay cả ta năm đó cũng ít gặp được. Bội phục!”

Hắn lại như một vũ công vừa kết thúc, cẩn thận khom mình hành lễ cảm ơn.

Chỉ tiêc smình chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ thổi được tới đệ tứ sát...

Ma Địch tiếc nuối, chân lực trong cơ thể đã tiêu hao tới hầu như không còn. Khi hắn ngẩng đầu lên, gương mặt vẫn là nụ cười ôn thuận như ngọc: “Cửa ải của ta đã qua, mọi người xin cứ tự nhiên.”

Toàn trường tĩnh lặng không một tiếng động, tất cả mọi người đều bị Lạc Niên Hoa quỷ thần khó lường của Ma Địch làm cho hoảng sợ.

Trong bóng đêm, công tử không dính chút bụi trần, bồng bềnh biến mất giữa màn đêm.

Tại một nơi khác trong thành Tam Hồn, vài cặp mắt chăm chú quan sát trận chiến này.

“Không ngờ có thể tận mắt chứng kiến phong thái của Ma Địch công tử,q ủa không uổng chuyến đi này.” Một nam tử thân mang trường bào sắc mặt cảm khái: “Nhất Khúc Thất Sát trong truyền thuyết, kỹ thuật như thần, nay được chứng kiến, đời này không tiếc!”

“Không sao, chờ chúng ta bắt được Ma Địch, ngươi có thể chậm rãi lĩnh giáo cái Nhất Khúc Thất Sát kia!” Một nam tử vẻ mặt âm lãnh hừ lạnh.

Nếu Đường Thiên ở đây chắc chắn sẽ nhận ra người trẻ tuổi này chính là tên nhà giàu mà gã từng cướp. Sắc mặt hắn không được tốt, vốn cho rằng Lưu Phong Đoàn đã nắm chắc không ngờ lại bị kẹt khắp nơi.

Hắn không nhịn được mắng: “Lưu Phong Đoàn là một đám rác rưởi!”

Nam tử mặc trường bào cười khẽ một tiếng: “Sao nào, không đợi nổi nữa à? Có điều cũng phải nói, đệ kiên trì tới giờ mới động thủ, còn lập kế hoạch hành động như vậy thật khiến ta nhìn với ánh mắt khác xưa.”

Tên công tử nahf giàu vốn cực kỳ không thích vị huynh tươnrg này, thế nhưng dẫu sao cũng là anh ruột, không chỉ thực lực mạnh hơn mình, quan trọng hơn là càng được phụ thân yêu thích.

Có điều nói tới kế hoạch này hắn cũng đắc ý: “Hừ, cũng tốt, Lưu Phong đoàn tổn thất càng lớn chúng ta đắc thủ càng ung dung. Đã nói rồi đấy, huynh không thể cướp của đệ!”

“Ha ha!” Huynh trưởng của hắn cười phá lên: “Yên tâm, khó khăn lắm đệ mới làm chút chuyện đứng đắn, sao ta lại kéo chân đệ được.”

Trong lòng gã đệ đệ mừng thầm, hắn sợ nhất huynh trưởng biết giá trị của căn cứ này, như vậy phần tới tay hắn sẽ ít đi nhiều. Sau lần trước bị đánh cướp, hắn liên tục quan sát thành Tam Hồn. Mà theo hiểu biết càng nhiều, hắn càng rõ hơn giá trị của căn cứ đồng thau. Nếu có thể nắm giữ trên tay mình, thực lực mình chắc chắn sẽ nhanh chóng bành trướng.

Thế nhưng thân phận hiện tại khiến hắn không thể nào làm bậy, ức hiếp nam tử, chọc ghẹo nữ tử chỉ là việc nhỏ không có gì to tát, thế nhưng nếu làm dấy nên tranh chấp, không chừng hắn cũng gặp phiền toái.

Sau đó hắn nghĩ tới một kế rất khả thi, lén lút để lộ độ phồn hoa của thành Tam Hồn cùng giáp hồn máy cho Lưu Phong Đoàn. Hắn biết đoàn trưởng Lưu Phong đoàn dã tâm bừng bừng, đã sớm thèm nhỏ dãi binh đoàn giáp máy của thành Vĩnh Yên, chỉ có điều vướng thân phận thành chủ Vĩnh Yên là trưởng lão Hắc Hồn nên không dám làm bậy.

Mà hắn sẽ dùng danh nghĩ truy kích Lưu Phong Đoàn xuất hiện tại thành Tam Hồn. Chính bởi lo sức mạnh cua rmình không đủ, hắn còn cố tình tới cầu ca ca của mình.

Khi tình báo liên quan tới thành Tam Hồn đến tay đoàn trưởng Lưu Phong Đoàn, hắn lập tức bị thu hút, quyết định bắt lấy vị đại sư máy móc có thể chế tạo giáp hồn máy này.

Nào biết bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình mồi.

“Nêu đệ đệ có thể kinh doanh tốt căn cứ này sẽ có nhiều chỗ tốt cho đệ đấy.” Thanh niên mặc trường bào đầy thâm ý.

Tên công tử nhà giàu nhìn huynh trưởng một chút, giọng nói đầy đề phòng: “Đệ biết kinh doanh tốt mà!”

Thanh niên mặc trường bào chẳng buồn để ý, cười nói: “Ta bỗng có một linh cảm.”

“Linh cảm gì?” Tên công tử nhà giàu hỏi.

“Linh cảm hành động lần này của Lưu Phong Đoàn rất có thể sẽ thất bại.” Thanh niên mặc trường bào cười dài nói.

Công tử nhà giàu cười ha hả: “Huynh cũng có lúc nhìn lầm à! Một căn cứ rách nát như vậy, lại chẳng có cao thủ tọa trấn, đòi chống lại Lưu Phong Đoàn, ngươi không thấy nực cười à?”

“Không sao, chúng ta ngồi xem diễn biến là được.” Thanh niên trường bào không tranh chấp, khẽ mỉm cười.

Đường Thiên đứng giữa đội ngũ, bội giáp hồn máy của hắn rất bình thường, trông không khác gì những người khác, không ai nghĩ tới trong một bộ giáp máy không chút bắt mắt lại là chủ tướng của đối phương.

Bọn Ma Địch cầm chân kéo dài được thời gian quý báu. Đường Sửu hiểu rõ, nếu những học viên này của mình bị tập kích chắc chắn sẽ nhanh chóng tan vỡ. Thế nhưng giờ cho bọn họ cơ hội thở lấy hơi, cho bọn họ có thời gian thích ứng với chiến đấu bất lình thình.

Từng bộ giáp hồn máy đứng thẳng chỉnh tề.

Ánh đồng thau lấp lánh, lại như binh sĩ dũng cảm trầm mặc, không chút âm thanh nhưng lại có vẻ sắc bén lạnh lùng.

Trong lòng Đường Sửu dần bình tĩnh lại, nhưng ngọn lửa trong lòng như đi vào sâu trong máu thịt hắn. Tròng mắt hắn sáng tớik inh người.

Mặc dù là võ tướng loại tham mư, thế nhưng hắn khao khát chiến đấu không thua bất cứ ai ở dây.”

Sân khấu đã lập, màn che đã kéo, chỉ còn chờ anh hùng lên đài!

Trong tầm nhìn, bóng đen không ngừng nhảy xuống từ bức tường bên ngoài, lao về phía bọn họ như thủy triều, đã có thể thấy rõ sắc mặt dữ tợn của bọn chúng.

Đường Sửu lập tức hạ lệnh: “Xuất kích!”

Thân thể Mặc Tử Ngư và Mặc Vô Úy cùng chấn động, hệt như huấn luyện ngày thường, hai người gầm lên.

“Tổ A chuẩn bị!”

“Tổ B chuẩn bị!”

Tiếng ken két của đồng thau dày đặc, vang lên đồng thời, tụ tập thành một dòng lũ lớn, thế nhưng sát theo đó dòng lũ đột nhiên biến mất, tất cả quay lại yên tĩnh.

Mỗi bộ giáp hồn máy đều đã hoàn thành điều chỉnh, như con dã thú vận sức chờ phát động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.