Chiến Thần Bất Bại

Chương 389: Chương 389: Lý luận của Tỳ Ba




Binh ngưng mắt nhìn bộ giáp hồn máy mới trước mặt mình. Bộ giáp hồn máy xanh thẳm có vài phần giống Thiên Không Hổ, thế nhưng đường nét càng thêm sắc bén, những chi tiết nhỏ càng tỉ mỷ, mỗi khớp nối đều như một tác phẩm nghệ thuật tỷ mỷ. Gương mặt rất giống hổ đang nhắm mắt, lộ vẻ uy nghi và túc sát.

Từng phiến lông xanh lam óng ánh long lanh tạo thành một cặp cánh chim, lại như sáu lưỡi kiếm sắc bén thẳng tắp, thu lại sau lưng.

“Đây là giáp hồn máy mới của ngươi, lần trước Thiên Không Hổ hỏng hóc quá nặng, đặc biệt là võ hồn của nó chỉ còn lại một chút chấn động còn sót lại, ta chỉ có thể dung hợp nó vào võ hồn mới.”

Sylar ngại ngùng xin lỗi, nàng hiểu cảm tình của Binh và Thiên Không Hổ.

“Cám ơn!” Binh lắc đầu: “Ngươi đã làm tốt nhất rồi!”

“Đúng vậy!” Sylar ưỡn cao bộ ngực đầy đặn, ngạo nghễ: “Đây chắc chắn là bộ giáp hồn máy mạnh nhất hiện giờ! Nếu ngươi gặp lại Diệp Triều Ca nhất định phải thử một phen xem hắn có thể đánh nát nó nữ không. Vì bộ giáp hồn máy này ta đã phải làm rất nhiều vật thí nghiệm đấy, vô cớ lợi cho đám thủ hạ Đường Sửu.”

Nàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện Thiên Không Hổ bị đánh nát.

Nữ nhân quả nhiên thù dai...

Binh ngượng ngùng đáp lời: “Giới thiệu tác phẩm đắc ý của ngươi đi, trông đẹp đấy!”

Sylar đương đương tự đắc: “Nó không chỉ đẹp, ngươi dùng qua sẽ biết nó càng tốt. Ta nghiên cứu một chút phương thức chiến đấu của ngươi, nói thực, thực lực cá nhân của ngươi không cao như phương diện võ tướng. Bởi vậy ta điều chỉnh phương hướng, đây là bộ giáp hồn máy thiết kế cho võ utớng đầu tiên từ trước đến nay.”

“Thiết kế cho võ tướng!” Binh đột nhiên kích động hẳn lên, bước thẳng tới tước mặt Sylar: “Ngươi làm thế nào vậy?”

Giáp máy chuyên dụng cho võ tướng trong thời gian dài vẫn là phương hướng nghiên cứu trọng điểm của binh đoàn, thế nhưng mãi tới tận khi binh đoàn thất bị họ cũng không làm được.

Sylar lại làm được.

Hắn hầu như không tin nổi vào lỗ tai mình.

Sylar bị vẻ kích động của Binh làm cho giật mình nhưng cũng nhanh chóng ý thức được: “Vấn đề này là Tỳ Ba giúp ta giải quyết.” Nàng lập tức cao giọng gọi to: “Tỳ Ba Tỳ Ba!”

“Tới đây!” Giọng của Tỳ Ba vang lên từ căn phòng bên cạnh, chỉ thấy Tỳ Ba sợ hãi cuống quít chạy như bay tới. Hiển nhiên đây không phải lần đầu nàng bị Sylar gọi tới làm việc vặt.

Nàng thấy Binh, vội vàng hành lễ: “Binh đại nhân!”

Sylar vung tay: “Tới đây, thuật lại kiến giải ngày đó của ngươi cho Binh đại nhân.”

“Kiến giải gì cơ?” Tỳ Ba sắc mặt mờ mịt, tuy nhfn qua nàng vẫn có vẻ gầy yếu bệnh tật nhưng khí sắc đã khá hơn không ít. Lão Phí vẫn không ngừng nghiên cứu chứng bệnh lạ của nàng, đặc biệt hiện giờ kinh phí nghiên cứu sung túc, đã có chút tiến triển.

Sylar không nhịn được nói: “Là chuyện liên quan tới võ tướng võ giả với binh đoàn đó, lòng vòng tới mức ta muốn ngất, ngươi tự nói đi.”

“À!” Tỳ Ba hiểu ra, sợ hãi đáp lời: “Ta nói có thể không đúng...”

“Không sao, ngươi cứ nói đi!” Binh cố gắng khiến vẻ mặt mình trở nên thân thiết vô hại nhưng lại quên mất gương mặt mình phẳng lỳ, có cố cũng chỉ phí công.

“Ta... ta đọc trong sách,s au thời tam đại binh đoàn, một thời gian dài sau binh đoàn và võ tướng từ từ xuống dốc không phanh.” Nói xong, Tỳ Ba trấn định lại, gương mặt thanh tú lóng lánh vẻ tự tin: “Ta cảm thấy chuyện này liên quan mật thiết tới sự phát triển của võ kỹ. Sau thời tam đại binh đoàn, các loại võ kỹ và cường giả không ngừng xuất hiện, võ kỹ phát triển chuyển biến từng ngày, đột phá đỉnh cao của quá khứ, phát triển ra võ kỹ càng lợi hại hơn, thực lực cá nhân đạt tới độ cao trước nay chưa từng có.”

“Dưới tình huống như vậy, ưu thế số lượng đã không cách nào chống lại thực lực của võ giả hàng đầu nữa. Sau đó các cường giả trở thành chúa tể Thiên Lộ. Từ đó trở đi, Hắc Hồn bắt đầu bộc lộ tài năng, mà võ hội Quang Minh xuất hiện sau lại càng mạnh hơn một bậc. nếu thời tam đại binh đoàn trở về trước là thời đại của binh đoàn, vậy sau đó là thời đại của võ giả.”

Binh lộ vẻ suy tư, thế nhưng trong lòng cũng thừa nhận Tỳ Ba nói rất có lý.

“Mà thời đại võ giả phát triển tới hiện tại cũng từ từ xảy ra biến hóa. Nghiên cứu võ hồn không ngừng phát triển khiến thẻ hồn tướng không ngừng phát triển theo, tu luyện võ kỹ càng lúc càng dễ dàng, hầu như tất cả mọi người đều tu luyện võ kỹ. Võ kỹ càng ngày càng phổ cập, hệ thống võ kỹ mới hầu như phát triển tới mức tận cùng, đã có gần hai trăm năm không có lý luận mới thật sự xuất hiện. Thực lực giữa các cường giả cũng càng lúc càng tiếp cận. Ưu thế số lượng lại lọt vào mắt mọi người. Người đầu tiên nhận thức được điểm này là Leo!”

Tỳ Ba nói chuyên không nhanh không chậm, không có khí thế hùng hổ dọa người, cũng không có ủy khuất cầu toàn mà là trầm ổn tự tin.

“Vua Sư Tử Leo?” Binh hơi ngạc nhiên.

“Đúng vậy.” Tỳ Ba gật đầu: “Vua Sư Tử Leo bắt đầu thành lập binh đoàn thuộc về mình. Từ khi thành lập, binh doàn Sư Vương không một trận bại. Sau đó mọi người lại thấy lại uy lực của binh đoàn, võ tướng bắt đầu lọt vào tầm mắt mọi người. Binh đoàn lại được lưu hành.”

“Ý ngươi là thời đại binh đoàn lại sắp mở ra?” Binh không nhịn được hỏi, giờ hắn hoàn toàn không dám xem thường cô bé gầy gò này nữa.

“Không, là thời đại hỗn loạn!” Thiên Bảng lắc đầu, trả lời rất kiên quyết.

“Thời đại hỗn loạn?” Binh ngạc nhiên.

“Đúng, vì hiện tại bất kể binh đoàn hay cường giả đều không thể chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, hai bên kiềm chế lẫn nhau, bởi thế là thời đại hỗn loạn.”

Tỳ Ba suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong thời đại hỗn loạn này ngoại trừ Leo ra còn một điểm then chốt nữa chính là giáp hồn máy của Sylar tỷ tỷ!”

Sylar sắc mặt đắc ý, trong lòng hồi hộp, ngoài miệng vẫn vờ khiêm tốn: “Ai da ai da, Tỳ Ba muội muội đánh đồng ta với Vua Sư Tử Leo ư, đề cao tỷ tỷ quá rồi!”

Binh cố nén cảm giác muốn đá văng cô ả này ra ngoài cửa, nhìn Tỳ Ba nói: “Vì sao?”

“Vì hồn mới là điểm then chốt nhất!” Tỳ Ba trầm giọng nói: “Giáp máy kém giáp hồn máy chỉ một chữ hồn, thế nhưng hai bên đã không phải sản phẩm cùng thời đại. Giáp hồn máy giống như bí bảo, có thể càng ngày càng lớn mạnh. Nó sẽ thay thế bí bảo vì nó có thể sản xuất số lượng lớn. Tư liệu về binh đoàn dưới trướng Leo rất ít, thế nhưng ta suy đoán binh đoàn của hắn chắc hẳn có phương pháp chiến đấu đặc thù, phương thức chiến đấu này có liên hệ với võ hồn.”

Binh im lặng không nói, hắn đang tiêu hóa những gì Tỳ Ba nói.

Tỳ Ba vừa nói xong, vẻ tự tin lập tức bay biến, dáng vẻ lại sợ hãi, bất an.

“Này, mặt phẳng lỳ, cô nhóc người ta nói xong rồi, ngươi không khen được một tiếng à!” Sylar không nhịn đuọc nói.

Binh khôi phục tinh thần, sắc mặt áy náy nói với Binh, vừa rồi ta suy nghĩ quá nhập thần, thế nhưng ta cảm thấy ngươi nói rất có lý, sao ngươi nghĩ ra vậy?”

“Nó... nó ở trong sách.” Tỳ Ba sợ hãi trả lời.

Binh không nhịn được khen: “Ngươi đúng là một thiên tài!”

Tỳ Ba lập tức bật thốt lên: “Ta chỉ suy nghĩ lung tung thôi, không biết có đúng không.”

“Lời này của ngươi gợi ý cho ta rất nhiều.” Binh trầm ngâm nói: “Còn đúng hay không, chúng ta thử chút là biết.”

“Nếu đại nhân cũng có mặt thì tốt...” Tỳ Ba yếu ớt nói, trong mắt nàng Đường Thiên vẫn cực kỳ lợi hại.

Sylar cũng nhíu mày: “Này, thằng nhóc thối tha kia đâu rồi? Bao ngày rồi mà chẳng thấy bóng dáng đâu cả, làm gì có đại nhân nào như vậy? Căn cứ này cũng là sản nghiệp của hắn, sao lại chẳng quan tâm gì tới sản nghiệp thế! Hừ, xem ra lấy ít tiền quá hắn không đau lòng, lần sau nhất định phải đào thật nhiều tiền từ túi thằng nhóc kia mới được!”

Binh cũng nhíu mày, lầm bầm: “Lần này hắn bế quan lâu thật...”

Biển Lam Kính, với thực lực Đường Thiên đáng lẽ phải thông qua mới đúng.

Nhưng đã hai tháng rồi sao vẫn không có động tĩnh?

Có điều biển Lam Kính một khi khai mở không cách nào mở từ bên ngoài. Hơn nữa theo biển hiện của doanh trại, Đường Thiên vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, điều này cũng khiến Binh thoáng yên tâm.

Bị chuyện này làm cho cụt hứng, Sylar cũng chẳng kiên trì: “Tự lái thử đi, tự tìm tòi, ta lười giới thiệu.”

Đột nhiên, tiếng báo động vang lên.

Ánh mắt Binh bừng sáng, sát khí lóe lên rồi biến mất.”

“Tốt rồi, vừa hay cho ngươi thử nghiệm.” Sylar sắc mặt nghiêm túc buông lời đùa.

Binh không nói nhảm: “Ta đi xem xem, cácn đóng kỹ cửa lại.”

Dứt lời hắn vươn mình tiến vào giáp hồn máy, gào thét rời đi.

Sau khi tiếng báo động vang lên, căn cứ đồng thau khổng lồ xuất hiện một khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi, sát sau đó cả căn cứ sôi trào.

Ánh đèn trong gian phòng gần như cùng lúc bật mở, sáng rực như ban ngày.

“Toàn bộ tổ B, mục tiêu trại huấn luyện, dùng hết tốc độ!” Mặc Tử Ngư hô lớn, sắc mặt phấn khởi, đi đầu chạy về phía kho quân giới. Bọn họ còn chưa hoàn thành khóa huấn luyện, giáp máy ngày thường dùng để huấn luyện đèu đặt trong kho quân giới.

“Tổ A, đuổi theo!” Giọng nói của Mặc Vô Úy vẫn lạnh lùng như xưa.

Vô số bóng người theo sát hai người, có người để trần cánh tay, có người chỉ mặc quần soóc, nhưng lúc này mọi người đều không lo nổi. Tất cả mọi người đều hiểu lúc này chỉ một chút thời gian thôi cũng cực kỳ quan trọng.

Đường Sửu đã đứng trong sân, gương mặt xấu xí của hắn vẫn trấn định như không.

Trận chiến đầu tiên của mình tới rồi sao...

Trong người mình, sao lại như có ngọn lửa bùng cháy, sao lại khát khao chiến đấu đến vậy.

Tiếng chém giết vang lên, nhìn từ xa lại, từng bóng người lao tới bức tường ngoài căn cứ.

Số lượng ít nhất cũng trên trăm, thực lực các thành viên rất mạnh, phổ biến đều là cấp sáu, trong đó vài người thực lực cường hãn, tường thành máy móc căn bản không lay động được bọn họ. Được đám cao thủ này dẫn dắt, bọn họ thế như chẻ che, máy móc dọc đường dồn dập bị phá hủy.

Đường Sửu tỉnh táo quan sát, đối phương là đoàn giặc cướp cỡ lớn, hơn nữa chắc chắn không phải hạng không có số má gì.

Một tiếng đàn nhị vang lên trên bầu trời, bầu trời đen tối đột nhiên hóa thành vũng bùn bi thương, bất giác liên lụy tâm tình.

Manh Huyền lão nhân ra tay!

Không ít bóng đen trên bức tường ngoài hơi cứng lại, một số võ giả thực lực hơi yếu sắc mặt mờ mịt.

Trong số bóng đen đó, người trung niên hơi biến sắc, thực lực hắn thâm hậu, vừa nghe tiếng đàn nhị lập tức biết thực lực Manh Huyền lão nhân mạnh hơn tưởng tượng của bọn họ.

Thực lực đó tuyệt đối không phải xếp cuối Thiên Bảng.

Người trung niên đột nhiên quay sang quát lớn.

“A Minh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.