Đường Thiên khôi phục ý thức, gã vẫn nhớ trên biển Lam Kính cháy lên ngọn lửa màu xanh vô biên vô hạn, nuốt trọn lấy gã. Thật kỳ quái, biển rộng sao lại cháy được? Lửa xanh kia từ đâu ra?
Đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên tiếng quát mắng tức giận.
“Tên rác rưởi nhà ngươi, đến giờ vẫn chưa giải được một trăm đề, tới năm nào tháng nào mới luyện thành Thiên Sách Phá Ma Thủ? Bao nhiêu đệ tử như vậy chỉ có ngươi chậm nhất, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mất mặt?”
Đường Thiên mờ mịt mở mắt, lọt vào tầm mắt gã là một ông lão râu tóc bạc trắng, sắc mặt giận dữ.
Đây là đâu...
Đường Thiên đang định mở miệng lại phát hiện mình không phát ra được một âm thanh nào.
“Tuổi ngươi không nhỏ rồi, cứ tiếp tục lười biếng như vậy sau sẽ chỉ là rác rưởi!” Ông lão chưa hết tức giận nhưng giọng điệu chậm lại: “Thiên tư ngươi thông minh nhưng tính cách quá lười biếng, không chịu cố gắng. Không sai, giờ bất kể học viện hay gia tộc đều không cần ngươi gánh vác cái gì, nhưng nc ó nghĩ không? Nếu giờ thật sự xảy ra chuyện, với thực lực của ngươi hiện giờ ngoại trừ hối hận còn làm được gì?”
Ông lão sắc mặt thất vọng bỏ đi.
Đường Thiên bị lời giáo huấn không đầu không đuôi này làm cho ngây người, một lát sau mới khôi phục tinh thần, trong lòng tuy vẫn khó hiểu nhưng vẫn quan sát xung quanh.
Gian phòng được trang trí khá hoa lệ, đồ vật xem ra đều có giá trị không nhỏ, phong cách cực kỳ xa lạ.
Đường Thiên chú ý tới trên bàn đặt một quyển sách dày, gã bước tới, lật ra đọc thử, là một quyển sách mang tên Sách Thủ Đề Giải.
Đột nhiên gã nhớ tới lời ông lão vừa nói, suy nghĩ xoay chuyển. Ông lão nói gã chưa giải được một trăm đề, chẳng lẽ là nói cái này.
Gã nhìn lướt qua, quả nhiên trên đó chỉ viết tới đề thứ chín mươi mốt. Gã lật tới cuối cùng, không khỏi hít một hơi lạnh, 1024 đề!
Đường Thiên trong lòng càng thêm nghi hoặc, đây là đâu, những người này là ai?
Gã bước tới trước cửa, đang định đẩy cửa ra ngoài lại phát hiện cho dù mình dùng sức thế nào cũng không thể đẩy cánh cửa này ra.
“Quái lạ!”
Đường Thiên nói thầm trong lòng, gã biết khí lực mình lớn tới đâu, dựa theo sức mạnh vừa rồi, cánh cửa này đáng lẽ phải bay thẳng ra ngoài mới đúng, nhưng nó vẫn không nhúc nhích.
Tìm tòi xung quanh một chốc, gã phát hiện ngoại trừ Sách Thủ Đề Giải trên bàn có thể chạm vào, những thứ khác đều bất động. Đường Thiên có ngốc cũng hiểu mọi chuyện không hợp lý, chẳng lẽ là ảo cảnh.
Lòng vòng nửa ngày gã cũng chán, bắt đầu ngồi xuống lật xem Sách Thủ Đề Giải.
Vừa xem, gã lập tức bị quyển sách này thu hút. Sách Thủ Đề Giải giảng giải làm sao phá giải chiêu thức của người khác, mỗi loại đều cực kỳ tinh diệu, khiến người ta không thể không tán thưởng.
Đường Thiên vốn đi theo lối cận chiến, quyển sách giảng giải phá chiêu như vậy giúp ích rất lớn cho gã. Rất nhiều chiêu thức tương tự gã đã gặp không phải chỉ một hai lần thế nhưng gã phát hiện cách phá chiêu của mình so với người ta chênh lệch không chỉ một chút.
Nếu những chiêu phá giải này xuất hiện trong chiến đấu rất có thể nghịch chuyển cả cuộc chiến.
Nếu đã không ra được, chẳng bằng nghiên cứu cho tốt quyển sách này.
Thế nhưng Đường Thiên nhanh chóng cảm thấy choáng váng, đầu như phình ra.
Đọc xong gã càng thêm choáng váng, càng nguy hiểm hơn là gã không cách nào tập trung vào đó. Thứ này thật ra thích hơp với Hạc hơn, Đường Thiên nói thầm trong lòng.
Ầm ầm ầm!
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, sát theo đó cửa phòng bị phá tan, một thiếun iên đầu vuông tai to xông vào: “A Vũ, ta chờ cả nửa ngày rồi, sao ngươi còn không dậy? Mau đem quyển đề giải tới, chúng ta đi!”
Thiếu niên nói xong xoay người chạy ra ngoài cửa, Đường Thiên ngạc nhiên phát hiện thân thể mình không chịu khống chế cầm quyển đề giải chạy theo đối phương.
Này này, có chuyện gì thế?
Đường Thiên phát hiện mình không nói ra lời, tình hình quỷ dị như vậy nếu là người bình thường chắc đã khiếp sợ gần chết, nhưng Đường Thiên lại chẳng hề cẳng thẳng.
Rất đơn giản, chắc chắn là đang nằm mơ!
Lần đầu thấy giấc mơ thú vị như vậy đấy!
Đường Thiên thoải mái để mặc mình chạy theo thiếu niên, đầy hứng thú. Tuy nhiên sao lại gọi A Vũ? Là ai?
“A Vũ, lần này tới Thiên Hồn Động ngươi nhất định phải tu luyện cho tốt. Ngươi thông minh như vậy chắc chắn sẽ luyện thành Thiên Sách Phá Ma Thủ!” Theiéu niên phía trước giọng điệu chắc chắn.
Đường Thiên mừng thầm trong lòng, ài, rốt cuộc cũng có người khen ta thông minh! Chỉ riêng câu này thôi có nằm mộng cũng thấy giá trị.
Ặc, Thiên Sách Phá Ma Thủ, cái tên này nghe thật quen tai...
Đợi đã, đó chẳng phải tấm thẻ vô song kia sao?
Hai người lao thẳng vào khinh công của thiếu niên phía trước tương đối khá, hai người mau chóng tới một sơn động sau núi, ngoài cửa là hai võ giả trông coi động.
Trên cửa động viết bốn chữ Thập Lý Thiên Hồn, bút lực hùng hồn.
Đường Thiên âm thầm hoảng sợ, khí tức của hai võ giả kia rất cường đại, đầy ý vị lạnh lẽo.
Hai võ giả biết bọn họ, phất phất tay ra hiệu cho họ vào.
Đi tới cửa động, thiếu niên còn không quên động viên Đường Thiên: “A Vũ! Cố lên! Lần này tranh thủ xông tới cửa hai trăm! Ta cũng phải cố gắng lên!”
Dứt lời, thiếu niên phất phất tay, dứt khoát bước vào trong động.
Đường Thiên đột nhiên cảm giác ấm áp, gã nghĩ tới khi xưa tại học viện An Đức, mình và ruồi trâu thường động viên nhau như vậy.
Đáng tiếc, gã vẫn không cách nào nói chuyện.
Gã bước theo vào trong động.
Vừa vào động Đường Thiên lập tức thấy mắt hoa lên, khung cảnh lập tức thayd odỏi.
Một hành lang thẳng tắp bày từng khối đá lớn như từng hàng rào ngăn cách, kéo dài tới xa xa. Cứ mười mét lại có một hồn tướng đóng giữ, đưa mắtn hìn lại hồn tướng lít nha lít nhít, nhìn không thấy cuối.
Thập Lý Thiên HỒn, không phải sẽ có cả ngàn hồn tướng chứ?
Đường Thiên há hốc miệng, ngây ra tại chỗ. Khung cảnh này hoành tráng vượt xa tưởng tượng của gã.
Một lát sau gã mới khôi phục tinh thần, đi về phía hồn tướng thứ nhất. Vừa đi tới phạm vi ba mét quanh hồn tướng, hai mắt hồn tướng sáng lên, như thức tỉnh từ trong cơn mê, vung quyền về phía Đường Thiên.
Thân hình Đường Thiên chếch đi, một lưỡi đao bắn trúng sườn trái hồn tướng.
Ầm!
Hồn tướng hóa thành một chùm ánh sáng, biến mất không còn tăm hơi.
Đường Thiên khẽ ồ lên một tiếng, đòn tấn công của hồn tướng này rõ ràng là đề thứ nhất trên Sách Thủ Đề Gảii.
Chẳng lẽ...
Đường Thiên trong lòng máy động, không nói hai lời áp sát hồn tướng thứ hai.
Động tác của gã rất nhanh, vừa đối mặt đã khiến hồn tướng thứ hai hóa thành chùm sáng.
Xông qua liền vài hồn tướng, Đường Thiên đã xác định nhưng hồn tướng này đều là bản thật của Sách Thủ Đề Giải. Lần này Đường Thiên lập tức xốc lại tinh thần, tập đề giải kia gã đọc mà hoa mắt váng đầu, thế nhưng vượt ải lại khiến gã nóng lòng muốn thử.
Giờ gã đã hiểu, giấc mộng này chính là đẻ gã học tập Thiên Sách Phá Ma Thủ.
Đường Thiên đầy phấn khởi, lập tức tiến về phía trước.
Tốc độ tiến tới của gã không nhanh, tuy đề giải đã nói cho gã đáp án nhưng gã không hề căn cứ đáp án trên sách để hóa giải mà thử tự mình đánh bại những hồn tướng này.
Mỗi khi đánh bại một hồn tướng, gã lại dừng lại, lấy đề giải ra so sánh đáp án với cách phá giải của mình, tìm ưu khuyết. Không thể không nói đáp án những đề giải này đều trải qua thiên chuy bách luyện, tinh diệu hơn thủ đoạn phá gaiỉ của Đường Thiên nhiều.
Hóa giải, thứ thủ đoạn này cực kỳ xa lạ với Đường Thiên. Trước đây gã thậm chí còn chưa từng nghĩ tới chiêu thức lạic ó thể phá giả hay hóa giải như vậy. Sau khi mở mang tầm mắt, gã cảm thấy cực kỳ mới mẻ.
Với việc học tập võ kỹ mới, trước nay Đường Thiên không nghĩ sang chuyện khác, cực kỳ tập trung.
Sau vài chục tên hồn tướng, gã nhanh chóng phát hiện, thủ đoạn hóa giải này thật ra khá thú vị, đặc biệt là khi đối kháng một chọi một, chính hợp khẩu vị của gã.
Ánh mắt gã nhìn những hồn tướng này lập tức trở nên nóng rực.
Đưa một ngàn người tới cửa giúp luyện tập!
Sau khi xông qua sẽ lợi hại tới đâu...
Trong lòng Đường Thiên như rực cháy, lập tức vọt tới.
Thiếu niên như thần không tới thì thôi, đã tới phải đánh bại tất cả các ngươi. Lại nói trong giấc mộng này vốn không thấy đói bụng hay mệt mỏi, còn đâu tốt hơn đây?
Đầu óc Đường Thiên không thông minh, nếu muốn học tập những chiêu thức tinh diệu phức tạp này không biết phải suy tính mất bao nhiêu thời gian. Thế nhưng Đường Thiên lựa chọn phương thức thích hợp nhất ovứi gã, là chiến đấu.
Trong chiến đấu, Đường Thiên không có thời gian tới than thở những chiêu thức này tinh diệu ra sao, tất cả sự chú ý của gã đều đặt ở tìm kẽ hở chiêu thức đối phương.
Không thể không nói, mọi người là bị ép tới.
Chiêu thức của hồn tướng càng ngày càng tinh diệu, rất nhiều chiêu thức kheién Đường Thiên không thể tưởng tượng nổi, mở mang tầm mắt. Gã không thể không vắt hết đầu óc, xốc toàn bộ tinh thần phân cao thấp cùng hồn tướng.
Gã thường dùng tới những chiêu thức mà bản thân đều không ý thức được.
Đương nhien phần nhiều là thất bại, lăn lộn trước mặt một hồn tướng cả nửa ngày là chuyện rất bình thường. Mỗi khi tới lúc này, sở trường thứ hai của gã lại phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, là bám dính lấy.
Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì mười lần, mười lần không được thì trăm lần!
Gã dùng biện pháp ngu ngốc như vậy từ từ đẩy tới.
Thông đạo tối đen, chi chít những hồn tướng, một bóng người cô đơn chậm rãi đảy tới.
๑๑۩۞۩๑๑
Tầng mười một quán trọ Thiên Hoa, hai người đứng bên cửa sổ, ngưng mắt nhìn căn cứ đồng thau xa xa.
Theo thành Tam Hồn càng ngày càng phồn hoa, thu lợi đầu tiên chính là quán rượu và quán trọ, lượng lớn khách ngoại lai khiến quán trọ mọc lên như nấm. Giờ thành Tam Hồn tính tất cả các quán trọ to to nhỏ nhỏ tổng cộng hơn sáu mươi, hơn nữa con số này còn tiêp stục tăng lên với tốc độ kinh người.
Quán trọ Thiên Hoa là quán trọ lâu năm, phục vụ và hoàn cảnh đều rất tốt.
“Thật phồn hoa!” Người vừa nói khoảng bốn mươi tuổi, đứng chắp tay, thân hình cao lớn, sắc mặt lạnh lùng, viền mắt hãm sâu, hai mắt dài nhỏ, lúc khép mở lấp loáng ánh sáng, quanh người tràn ngập khí tức nguy hiểm.
Bên cạnh hắn là một nam tử đầu trọc lộ ra khí tức hung hãn, hắn nhếch miệng mỉm cười: “Tấm phiếu này đủ khiến chúng ta no đấy!”
Người trung niên hỏi: “Tìm hiểu rõ chưa?”
“Đã tìm hiểu rõ.” Nam tử đầu trọc đáp lời: “Không có cao thủ gì quá lợi hại, chỉ có một lão già dưới chót Thiên Bảng, với một đám binh lĩnh nít ranh, lại còn là võ giả giáp máy, có thể làm được gì? Rốt cuộc chúng ta cũng tìm được một miếng mồi ngon!”
Người trung niên không chút do dự, trầm giọng nói: “Tối nay động thủ, tốc chiến tốc thắng!”