Chiến Thần Bất Bại

Chương 387: Chương 387: Tatton tới bái kiến




Khiến Tatton chú ý là một sân trống tu luyện kỵ binh cách đó không xa.

Đó là một đội kỵ binh mười người, xung phong về phía tấm bia từ khoảng cách sáu trăm mét. Khi cách bia khoảng 200 mét, tốc độ của bọn họ đã tăng lên tới cực điểm, thanh thế cực kỳ kinh người. Thế nhưng trong quá trình xung phong đó, đội hình của bọn họ vẫn chuẩn mực như có thước đo.

Đội ngũ chỉnh tề, thẳng tắm như một thanh trường mâu.

Tatton bất giác hít một hơi lạnh, tốc độ xung phong của tinh hồn mã đã lên tới tận cùng, xung phong cao tốc như vậy nhưng vẫn duy trì đội hình nghiêm chỉnh, độ khó cao tới đâu, Tatton am hiểu quân lữ sao lại không hiểu?

Toàn bộ đội ngũ xung phong lại như một thanh trọng mâu được ném mạnh ra, vừa nhanh vừa mạnh, cực kỳ kinh người.

Nếu đứng phía trước kẻ địch sẽ chỉ thấy võ giả dẫn đầu.

Càng khiến Tatton khó lòng tin nổi là nhịp bước chân của mười con tinh hồn mã cũng chỉnh tề như một. Trong đầu hắn giả tưởng, nếu mình gặp phải xung phong cao tốc như vậy nên ứng đối ra sao? Tiếng chân chỉnh tề gấp gáp trầm trọng như vậy, chấn nhiếp tâm thần cỡ nào!

Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát rung trời như phá vỡ cả không gian.

“Giết!”

Tatton giật mình, chỉ thấy mười ánh đao phút chốc hợp lại làm một thể, kéo theo vệt sáng dài rít lên theo gió, như một mũi mâu ánh sáng đánh thẳng vào bia ngắm.

Ầm!

Bia ngắm lập tức tan nát, chia năm xẻ bảy!

Tatton biến sắc.

Mười người hoàn thành xung phong, giảm tốc độ, nhưng ngay cả lúc này mười người cũng chỉnh tề như một, bước tiến không chút rối loạn, như có một sợi dây vô hình nối liền mười người.

Đường Nhất sắc mặt tối sầm.

Mười người vừa hoàn thành xung phong đứng trước mặt hắn, câm như hến.

“Sai ở chỗ nào?” Đường Nhất lạnh lùng hỏi.

Võ giả cầm đốc dốc hết dũng khí: “Ánh đao cuối cùng làm không được tốt.”

Nếu ánh đao cuối cùng thực hiện tốt, nó sẽ mỏng như cánh ve, như vậy mới càng thêm sắc bén, bia ngắm sẽ bị xẻ ngọt thành hai nửa chứ không phải chia năm xẻ bảy. Bia ngắm chia năm xẻ bảy tuy nhìn ngoài vào thì thanh thế kinh người nhưng thật ra lại nói lên sức mạnh phân tán, không đủ tập trung. Ánh đao không đủ tập trung cũng sẽ thiếu đi lực xuyên thấu.

“Luyện thêm năm mươi lần.” Đường Nhất lạnh lùng nói.

Mười người như được đại xá, vội vàng đồng thanh: “Rõ!”

Đường Nhất không buồn để ý tới bọn họ, sắc mặt không chút thay đổi ra lệnh: “Tổ kế tiếp.”

Tatton tận mắt quan sát toàn bộ quá trình tu luyện, thủ hạ của hắn cũng bị động tĩnh bên này thu hút, sắc mặt ai nấy lập tức trầm xuống. Vẻ coi thường và khinh bỉ vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.

Tatton sắc mặt khôi phục như thường, liếc mắt sang Tiếu Tư Vân hỏi: “Thế nào?”

Tiếu Tư Vân miệng cay đắng: “Một đấu một chúng ta thắng, nếu hơn mười người, bọn họ thắng.” Hắn am hiểu tính toán, tận mắt chứng kiến đối phương tu luyện,t rong lòng đã có kết quả.

Tatton trầm mặc không nói, kết quả này không khiến hắn bất ngờ.

“Họ là minh hữu của chúng ta, họ càng cường đại càng có lợi cho chúng ta.” Lời này của Tatton khiến sắc mựt bọn Tiếu Tư Vân thoáng hòa hoãn lại. Không sai, giờ chòm Tiên Nữ ngoại ưu nội hoạn, minh hữu càng cường đại họ càng an toàn.

Đường Nhất hoàn thành chỉ đạo huấn luyện, tới trước mặt mọi người: “Các vị tới tìm ta có chuyện gì?”

Sắc mặt đám người Tiếu Tư Vân lập tức trầm xuống, hành động của Đường Nhất thật quá thất lễ. Bọn họ tốt xấu gì cũng là khách, ngay cả mời họ vào đưa chén nước cũng không.

Tatton vẫn âm thầm quan sát Đường Nhất, đây là lần đầu tiên hắn thấy hồn võ tướng chỉ huy binh đoàn. Tình huống hồn võ tướng chỉ huy binh đoàn cực kỳ hiếm thấy, trong suy nghĩ của người bình thường, hồn võ tướng chỉ như tôi tớ. Võ giả đại đa số đều kiêu căng tự mãn, ai lại muốn nghe lời tôi tớ thủ hạ? Càng không nói tới chuyện giao tính mạng mình lên tay chúng.

Nhưng Tatton có thể thấy những binh lính tộc Sài Lang này đều kính nể và tôn trọng Đường Nhất từ sâu trong lòng.

Hắn đột nhiên hỏi: “Đường tướng quân, chẳng hay thế xung phong này tên là gì?”

“Xin đừng gọi ta tướng quân, quân hàm của ta là chuẩn úy.” Đường Nhất sửa lại cách gọi sai của Tatton, nói tiếp: “Môn học bọn họ đang tu luyện tên là xung phong trọng mâu.”

Xung phong trọng mâu là chiến thuật xung phong Binh chế định riêng cho binh đoàn Sài Lang. Huyết mạch Sài tộc cổ đại trong binh sĩ binh đoàn Sài Lang đã thức tỉnh, đặc điểm của huyết mạch Sài tộc cổ là tâm ý tương thông, thế nhưng nhiều nhất chỉ cảm ứng được hai đồng bọn, bởi vậy xung phong trọng mâu bình thường không thích hợp với bọn họ.

Tuy trong mắt Binh, binh đoàn Sài Lang chỉ là binh đoàn pháo hôi, thế nhưng sự nỗ lực và chấp nhất của Đường Nhất vẫn đả động hắn. Trình độ của Binh ở phương diện này cực kỳ mạnh mẽ, nhanh chóng sáng tạo ra chiến thuật đặc biệt thích hợp cho chòm Sài Lang.

Tatton gật đầu, cái tên xung phong trọng mâu thật đủ hình tượng, có điều sự chú ý của hắn phần nhiều đặt trên hai chữ “chuẩn úy” mà Đường Nhất nói.

Thiên Lộ đông đảo chòm sao, các thế lực đều làm theo ý mình, bởi vậy quân hàm khá hỗn loạn, thế nhưng trên bất cứ chòm sao nào chuẩn úy cũng là một quân hàm khá thấp, tuyệt đối không đủ để thống lĩnh một binh đoàn.

Nhưng điều này cũng nói nên rằng, hệ thống quân hàm của đối phương sợ còn lớn hơn tưởng tượng của bọn họ.

Tatton cùng Tiếu Tư Vân đưa mắt nhìn nhau, Tiếu Tư Vân tâm tư nhanh nhạy đương nhiên cũng nắm bắt được điểm này, hai người có thể thấy được vẻ kinh ngạc và nghiêm nghị trong mắt đối phương.

“Hôm nay tại hạ tới là để hỏi thăm, qusy vị vì sao lại xâm chiếm lãnh địa chòm Tiên Nữ chúng ta?”Tatton không vì chấn động vừa rồi mà rút lui, ngôn từ đầy chính nghĩa: “Nơi này là chòm Tiên Nữ, quý phương không nói một lời đã hung hãn tiến vào chòm sao của chúng ta, hơn nữa không được bên chúng ta đồng ý đã thiết lập doanh trại tại đây, đây là chuyện bên ta tuyệt đối không cho phép!”

Đường Nhất liếc mắt nhìn hắn: “Những gì ngươi nói không nằm trong phạm vi trách nhiệm của ta, ta chỉ nhận lệnh của Đường Thiên đại nhân. Nếu ngươi có gì nghi vấn xin hãy tới tìm đại nhân thương lượng. Ta có quân vụ tại người, xin lỗi không tiếp được.”

Dứt lời Đường Nhất trực tiếp bỏ đi.

Sắc mặt Tatton tức giận, vừa rời doanh trại lập tức biến mất không còn tăm hơi.

“Trước đó ta quá coi thường bọn họ, phạm vào khinh địch tối kỵ.” Giọng điệu Tiếu Ngữ Vân đầy xấu hổ, hắn đang tự kiểm điểm.

Tatton lắc đầu: “Không chỉ riêng ngươi, chúng ta đều phạm vào tối kỵ này. Nói một chút kết quả quan sát của ngươi đi.”

Sắc mặt Tiếu Tư Vân bỗng trở nên nghiêm túc: “Đây chắc chắn là một binh đoàn cực kỳ tinh nhuệ. Tố chất binh lính của bọn họ tuy không cao thế nhưng kỷ luật và tính phục tùng cực cao, quả thật là bình sinh hiếm thấy. Trọng mâu xung phong của họ uy lực tuyệt luân, binh đoàn bình thường, tỷ như chúng ta, căn bản không chống lại nổi. Thực lực binh sĩ của họ quá yếu, nếu đối chiến cùng bọn họ chúng ta cần chuyển chiến trường thành nơi có địa hình phức tạp, ví dụ như chiến tranh trong thành thị, như vậy mới có thể phát huy ưu thế của chúng ta. Hơn nữa trang bị của bọn họ cũng rất kém, điều này khiến cho năng lực sinh tồn trên chiến trường của họ cũng rất kém. Về căn bản, đây là một binh đoàn với phong cách cực kỳ cực đoan, lực công kích siêu cao nhưng khả năng sinh tồn yếu kém.”

“Ngươi quan sát rất tỷ mỉ.” Tatton gật đầu, đột nhiên thay đổi đề tài: “Nếu bọn họ cũng trang bị hàng dệt của chúng ta thì sao?”

“Vậy khả năng sinh tồn của bọn họ sẽ tăng rất nhiều.” Tiếu Tư Vân lập tức trả lời, không hề nghĩ ngợi.

“Nếu bọn họ được trang bị hàng dệt được dưỡng thành bí bảo?” Tatton hỏi tiếp.

Tiếu Tư Vân bỗng nhớ tới tin đồn liên quan tới thú năng lượng lúc trước, lập tức phản ứng lại, la lên thất thanh: “Chẳng lẽ họ cũng có thú năng lượng?”

Tatton nói: “Thú năng lượng là do bọn họ bán.”

Tiếu Tư Vân ngây ra tại chỗ, một lúc lâu mới khôi phục tinh thần, cười khổ: “Vậy binh đoàn này thật đáng sợ.”

Tatton trầm mặc không nói, một lúc sau mới lên tiếng: “Hàng xóm của chúng ta còn mạnh hơn tưởng tượng, bọn họ ngụy trang quá thành công, không biết chuyện này tốt hay xấu với chúng ta đây.”

Tiếu Tư Vân an ủi: “Cũng may tố chất binh sĩ của bọn họ không tốt, thiên phú chòm Sài Lang quá yếu.”

“Đúng vậy.” Tatton cảm khái đáp.

Trong trại lính, Đường Nhất nghe do thám báo cáo: “Bọn họ đã rời đi.”

Đường Thiên phất tay: “Gia tăng đề phòng.”

Hắn xoay người bước vào chỗ sâu trong binh đoàn, đi xuyên qua từng sân huấn luyện, tới vị trí gần lối ra tuyến đường Quý Khâu, một kiên trúc khổng lồ đang được xây dựng, từng khung xương đồng thau lộ ra trong không khí.

Đường Nhất tìm tới thợ máy: “Còn bao lâu nữa mới hoàn thành?”

“Bẩm đại nhân, còn ít nhất ba ngày.” Thợ máy này là thợ máy bản thổ trên chòm Sài Lang, trình độ không cao nhưng khả năng lắp ráp linh kiện theo bản vẽ vẫn phải có, phòng năng lượng của Thiên Vũ Lang Viện chính là do hắn phụ trách lắp ráp.

Đường Nhất nghe nói tới phòng năng lượng của Thiên Vũ Lang Viện, không nói hai lời lập tức tới tìm Binh, yêu cầu thành lập một phòng năng lượng loại nhỏ. Vấn đề lớn nhất của binh đoàn Sài Lang hiện giờ là thực lực cá nhân các võ giả Sài Lang quá kém. Mà phòng năng lượng trong mắt Đường Nhất chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa rào.

Binh bị Đường Nhất dây dưa tới mức bó tay, đành phải đồng ý, thế nhưng hắn rất không chịu trách nhiệm nhắc nhở Đường Nhất, chuyện này phải tự tới hỏi ý Đường Thiên.

Đường Nhất lập tức đồng ý.

Linh kiện cho một phòng năng lượng loại nhỏ với thành Tam Hồn hiện giờ chỉ là trò trẻ con. Thành Tam Hồn giờ đã trở thành tòa thành máy móc kiểu mới, vô số thợ máy mộ danh tới dây. Sylar đã sớm đỏ mắt với đoàn đội khổng lồ của lão Phí, lập tức ra tay chiêu binh mãi mã, cũng thành lập một đội thợ máy khổng lồ.

Sau khi binh đoàn giáp máy thành Vĩnh Yên được thành lập, danh tiếng của giáp hồn máy lập tức vang xa. Trong vòng tròn những người sử dụng máy móc, muốn mua giáp hồn máy, Mặc gia là lựa chọn nhất quán. Nếu muốn chế tạo giáp hồn máy cao cấp, vậy chỉ có thể tới thành Tam Hồn.

Thành Tam Hồn dần dần phồn vinh, căn cứ đồng thau nguy nga đồ sộ cũng trở thành tiêu chí của thành Tam Hồn. Theo số thành viên không ngừng gia tăng, căn cứ đồng thau vốn trống trải cũng dần chen chúc. Sau đó, Binh thương lượng một chút với Sylar, bắt đầu mở rộng.

Binh sớm đã âm thầm bày mưu mua lại toàn bộ thành Tam Hồn, nếu không phải sợ phản kháng kịch liệt hắn đã trực tiếp chiếm đoạt. Lâm gia lớn nhất tiêu vong, thành Tam Hồn đã chẳng còn gia tộc nào ra dáng. Đối mặt với căn cứ đồng thau cường đại, bọn họ không thể không lựac họn lui bước.

Căn cứ đồng thau mới được xây dựng chiếm ba phần tư thành Tam Hồn, lối vào Võ Hồn Điện, kho quân giới đều bị nhét vào căn cứ đồng thau.

Tài lực hùng hậu của thành Tam Hồn khiến vô số người ẩn trong bóng tối phải khiếp sợ.

Thế nhưng sự phồn vinh của thành Tam Hồn không chỉ hấp dẫ thợ máy và võ giả giáp máy.

Trong mắt rất nhiều người, nó là một miếng thịt béo khiến người người thèm muốn.

Một nguy cơ đang lặng lẽ áp sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.