Chiến Thần Bất Bại

Chương 386: Chương 386: Tatton trở về




Andrey cùng Nguyên Cát tập trung tinh thần theo dõi đoạn phim, trận chiến giữa Đường Thiên và Cơ Tiểu Nhã có rất nhiều người quan chiến, không ít võ giả ghi lại đoạn chiến đấu này, bọn họ bỏ tiền ra mua một phần.

“Ta cũng không biết nên nói gì cho phải.” Andrey cười khổ: “Ta cũng không hiểu nổi làm sao Đường Thiên thắng được. Theo lý thuyết hắn hầu như không có cơ hội thủ thắng mới đúng.”

Nguyên Cát rõ ràng giàu kinh nghiệm hơn Andrey, vẻ coi thường trên gương mặt hắn biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là nghiêm nghị: “Không, ngươi nên chú ý một chi tiết nhỏ. Tuy lúc bắt đầu Đường Thiên luôn trong thế hạ phong, nhìn như rất chật vật nhưng hắn chưa từng bị thương. Hắn có khả năng dự báo cực tốt đố với nguy hiểm. Cái này rất hiếm thấy.”

Andrey suy nghĩ cẩn thận lại, đồng ý: “Đúng vậy, hắn như sớm nhận ra nguy hiểm, trực giác rất mạnh.”

“Không sai! Bình an vô sự trước công kích của Cơ Tiểu Nhã, trình độ dự đoán này rất hiếm khi xuất hiện trên người võ giả cấp bậc như Đường Thiên.” Nguyên Cát ánh mắt lấp lóe: “Đây là một trong những nguyên nhân khiến Đồ Tử Sơn vừa ý, nếu trong đoàn đội có mọt thành viên như vậy, lực lực của đoàn đội sẽ gia tăng rất nhiều.”

“Có lý!” Andrey lập tức tỉnh ngộ.

“Có điều điện hạ cũng không cần quá coi trọng người này. Đấu pháp của hắn quả thực quá thiên lệch, không chút sách lược nào cả, nếu không phải Cơ Tiểu Nhã dồn hết sức lực vào sát chiêu, hắn đã chết rồi.” Nguyên Cát lộ vẻ buông lỏng, cười nói: “Cơ Tiểu Nhã quá bât cẩn, rốt cuộc vẫn là phạm vào thói khinh địch thôi. Nếu là võ giả khác, Cơ Tiểu Nhã dám không để lại sức như vậy sao?”

“Cơ Tiểu Nhã đúng là khinh địch.” Andrey cũng đồng ý với quan điểm của Nguyên Cát.

“Ăn may thủ thắng rốt cuộc chẳng phải chính đạo. Điện hạ đừng thấy Đường Thiên thắng mà trong lòng lay động. Điện hạ lòng mang bốn bể, cần trận thắng đường đường chính chính, thắng lợi như Đường Thiên chẳng chút ý nghĩa.” Nguyên Cát giọng nói mang vẻ khuyên răn.

Andrey cúi người thụ giáo: “Lời của Nguyên sư phụ, Andrey xin khắc ghi trong lòng.

Gương mặt Nguyên Cát lộ vẻ vui mừng, tuy tuổi tác Andrey không lớn lắm thế nhưng bất cứ phương diện nào đều cực kỳ xuất chúng.

Hắn mỉm cười hòa nhã: “Điện hạ có tính toán gì với chòm Tiên Nữ không?”

Andrey cười nói: “Trận chiến này cùng võ hội Quang Minh chúng ta cũng coi như có kết giao với chòm Tiên Nữ. Ander Lena hình như có tâm tư khác, không muốn trực tiếp gia nhập chúng ta, đã vậy không bằng chúng ta trở lại.”

“Trở lại?” Nguyên Cát hơi ngạc nhiên nhưng một lát sau lập tức hiểu ra, mỉm cười nói: “Cách này của điện hạ rất hay.”

Andrey cáo từ khiến Ander Lena ứng phó không kịp, nàng nhanh chóng hiểu ý đồ của Andrey, hắn định lùi một bước để tiến hai bước. Chiến lực cấp cao của chòm Tiên Nữ đã bị quét sạch, thành Tiên Nữ không còn sâm nghiêm như trước, mất đi chòm Sư Tử bảo vệ, một khi võ hội Quang Minh lại phái người tới, chòm Tiên Nữ căn bản không cách nào chống cự.

Ander Lena miệng đầy cay đắng, nàng hiểu rõ ý đồ của Andrey nhưng lại không cách nào đối phó, vì trên tay nàng không có gì.

Chờ chút!

Ander Lena đột nhiên nghĩ tới ba người Đường Thiên, giờ chòm Sài Lang và chòm Tiên Nữ có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục. Bọn Đường Thiên chắc chắn sẽ không cho phép chòm Tiên Nữ rơi vào tay võ hội Quang Minh.

Có điều đây cũng không phải không có mầm họa, thực lực bọn Đường Thiên kém chòm Sư Tử xa lắm, nếu có ít kẻ địch còn đỡ, nếu là kẻ địch lớn bọn họ cũng không chống lại nổi.

Thế nhưng Ander Lena nghĩ lại, nếu thật sự có kẻ địch lớn tới, chòm Tiên Nữ cũng sẽ bị san thành bình địa thôi.

Nàng tìm tới trang viên của bọn Đường Thiên nhưng lại nghe Hạc nói Đường Thiên đang bế quan, không thể làm gì khác đành bất đắc dĩ rời khỏi. Trên đường trở về nnfg mới thấy có điểm kỳ quái, trong ba người Đường Thiên lại là cầm đầu!

Theo nàng thấy HẠc mới là lựa chọn tốt nhất, phong độ, bình tĩnh, cơ trí.

Điều duy nhất khiến nàng hài lòng là binh đoàn của phụ thân rốt cuộc cũng tới thành Tiên Nữ.

Binh đoàn Cao Nguyên trở về khiến dân chúng hoan nghênh nhiệt liệt, thành Tiên Nữ cũng theo đó sĩ khí dâng cao trở lại.

“Không thể nào, sao đột nhiên chúng ta được hoan nghênh vậy?”

“Trước đây đâu được tiếp đãi như vậy nhỉ?”

. . .

Nghe binh sĩ bàn luận, Tatton trên lưng ngựa trầm mặc không nói, hắn nhìn thành Tiên Nữ đầy rẫy vết thương, sắc mặt càng thêm âm trầm. Hai tháng nay thành Tiên Nữ bị tấn công vượt xa các thời đại trước.

Tatton thân hình khôi ngô, da dẻ ngăm đen, gương mặt sương gió, ngồi trên lưng ngựa sống lưng thẳng tắp. Ánh mắt hắn sắc bén như kiếm, khiến người ta run sợ.

Khi hắn thấy Ander Lena đứng trước cửa thành chờ mình, ánh mắt bất giác nhu hòa hẳn lên.

“Cha!”

Ander Lena nhào vào vòm ngực Tatton như làn gió, nước mắt không nhịn nổi tuôn rơi. Bàn tay thô ráp của Tatton vỗ nhẹ lên lưng Ander Lena, cố gắng thả nhẹ giọng: “Tất cả đều đã qua, Ander Lena, dẫu thế nào cha cũng không để con chịu bất cứ oan ức nào nữa.”

Ander Lena khóc càng lớn tiếng.

Binh lính xung quanh không ai dám cười, bọn họ cũng nghe được đôi chút về biến cố tại thành Tiên Nữ mấy ngày qua. Giờ gặp Ander Lena không chỉ là con gái đoàn trưởng mà còn là chủ nhân toàn bộ chòm Tiên Nữ!

Tâm trạng dồn nén được phát tiết, Ander Lena cũng ngừng khóc, thấy nhiều người nhìn mình như vậy cũng hơi ngại ngùng, vội vàng lôi kéo phụ thân về nhà.

Về tới nhà, cơm nước xong xuôi, Ander Lena bèn mang phụ thân tới thư phòng, thuật lại cặn kẽ moi chuyện trong thời gian này.

Khi Tatton nghe Lan Đế A Tư Đại chết thảm mí mắt như muốn rách ra, nắm đấm xiết như muốn nát. Thế nhưng khi nghe tới con gái mình cũng có một phần trong vụ nổ cung Tiên Nữ, hai mắt hắn lại trợn tròn, không nói nên lời.

Tới khi nghe người bí ẩn kia bày kế giết chết Tề Sơn, toàn thân hắn phát lạnh.

So sánh ra, những chuyện Ander Lena trải qua sau đó lại không kinh tâm động phách như trước nữa, Tatton bình tĩnh hơn rất nhiều.

Có điều, khi hắn nghe tới một trăm con thú năng lượng, hai mắt lập tức bừng sáng, hỏi gấp: “Chỗ hàng dệt này đã chia hết chưa?”

“Vẫn chưa.”

Tatton hưng phấn xiết chặt tay: “Một trăm con thú năng lượng, vậy ít nhất cũng là một trăm bí bảo Tiên Nữ, nếu trang bị cho binh đoàn, cho dù đối phương có là võ giả hoàng kim chúng ta cũng không sợ!”

“Thật không cha?” Ander Lena sửng sốt, trong lòng thầm vui mừng. Võ giả hoàng kim của võ hội Quang Minh khiến nàng mất ăn mất ngủ. Chỉ cần vài võ giả hoàng kim là đủ phá hủy toàn bộ thành Tiên Nữ.

“Ừ.” Tatton nghiêm nghị gật đầu, hưng phấn nói: “nếu là bí bảo bình thường đương nhiên không có hiệu quả như vậy. Thế nhưng bí bảo do hàng dệt ôn dưỡng thành phẩm chất như một, thích hợp trang bị cho binh đoàn. Trang bị của binh đoàn cũng là đồ dệt, tuy cũng là tinh phẩm nhưng không được tinh lực ôn dưỡng, còn kém xa bí bảo. Nhưng dựa vào những hàng dệt này, binh đoàn Cao Nguyên chúng ta đã là đứng đầu Bắc Thiên, nếu có thể trang bị bí bảo, sức chiến đấu của chúng ta có thể tăng thêm vài cấp, có sức tự bảo vệ.”

Ander Lena cũng kích động hẳn lên: “Trên tay bọn họ còn thú năng lượng, họ nói chỉ bán trước một trăm con.”

Tatton giàu kinh nghiệm hơn Ander Lena nhiều, gật đầu: “Xem ra bọn họ cũng nghĩ giống chúng ta. Chỉ không biết bọn họ định đem bán chỗ hàng dệt này hay chuẩn bị cho binh đoàn của mnhf. Nếu là bán chúng ta tự mua lại, nếu là cái sau thì đành ngồi xuống đàm phán vậy.”

“Vậy chúng ta làm sao đây?” Ander Lena hỏi.

“Mau đem hàng dệt ôn dưỡng thành bí bảo, sớm trang bị cho binh đoàn.” Tatton trầm giọng nói: “Chúng ta cần có sức mạnh để tự bảo vệ.”

“Vậy con đi nhé!” Ander Lena đứng dậy, vội vàng rời đi.

Tatton cũng đứng dậy rời khỏi trang viên.

Không bao lâu, hắn dẫm một nhánh vệ đội xuất phát về phía khu rừng.

“Đại nhân, chúng ta đi đâu đây?” Người hỏi là phó đoàn trưởng Tiếu Tư Vân, hắn là phụ tá đắc lực của Tatton, không chỉ trung thành tuyệt đối mà tính cách bình tĩnh xuất chúng. Lần này bình định cục diện nhanh như vậy, Tiếu Tư Vân đóng vai trò cực kỳ then chốt.

“Chúng ta tới bái kiến binh đoàn Sài Lang kia một chút.” Tatton thản nhiên nói.

Tiếu Tư Vân lập tức phấn chấn, binh đoàn Sài Lang gần đây danh tiếng đang thịnh, rất nhiều người còn cho rằng thực lực binh đoàn Sài Lang đã vượt qua những binh đoàn khác của Bắc Thiên rồi.

“Vậy tốt quá!” Tiếu Tư Vân đáp lời, chợt cất cao giọng: “Tất cả xốc lại tinh thần, chớ để đồng nghiệp kinh thường! Ai dám kéo chân mọi người lúc về đợi xem ta trừng phạt thế nào!”

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng xốc lại tinh thần, lời của Tiếu Tư Vân cũng khiến bọn họ nổi lên đấu chí.

Võ không đệ nhất, binh đoàn Sài Lang thanh dang vang dội, trong lòng mọi người đều không phục. Theo họ thấy đám tay mơ Sài Lang tự xưng binh đoàn mà không thấy xấu hổ? Mỗi người trong binh đoàn Cao Nguyên đều là lão binh năm năm trở lên, luôn cực kỳ coi thường đám lính mới.

Huống hồ còn là ở nơi chim không thèm ỉa như chòm Sài Lang.

Bọn họ nhanh chóng vào rừng.

Đột nhiên, Tiếu Tư Vân nói khẽ với Tatton: “Có do thám.”

Tatton gật đầu, không quá kinh ngạc, nếu không có do thám vậy hắn cũng phải nghi ngờ trình độ binh đoàn Sài Lang. Hắn nói với Tiếu Tư Vân: “Tới chào hỏi bọn họ, đừng gây hiểu lầm.”

Tiếu Tư Vân hiểu ý lớngươi tiếng hô theo hướng do thám: “Đoàn trưởng binh đoàn Cao Nguyên, Tatton tới bái kiến đoàn trưởng qusy đoàn, xin thông báo một tiếng.”

Một do thám Sài Lang bước từ sau rừng cây ra: “Đoàn trưởng chúng ta cho mời, xin theo ta.”

Hắn đi trước dẫn đường.

Theo sau do thám, đoàn người nhanh chóng tới nơi đóng quân của binh đoàn Sài Lang.

Tatton và Tiếu Tư Vân liếc mắt nhìn nhau, nơi đóng quan tuy thô ráp thế nhưng kỷ luật sâm nghiêm, cực kỳ nghiêm cẩn.

Phần lớn binh sĩ doanh trại đều đang tu luyện, tiếng hô hào vang lên không dứt bên tai. Ánh mắt hai người không tự chủ rơi vào binh lính binh đoàn Sài Lang, lúc đầu biểu hiện hai người khá buông lỏng.

Thực lực những binh sĩ này rất bình thường, thực lực đó tại binh đoàn Cao Nguyên ngay quân dự bị cũng chưa chắc bước vào nổi.

Binh lính binh đoàn Cao Nguyên không khiỏ lộ ý coi thường.

Đột nhiên Tatton bị tiếng hô quát ở một hướng khác thu hút, bất giác quay sang, con ngươi đột nhiên co rụt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.