“Này, ngươi lại có chuyện gì vậy?” Tiểu Thất không buồn giương mí, ánh mắt như dính vào quyển sách trên tay, không hề di chuyển.
Trương Minh Hách thở hồng hộc: “Hù chết người mất thôi, gã Đường Thiên kia vừa giết chết Cơ Tiểu Nhã rồi!”
“Cơ Tiểu Nhã là ai?” Tiểu Thất mờ mịt ngẩng đầu lên.
“Võ giả hoàng kim của phân hội hoàng kim thứ mười ba!” Trương Minh Hách cực kỳ kích động: “Võ giả hoàng kim! Là võ giả hoàng kim đó! Biến thái! Thật quá biến thái!”
“À!” Tiểu Thất ồ một tiếng rồi lại cúi đầu, ánh mắt chăm chú đọc quyển sách.
Trương Minh Hách bị phản ứng của Tiểu Thất làm cho ngây ngẩn cả người: “Tiểu Thất, chẳng lẽ ngươi không kinh sợ à? Võ giả hoàng kim đó, là võ giả hoàng kim đó!”
“Ừ ừ!” Tiểu Thất vẫn ậm ờ, ánh mắt tham lam theo dõi quyển sách.
Trương Minh Hách bước thẳng tới bóp lấy cổ Tiểu Thất, lắc lấy lắc để: “Đọc sách này, đọc sách này!”
Tiểu Thất bị bóp tới mức sắc mặt đỏ chót, mắt nổ đom đóm, khó nhọc nhấc bàn tay lên, ra hiệu cho Trương Minh Hách buông tay.
Trương Minh Hách thấy Tiểu Thất miệng sắp sùi bọt mép mới không cam tâm buông tay: “Hôm nay ngươi không nói rõ căn nguyên cho ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Một lúc lâu sau Tiểu Thất mới khôi phục tinh thần, tức giận trừng mắt với Trương Minh Hách.
Trương Minh Hách lập tứ mỉm cười: “Thất ca, ôi, ca ca ruột của đệ! Ca ca xem, đệ có tin cái không ngại gió bụi mỏi mệt tới báo tin cho ca ca, không có công cũng có tốn sức chứ.”
Tiểu Thất hiểu gã này đã tích cực vậy mình có trốn cũng chẳng được, cộp, đóng quyển sách lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi đánh không lại võ giả hoàng kim ư?”
Trương Minh Hách sửng sốt: “Vậy phải xem xem, nếu chỉ là tranh tài chắc không vấn đề gì, không rớt xuống hạ phong. Thế nhưng nếu chiến đấu sống mái ta chắc chắn không phải đối thủ, bọn họ đều là kẻ điên cuồng chiến.”
“Diệp lão lục thì sao?”
“Cũng tương tự như ta.”
“Thế nên ngươi mới cảm thấy kỳ quái đúng không?” Tiểu Thất bình tĩnh nói: “Thật ra ngươi quá coi thưnòg Đường Thiên, tuy lần trước hắn khiến Diệp lão lục chịu thiệt nhưng thật ra trong lòng ngươi vẫn cảm thấy hắn chỉ ăn may. Ngươi không đặt hắn ở cùng một trình độ với mình.”
Trương Minh Hách không phục nói: “Ta thừa nhận Đường Thiên rất có tiềm lực, thế nhưng nếu nói thực lực cùng trình độ với chúng ta, ta không tin. Lại nói, cho dù chúng ta cùng trình độ cũng không giết nổi võ giả hoàng kim.”
Tiểu Thất đưa mắt nhìn hắn nói: “Lần trước ngươi đưa đoạn phim cho ta, ta đem đi nghiên cứu cẩn thận, sau đó có một kết luận.”
Trương Minh Hách biết đến đoạn chính rồi, lập tức vểnh tai lên nghe.
Tiểu Thất gằn từng chữ một: “Hắn là võ giả sinh ra vì chiến đấu.”
“Võ giả sinh ra vì chiến đấu?” Trương Minh Hách ngẩn người, còn tưởng lỗ tai mình chiến đấu. Võ giả sinh ra vì chiến đấu, đánh giá này cao tới mức nào, Đường Thiên sao xứng được với đánh giá đó.
“Nếu ngươi gặp phải hắn, ngươi phải vô cùng cẩn thận.” Tiểu Thất vẻ mặt nghiêm nghị: “Dục vọng cầu thắng của hắn rất mãnh liệt, trước giờ ta chưa từng võ giả nào có dục vọng cầu thắng mãnh liệt như vậy!”
“Còn mãnh liệt hơn cả Diệp lão lục?” Nụ cười trên mặt Trương Minh Hách biến mất, hắn trầm giọng hỏi.
“Bọn họ không giống.” Tiểu Thất trầm ngâm nói: “Diệp lão lục không phải cầu thắng, hắn không theo đuổi thắng lợi mà là kích thích, tìm kiếm sự kích thích trong thời khắc sống còn. Loại kích thích này khiến hắn nghiện nặng như nghiện ma túy, nếu ngươi để ý tới vẻ mặt Diệp lão lục khi thụ thương ngươi sẽ thấy hắn rất hưởng thụ.”
Trương Minh Hách không khỏi gật dầu lia lịa, phân tích của Tiểu Thất với Diệp lão lục quả thật rất có lý.
“Thế nhưng Đường Thiên không phải, hắn theo đuổi thắng lợi. Trong bất cứ tình huống nào hắn cũng là võ giả theo đuổi thắng lợi đến điên cuồng. Sự cường đại của hắn không chỉ dừng lại ở đó, ngoại trừ lòng cầu thắng, hắn còn nắm giữ thiên phú chiến đấu kinh người, trực giác như dã thú và bình tĩnh như ma quỷ. Ta vẫn cho rằng hai loại đặc tính này mâu thuẫn, không ngờ lại xuất hiện trên cùng một người.”
Trương Minh Hách lắc đầu: “Cho dù như vậy hắn cũng không giết nổi võ giả hoàng kim chứ.”
Tiểu Thất mỉm cười: “Đây chính là điểm khiến người ta dễ lãng quên nhất.”
Trương Minh Hách bật thốt lên: “Cái gì?”
“Tốc độ tiến bộ của hắn luôn ngoài dự liệu mọi người.”
Trương Minh Hách lại ngây người.
Tiểu Thất thấy Trương Minh Hách choáng váng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra có câu này ta vẫn muốn nói, hôm nay mượn cơ hội này nói luôn.”
Trương Minh Hách khôi phục tinh thần, sắc mặt không vui: “Tiểu Thất, giữa chúng ta còn cần câu nệ vậy à?”
“Không phải hắn quá nhanh mà là ngươi quá chậm.” Tiểu Thất liếc mắt nhìn Trương Minh Hách rồi nói: “Thiên phú của ngươi rất mạnh, điều kiện cũng tốt, nhưng ngươi lại thiếu chí tiến thủ, phần lớn tinh lực của ngươi lại đặt ở chuyện tâm cơ. Giờ người khác có thể giết chết võ giả hoàng kim, còn ngươi thì sao, với tốc độ hiện giờ của ngươi ít nhất cần hai năm mới có thể tăng thứ hạng của mình lên trên ba ngàn.”
Trương Minh Hách há miệng, không nói được gì.
“Nhưng vì sao người khác lại làm được?” Tiểu Thất không chút khách khí nói: “Đúng vậy, điềun ày không hợp lý, nhưng người khác làm được, ngươi không, ngươi thua. Thế giới này chỉ có thắng thua, ai thèm để ý hợp lý hay không?”
Tiểu Thất vẻ mặt nghiêm nghị: “Đám các ngươi đấu võ, không ai xuất sắc hơn ai, không ai gia thế hơn ai, quan trọng chỉ là kiếm của ai mạnh hơn, ai chiến thắng cuối cùng. Ngưiơ có thanh kiếm không ai địch nổi, ngươi sẽ không cần bất cứ âm mưu nào nữa. Ta biết các ngươi coi thường Diệp lão lục, nhưng Diệp lão lục còn có cơ hội còn Tề Sơn đã chết. Nếu Diệp lão lục vẫn chưa thể khiến các ngươi cảnh giác, vậy còn Đường Thiên đó. Minh Hách, kiếm của ngươi đã rỉ, cần mài rồi.”
Trương Minh Hách sắc mặt đỏ chót, xấu hổ gần chết. Mấy năm nay quả thực hắn bỏ nhiều thời gian và tinh lực vào các loại quan hệ xã giao và tục vụ, bỏ bê tu luyện nhiều.
“Võ hội Quang Minh chúng ta đứng trên đỉnh cao quá lâu, đã quên thế giới này rốt cuộc ra sao rồi!”
Ngày thứ hai, lời của Tiểu Thất truyền khắp toàn bộ giới cao tầng võ hội Quang Minh, rất nhiều người vì vậy mà chấn động. Các vị trưởng lão trong Quang Minh thẩm phán đoàn khen ngợi Tiểu Thất hết lời. Bầu không khí của võ hội Quang Minh trở nên nghiêm nghị, các gia tộc lớn cũng dưa nhiều tài nguyên về phía đệ tử trẻ tuổi hơn.
Đường Thiên cũng bởi vài câu nói của Tiểu Thất mà bước vào tầm mắt của giới cao tầng võ hội Quang Minh.
Cũng từ đó gã có cả bí danh mới, đá mài kiếm.
Còn “đá mài kiếm tiên sinh” lúc này lại chẳng chút hài lòng, vì gã đang bị người khác hành hạ sống dở chết dở.
Đường Thiên trợn mắt, cố gắng quan sát Thiên Thủ Ma Quân trước mặt, trong ngực gã như kìm nén nỗi giận, mình ngay cả võ giả hoàng kim cũng giết chết, không ngờ lại bị một lão già đánh cho thảm như vậy!
Thiên Thủ Ma Quân như không thấy Đường Thiên, hắn đạp lên mặt biển lóng lánh, như đang suy nghĩ điều gì. Gương mặt tối tăm luôn âm u đầy tử khí.
Hình như hắn đang thất thần. . .
Hai mắt Đường Thiên sáng lên, thân thể lao tới như mãnh hổ.
Ầm!
Hắn dùng tốc độ nhanh hơn bay ngược trở về, ngã thẳng vào trong nước.
Thiên Thủ Ma Quân liếc mắt nhìn Đường Thiên giãy dụa trong nước, trong lòng phiền não. Thằng nhãi này thực lực thấp kém đến đáng thương thế nhưng lại chẳng khác nào con ruồi, phiền toái không thôi, mình muốn yên tĩnh một lúc cũng chẳng được.
Đường Thiên giãy dụa từ trong nước lên, hắn vẫn như không phát hiện, ánh mắt đảo qua xung quanh.
Vùng biển thật đẹp.
“Này, đây là đâu?”
Giọng nói của Thiên Thủ Ma Quân đột nhiên vang lên từ trên đỉnh đầu, Đường Thiên vừa giãy dụa lên khỏi mặt nước sửng sốt, trả lời theo bản năng: “Biển Lam Kính!”
“Biển Lam Kính? Tên hay đấy.” Thiên Thủ Ma Quân lẩm bẩm.
Đường Thiên yên tĩnh lại, ngồi ngoài khơi cách Thiên Thủ Ma Quân không xa, trong mắt gã đầy vẻ hiếu kỳ. Thực lực Thiên Thủ Ma Quân thâm sâu khó lường, đây là hồn tướng mạnh nhất gã từng gặp. Võ kỹ của đối phương xuất thần nhập hóa.
Gã thậm chí không đỡ nổi một chiêu của đối phương, chuyện này khiến cho cảm giác vui mừng vì chiến thắng Cơ Tiểu Nhã của Đường Thiên như bị dội một chậu nước lạnh.
Gã chưa từng nghe tới cái tên Thiên Thủ Ma Quân, nhưng lợi hại như vậy, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thế giới này luôn lớn hơn tưởng tượng của mình.
Đường Thiên không nhụt chí, ngược lại âm thầm động viên bản thân, Đường Thiên, ngươi nhất định phải vượt qua hắn!
Bất tri bất giác đã coi đối phương là mục tiêu, Đường Thiên ngược lại không còn phẫn nộ, đặt mông ngồi xuống.
“Kể cho ta chút chuyện hiện tại đi.” Thiên Thủ Ma Quân đột nhiên nói.
Đường Thiên đột nhiên có cảm giác đồng tình, hồn tướng bị triệu hoán ra, cảnh còn người mất, bằng hữu người thân trước đây đều không còn, thật đáng thương. Gã nghĩ tới chú già Binh, nghĩ tới Quỷ Trảo.
“Được.” Đường Thiên lớn tiếng đáp ứng.
Thiên Thủ Ma Quân hơi ngạc nhiên ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt hắn là một gương mặt chân thành.
Gã tới trước mặt Đường Thiên, khoanh chân ngồi xuống.
Đường Thiên bắt đầu giảng giải, gã kể rất loạn, hoàn toàn không chút trật tự.
“... Ta cho ngươi biết nhé, lúc đó Thiên Huệ lợi hại lắm... sau đó ta phát hiện ra ta quả thật là thiên tài, Thiên Huệ thật giỏi quan sát, ha ha ha ha...”
“... Ruồi trâu cũng thật lợi hại, chờ đến lúc ta luyện thành Đại Địa Cuồng Đao, chúng ta lại đánh một trận...”
“... Tiểu Húc Húc chơi rất vui, Tiểu Hạc Tử chơi cũng vui, có điều hắn nham hiểm hơn Tiểu Húc Húc, ha ha ha, ta đã sớm nhìn thấu bọn họ mà...”
“... Hắc Hồn như vậy đánh, ngược lại cũng rất lợi hại, giống như võ hội Quang Minh, đúng rồi, lúc đó các ngươi có Hắc Hồn và võ hội Quang Minh không? Cũng có à! Hóa ra bọn họ lợi hại như vậy thật...”
. . .
Đường Thiên câu đầu không nối tiếp câu sau, Thiên Thủ Ma Quân lại nghe rất nhập thần, vẻ tăm tối trên mặt hắn bất tri bất giác tiêu tán không ít. Ánh mắt hắn nhìn về phía Đường Thiên trở nên nhu hòa dần.
Đặc biệt là lúc nghe Đường Thiên đương đương tự đắc khoe khoang “thiếu niên như thần”, khóe miệng Thiên Thủ Ma Quân bất giác mỉm cười.
Giữa vùng biển mê người này gặp được một thiếu niên như vậy thật khiến người ta vui mừng.
Đường Thiên nói rất lâu, rốt cuộc gã cảm thấy đã hết những chuyện trải qua, bỗng ngừng lại hơi chột dạ nhìn Thiên Thủ Ma Quân: “Hic, ta nói thế ngươi có hiểu không?”
“Ta hiểu.” Thiên Thủ Ma Quân gật đầu.
Xa xa đột nhiên tỏa ánh hào quang rực rỡ.
Mặt trời sắp lên à?
Mình sẽ tiêu tán như bọt khí.
Vùng biển này thật đáng sợ.
“Ha ha ha ha ha ha, ta biết mà, ngươi chắc chắn sẽ hiểu!” Đường Thiên rất hài lòng.
Thiên Thủ Ma Quân thu ánh mắt lại, quay mặt sang: “Đường Thiên, muốn học Thiên Sách Phá Ma Thủ kô?”
“Muốn chứ!” Đường Thiên trả lời không chút do dự, chợt hưng phấn nói: “Ngươi muốn dạy ta ư?”
Thiên Thủ Ma Quân mỉm cười, hắn chỉ vào biển rộng: “Nó sẽ dạy ngươi.”
Nhìn Đường Thiên sắc mặt mờ mịt, hắn không giải thích, chỉ hỏi: “Đường Thiên, có thể giúp ta một chuyện không?”
“Có.” Đường Thiên không hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng vẫn đáp ứng, tiếp xúc một thời gian, gã cảm thấy Thiên Thủ Ma Quân là người rất tốt.
“Nếu ngươi tới chòm Lục Phân Nghi, vậy tới thành Mai lâm, có một nhà họ Phùng, tổ tiên hắn có một cô gái tên Phùng Yên Nghi. Nếu ngươi tìm thấy gia đình này, ngươi có thể truyền môn võ kỹ này lại cho họ không?” Thiên Thủ Ma Quân chăm chú quan sát gương mặt Đường Thiên, hắn biết yêu cầu này của mình rất quá mức.
“Được!” Đường Thiên gật đầu: “Nếu đi ngang qua chòm Lục Phân Nghi ta chắc chắn sẽ tới thành Mai Lâm. Nhưng nếu ta không đi qua ta không dám bảo đảm.”
“Cám ơn ngươi!” Vẻ tăm tối trên gương mặt Thiên Thủ Ma Quân biến mất, ánh sáng sau lưng hắn càng lúc càng mạnh mẽ, mặt trời đã sắp nhô lên khỏi mặt nước.
Ánh sáng chiếu rọi khiến mắt Đường Thiên không mở ra được, gã nghe tiếng Thiên Thủ Ma Quân vang lên trong luồng sáng: “Đường Thiên, ngươi phải nhớ kỹ! Tu luyện Thiên Sách Phá Ma Thủ không nên bị ánh mắt mình lừa dối!”
Khi ánh sáng tan hết, Thiên Thủ Ma Quân trước mặt gã đã biến mất không còn tăm hơii.
Biển Lam Kính mỹ lệ mộng ảo đột nhiên nảy sinh kịch biến.