Chiến Thần Bất Bại

Chương 464: Chương 464: Cọng cỏ cứu mạng của Hà Du Minh




Một cảm giác khiến tâm thần say đắm lan tràn trong hồn vực của Văn Giang. . .

Một cô gái xinh đẹp bước từ hư không ra, mỉm cười với hắn.

Tâm thần Văn Giang chấn động, gương mặt hắn sáng nhớ chiều mong kia sinh động như thật, cánh tay hắn giơ lên, muốn chạm tới gương mặt xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của mình.

Không đúng!

Là ảo giác!

Một chút lý trí cuối cùng khiến Văn Giang đột nhiên cắn đứt đầu lưỡi, đau đớn cùng vị máu tanh trong miệng khiến hắn thanh tỉnh trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Thiếu nữ trước mắt hóa thành một làn khói, không biết vì sao, trong lòng hắn đau xót.

Sắc mặt hắn trắng xám, cảm giác tê dại quỷ dị kia tới từ sâu trong cơ thể hắn!

Sao lại như vậy!

Vừa rồi mình đã loại thứ ăn mòn hồn vực đó đi rồi cơ mà. . .

Võ giả bỗng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bóng người áo trắng trên đỉnh tháp, bóng dáng như lúc nào cũng có thể theo gió bay đi.

Áo trắng phất phới, bóng người nhanh chóng trở nên mơ hồ trong mắt hắn, làn khói lại biến ảo thành thiếu nữ xinh đẹp kia. Cảm giác xung động mừng rỡ từ sâu trong nội tâm Văn Giang từ mỗi ngóc ngách thân thể hắn tràn vào hồn vực.

Hồn vực thật lợi hại. . .

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Văn Giang, gương mặt trắng xám của hắn mỉm cười, một nụ cười từ nội tâm.

Chết trong ảo giác như vậy, cũng thật tốt. . .

Ma Địch lẳng lặng đứng nhìn sinh cơ Văn Giang từ từ trôi đi, gương mặt không chút mừng rỡ trước thắng lợi, đôi mắt sáng rực trong suốt không chút tỳ vết, như ánh sao trên bầu trời.

Gió lướt qua khuôn mặt hắn, thổi bay làn áo hắn, một giọt nước mắt lóng lánh lướt từ khóe mắt hắn xuống, bay vào làn gió.

Đệ Thất Sát, Tâm Vô Ưu, sát chiêu chuyên nhắm vào đánh giết Thánh giả. Tiếng sáo như một hạt giống mang theo độc dược bay vào lòng người, những khao khát thầm kín nhất trong nội tâm sẽ là đất trồng tốt nhất, dộc tính sẽ từ từ lan tràn từ thân thể ra hồn vực.

Đệ Thất Sát đã hoàn thành lần đầu tiên triển khai, thế nhưng gương mặt Ma Địch vẫn cực kỳ bình tĩnh.

Đây là sức mạnh của âm nhạc, đây là sức mạnh của lòng người.

Trong chốc lát, Ma Địch bỗng thất vọng, dẫu người đa tình hay kẻ vô tình, trong lòng ai cũng có một nơi mềm mại, cất giấu độc dược chí mạng với chính bản thân mình.

Hắn mỉm cười tự giễu, mình đang sầu não vì cái chết của kẻ địch sao?

Đúng là lập dị. . . Cũng may Đường thần kinh không ở đây. . .

Quả nhiên, ngay mình cũng không chịu nổi gã ngốc kia. . .

Ma Địch cười ha hả, sương mù trong lòng tiêu tán. Ánh mắt hắn hạ xuống người Trương Minh Hách, Trương Minh Hách vẫn khổ sở chống đỡ, hắn như phát sốt, lúc lạnh lúc nóng.

Tâm Vô Ưu là sát chiêu sáng lập nhắm vào Thánh giả, lợi dụng điểm mạnh nhất của Thánh giả. Ý chí của Thánh giả kiên định hơn xa võ giả bình thường, khả năng khống chế bản thân của họ cũng đạt tới mức kinh người.

Người càng kiên định, trong lòng ắt có chỗ càng mềm mại.

Mà thứ thuốc độc ẩn sâu trong lòng họ, lúc thường bị áp chế quá mãnh liệt, một khi bùng phát độc tính cũng càng mạnh. Mà khi thứ chất độc này lan tràn tới hồn vực của Thánh giả sẽ càng thêm nguy hiểm.

Đây mới là điểm lợi hại của Tâm Vô Ưu, thực lực đối phương càng mạnh, uy lực của nó sẽ càng lớn.

Trương Minh Hách tuy thực lực không yếu nhưng không phải Thánh giả, không có hồn vực, tâm chí bản thân cũng không đủ cứng cỏi, ảnh hưởng của Tâm Vô Ưu với hắn ngược lại không mãnh liệt bằng Văn Giang, hơn nữa trong tay hắn còn có bí bảo hoàng kim Như Ý Khuyển.

Nhưng dù vẫn hắn vẫn chỉ có thể miễn cưỡng chống cự, còn những người khác khí tức đã tuyệt.

Đột nhiên một tay vuốt bằng bạc bay tới, nắm lấy Trương Minh Hách, kéo mạnh một cái, đột nnhiên kéo Như Ý Khuyển trên tay Trương Minh Hách xuống.

Ánh sáng của Như Ý Khuyển bùng lên, thế nhưng bàn tay vuốt bạc vẫn nắm chặt lấy nó, mặc cho nó giãy dụa ra sao cũng không chịu buông ra.

Mất đi Như Ý Khuyển bảo hộ, Trương Minh Hách không kiên trì nổi nữa, thân hình đổ xuống, hôn mê bất tỉnh. Ma Địch thấy vậy không khỏi lắc đầy, hắn vốn xuất thân thế gia, biết đám con cháu thế gia thiếu rèn luyện, ý chí đại đa số đều khá yếu đuối, khát vọng trong lòng cũng không đủ mãnh liệt, đây là bệnh chung của bọn họ.

Đoan Mộc tò mò quan sát Như Ý Khuyển, tay vuốt bạc vừa rồi là hắn. Đồ cao cấp như vậy cho dù chỉ quan sát cũng có thể tăng thêm kiến thức.

Xích Quang bên cạnh sắc mặt ước ao, gã này thật lắm đồ kỳ quái. . .

Lúc này mọi người mới khôi phục sau cơn chấn động, ánh mắt nhìn về phía Ma Địch đã đầy kính nể. Mọi người mặc đù không biết Văn Giang, thế nhưng hồn vực vừa rồi của Văn Giang là thật.

Thánh giả, Ma Địch công tử giết chết được Thánh giả!

Hồn tướng có thể giết chết Thánh giả. . .

Rất nhiều người quan tâm tới trận chiến lần này. Từ khi võ hội Quang Minh cùng chòm Kình Ngư liên tục gặp bất lợi đã có người tâm tư linh hoạt đoán được, võ hội Quang Minh chắc chắn sẽ ra tay với thành Tam Hồn.

Lúc trước tuy thành Tam Hồn đã bắt đầu bộc lộ năng lực của mình nhưng trong mắt nhiều người đó vẫn chỉ là một thế lực nhỏ chẳng ra hồn. Mãi tới khi thành Tam Hồn hợp tác cùng hiệp hội đại sư của chòm Thiên Bình rốt cuộc cũng khiến thành Tam Hồn bước lên võ đài. Đến khi quan hệ giữa thành Tam Hồn và Đường Thiên bại lộ, càng khiến mọi người chú ý.

Thành Tam Hồn bây giờ đã không thể lặng lẽ phát triển được nữa.

Đêm nay, tranh đấu trong căn cứ chỉ vừa bắt đầu, tất cả đám do thám đều dồn dập quan sát. Tâm Vô Ưu của Ma Địch như mê như say, nhưng tới tai những do thám thực lực mạnh mẽ lại chẳng khác nào tiếng sấm bên tai!

Trong tiếng sáo du dương ẩn chứa sát cơ, khiến người ta khó lòng phát hiện.

Thực lực của Ma Địch mạnh tới mức này!

Đám do thám kinh hãi tới biến sắc, trên tay họ đều có đánh giá về Ma Địch. Các chuyên gia đánh giá đều khá nhất chí, tuy khi còn sống thực lực Ma Địch thâm sâu không lường được, thế nhưng thân là hồn tướng, thực lực hiện nay đã sớm không bằng xưa. Thực lực của hắn trong khoảng 7000 trên Thiên Bảng.

Nhưng. . .

Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong căn cứ không chút dấu hiệu chiến đấu, đám người Văn Giang hay Trương Minh Hách đều không đi ra. Tất cả do thám gần như cùng há hốc mồm, một suy đoán kinh khủng không hẹn mà cùng hiện lên trong đầu.

. . . Kẻ xâm nhập đã bị tiêu diệt.

Với thực lực của Văn Giang và đám người Trương Minh Hách, nếu là thành Tam Hồn bị hủy diệt, vậy mọi người hoàn toàn không ngạc nhiên. Nhưng giờ âm trầm, không chút động tĩnh như vậy, thật khiến người ta sởn tóc gáy.

Trong căn cứ đồng thau này rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu bí mật?

Yêu cầu của Đường Sửu kinh sợ toàn bộ cấp dưới, phải hoàn thành thật xuât sắc, trong thành Tam Hồn, ngay trộm cướp vặt cũng tuyệt tích. Đám võ giả vốn còn rêu rao sắc mặt hung hăng, giờ ai nấy cẩn thận thăm dò tin tức, sắc mặt vẫn phải tươi cười, trong lòng cẩn thận từng li từng tí.

Thế nhưng những lời bàn tán về Ma Địch còn lâu mới kết thúc. Ma Địch công tử, một mình trên đỉnh tháp, áo trắng phất phới, phong độ như tiên trong tranh vẽ, tất cả khiến hắn nhanh chóng trở thành tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ.

Mà Tâm Vô Ưu của hắn, sau khi được vài vị đại sư âm luật khen ngợi lại càng nhanh chóng trở thành khúc nhạc được lưu hành nhất. Người khác thổi Tâm Vô Ưu, giai điệu mỹ lệ kỳ diệu khiến người ta như mê như say. Mà tất cả âm võ giả đều ra sức tìm hiểu bí mật trong khúc nhạc này, âm võ giả cấp thánh không phải số ít, thế nhưng âm võ giả có thể đánh chết Thánh giả lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Khúc nhạc giết chết Thánh giả, trong toàn bộ lịch sử Thiên Lộ cũng cực kỳ hiếm thấy, mỗi khúc đều là truyền kỳ.

Mà thân phận hồn tướng của Ma Địch cũng khiến hắn càng thêm truyền kỳ. Những tích xưa của hắn cũng không ngừng được lục lại.

Lúc này mọi người mới giật mình hiểu ra, sử sách chỉ nhắc vài lời nhỏ nhoi tới Ma Địch, nhưng nghĩ cẩn thận lại, mọi người lại mơ hồ cảm nhận được cuộc đời dậy sóng của hắn.

Đương nhiên, chuyện này không liên quan gì tới Ma Địch, hắn chỉ phiền não mỗi ngày đều có một đám mỹ nữ tới vây quanh cửa gào vào căn cứ.

"Ma Địch công tử! Thiếp muốn lấy chàng!"

"Ma Địch công tử! Xin hãy nhận ta làm đồ đệ!"

. . .

Ma Địch tĩnh tọa, sắc mặt nhẹ như mây gió. Đường Sửu đi qua trước mặt hắn, vừa vặn bên ngoài có một cô gái hô to: "Công tử công tử! Ta yêu ngươi!"

Đường Sửu dừng bước, liếc mắt ra ngoài cửa rồi thu ánh mắt lại tự nhủ: "Thật đáng tiéc, nhân quỷ thù đồ!"

Gò má Ma Địch co giật.

Đường Sửu ung dung nghênh ngang rời đi, nhìn bóng lưng Đường Sửu, Ma Địch suýt chút nữa cầm sáo đồng trong tay nện thẳng vô ót gã này.

Công tử nổi tiếng rồi.

Có điều lúc này, tâm thần mọi người đều trên chiến trường của chòm Đại Hùng.

Hà Du Minh cảm giác như sắp phát điên, sao lại là mình? Sao ngươi lại đi theo ta, không phải ta đánh đàn mà, chẳng lẽ ngươi không thích nghe đàn?

Lốc kiếm sau lưng vang lên tiếng rít khiến da đầu tê dại, chỗ nào nó đi qua, cát bay đá chạy, tất cả mọi thứ đều bị xoắn nát tan.

Hà Du Minh tận mắt chứng kiến một ngọn núi nhỏ cao trên trăm trượng bị xoắn nát, đá vụn như mưa trút xuống, đánh tới mức lưng hắn đau nhức, tốc độ của bão kiếm không hề hạ thấp.

Có Thánh giả nào chật vật như vậy không? Tốt xấu gì cũng là Thánh giả mà, Hà Du Minh lúc này căm ghét bản thân không ngớt, sao mình không tu luyện kiếm pháp? Sao mình không dùng khinh công phong thánh?

Ai tới cứu ta với. . .

Đột nhiên tâm thần Hà Du Minh chấn động, phía trước có rất nhiều người, ánh mắt hắn sáng lên, khuôn mặt mừng rỡ như điên!

Trời ơi, rốt cuộc ông trời cũng mở mắt rồi! Rốt cuộc người cũng không nhịn nổi nữa ư!

Hà Du Minh như hít thuốc lắc, lao thẳng về phía đám người.

Binh đoàn Bạch Kình nhanh chóng hành quân, hai bên của nó là binh đoàn Huyền Kình cùng binh đoàn Lam Kình, bảo vệ hai bên cánh. Phù Yến đi đầu đội ngũ, hắn rất tự tin vào thân thủ của mình, cho dù là Thánh giả hắn cũng không sợ.

Toàn bộ binh đoàn thôi thúc Kim Cương Bích cỡ lớn, bảo vệ vững vàng binh đoàn, tránh độc tố xâm nhập.

"Lệnh cho tam quân chuẩn bị gia tốc!" Phù Yến trầm giọng nói: "Chúng ta cần tăng tốc, sớm tới Trứng Gấu, chỉ chiếm lĩnh Trứng Gấu, tiêu diệt Đường Thiên, chúng ta mới thật sự thắng lợi!"

Nhớ tới vũng lầy chiến tranh vài tuần trước, trong lòng hắn cũng âm thầm sợ hãi, hắn tuyệt đối không muốn gặp lại chiến tranh như vậy nữa. Cho dù lúc này hồi tưởng lại hắn cũng cực kỳ uất ức.

Quan trọng nhất là thời gian của bọn họ không còn nhiều. Thời gian càng dài, ưu thế của bọn họ cũng càng nhỏ.

Có điều Phù Yến cũng không buông lỏng cảnh giác, tam quân tiến lên, từ đầu đến cuối luôn duy trì tư thế đề phòng. Binh đoàn Sài Lang xuất quỷ nhập thần kia cùng binh đoàn Cao Nguyên đều như tan biến trong không khí. Điều này không chỉ không khiến đám Phù Yến buông lỏng, ngược lại áp lực của bọn họ tăng lên gấp bội, tiêu hao thể lực lại bất giấc gia tăng.

Đột nhiên Phù Yến quát lớn: "Dừng lại!"

Tam quân đột nhiên dừng lại, vẻ mặt đề phòng.

Phù Yến sắc mặt nghiêm nghị, hắn như nghe thấy một âm thanh kỳ quái. Là tiếng kỵ binh tập kích? Không đúng, không giống!

Âm thanh này là gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.