Chiến Thần Bất Bại

Chương 463: Chương 463: Tâm Vô Ưu




Trương Minh Hách vẻ mặt trầm ổn, những võ giả bên cạnh đều là tinh nhuệ trong tộc. Kế hoạch tấn công chòm Kình Ngư lần này là do thúc thúc hắn thúc đẩy,không ai ngờ tới đây lại bị kiềm hãm.

Từ khi Đường Thiên đột nhiên xuất hiện,thu được danh hiệu Ma Kiếm Thạch võ hội Quang Minh, rất nhiều thiên tài của võ hội Quang Minh từ đó phai nhạt trong tầm mắt mọi người. Những thiên tài vốn dĩ còn cực kỳ đắc ý bị chấn động cực lớn, dồn dập chuyển sang chuyên tâm khổ tu.

Bọn họ gia thế hiển hách, tài nguyên sung túc, thiên phú tốt, giờ lại chịu chăm chỉ tu luyện,thực lực tăng tiến nhanh như gió.

Thế nhưng so với Đường Thiên sặc sỡ lóa mắt, bọn họ vẫn lu mờ ảm đạm.

Đám thiên chi kiểu tử này ai nấy trong lòng nín nghẹn, từ khi nào mà một thằng nhãi quê mùa cũng có thể cướp danh tiếng của họ? Nhưng chiến tích của Đường Thiên là chân thật, sau khi chiếm được chòm Đại Hùng, bên ngoài vẫn lưu truyền lời đồn Đường Thiên đánh bại Thánh giả. Thế nhưng đám Trương Minh Hách tự có con đường xác thực tin đồn này, nó là thật.

Có điều, Thánh giả thì đã sao?

Trong lòng Trương Minh Hách tràn ngập chiến ý, với thực lực của hắn hôm nay, đối mặt với Thánh giả hơi yếu một chút cũng chưa chắc không có cơ hội thủ thắng. Mà theo hắn biết Thánh giả mà Đường Thiên đánh bại sau khi phong thánh vẫn không hề có tiến bộ gì.

Trương Minh Hách cho rằng kế hoạch xâm chiếm của chòm Kình Ngư hoàn toàn có thể thực hiện, hắn cũng hỏi qua Tiểu Thất, Tiểu Thất cũng cảm thấy kế hoạch này tương đối khá, khả năng thành công khao, hơn nữa giúp ích rất lớn cho chiến cuộc sau này.

Thật không ngờ tình hình chiến trận lại lâm vào cảnh giằng co, mà những người đứng đầu Trương gia không muốn thấy nhất. Chòm Đại Hùng dùng một trận chiến độc dược nói cho cả Thiên Lộ nên dùng độc tố trên chiến trường như thế nào.

Có điều Trương Minh Hách cho rằng đây chỉ là thủ đoạn nhỏ, trước nay chiến tranh đều phải so đấu thực lực chân chính. Sau đó theo Kim Cương Bích được khai phá, bọn họ rốt cuộc cũng giãy khỏi vũng bùn trước đây.

Mà thành Tam Hồn do Hắc Hồn tuyên truyền cũng tới tai võ hội Quang Minh, tất cả mọi người đều cho rằng nên nhổ cái đinh trong mắt này trước. Phải ép chòm Đại Hùng tới mức so đấu thực lực cùng bọn họ, chặt đứt tất cả các thủ đoạn tà ma ngoại đạo kia đi.

Một khi võ hội Quang Minh tập trung, năng lực tình báo kinh người của nó lập tức được phát huy. Ân oán giữa Sylar và gia tộc Y Phàm lập tức nổi lên mặt nước, thậm chí ngay cả chuyện tộc trưởng gia tộc Y Phàm ra lệnh cho phụ thân của Sylar nhận sai với nàng cũng rõ ràng. Kể cả chuyện Sở Thiến nổi giận lôi đình, hành động của Văn Giang cũng lọt hết vào đáy mắt.

Bọn họ vốn không coi trọng Văn Giang, cho rằng chỉ là kẻ vô danh, không ngờ một trưởng lão lại nhận ra thân phận của Văn Giang.

Độc Lang, Văn Nhất Giang.

Cái tên này đã từng nổi như cồn, một Thánh giả đột nhiên biến mất nay lại xuất hiện, lập tức khiến toàn bộ võ hội Quang Minh phấn chấn hẳn lên.

Thấy Văn Giang đúng như dự liệu của bọn họ lẻn vào thành Tam Hồn, võ hội Quang Minh cũng lập tưucs hành động. Trương Minh Hách không ra tay, theo hắn thấy đám cá nhỏ này không đáng để hắn ra tay.

Lần chiến đấu này hắn cực kỳ tự tin.

Văn Giang là Thánh giả còn thực lực bản thân Trương Minh Hách cũng tiếp cận Thánh giả. Trương Minh Hách không tin cái thành Tam Hồn nho nhỏ có thể chống đỡ được một Thánh giả cùng một Chuẩn Thánh giả. Huống hồ bên cạnh hắn còn có tới bốn võ giả hoàng kim, tất cả đều là sức mạnh tinh hoa của Trương gia.

Đáng tiếc Đường Thiên không có mặt tại đây, bằng không đọ sức với Đường Thiên một trận mới không uổng chuyến đi này.

Trương Minh Hách nhàn nhã như tản bộ, tiêu sái bất phàm.

Đột nhiên, một tiếng sáo vang lên, bước chân của hắn đột nhiên cứng lại, ngẩng đầu lên, trên đỉnh tháp cao chót vót, một bóng người áo trắng lọt vào tầm mắt hắn!

Đó là. . . Công tử Ma Địch!

Trương Minh Hách nheo mắt, tình báo của võ hội Quang Minh về thành Tam Hồn rất chi tiết, cường giả trong thành Tam Hồn rất ít ỏi, thế nhưng có hai âm võ giả, Manh Huyền lão nhân cùng Ma Địch công tử.

Trương Minh Hách không để Manh Huyền lão nhân trong mắt, loại võ giả đứng cuối Thiên Lộ Bảng này đương nhiên không khiến hắn để ý. Hơn nữa tuổi tác cũng lớn, không có tiềm lực trưởng thành, chỉ miễn cưỡng trông cửa thủ viện mà thôi.

Người hắn hiếu kỳ là Ma Địch công tử, vị đại sư âm luật đã từng cực kỳ nổi tiếng này, có thể nói là một truyền kỳ. Thực lực của hắn mạnh đến mức nào? Không ai biết.

Đáng tiếc, chỉ là hồn tướng không trọn vẹn. . .

Trương Minh Hách âm thầm lắc đầu. Đường Thiên đúng là phung phí của trời, theo hắn thấy loại hồn tướng như Ma Địch công tử không phải dùng để đối địch, thực lực không mạnh lại xông pha chiến đấu, có tác dụng gì. Hồn tướng như Ma Địch công tử thích hợp nhất là làm giáo viên, nhiều khúc phổ cổ hiếm thấy, hiểu biết độc đáo về âm luật, đây mới là điểm mạnh mà hồn tướng loại này có thể phát huy.

Giờ gặp mặt thật chẳng khác nào người trong tranh!

Trương Minh Hách than thở, trong lồng ngực dâng lên cảm giác tiếc hận, đáng tiếc không phải hồn tướng của mình.

Ánh mắt tán thưởng của Trương Minh Hách lập tức trở nên lạnh lẽo, hoàn toàn không để ý tới võ giả xung quanh, bay lên trời, lao về phía Ma Địch trên đỉnh tháp như tia chớp.

Tiếng sáo du dương, sắc mặt Ma Địch công tử mang theo vẻ vui sướng và thỏa mãn.

Nhất Khúc Thất Sát, sáu sát đầu tiên hắn đã sớm hoàn thành, chỉ có Đệ Thất Sát hắn vẫn chưa hài lòng, vì Đệ Thất Sát, hắn suy nghĩ hết nước, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, tới tận trước khi chết mới thật sự hoàn thành Đệ Thất Sát.

Cho nên, ta không muốn tiêu tán chẳng phải là vì muốn thổi nó sao?

Ta cũng có chấp niệm của mình. . .

Thật không ngờ vẫn còn cơ hội được thổi nó, thật tốt.

Các vị, xin hãy nghe Đệ Thất Sát, Tâm Vô Ưu.

Từng nốt nhạc mỹ lệ vang lên từ cây sáo của hắn, từng luồng sáng như sương khói chậm rãi bay khỏi cây sáo đồng. Những luồng sáng này như làn sương mù rực rỡ đủ mọi màu sắc, lơ lửng trên không trung, đâm chồi sinh trưởng, xanh lục thành cây cối, đỏ rực thành hoa tươi, xanh lam thành bầu trời, vàng chói thành thái dương. . .

Khi tiếng sáo vừa vang lên, Trương Minh Hách còn không phản ứng lại, đến lúc này hắn mới chợt phát hiện bầu trời mịt mờ sau lưng Ma Địch không biết từ lúc nào đã hóa thành một màu xanh thẳm, hắn đột nhiên giật mình.

Ánh sáng xung quanh hắn hoàn toàn thay đổi.

Cây cối, trời xanh, bãi cỏ um tùm ướt át, mặt trời ấm áp, mây trắng lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm thẳm, hoa tươi đủ sắc màu nở rộ, xa xa là hồ nước óng ánh, tiếng sáo quanh quẩn bên tai. Tiếng sáo mỹ lệ tới mức khó tả, Trương Minh Hách bỗng ngây dại, tất cả phiền não trong lòng đều tan thành mây khói.

Hắn đã quên mọi chuyện, chỉ cảm thấy thoải mái không nói nên lời, hạnh phúc khó tả, hắn ngồi trên cỏ, bãi cỏ mềm mại khiến hắn càng thêm thoải mái.

Thật muốn ngủ một giấc.

Hắn mơ mơ màng màng nhớ được mình còn có chuyện gì đó, thế nhưng bất luận hắn cố nghĩ ra sao cũng không nhớ ra được. Rất nhanh chóng, ấn tượng mơ hồ kia cũng biến mất, hắn mỉm cười thỏa mãn, muốn nằm xuống ngủ.

Đột nhiên, một vật trang sức hình con chó nhỏ bên hông Trương Minh Hách sáng rực lên, một luồng hào quang màu vàng chui vào thân thể Trương Minh Hách.

Toàn thân Trương Minh Hách run lên, gương mặt lộ vẻ đau đớn, thế nhưng hắn lập tức giãy dụa thoát khỏi ảo cảnh.

Chết tiệt!

Trúng chiêu rồi!

Trong lòng hắn lạnh buốt, nếu không nhờ bí bảo hộ chủ, vừa rồi sợ rằng mình đã chết. Hắn tóm chặt lấy món trang sức nhỏ bé kia, thứ này nhìn qua không chút bắt mắt nhưng lại có lai lịch rất lớn, bí bảo hoàng kim của chòm Tiểu Khuyển, Như Ý Khuyển. Thân là một trong Xích Đạo Thập Điện, bí bảo hoàng kim của chòm Tiểu Khuyển há có thể là vật phàm? Cái tên Như Ý Khuyển nghe đầy ngụ ý đẹp đẽ, thật ra bên trong nó phong ấn một võ hồn Âm Vương Khuyển viễn cổ. Ngày ngày được tinh lực tẩm bôr, nó càng thêm hung lệ cường hãn hơn trước đây. Trương Minh Hách dùng tinh huyết chăn nuôi, cùng tâm thần của hắn tương thông.

Quang Minh nghiên cứu bí bảo không ai sánhnổi,t hế nhưng phương pháp dùng tinh huyết nuôi dưỡng bí bảo cũng cực kỳ hiếm thấy. Song hiệu quả của phương pháp cực đoan nguy hiểm này cũng rất tốt.

Tiếng sáo không lọt chỗ nào, Trương Minh Hách bỗng lộ vẻ mờ mịt, một lát sau mới lại giật mình, tiếp một lát nữa hắn lại mê man, cứ như vậy nhiều lần, cực kfy quỷ dị.

Ngay khi tiếng sáo vừa vang lên, Văn Giang như mèo nhận ra nguy hiểm, lông tóc dựng đứng lên. Hắn là Thánh giả, trực giác nhạy cảm hơn Trương Minh Hách không biết bao nhiêu lần.

Thánh giả!

Đối phương có Thánh giả!

Hắn còn chưa kịp bứt trở ra, xung quanh đã thay đổi hoàn toàn, cảnh tượng trước mắt đầy sinh cơ bừng bừng, không khí an tường, không chút sát cơ, khiến da đầu hắn tê dại.

Đây là hồn vực gì vậy?

Xung quanh Văn Giang sáng lên một quầng sáng màu đen, đây là hồn vực của hắn, Song Nghịch Luân! Trong khu vực này, công kích của hắn có thể thích gì làm nấy, võ kỹ chuyển đổi không chút trở ngại.

Rất nhiều võ kỹ mâu thuẫn với nhau, xung đột với nhau, không thể cùng sử dụng, mà hồn vực của hắn khiến chúng luân chuyển hoàn mỹ.

Như hai bánh xe song song nhưng chuyển động ngược chiều, vì vậy hắn gọi là Song Nghịc Luân.

Tác dụng của Song Nghịch Luân chỉ có một, nhưng uy lực cũng kinh người. Nó thay đổi cả kiến thức cơ bản của võ kỹ, võ kỹ tính chất đối lập khiến kẻ địch cực kỳ phiền toái, quả thực là một tai nạn, đặc biệt là khi áp sát cận chiến, cực kỳ cường đại.

Song Nghịch Luân là một hồn vực công kích thuần túy, căn bản không có năng lực phòng ngự.

Văn Giang có thể cảm giác rõ ràng tiếng sáo không chỗ nào không lọt đang điên cuồng ăn mòn hồn vực của hắn. Một khi mất đi hồn vực bảo vệ, hắn cũng chỉ có nước bó tay chịu trói.

Ánh mắt Văn Giang bừng sáng, hắn biết cần áp sát đối phương, chỉ có cận chiến mới có thể phát huy ra uy lực hồn vực của mình!

Hắn quay sang khoảng trống trước mặt, lập tức xuất thủ.

Trong thời gian cực ngắn, hắn sử dụng bốn loại võ kỹ đối lập tuyệt đối, bốn loại võ kỹ đối lập này bị cưỡng ép chồng chất lên nhau.

Ầm!

Vụ nổ kịch liệt khiến hắn đứng không vững, thế nhưng ảo cảnh trước mắt đã nổ ra một hang động mịt mờ.

Hang động không ngừng thu nhỏ, Văn Giang không lo được gì khác, lao thẳng về phía cửa động.

Một đao một kiếm sáng lên chói mắt, đồng thời xuất hiện tại cửa động.

Đối phương tuy thực lực không bằng hắn, thế nhưng chiêu này của hai người tuyệt đối là dốc toàn lực, không chút lưu thủ.

Bọn họ muốn ép hắn trở lại!

Văn Giang hét dài một tiếng, giữa không trung tứ chi đồng thời phát động, mười sáu ánh sáng bất đồng đánh thẳng lên đao kiếm.

Hai võ giả kêu lên thảm thiết, bắn thẳng ra.

Mà Văn Giang sắc mặt xám xịt lao khỏi cửa động, không khỏi thở phào một hơi.

Hồn vực loại ảo giác muốn kết thành cần thời gian, mình không thể cho đối phương thời gian được, Văn Giang bỗng ngẩng đầu, ánh mắt hắn như lưỡi kiếm nhắm thẳng vào Ma Địch áo trắng phất phới trên đỉnh tháp.

Ma Địch vẫn nhắm mắt thổi sáo, từng dòng ánh sáng bay về phía hắn.

Vài võ giả xung quanh hung hăng lao tới.

Ánh mắt Văn Giang lộ vẻ tàn khốc, muốn chết!

Hắn đang định tiêu diệt đám pháo hôi này lại đột nhiên biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.