. . . Chiến đấu. . .
Âm thanh mơ hồ như tiếng thì thầm của gió.
Thân thể run rẩy, bước chân từ từ đẩy lên phía trước, bóng người trong bão táp lảo đảo.
Bão lốc kiếm theo đó run rẩy, như chồng ghế gỗ xếp cao đột nhiên bị chạm phải, lay động không ngừng như lúc nào cũng có thể sụp đổ. Tỉnh Hào đứng gần nhất nhìn rõ vô số ánh kiếm như tầng tầng tuyết lở chảy xuống, mang theo tiếng kiếm rít khiến da đầu tê dại.
Gã này… rốt cuộc muốn làm gì?
Tỉnh Hào trong lòng gợn lên sóng to gió lớn.
Rầm rập.
Bão kiếm lung lay như uống rượu say, chậm rãi di chuyển về một hướng…
Tỉnh Hào há hốc mồm, cái thứ này còn di động được nữa hả. . .
Cái này cái này cái này… thật sự là Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp ư?
Hắn trợn mắt ngóc mồm, hắn hiểu rất rõ Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp, thân là kiểm khách đương nhiên có hiểu biết về các lưu phái kiếm pháp, Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp được gọi là phép tôi hồn tàn khốc nhất, sao có thể không biết tới? Hắn không chỉ biết, hơn nữa từng tập trung nghiên cứu một thời gian, là người lập chí tự khai sáng ra võ đạo bản thân, hắn luôn rất hứng thú với bất cứ kỹ xảo cực hạn nào trong kiếm pháp.
Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp, trước nay chưa từng nghe nói thứ này có thể di động. . . Thứ này trước giờ đều dùng để rèn luyện võ hồn. . . Đâu phải dùng để uống rượu xong chạy loạn khắp nơi. . .
Vài phút sau, Tỉnh Hào mới khôi phục khỏi cơn khiếp sợ. Thôi được rồi, hễ cái gì liên quan tới Đường Thiên đều thay đổi hoàn toàn, không đổi thành kỳ quái hay biến thái mới thật là là!
Người này tồn tại chắc là để phá vỡ quan niệm của mọi người.
Có điều. . . đừng xảy ra chuyện!
Ánh mắt Tỉnh Hào lóe lên vẻ nghiêm nghị, nâng kiếm trên tay, thân hình như gió theo sát bão kiếm.
Ba thánh giả trên sườn núi há hốc mồm.
"Nó đang đi về phía chúng ta à?" Đậu Dũng ngơ ngác hỏi.
"Hình như thế." Hà Du Minh sắc mặt dại ra.
Bạch Tư Tư trố mát nhìn bão kiếm cuồn cuộn tiến tới, một lúc sau mới phun ra một câu: "Gã này rốt cuộc là thứ quái vật gì?"
Câu nói này đánh trúng suy nghĩ của hai người còn lại.
Bão kiếm thể tích kinh người, rầm rập lao tới, thanh thế kinh khủng. Ba người cho dù đã bước vào cấp thánh, thế nhưng trước uy thế kinh khủng đó cũng phải kinh hãi không thôi.
Đây mới là uy thế của thiên địa. . .
"Làm sao đây?" Đậu Dũng đứt khoát hỏi: "Quái vật này chắc chắn nhắm về phía chúng ta!"
"Chạy!" Hà Du Đông dứt khoát đáp.
"Chạy!" Bạch Tư Tư thẳng thắn nói.
Đậu Dũng nhìn hai người: "Chúng ta làm vậy có mất mặt quá không? Tốt xấu gì cũng là ba thánh giả!"
"Nếu không ngươi tới thử xem?" Hà Du Minh ánh mắt đầy cổ vũ.
Bạch Tư Tư cũng nhìn sang Đậu Dũng.
"Chạy đi!" Đậu Dũng dứt khoát quay đầu chạy.
Ba người lao đi, tốc độ cực nhanh, thế nhưng bão kiếm lảo đảo như say rượu phía sau cũng theo đó gia tốc, tiếng ầm ầm phía sau không những không xa dần, ngược lại càng lúc càng áp sát.
Áp lực ba người tăng vọt.
"Tư Tư, dùng đàn!" Hà Du Minh hô lớn.
Bạch Tư Tư lập tức tỉnh ngộ, vội vàng lấy cây đàn bạch ngọc của mình ra, không cố kỵ chuyện hình tượng, một tay ôm vào trong ngực, năm ngón tay phải lướt trên dây đàn.
Boong boong boong!
Tiếng đàn như mang theo sức mạnh an ủi lòng người, toàn thế giới cũng như tĩnh lặng lại. Đây là An Tư Khúc, là khúc nhạc thành danh của Bạch Tư Tư, là khúc nhạc nàng dung hợp tiếng niệm kinh định hồn mà thành, giỏi về xoa dịu lòng người.
Cho dù tinh hồn thú cấp chín, một khi nghe khúc nhạc này cũng bình yên say ngủ.
Đáng ghét… Bão kiếm đuổi càng lúc càng gần rồi!
Bạch Tư Tư cắn răng, tiếng đàn theo đó biến đổi, khúc An Tư vừa xoa dịu tâm thần chớp mắt đã hóa thành mê hoặc mỹ lệ, khiến người ta khí huyết sôi tròa. Nàng tham khảo Thiên Ma Ngâm Xướng sáng tác thành Thiên Nữ Xá, giỏi mê hoặc nhân tâm, tạo ảo giác.
Cho dù võ giả hoàng kim, dưới khúc nhạc này nhẹ thì khí huyết sôi sục, thay lòng đổi dạ, nặng thì nổ tung mà chết!
Chết tiệt. . . Bão kiếm lại tăng tốc!
Ba người có thể cảm nhận dòng lốc bão táp do vô số ánh kiếm tạo thành sau lưng đang điên cuồng cắt vỡ không khí, uy năng đó dẫu là thánh giả cũng cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
"Tách ra chạy!" Hà Du Minh đề khí hô lớn.
Ba người đột nhiên tách ra, chạy theo ba hướng khác nhau.
Ba người cảm nhận rõ ràng bão kiếm sau lưng ngừng lại một chút, ha ha, lần này ngươi làm sao đây! Ba người không hẹn cùng thở phào một hơi, sau đó bão kiếm chỉ ngừng lại một giây rồi không chút do dự đuổi theo phía Hà Du Minh!
Hà Du Minh sắc mặt trắng bệch, da đầu tê dại, lập tức không lo nổi hình tượng phong lưu tiêu sái nữa, thôi động toàn bộ chân lực, thi triển khinh công lao vút đi.
Thấy Hà Du Minh dẫn bão kiếm đi, biến mất nơi chân trời, Đinh Đang và Bạch Tư Tư đã bay đi xa cũng men đường cũ trở về, hai người đều lộ vẻ vui mừng.
"Lão Hà liệu có chết không?" Bạch Tư Tư hơi lo lắng.
"Ta sẽ dâng hương cho hắn!" Đậu Dũng đầy son sắt nói.
Bạch Tư Tư dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"Ngươi muốn đi cứu hắn?" Đậu Dũng thấy vậy hỏi.
Bạch Tư Tư lắc đầu: "Không, ta đang nghĩ lúc nào dâng hương cho hắn!"
Hai người không nói gì.
Gió thổi qua, hai người cùng cảm thấy mát mẻ.
Đậu Dũng nhìn xung quanh hoang dã thê lương, đột nhiên nói: "Ta có dự cảm xấu."
Bạch Tư Tư trầm mặc không nói.
"Quyết định lần này của bệ hạ rất có thể là sai lầm." Đậu Dũng lầm bầm lầu bầu: "Trước giờ ta chưa từng gặp ai kỳ quái như vậy. Ta đang nghĩ nếu lần này Đường Thiên không chết, liệu có thể trở thành người như Vua Sư Tử Leo không?"
"Có thể." Bạch Tư Tư mở miệng nói: "Nếu trong bão lốc kiếm cường đại như thế Đường Thiên còn không chết, võ hồn của hắn chắc chắn sẽ được rèn luyện tới mức cực kỳ đáng sợ. Hắn bước vào cấp thánh chỉ là vấn đề thời gian, sẽ rất nhanh chóng. Mà một khi bước vào cấp thánh, võ hồn cường đại vượt xa người khác sẽ khiến hắn càng đáng sợ!"
Đậu Dũng đưa mắt nhìn Bạch Tư Tư, có phần bất ngờ, Bạch Tư Tư tính cách lạnh nhạt, đây là lần đầu tiên Đậu Dũng nghe nàng nói một câu dài như vậy.
Thế nhưng lời của Bạch Tư Tư khiến hắn trầm mặc.
Một lúc sau hắn ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tư Tư: "Chúng ta làm sao giờ?"
Hai người lại trầm mặc.
Nếu Đường Thiên không chết, vậy chòm Kình Ngư ắt sẽ thua cuộc. Tuy bọn họ là thánh giả, nhưng cũng không thể không cân nhắc chuyện tương lai. Sau khi thắng lợi khoan dung cho hành động trước đây của đối phương, hành động vương giả đó chỉ có trong sách, đa phần các vị bá chủ rất thích tính sổ sau chiến thắng. Năm xưa có ba thánh giả tạo thành thương vong khá lớn với binh đoàn của Leo, tới sau khi chiến bại, ba thánh giả muốn chạy trốn kết quả lại bị Leo trực tiếp phái binh đoàn vây quét giết chết.
Thánh giả cô đơn chỉ là số ít, đại đa số các thánh giả sau lưng đều có gia tộc, cho dù không có gia tộc cũng có đệ tử kế thừa y bát.
Gió hình như càng ngày càng lạnh.
Thành Tam Hồn.
Chiến đấu trong góc đã kinh động tất cả mọi người, ai nấy đều khiếp sợ trước thực lực của Văn Giang. Hai mươi võ giả cấp cao vây giết Văn Giang, hắn vẫn ứng phó thành thạo điêu luyện.
Những võ kỹ nhìn như bình thường, trong tay Văn Giang lại ác liệt tới kinh người.
Hai mươi người lại không thể làm gì Văn Giang. Rất nhiều võ giả giáp máy đang huấn luyện chuẩn bị trợ giúp, thế nhưng mọi người nhanh chóng nhận được mệnh lệnh, không cho phép ra tay!
Mệnh lệnh này khiến bọn họ hết sức kỳ quái, thế nhưng bọn họ vẫn đàng hoàng đứng bên ngoài quan chiến.
Vị trí của Đường Sửu cực tốt, có thể thấy hết mọi chi tiết nhỏ, hai mắt hắn sáng lên quỷ dị, cực kỳ chăm chú, cây bút trong tay đảo đi đảo lại như bay.
Trong mắt hắn, thánh giả không ngừng được phân giải, phân tích. Mỗi đợt đối kháng, mỗi chi tiết nhỏ trên chiến trường đều được tách rời thành từng số liệu trong đầu hắn.
Những đòn tấn công đẹp đẽ tới kinh động lòng người như tầng tầng lớp lớp quần áo bị cắt xé, dần biến thành trạng thái nguyên thủy nhất trong mắt hắn.
Tờ giấy trắng trước mặt hắn vẽ đủ loại đồ án, mỗi góc đều phủ đầy câu chữ.
Ánh mắt yêu dị viết tới điên cuồng, từng hình vẽ cùng chữ viết không ngừng hoàn thành dưới ngòi bút của Đường Sửu.
Ma Địch lặng lẽ xuất hiện sau lưng Đường Sửu, không quấy rầy hắn.
Đường Sửu đột nhiên ngừng lại, ném cây bút trong tay đi, không buồn quay lại hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Xong rồi?" Ma Địch hỏi ngược lại.
"Ừ, xong rồi!" Đường Sửu chậm rãi xoay người, con mắt yêu dị khôi phục ánh lạnh: "Lần này thu được rất nhiều số liệu, ta cần nghiên cứu một chút."
"Chẳng lẽ ngươi có thù oán gì với thánh giả?" Ma Địch cười khẽ, nét cười của hắn vẫn luôn ấm áp như làn gió xuân.
"Ta chắc chắn sẽ trở thành danh tướng, thánh giả là đối tượng ta phải khắc chế." Đường Sửu tiếp tục nói: "Ngươi phải cảnh giác một chút, chúng ta khiến võ hội Quang Minh chật vật như vậy, bọn chúng chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế trả thù chúng ta. Cơ hội tốt như vậy, chắc chắn bọn chúng không bỏ qua."
Đường Sửu vừa dứt lời, một hướng khác cũng vang lên tiếng tranh đấu kịch liệt.
"A Sửu đúng là liệu sự như thần." Ma Địch thở dài.
"Tuy không muốn làm phiền ngươi, thế nhưng lần này chúng ta cần thời gian." Đường Sửu lạnh lùng nói: "Tốt nhất ngươi nên làm đẹp một chút, kinh sợ đám người bên ngoài."
Ma Địch ôn hòa khuyên nhủ: "Sát khí của ngươi quá nặng."
"Nhất tướng công thành vạn cốt khô, ta muốn trở thành danh tướng há có thể không giết người?" Đường Sửu không buồn ngẩng đầu lên nói, hắn thu dọn giấy tờ đầy bạn: "Ta không chỉ muốn giết người mà còn muốn giết rất nhiều người."
Ma Địch bất đắc dĩ cười nhẹ, nhẹ nhàng bước đi.
Lần này Đường Sửu thăng cấp, tính cách càng cố chấp kiên quyết, vẻ sắc bén lộ rõ hơn xưa. Hơn nữa Đường Sửu nói không sai, con đường của mọi người bất đồng.
Hắn thả người bay lên đỉnh tháp cao nhất trong căn cứ, thu hết căn cứ vào đáy mắt, vuốt ve cây sáo đồng sáng loáng trong tay, con ngươi ôn hòa càng thêm thâm thúy tĩnh lặng.
Thật không không ngờ chết đi nhiều năm rồi vẫn còn cơ hội trở nên mạnh mẽ hơn.
Vận mệnh quả thật vô thường.
Gió thổi qua gương mặt hắn, thổi bay làn tóc và tay áo.
Công tử như tranh, thân hình đón gió, áo trắng như bay.
Những hồi ức mơ hồ nổi lên trong lòng, cảm khái và hư huyễn lắng đọng theo năm tháng giờ từ từ hiện lên.
Hay lại như khi đó, tận tình ca hát, một khúc nhạc năm xưa như hoa nở.
Hôm nay bừng tỉnh, độc lập trong gió, lại tấu Thất Trọng Sát.
Một tiếng thở dài, công tử nghiêm mặt, khép mi nhắm mắt, sáo đồng bên môi.