Chiến Thần Bất Bại

Chương 461: Chương 461: Chiến đấu




"Van xin ngài! Ngài nhất định phải giết nó!"

Giọng nói mềm mại mang theo chút bị thương và kinh hoàng kia, hắn có thể vì nàng mà làm bất cứ điều gì

Có lẽ lần này mình sẽ chết, nghe nói thành Tam Hồn rất mạnh.

Văn Giang cười khổ thế nhưng bước tiến vẫn kiên định như trước, hắn căn bản không cách nào từ chối bất cứ yêu cầu nào của nàng. Hắn canh giữ bên cạnh nàng, nhìn nàng lớn lên, trở thành vợ người, sinh con đẻ cái, vốn hắn nghĩ mình sẽ trông coi nàng tới lúc tạ thế. Lúc đó hắn sẽ trở thành người giữ mộ cho nàng.

Chỉ tiếc…

Chuyện năm xưa bị lật ra, đứa bé nhỏ nhoi bị đuổi ra năm đó vươn mình trở thành đại sư máy móc. Lão già kia lại muốn dùng mạng Thiến Thiến đổi lấy Sylar, đây là điều hắn tuyệt đối không thể đứng xem. Hắn biết mình không có cơ hội tiếp cận lão già kia, cho dù mình đã là thánh giả nhưng nội tình gia tộc Y Phàm vẫn cực kỳ thâm sâu.

Trong căn phòng nhỏ cũ nát đó, hắn cảm nhận được vài luồng khí tức như có như không.

Vậy thì Sylar đi.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, đối với hắn, thế giới này chỉ có một người không thể chết, là Thiến Thiến. Hắn nhớ tới những chuyện năm xưa, nhớ tới nữ nhân dung mạo vài phần tương tự Sở Thiến, nữ nhân mà mình yêu thương tha thiết, nữ nhân trước lúc chết giao đứa bé cho hắn, buộc hắn thề phải bảo vệ đứa bé cả đời.

Ngay cả sự tàn nhẫn cũng thật giống nhau.

Trái tim hắn đã sớm như sắt đá, thế nhưng nhớ lại cảnh tượng khi xưa nó vẫn đau âm ỉ.

Mình vẫn chưa quên nàng.

Tốt quá.

Tường thành đồng thau cao vút, bên trong đèn đuốc sáng choang, cách bức tường thành dày cộm đó cũng có thể nghe tiếng hô hào huấn luyện. Sắc mặt hắn lại khôi phục lạnh lẽo, tường thành cao vút với hắn không chút khó khăn, hắn như làn khói nhẹ lặng lẽ lướt lên tường thành.

Thân hình hắn ẩn giấu trong bóng tối, khí thế không hề tiết lộ, ngay chấn động không khí cũng chẳng hề có. Hắn tiến dọc theo bóng tối, lướt nhẹ vô lực nhưng tốc độ cực nhanh. Tất cả mọi thứ phía dưới đều thu vào đáy mắt, nhãn lực sắc bén kinh người.

Không thấy Sylar.

Chắc hẳn ở sâu hơn.

Hắn lặng lẽ nhảy từ trên tường thành xuống, thân thể như không trọng lượng, nhẹ nhàng rơi xuống đất, một chút tro bụi cũng không dấy lên.

Vừa hạ xuống đất, lập tức phát hiện mình vị vây quanh.

Thật cảnh giác.

Trong lòng thầm khen, xem ra thành Tam Hồn đề phòng còn sâm nghiêm hơn tưởng tượng của mình. Có điều tám người vây quanh cũng không khiến hắn biến sắc, hắn chọn lẻn vào chẳng qua vì muốn bớt chút việc. Đã không thể lẻn vào thì xông vào, thực ra cũng chẳng có gì khác nhau.

Giết một người cùng giết sạch cả thành trong mắt hắn không hề khác nhau.

Con mắt hắn lạnh đi, thân hình đột nhiên biến mất.

Một giây sau hắn xuất hiện trước mặt một võ giả. Trong tám người, thực lực người này mạnh nhất, chỉ cách cấp thánh một chút. Có điều chỉ một chút đó thôi lại là khác biệt một trời một vực.

Năm ngón tay hắn như móc câu, không chút biến hóa nhưng nhanh như chớp giật.

Đối phương hiển nhiên chậm mất nửa nhịp, chỉ kịp dùng côn đồng trong tay chặn trước người, nhưng nắm ngón tay hắn lại hóa cương thành nhu, mềm nhẹ như gió, quỷ dị lướt sát qua côn đồng của đối phương xuyên thẳng ngực.

Một chiêu này nhanh chóng gọn gàng, chỗ khó là cực nhanh nhưng vẫn biến hóa tùy tâm, mạnh như võ giả hoàng kim, dưới một chiêu này cũng phải lâm vào nguy hiểm.

Keng~

Một thanh kiếm nhọn không biết từ lúc nào đâm chéo tới, võ giả vừa đâm kiếm vội dồn chân lực trợ giúp.

Văn Giang hơi ngạc nhiên, tốc độ chiêu kiếm này không tệ, chỉ tiếc nhanh mà vô lực.

Năm ngón tay hắn tùy ý triển khai, đầu ngón tay đánh mũi kiếm.

Keng!

Sức mạnh vạn cân như sóng dữ đột nhiên bạo phát, mũi kiếm đứt thành từng tấc, võ giả đâm kiếm như dính một đòn nặng, thân thể bay thẳng ra ngoài.

Thế nhưng chỉ trì hoãn một chút vậy thôi, các võ giả khác đã nhân cơ hội tiến tới.

Văn Giang không chút hốt hoảng, bàn tay lúc gạt lúc chặn, chiêu thức cực kỳ ngắn gọn nhưng uy lực kinh người. Thế nhưng năm sáu chiêu sau, Văn Giang nhận ra không đúng.

Những người này rõ ràng được thiết kế phối hợp, hơn nữa cũng có chút trình độ…

Chỉ vài chiêu, Văn Giang liền cảm thấy như dính mạng nhện, chiêu thức càng ngày càng khó triển khai, xung quanh như có mạng nhện vô hình ràng buộc.

Hắn không biết, cách đó không xa, một cặp mắt đang quan sát cẩn thận trận chiến của bọn họ. Đường Sửu xem tới nhập thần, sắc mặt chăm chú, thánh giả là một loại cường đại đơn độc, ảnh hưởng lại rất lớn tới cục diện chiến đấu, sau này sẽ phải đối đầu với bọn họ.

Trước mặt Đường Sửu là một tờ giấy trắng, bên trên có tiêu đề.

"Yếu quyết chiến thuật khắc chế thánh giả!"

Là một quyển sổ nghiên cứu…

Trứng Gấu.

Mọi thứ bên ngoài Đường Thiên đều cảm giác được.

Vài trăm ngàn người ngừng tu luyện, chỉ có một khả năng, xảy ra chuyện rồi. Đường Thiên lòng nóng như lửa đốt, nhưng lốc kiếm vẫn không chút dấu hiệu đình chỉ.

Đáng ghét!

Cho dù nỗi đau khi rèn luyện võ hồn cũng không cách nào ngăn cơn nóng nảy trong lòng gã. Gã chỉ hận không thể lập tức ngừng lại kề vai sát cánh chiến đấu cùng mọi người.

Mọi người đang chiến đấu, sao ta lại đứng một bên quan sát cho được?

Bốn tuần liên tiếp, các võ giả Sài Lang chưa hề trở về, Đường Thiên hiểu tình hình sợ rằng nguy cấp. Trái tim đang xao động của gã an tĩnh lại, con mắt ẩn trong ánh kiếm hiện vẻ kiên quyết.

Võ hồn bị rèn luyện như xúc tua quấn lấy ánh kiếm, lại như bàn tay nắm lấy mũi kiếm, cảm giác đau nhói kinh người khiến gã suýt nữa hôn mê. Cảm giác đau đớn này không phải truyền tư ngoài vào mà thẳng từ nội tâm, tác dụng trực tiếp lên võ hồn!

Đầu óc gã choáng váng vài giây mới chậm rãi thích ứng được. Chỉ có thể thích ứng, đau đớn võ hồn căn bản không cách nào dùng sự chú ý di dời.

Cảm giác đau đớn rõ ràng tới từng chi tiết.

Đau quá… thật muốn để mọi người cùng thử xem…

"A a a a. . ."

Đường Thiên kêu lên thảm thiết dị thường.

Tỉnh Hào vẫn đả tọa bảo hộ bên cạnh cách đó không xa đột nhiên mở mắt, hắn nghe ra điểm lạ từ tiếng kêu của Đường Thiên, có chuyện gì vậy?

Hắn nhanh chóng nhận ra biến hóa của lốc kiếm, nó đang gia tốc!

Tỉnh Hào đột nhiên đứng dậy, sắc mặt đầu tiên cả kinh sau đó lộ vẻ nghi hoặc, thế nhưng vài giây sau hắn đột nhiên hiểu ra, là Đường thần kinh!

"A a a a. . ."

Tiếng kêu thảm thiết trước nay chưa từng có, đau đớn khôn nguôi, nhưng lại kèm theo vẻ khốc liệt bi tráng cùng kiên quyết.

Tỉnh Hào kinh ngạc tới ngây người.

Đường Thiên. . .

Tốc độ chuyển động của lốc kiếm không ngừng gia tăng, số lượng ánh kiếm kinh người không ngừng xẹt qua võ hồn Đường Thiên, mỗi ánh kiếm lại khiến võ hồn gã run rẩy.

Đùng, đột nhiên một ánh lửa sáng lên, võ hồn Đường Thiên run rẩy kịch liệt, cảm giác đau đớn khiến đầu óc gã trống rỗng.

Đốm lửa lại lóe lên.

Theo tốc độ lốc kiếm không ngừng gia tăng, từng chùm tia lửa chói mắt như pháo hoa không ngừng bùng lên xung quan võ hồn gã, thân thể gã co rúm, run rẩy kịch liệt như cái sàng.

Chỉ có ánh mắt vẫn kiên quyết điên cuồng.

Ta biết lúc này mình cần phải rèn luyện đàng hoàng tới cuối. Ta biết lúc này ở yên tại đây mới lý trí, mới càng hợp lý.

Nhưng…

Ngồi đây yên tâm thoải mái tu luyện, nhìn các ngươi chiến đấu, ta không làm được!

Trong thời khắc nguy hiểm, nhìn các ngươi đứng chắn trước mặt ta, ta không làm được!

Rất ngu ngốc phải không…

Dẫu sao… dẫu sao ta cũng là gã thần kinh, các ngươi muốn cười nhạo thì cứ cười đi!

"A a a a. . ."

Tiếng kêu thảm thiết điên cuồng tùy ý mà kiên quyết, tan nát cả cõi lòng.

Thủy Hùng Hoang Cốt bay trên đỉnh đầu Đường Thiên, tinh lực đột nhiên trở nên nồng đậm. Các võ giả trên Thiên Lộ nhìn lên bầu trời kinh ngạc khi phát hiện phần đuôi thìa của Bắc Đẩu lặng lẽ lệch đi.

Tinh lực tăng vọt.

Lốc kiếm ầm ầm.

Tỉnh Hào nhanh chóng lui lại phía sau, lốc kiếm bành trướng như cơn bão táp xé tan tất cả. Dây thừng trong Trứng Gấu chớp mắt đã bị xoắn nát, vô số mảnh dây bay lượn trên không trung, bị xoắn nát nhừ.

Sân bằng cũng bị xoắn tan!

Trong trứng gấu, một cơn lốc kiếm siêu cấp nhanh chóng thành hình.

Tỉnh Hào lui lại vài chục trượng, lốc kiếm vẫn dùng tốc độ kinh người bành trướng, tinh lực cuồn cuộn truyền vào, nồng độ tinh lực chòm Đại Hùng nhanh chóng giảm sút.

Tỉnh Hào lại lui lại!

Ầm!

Cơn bão lốc kiếm thôn phệ toàn bộ Trứng Gấu, tất cả đều bị bão kiếm xoăn tan.

Nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, cho dù mạnh như Tỉnh Hào cũng không nhịn được hít một hơi lạnh.

Cư đân thành Tân Hùng Thủ bị dị tượng làm cho kinh động, dồn dập đứng ra.

Long Thủ Tĩnh nhìn lốc kiếm khổng lồ như cơn bão, trợn tròn hai mắt. Bên cạnh hắn, các võ giả vẻ mặt run rẩy, thần sắc kính nể.

Trên một ngọn núi nhỏ cách Trứng Gấu chừng năm mươi dặm, ba vị thánh giả nhìn cơn bão kiếm lớn tới kinh người kia, sắc mặt như đất.

"Đây… còn là người sao?" Quyền Thánh Đậu Dũng lắp bắp, sắc mặt trắng bệch.

Bạch Tư Tư hoa dung thất sắc, nàng quay sang hỏi Hà Du Minh: "Hà huynh, Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp chẳng lẽ còn có uy năng này?"

Hà Du Minh ánh mắt hoảng sợ, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc: "Trước nay chưa từng nghe nói…Không thể tưởng tượng nổi, quả thật không thể tưởng tượng nổi… Sao có thể như vậy được? Người này ở bên trong chẳng phải sẽ bị xoắn thành thịt nát?"

Thể tích Trứng Gấu lớn tới mức nào, vậy mà bão kiếm giờ đã nuốt trọn cả Trứng Gấu.

Binh vừa mang một lượng độc dược từ thành Tam Hồn trở về bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.

Cảm giác của Đường Thiên đối với thế giới bên ngoài đã hoàn toàn bị ngăn cách, Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp cực kỳ dày đặc, gã không nhìn nổi mọi thứ bên ngoài. Chỉ có ánh sáng của Thủy Hùng Hoang Cốt bên ngoài như ánh mặt trời xuyên thủng tầng mây chiếu xuống khiến gã cảm thấy chút ấm áp.

Võ hồn của hắn đã hoàn toàn bị đốm lửa bao phủ.

Ý thức của gã hoàn toàn mơ hồ, bị nỗi đau như thủy triều nhấn chìm, thân thể không ngừng run rẩy. Guiơng mặt gã không còn vẻ dữ tợn như lúc trước, hai mắt nhắm chặt lại cũng dịu đi.

Gã cảm giác như mình đang giãy dụa trong một đại dương, lúc trong nước, lúc nổi lên mặt nước, cảm giác nghẹt thở mỗi thời mỗi khắc, lúc tỉnh lúc mê như bản ănng.

Trong không khí hỗn độn đó, như có âm thanh mơ hồ.

". . . Chiến đấu. . ."

Chiến đấu. . .

Lông mi Đường Thiên lay động vài cái, một lát sau, gã mở mắt, ánh mắt mờ mịt.

Chiến đấu. . . Chiến đấu. . .

Thân thể gã vẫn run lên lẩy bẩy nhưng lại như con dã thú ngửi thấy mồi ngon, gã ngẩng đầu lên, nghiêng đầu.

Ánh mắt vẫn đờ đẫn, phía đối diện rõ ràng là ngọn núi nhỏ nơi ba thánh giả đang đứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.