Đã quen với Đường Thiên ngây thơ chất phác, Đường Thiên khí phách bừng bừng này lập tức khiên smọi người ngây ngốc.
Chỉ mình Lăng Húc tức giận nghiến răng kèn kẹt: “Tên khốn kiếp! Chờ đấy, ta khôi phục xong ngươi chết chắc!”
Thanh Loan đang định nói gì, nhưng mãi vẫn không lên tiếng được, bóng lưng thiếu niên mặc giáp bạc trong tầm mắt kia tỏa ra chiến ý bừng bừng như ngọn lửa, khiến nàng không cách nào nảy sinh ý định phản bác. Đột nhiên, nàng nhớ lại một câu Địch Hoành Chiến từng nói với nàng – Đường Thiên là một kẻ nguy hiểm.
Sắc mặt Cố Tuyết lại căng thẳng, song nàng cũng không khuyên can. Bọn Địch Hoành Chiến hay Thanh Loan có lẽ không hiểu rõ Đường Thiên, nhưng nàng hiểu. Dưới vẻ ngoài ngây thơ ngốc nghếch của Đường Thiên là một trái tim cường giả chân chính.
Đường Thiên từ từ bước vào trong sảnh.
Một hồn tướng như làn sương mù, nhẹ nhàng lượn khỏi rương đồng, biến ảo thành hình.
Con mắt màu xanh da trời long lanh như bảo thạch, khuôn mặt anh tuấn ôn nhu mang nụ cười nhẹ nhàng, hai chân lơ lửng trên không trung, thân hình cao ráo lại càng tôn lên vẻ xuất trần.
“Ta là Địch!”
Giọng nói của hắn rất êm tai, thanh thoát ôn nhu, khiến người nghe mê muội.
Tất cả mọi người đều giật mình, hồn tướng lại có thể mở miệng nói chuyện! Cô bé như chợt nhớ ra điều gì, mặt mày biến sắc, lớn tiếng hô: “Sư phụ cẩn thận, hắn là Ma Địch!”
“Ma Địch?” Đường Thiên cũng sủng sốt, nói thật khi Địch mở miệng gã cũng gaiạt nảy mình. Gã giao thủ với nhiều hồn tướng như vậy nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải hồn tướng nói chuyện được, đương nhiên Binh không được tính. Ngay cả Quỷ Trảo bình thường cũng không nói một lời.
“Thật không ngờ đã nhiều năm vậy rồi còn có người nhớ rõ tên ta, thật vinh hạnh.” Định mỉm cười, khom người cảm tạ cô bé.
Sắc mặt cô bé lại trắng bệch, những người khác vẻ mặt mờ mịt, bọn họ chưa từng nghe tới cái tên này.
Từ phản ứng của cô bé, Đường Thiên lập tưc hiểu lai lịch của đối phương không đơn giản. Có điều gã cũng chẳng hề sợ hãi, ngược lại càng hưng phấn nhìn chằm chằm vào Địch, trầm giọng nói: “Đừng nói nhảm nữa, chiến một trận quyết thắng thua đi!”
Địch khom ngưiờ, khí chất ung dung ưu nhã: “Cung kính không bằng tuân lệnh.”
Hắn vung tay, một màn sáng hình tròn bay lên tạo thành một không gian phong bế.
Địch giải thích: “Xin đừng lo lắng, tấm màn sáng này chỉ là để ngăn tiếng sáo của tại hạ, tránh lan tới quý vị.”
Đường Thiên ngạc nhiên, đây là hồn tướng lễ phép nhất mà gã từng gặp. Gã không nhịn được hỏi thầm với Binh: “Này, ông chú, đều là hồn tướng sao ngươi kém người ta nhiều vậy?”
Binh trừng mắt, nói liền một mạch: “Thế gia thiếu gia nơi nào chẳng vậy, có điều thế gia chúng ta từng tiêu diệt nămd dó không tới một vạn cũng phải tám ngàn. Về phần thiếu gia thế gia bỏ mạng, ách, cái này sợ không tính được…”
Đường Thiên: “…”
Gã nhanh chóng hết thời gian khoác loác cùng ông chú Binh, ánh mắt đột nhiên tập trung lại. Trên tay Địch nhiều thêm một cây sáo đồng, thân sáo trơn bóng như mới, ánh sáng lấp loáng.
Đường Thiên tập trung tư tưởng suy nghĩ cách đối phó, tên của đối phương là Ma Địch, chắc chắn có liên quan tới phương thức tấn công.
Võ kỹ âm thanh?
Đường Thiên hơi tò mò, lại có phần mong chờ, gã chưa từng gặp đối thủ nào như vậy.
Địch hành lễ thăm hỏi, rồi lên tiếng: “Mời ngài nghe một khúc!”
Ánh mắt lam khép hờ, sáo đồng cầm ngang, đưa lên sát môi, một luồng khí tức truyền vào, cây sáo đồng trong tay bỗng sáng lên. Tiếng sáo như nước chảy từ từ tuôn ra.
Trong màn ánh sáng, không khí bỗng trở nên chậm chạp.
Con mắt Đường Thiên trợn tròn, lộ vẻ kinh ngạc, thân thể gã không ngờ lại hơi chập choạng, thậm chí mềm oặt vô lưucj.
Tiếng sáo réo rắt du dương, mờ ảo như mây khói, tí tách như sương mù, từ từ thành hình trên người Ma Địch. Mây trắng lượn lờ, ánh mắt xanh lam của Ma Địch rủ xuống, thần sắc cực kỳ chăm chú.
“Hừ!” Đường Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, chân lực trong cơ thể lan truyền, cảm giác mềm mại lập tức biến mất, đôi chân phát lực phóng về phía Ma Địch!
Võ kỹ của tên này thật quỷ dị, tiên hạ thủ vi cường!
Tiếng sáo lơ lửng giữa không trung, Đường Thiên lại nhanh chóng cảm nhận được bất thường. Không khí xung quanh bỗng trở nên đậm đặc khiến gã như đưa mình vào trong vũng bùn, mỗi bước tiến đều hao phí rất nhiều sức lực.
Không khí như bức tường, nửa bước cũng khó đi.
Ma Địch cách có vài trướng, vẫn tiếp tục thổi sáo, đắm mình trong thế giới của mình.
Gầm lên một tiếng, Đường Thiên đột nhiên xuất quyền đánh lên mặt không khí phía trước.
Tiểu Băng Quyền!
Mặc dù chỉ là võ kỹ cấp thấp nhưng được dung nhập lý giải của Đường Thiên về chấn động, không khí ngưng tụ trước mặt lập tức sụp đổ như hạt cát.
Đường Thiên thừa cơ lao thẳng tới.
Vừa lao ra một bước, không khí xung quanh dưới sự chỉ huy của tiếng sáo lại khôi phục nguyên trạng.
Đường Thiên không hề bối rối, có cách giải quyết là được!
Hai nắm đấm của gã thay phiên nhau vung lên, từng quyền nối tiếp nhau, từ từ kiên định tới gần Ma Địch. Ma Địch như chưa thề tỉnh lại, chỉ thổi sáo, tựa như không nhận ra nguy hiểm đang áp sát.
Bước liền về phía trước bảy tám bước, lúc này Đường Thiên đã cách Ma Địch chỉ hai trượng.
Nếu đổi lại lúc bình thường, hai trượng với Đường Thiên chẳng khác nào số không. Có điều hiện tại Đường Thiên cũng chẳng để trong lòng, tiếng sáo của đối phương mặc dù kỳ lạ nhưng gã cũng chẳng thấy quá lợi hại.
Chỉ cần gã áp sát được trong khoảng một trượng, gã nắm chắc tiêu diệt được đối phương.
Đường Thiên hoàn toàn không hiểu âm luật, không nhận ra tiếng sáng lúc này đã lặng lẽ biến đổi.
๑๑۩۞۩๑๑
Ngoài tấm màn sáng, sắc mặt cô bé tái nhợt.
Cố Tuyết thấy sắc mặt của cố bé, không nhịn được hỏi: “Công chúa, Ma Địch này lợi hại lắm sao?”
Cô bé chăm chú cắn môi, trong giọng nói mang theo vẻ rung động: “Thời đại của Ma Địch còn sớm hơn Trảm Kiếm Ma tiền bối khoảng một trăm năm, hắn xuất thân thế gia, từ nhỏ đã tinh thông âm luật. Sau khi tu luyện võ ký lại đem âm luật biến đổi dung nhập vào trong võ kỹ, hình thành một võ kỹ âm thanh hệ phái riêng. Tiếng sáo của hắn như có ma lực nên được người đời gọi là Ma Địch. Ma Địch xuất thân thế gia, phong độ tuyệt hảo, ôn thuận như ngọc, khiến mọi người gọi hắn là Ma Địch công thử. Trận chiến khiến hắn chính thức thành danh là khi sao Hổ Lâm gặp thú triều quy mộ lớn, bảy tòa thành liên tiếp bị phá hủy, thây chất khắp đồng, không ai ngăn nổi. Khi làn sóng thú triều lan tới tòa thành thứ tám, Ma Địch cũng tới kịp thời, giữa đêm khuya đứng trên tường thành, một khúc sáo ép lui thú triều. Trong thú triều đó còn có cả tinh hồn thú cấp chín!”
Cô bé không rõ đang kích động hay sợ hãi, nhưng khi nói tới đoạn lịch sử truyền kỳ này vẫn không nhịn nổi sinh lòng hướng tới.
Vài người khác nghe vậy cảm xúc cũng dâng trào, song tỏng lòng lại sợ hãi.
Tinh hồn thú cấp chín, cường đại tơi smức nào?
Chỉ mình Lăng Húc nghe mà trợn tròn hai mắc há hốc mồm, rốt cuộc hắn cũng hiểu gã ngốc đang thổi sáo trong tấm màn sáng kia cường đại tới mức nào.
“Vậy chẳng phải hắn là võ giả cấp Thiên Lộ?” Trong giọng nói của Địch Hoành Chiến cũng lộ vẻ kinh hãi.
“Ừm!” Cô bé cắn môi, lo lắng nhìn vào trong sảnh: “Trong năm huy hoàng nhất của Ma Địch công tử, hắn đã đánh bại ba võ giả cấp Thiên Lộ!”
Đám người nghẹn họng nhìn trân trối, khiếp sợ tới mức nói không nên lời. Võ giả cấp Thiên Lộ và đánh bại ba võ giả cấp Thiên Lộ, chênh lệch ra sao, bọn họ có thể hiểu được.
Lăng Húc trợn trừng hai mắt, trong lòng cũng càng thêm sợ hãi thán phục: một gã ngốc thật lợi hại!
Đường ngu ngốc gặp nguy rồi!
Không đúng!
“Nếu vậy Đường ngu ngốc chẳng phải đã sớm tan thành tro bụi?” Lăng Húc nhíu mày nói.
“Chắc hẳn thực lực suy giảm.” Kinh nghiệm chiến đấu của Địch Hoành Chiến hongphú nhất, hắn lập tức nhận ra điểm mấu chốt: “Sau một thời gian cấp bậc của hồn tướng sẽ không ngừng suy giảm. Chắc chắn không sánh nổi thời toàn thịnh.”
“May cho tên ngu ngốc đó rồi!” Lăng Húc miệng hừ lạnh một tiếng nhưng trong lòng cũng buông lỏng.
Cô bé lắc đầu: “Tuy cấp bậc hạ thấp nhưng lý giải về võ kỹ lại không hạ thấp. Ma Địch công tử nổi tiếng nhất là sát chiêu của mình, Ma Âm Phá…!”
“Ma Âm Phá?” Đám người đồng thanh.
“Ừ!” Cô bé thần sắc đầy lo lắng: “Nó còn có một cái tên khác: “Nhất Khúc Thât Sát!”
“Nhất Khúc Thất Sát!”
Cái tên này cũng đủ khiến mọi người kinh hồn bạt vía.
“Ừ!” Khuôn mặt cô bé càng thêm lo lắng: “Ta cũng không biết chiêu này rốt cuộc ra sao, nhưng nghe nói chiêu này của Ma Địch chưa từng thất bại.”
Chưa từng thất bại…
Trong lòng mọi người lập tức nặng trĩu, ánh mắt đưa về trong sảnh.
Trong sảnh, khoảng cách giữa Đường Thiên và Ma Địch chỉ chưa tới hai trượng, với Đường Thiên chỉ cần nhích thêm một chút là có thể ra tay được rồi.
Song ngay lúc này lại nảy sinh biến cố.
Trong màn ánh sáng, đột nhiên một bọt khí xuất hiện. Trong chớp mắt, lại tiếp tục một cái bọt khí nữa, cảnh tượng tiếp theo khiến mọi người bất giác nín thở. Trong màn sáng, không khí như sôi trào, màn khí đột nhiên xông tới.
Những bọt khí trong suốt này lớn cỡ nắm tay, sau khi bốc lên lẳng lặng lơ lửng giữa không trung.
Chỉ trong chớp mắt Đường Thiên đã đưa thân vào phiến bọt khí đó.
Đó là cái gì?
Ngoài tấm màn ánh sáng, mọi người đều mở to hai mắt.
๑๑۩۞۩๑๑
Chân Không Cầu!
Trong lòng Đường Thiên vô cùng chấn động, mỗi bọt khí là một quả cầu chân không. Tuy Đường Thiên cũng có thể sử dùng Chấn Đãng Quyền tạo ra quả cầu chân không, song nếu so với vô số quả cầu chân không rậm rạp chằng chịt nhiều không kể xiết trước mắt, Đường Thiên cũng thấy thẹn về chiêu thức của mình.
Nêu snói trước đó Đường Thiên còn khó lòng đoán nổi thực lực của đối phương, vậy chiêu thức vừa rồi đã lập tức thay đổi nhận thức của gã.
Đường Thiên cũng hiểu ra, xem ra bản chất của tiếng sáo cũng là một loại chấn động.
Gã từng tu luyện Chấn Đãng Quyền, lý giải về chấn động cao hơn người thường nhiều, Muốn tạo thành quả cầu chân không phải dùng sức chấn động mãnh liệt khiến không khí mai một.
Nhưng cùng lúc tạo nhiều quả cầu chân không nhu vậy…
Trong mắt Đường Thiên, mỗi quả cầu chân kông như một trọng điểm chấn động. Trong tầm mắt chi chít hơn ngàn điểm chấn động cùng tại!
Ma Địch thật lợi hại… hắn làm sao làm được!
Đường Thiên nghĩ nát óc cũng không hiểu, song cảm giác nguy hiểm trong lòng đã mãnh liệt trước nay chưa từng có.
Cách vô số bọt khí, Ma Địch cúi đầu cúi mày thổi sáo, bóng dáng dần mơ hồ. Dưới sát cơ như thực chất, mái tóc dài của Ma Địch tung bay, lộ ra khuôn mặt anh tuấn chăm chú trên cây sáo đồng.
Ngón tay thon dài trượt nhẹ trên cây sáo, động tác vuốt nhẹ như gió này lại khiến lông tơ Đường Thiên bất giác dựng đứng.
Cầu chân không đầy trời từ bốn phương tám hướng bay về phía Đường Thiên.