Chiến Thần Bất Bại

Chương 186: Chương 186: Phá lưỡng sát




Nguy hiểm chưa từng có từ trước tới giờ khiến cho Đường Thiên cực kỳ tập trung. Ma Địch cường đại vượt quá tưởng tượng cua gã, chỉ riêng số lượng cầu chân không nhiều như vậy đã đạt tới cảnh giới của võ giả cấp Thiên Lộ rồi.

Làm sao đây?

Nhìn những quả cầu kia chen chúc xô đẩy lao tới, Đường Thiên lúc này cũng không biết nên làm sao cho tốt. Đây là tình huống rất hiếm thấy với gã. Cho dù là kẻ hay bắt bẻ như Binh cũng khen chỉ số thông minh khi chiến đấu của Đường Thiên không dứt lời, coi gã là cỗ máy chiến đấu trời sinh.

Thế nhưng, đối mặt với số lượng cầu chân không kinh người như thế, lần đầu tiên Đường Thiên có cảm giác bất lực.

Cũng như lần đầu tiên tu luyện quang cầu, số lượng cầu ánh sáng như mưa trút xuống, lúc đó mình hoảng sợ, không biết nên đối phó ra sao…

Đợi đã… tu luyện quang cầu!

Lúc tu luyện quang cầu mình phá giải ra sao?

Trực giác, chính là trực giác!

Trong lòng Đường Thiên đột nhiên an tĩnh lại, giờ trực giác của gã cao hơn lúc đó nhiều lắm. Mà những cầu chân không này tuy uy lực cường đại, song tốc độ chậm chạp, số lượng cũng ít hơn cầu ánh sáng!

Trong chiến đấu, đầu óc Đường Thiên vô cùng nhanh nhạy, lập tức nghĩ ra cách ứng phó.

Hắn bắt đầu chủ động di chuyển, chân không cầu đầy trời trông thì dọa người nhưng không khí xung quanh cũng trở lại bình thường, Đường Thiên di chuyển không chút trở ngại. Số lượng cầu chân không tuy kinh người, chi chi chít chít nhưng dưới trực giác gấp mười tám lần của Đường Thiên cũng không phải không có không gian để lợi dụng!

Không gian! Không sai, chính là không gian. Chỉ cần có không gian để gã hoạt động có nghĩa gã có thể nắm giữ một chút chủ động, dù chỉ một chút xíu thôi nhưng giờ với Đường Thiên không khác gì cọng cỏ cứu mạng.

Thân hình Đường Thiên lóe lên, cong thành một hình dạng qury dị giữa không trung, vừa khéo lọt qua một khe hở bọt khí.

Động tác của Đường Thiên lập tức kinh động tất cả bọt khí trong tấm màn ánh sáng. Gã tựa như một miếng thịt màu mỡ, còn tất cả bọt khí như cá mập ngửi thấy mùi thịt, ngoại trừ động tác chậm hơn cá mập ra, còn lại tính nguy hiểm không thấp hơn cá mập chút nào.

Tất cả bọt khí dừng lại rồi lại đánh về phía Đường Thiên.

Đường Thiên mượn cơ hội này nằm rạp người xuống sát mặt đất, chui qua một khe hở vừa vặn với người mình, lưng gã chỉ cách một quả cầu chân không không tới một cm.

Tất cả bọt khí trong tấm màn ánh sáng lại đổi hướng.

Ngoài màn sáng, mọi người đã chuẩn bị ra tay cứu người thấy vậy lại trợn mắt há hốc mồm. Trong tấm màn ánh sáng, Đường Thiên như một chú khỉ vô cùng linh hoạt, dùng đủ các loại động tác khó lòng tưởng tượng nổi xuyên qua lớp bọt khí. Tất cả bọt khí bị gã làm cho xoay vòng vòng. Mỗi lần thấy sắp bị bọt khí rợp trời bao phủ song Đường Thiên lại né tránh được chỉ trong gang tấc.

Mọi người ngây ra như phỗng.

Năng lực phản ứng này… Thật quá biến thái…

Đám bọt khí kia chi chít chằng chịt, chỉ nhìn thôi cũng khiến bọn họ hoa cả mắt, mà Đường Thiên chỉ trong nháy mắt đã tìm ra không gian có thể né tránh rồi lại dùng đủ các tư thế kỳ quái tránh thoát. Bọt khí trong màn ánh sáng như bị hắn khuấy tới mức hỗn loạn.

Sao hắn làm được?

Đường Thiên trong tấm màn ánh sáng quả thật không giống nhân loại nữa.

Cô bé thấy vậy miệng há hốc, quên cả khép lại, lần đầu tiên nàng phát hiện sư phụ của mình lại lợi hại như vậy! Nàng dám khẳng định các sư phụ võ kỹ trước đây của nàng không ai làm được tới mức này.

Địch Hoành Chiến, Cố Tuyết đương nhiên không cần phải nói, ngay cả gã mạnh miệng Lăng Húc lúc này cũng kinh ngạc tới mức nói không nên lời. Nghĩ tới thân pháp bét nhè của mình, Lăng Húc xấu hổ không thôi, so với Đường Thiên linh hoạt như khỉ, mình đúng là một bức tượng!

Thanh Loan lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật quen thuộc, lần trước Phù Diêu Kiếm Dực của nàng đã hoàn toàn áp chế Đường Thiên nhưng cảnh tượng vẫn hệt như lúc này, Đường Thiên lung lay như sắp đổ, nhưng mãi vẫn không đổ!

Càng khiến tâm trạng nàng thêm phiền muộn là chính bản thân nàng cũng không hiểu vì sao Đường Thiên không ngã.

Tâm trạng nàng bỗng tốt lên nhiều, nàng thật hiếu kỳ, tâm trạng Ma Địch giờ ra sao, có phải cũng như mình hay không?

๑๑۩۞۩๑๑

“Thật thú vị!”

Ma Địch đột nhiên ngừng lại, hứng thú nhìn đám người xem Đường Thiên nhảy nhót Đường Thiên.

“Ngươi là người tu luyện trực giác cao nhất, sử dụng xuất sắc nhất mà ta từng thấy.”

Giọng nói của Ma Địch rất êm tai nữa, nhưng người nghe có thể nhận ra vẻ tán thưởng và ngạc nhiên trong đó, không mang chút phản cảm nào. Hắn chỉ như một người bạn đang lên tiếng bình luận.

Có điều, hiển nhiên không phải tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy.

Binh gào lên trong lòng Đường Thiên: “Ta nhổ vào! Tên khốn kiếp! Ngươi đang bị hắn cười nhạo đấy, loại thế này trước đây chúng ta giết chẳng biết bao nhiêu rồi, bị hạng thế này cười nhạo tuyệt đối là sỉ nhục, không thể nhẫn nhịn được!”

“Im đi!” Đường Thiên gào đáp lại.

Gã vốn phải chăm chú hết sức mới có thể duy trì cục diện như vậy, song tiếng gào này của Binh lạp tức khiến gã phân tâm.

“Vinh quang của binh đoàn Nam Thập Tự không thể để ô nhục như vậy được, ngươi còn nói nhảm như vậy xem ra lúc bình thường ta đã quá nương tay với ngươi rồi, ngay tên cặn bã năm đó giết thành đống cũng không phải là đối thủ…”

Binh lải nhải khiến Đường Thiên nổi nóng, gầm lên: “Câm ngay cho ta!”

Giờ Binh mới chịu im lặng, dẫu sao mục đích chọc tức Đường Thiên của hắn cũng đã đạt được. Hắn vui vẻ nhàn nhã ngồi xem cuộc vui, vẻ mặt đắc ý nói với Quỷ Trảo: “Còn gọi Lăng Húc là Lăng Húc tức giận, lại bên bản thân mình cũng chẳng khác khỉ gì.”

Đường Thiên đúng là đã tức giận rồi, giờ trong lồng ngực gã như đang cháy bừng bừng.

Tiếng nói khoan thai của Ma Địch vang tới tai gã, vốn cảm thấy đối phương rất lễ phép, song lúc này lại vô cùng chói tai.

“Thật đáng tiếc, giờ thực lực ta giảm sút nhiều, Nhất Khúc Thất Sát, chỉ dùng được tam sát. Có điều nếu ngươi ngăn được tam sát vậy cũng có tư cách thu được thứ này.”

“Nhất Sát Thiên Phù Không, Nhị Sát Vạn Nhận Giảo, Tam Sát Địch Thanh Mạn. Chúc các hạ may mắn!”

Ma Địch lại để sáo đồng ngang dưới môi, con mắt màu lam bừng sáng, thổi ra một âm phù vô cùng sắc bén.

Keng!

Tiếng sáo như kim châm đâm nổ tất cả các quả cầu chân không.

Đường Thiên biến sắc, tiếp theo là gì? Không ai rõ hơn hắn, đây là Chân Không Sát bản cuồng phong vũ bão…!

Không chút nghĩ ngợi, Đường Thiên gầm lên: “Khổng Tước!”

Giáp bạc đột nhiên snág lên, bộ giáp bao phủ cả đầu lẫn mặt Đường Thiên. Lực lượng mênh mông tràn ngập từng góc cơ thể gã. Đây là lần đầu tiên Đường Thiên thúc dục lực lượng toàn thân khi lên tới cấp sáu.

Tiếng rít khiến da dầu tê dại đột nhiên vang lên.

Trong màn ánh sáng lập tức hóa thành một cái cối xay thịt. Vố số khí lưu chuyển động như vố số lưỡi đao không khí sắc bén, bay lượn khắp nơi.

Đường Thiên mất đi không gian né tránh.

Mỗi góc trong màn sáng đều đầy những lưỡi đao khí đáng sợ, lớn nhỏ bất đồng nhưng uy lực đều kinh người.

Giáp bạc trên cơ thể Đường Thiên lóe lên vô số tia lửa, thân thể gã run run như cái sàng. Thật quá dày đặc! Như cuồng phong vũ bão, dày đặc tới mức gã không cách nào ngăn cản nổi, không rảnh để phản kích.

Nhưng gã biết rõ, cơ hội chỉ có một.

Từ lúc lĩnh ngộ Chân Không Sát gã đã suy tư xem nên phá giải chiêu này ra sao. Muốn phá giải thật ra rất đơn giản, chỉ cần khi khí lưu vừa chuyển động lập tức đánh ra một quả cầu chân không, một khi quả cầu chân không này bể nát nó sẽ như vòng xoáy hút tất cả khí lưu về phía mình.

Công kích cuồng bạo ập tới, Đường Thiên thậm chí ngay cả di chuyển một ngón tay cũng khó. Mỗi phiến giáp lông trên cơ thể gã không biết phải chịu bao nhiêu luồng khí lưu đả kích, toàn thân gã bao phủ trong một tầng tia lửa.

Sao có thể để một kẻ như vậy cười nhạo…

Tiếng gào thét của Binh vẫn quẩn quanh tai gã.

Đường Thiên con mắt đỏ bừng, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng dọc theo câhn eo, đi qua cột sống, tầng tầng truyền tới hai tay. Sau khi lên tới cấp sáu, lực khống chế thân thể của Đường Thiên đã lên tới một độ cao trước giờ chưa từng có. Trước cấp sáu, gã chắc chắn không thể làm được tới mức này.

Có điều đây là lần đầu tiên gã tụ tập hết lực lượng toàn thân.

Lực lượng tầng tầng truyền tới tụ tập thành một dòng nước lũ, Đường Thiên trợn mắt, đánh ra một quyền!

Chân Không Sát!

Nắm đấm màu bạc xuyên qua khí lưu tầng tầng lớp lớp, một cái lồng ánh sáng trong suốt sáng lên bên phía quyền phải của Đường Thiên. Một quyền này của Đường Thiên đánh ra một quả cầu ánh sáng lớn cỡ cái giỏ.

“Hả?” Ma Địch ngạc nhiên, con mắt lam lại lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng chỉ đảo mắt đã nhận ra ý đồ của Đường Thiên, không khỏi cười khẽ.

Thiếu niên thật thông minh!

Keng!

Quả cầu ánh sáng trước nắm đấm Đường Thiên bể nát như thủy tinh.

Viu viu viu!

Tất cả khí lưu như thủy triều tràn vào trong lồng ánh sáng, những khí lưu y lực kinh người giờ lại bị lực hút kinh khủng hấp dẫn hoàn toàn.

Khí lưu xung quanh Đường Thiên đều bị kéo về phía lồng ánh sáng vừa bể nắt, nhờ vậy phạm vi một trượng xung quanh gã hoàn toàn trống trải.

Chân Không Sát phá Chân Không Sát phiên bản dày đặc!

Đường Thiên thở hổn hển, khuôn mặt vẫn không thể itn nổi, gã không tin nổi mình lại phá được Sát thứ hai của Ma Địch! Chợt vẻ khó tin trong mắt gã hóa thành vui mừng vô tận. Gã có đầy đủ lý do để vui mừng vì đây là phương pháp do chính gã nghĩ ra. Chiêu thức do mình nghĩ ra trong lúc mấu chốt đã cứu mạng mình.

Còn thứ gì mang lại cảm giác thành công hơn?

Thân thể gã có phần thoát lực, dưới điều kiện khắc nghiệt vừa rồi, đánh ra một quyền phản công trong lúc tuyệt vọng đã tiêu hao gần hết lực lượng của gã.

Bất luận chân lực hay lực lượng cơ thể đều phát huy vượt trình độ.

Cảm giác trống rỗng lúc này khiến toàn thân gã bủn rủn vô lực. Có điều gã đã sớm quen với việc thoát lực, biêt slúc này không thể trễ nai được.

Một khi thư giãn, lực lượng ngược lại không cách nào khôi phục, ý chí chiến đấu cũng bị ảnh hưởng.

Gã thở hổn hển, các khớp xương đều đau nhức, đây là di chứng do dùng sức quá độ. Có điều những đau đớn này lại là chuyện tốt, có thể khiến gã tập trung hơn.

Gã mở to đôi mắt, hung hăng nhìn Ma Địch.

Ma Địch vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng: “Với tu vi của ngươi có thể phá giải lưỡng sát, thật khiến ta ngạc nhiên. Chẳng lẽ thời đại này tiến bộ hơn thời của ta nhiều như vậy hơn?”

Nhìn Đường Thiên gắng gượng chống đỡ, hắn mỉm cười ôn hòa: “Đừng lo lắng, ta sẽ để ngươi khôi phục hoàn toàn thể lực. Cô bé vừa nãy nói đúng đấy, đây là khảo nghiệm chứ không phải cạm bẫy. Ta cũng rất trông mong tìm được một người đủ tư cách có được nó.”

Đường Thiên ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.