Chiến Thần Bất Bại

Chương 187: Chương 187: Địch Thanh Mạn




Đường Thiên lập tức phản ứng lại, chỉ thẳng vào Ma Địch, tức giận nói: “Ngươi tưởng làm vậy ta sẽ lơ là mất cảnh giác sao? Nói cho ngươi biết, chút thủ đoạn đó vô dụng thôi! Ta sẽ không mắc bẫy đâu!”

“Nói hay lắm!” Binh lên tiếng khen ngợi, chỉ hận không thể vỗ tay bôm bốp.

“Ha ha!” Ma Địch cười lớn, không hề tức giận,chỉ quan sát Đường Thiên: “Nhìn qua thì tư chất ngươi cũng chỉ bình thường…”

“ Hắn đang mắng người ngu ngốc đấy!” Ông chú Binh lại thêm mắm thêm muối, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

“Im miệng!” Đường Thiên lại gầm lên với Binh.

Ông chú Binh đung đưa khuôn mặt như tấm bài tú lơ khơ, dáng vẻ vô tội.

Thần sắc Đường Thiên bất thiện nhìn chằm chằm vào Ma Địch, dám nói ta ngu ngốc…

Ma Địch hoàn toàn không hay biết suy nghĩ của Đường Thiên, vẫn tiếp tục cảm thán: “Thiên phú như vậy lại có thể tu luyện tới mức này, thật hiếm thấy…”

Lại tiếp tục nói ta ngu ngốc…

Đường Thiên trợn mắt nhìn, hai mắt như muốn phóng hỏa.

“Đúng rồi! Hạng người này luôn thích vạch trần khuyết điểm.” Binh vẻ mặt căm phẫn góp dầu vào lửa.

“Cút!” Đường Thiên quay sang Binh chửi ầm lên.

“Có điều vậy lại càng thú vị.” Ma Địch cười hẽ, con mắt lam thâm thúy mê người. “Đã nhiều năm qua đi, ngươi thừa kế là một kẻ thú vị vẫn tốt hơn một gã mất mặt.”

Thú vị… thật ra là chửi khéo ta ngu ngốc phải không…

Đường Thiên nghiến răng nghiến lợi.

๑๑۩۞۩๑๑

“Sao sắc mặt sư phụ lại như vậy?” Cô bé vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Ta cảm thấy Ma Địch là người tốt mà… Vừa có phong độ lại không kiêu ngạo, như làn gió mùa xuân vậy!”

“A a a…, ta cũng thấy thế!” Thanh Loan cũng nhưu bừng tỉnh khiỏ giấc mộng, phụ họa liên tục.

Lăng Húc lại hừ lạnh một tiếng: “Chuyện của nam nhân, nữ nhân biết gì mà nói!”

Xoạt!

Ba ánh mắt như đao chỉ muốn xiên thủng Lăng Húc.

Cố Tuyết trừng mắt với Lăng Húc một hồi, cuối cùng vẫn quay sang nói chuyện Đường Thiên: “A Thiên chắc chắn đã phát hiện đối phương có ý đồ bất lương gì đó.”

“Chắc chắn hắn hâm mộ đối phương quá xuất sắc!” Cô bé hai mắt bừng sáng như có vô số ngôi sao lấp lánh: “Ma Địch thật tuấn tú! Nếu hắn còn sống thì hay biết mấy, ta chắc chắn sẽ mời hắn làm sư phụ của ta.”

“Khí chất thật tao nhã!” Khuôn mặt Thanh Loan cũng dại đi: “Lần đầy tiên thấy nam nhân có khí chất như vậy…”

Những người khác mặc kệ hai người.

๑๑۩۞۩๑๑

“Ngươi chuẩn bị xuong chưa?” Khuôn mặt Ma Địch khôi phục nghiêm túc: “Mặc dù ta cảm thấy ngươi là một lựa chọn rất tốt, nhưng chỉ có thông qua khảo nghiệm ngươi mới có thể có được nó!”

“Đến đây! Có trò gì thì đưa ra đây!” Đường Thiên trợn mắt đáp trả.

Dám nói ta ngu ngốc, giờ nói những lời có ích cũng muộn rồi!

Ma Địch từ từ nâng cây sáo đồng lên, đặt tới môi, con mắt xanh lam thâm thúy như một cánh cửa thế giới từ từ khép lại. Hai hàng mi dài hẹp rung rung, khuôn mặt tuấn mỹ lúc này tỏa ra khí tức nghiêm trang.

“Mời ngài nghe, Địch Thanh Mạn!”

Tiếng sáo ôn thuận tung bay trong gió, như tiếng nước chảy qua lòng người.

Tất mọi thứ xung quanh như trở nên lười biếng, thoải mái không nỏi nên lời, sát ý, phẫn nộ trong lồng ngực Đường Thiên bất tri bất giác đều bị xoa dịu.

Thật êm tai…

Đường Thiên mở to hai mắt, gã không hiểu âm luật nhưng khúc sáo này lại như truyền thẳng vào trong lòng gã, bất tri bất giác kéo gã vào trong hồi ức.

๑๑۩۞۩๑๑

Lúc nào mới tới cối đây?

Đêm tối, trên núi, một đứa bé trai vuốt một tấm thẻ đồng, thì thào tự nói.

Bỏ nhiều thời gian như vậy, có đáng giá không? Nếu mình dùng một năm đó như người bình thường, cũng học võ kỹ, không chừng sẽ có thành tích rất tốt…

Những do dự băn khoăn năm đó hiện rõ lại trước mặt.

Thiếu niên sắc mặt chán nản giang hai tay nằm trên sườn núi, tâm trạng sa sút.

Cứ tiếp tục như vậy, Thiên Huệ sẽ càng ngày càng xa cách…

Có kết quả không, hay chỉ công dã tràng?

Đã luyện cả năm rồi vẫn không thay đổi gì, tấm thẻ đồng rách nát này có phải đang đùa bỡn ta không…

Còn phải kiên rì à?

Vạn nhất một năm sau vẫn không phản ứng, có buông tha không?



Đường Thiên như một kẻ đứng ngoài, nhìn thiếu niên đang sa sút chán chường đó, trong lòng gã có phần gấp gáp, muốn lớn tiếng nói cho bản thân năm đó, nhất định phải kiên trì…

Thế nhưng bất luận gã cố gắng ra sao đều không thể phát ra âm thanh.

Mặc dù biết mình sẽ vẫn tiếp tục kiên trì, nhưng lúc này gã cũng cảm nhận sâu sắc tâm trạng của thiếu niên trên sườn núi. Bóng đêm bao phủ không thấy nổi hy vọng, mê man không rõ tương lai, mất mác, tinh thần sa sút, mọi tâm tình này nặng nề tới mức không thể thở nổi, gã mới chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi.

Con đường tương lai ở đâu? Không biết!

Trên tay chỉ có một manh mối, không biết manh mối tiếp theo là gì.

Lại phải đánh cược thời gian, đánh bạc tương lai.

Cho dù là Đường Thiên hiện tại khi đối diệnv ới lựa chọn như vậy, đối diệnv ới tâm tình này cũng không khỏi lo lắng.

Cố gắng lên…! Thiếu niên!

Gã đã quên đây chỉ là hồi tưởng, gã đã quên đây chỉ là chuyện đã xảy ra, ngây ngốc nhìn thiếu niên nằm trên cỏ dại ngẩng đầu ngắm trời sao.

Nhìn thiếu niên bất lực bắt đầu thút thít.

Nhìn thiếu niên khóc mệt bắt đầu gọi mẹ.

Nhìn thiếu niên co mình thành một khối.

Đường Thiên chăm chú quan sát hết thảy, quan sát bản thân năm đó, nội tâm hò hét không ngừng, thiếu niên, phải cố gắng lên! Bất luận ra sao cũng không được buông tay!

Thời gian từ từ trôi qua, sao dần hạ xuống mặt trời lên. Mặt trời màu cam nhô lên từ chân trời, nhuộm cả thế giới thành cùng màu cam.

Ánh mặt trời chiếu xuống gương mặt còn đọng lại vết nước của thiếu niên, gương mặt tĩnh lặng nhiều thêm vẻ ôn hòa.

Thiếu niên như cũng cảm nhận được ánh mặt trời, mơ mơ màng màng mở mắt. Sau đó chứng kiến bầu trời mang theo một lòng đỏ trứng dậm màu, chứng kiến cả thế giới màu cam ôn hòa.

Thiếu niên, một ngày mới rồi, tỉnh lại đi! Đường Thiên nhủ thầm trong lòng.

Bộp!

Đột nhiên thiếu niên nhảy dựng lên, đối diện với mặt trời,giang hai tay ra.

“Ha ha ha! Một ngày mới!”

“Buông bỏ thứ suy nghĩ mất thể diện đó đi, nó đâu thể là suy nghxi của ta?”

“Đường Thiên, ngươi là nam tử hán chân chính! Đám trẻ ranh kia ngươi không để vào mắt!”

“Nam nhân mà Thiên Huệ thương yêu nhất!”

“Ô, nam tử hán! Phấn đấu lên!”

Thiếu niên dùng hết sức lực hét lớn, cậu bé vẫn đang sợ, sợ một số âm thanh mình không nghe được, sợ một số âm thanh mình không dám tin.

Cậu bé hét rất lớn, vang rất xa, ánh mặt trời làm chứng cho cậu.

Trong lòng Đường Thiên bỗng cảm động khó hiểu, không gì khiến mình minh bạch bản tâm năm đó bằng nhìn thẳng vào những kiên trì năm xưa.

Ta đã đi qua rất nhiều đường, gặp được rất nhiều người, làm rất nhiều chuyện, nhưng trái tim năm đó vẫn không thay đổi.

Ọc ạch…

Một âm thanh mệt mỏi ngắt đứt sự cảm khái của Đường Thiên.

Thiếu niên trên sườn núi ôm bụng, bụng kêu như sấm, không còn chút vẻ dõng dạc lúc vừa rồi. Tay chân cậu nhu nhũn ra, lóc cóc bước từng bước một xuống núi, sắc mặt khổ sở: “Đói quá, quên mất chưa ăn cơm, dùng quá nhiều sức rồi…”

“Ha ha ha ha ha!” Đường Thiên không nhịn được cười lên ha hả.

Trong tiếng cười lớn đó, cảnh tượng trước mắt gã khôi phục như thường.

Con ngươi Ma Địch rất kỳ quái, cặp đồng tử màu lam dò xét gã, ánh mắt quái dị.

Đường Thiên đang cười lớn đột nhiên thấy vẻ mặt và ánh mắt này của Ma Địch, ngưng cười, thần sắc bất thiện: “Này, vẻ mặt gì thế?”

“Xem ra ta cũng phải đánh giá lại ngươi…” Giọng nói Ma Địch vẫn ôn thuận êm tai.

“Đánh giá cái rắm!” Đường Thiên vung tay, quả quyết: “Mau thổi nốt cái Địch Thanh Nạn của ngươi đi, ngoan ngoãn dâng vảo bối lên! Ai phí sức đánh giá lạiv ới ngươi!”

Ngay lúc đó sau cánh cổng ánh sáng, Binh nghiêm nghị nói với Quỷ Trảo: “Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, cây sáo của gã này thật quái dị, vừa rồi thiếu chút nữa thì toi. May mà Tiểu Đường Đường thần kinh thô.”

Quỷ Trảo không nói chuyện, trong mắt cũng lộ vẻ hồi tưởng.

Mà Địch cũng không ngang ngược mà chỉ cười khẽ rồi đáp: “Ngươi là người thứ ba không có phản ứng với Địch Thanh Mạn của ta, xem ra vừa rồi đã coi thường ngươi rồi, thật xin lỗi!”

Ma Địch cầm sáo khom người tạ lỗi.

Lòng hư vinh của Đường Thiên lập tức thỏa mãn,c hống nạnh cười lớn, đương đương đắc ý: “Ha ha ha! Đã bảo rồi mà, kẻ xem thường ta sẽ chết rất thảm đấy! Giờ đã hiểu sự lợi hại của ta chưa! Có điều nếu ngươi đã hoàn toản tỉnh ngộ đại nhân ta cũng chẳng chấp nhặt tiểu nhân!”

Đột nhiên, vẻ mặt gã như tỉnh ngủ: “Này, ngươi không định dùng mấy lời ấy lừa đảo không đưa bảo bối cho ta nữa đấy chứ!”

Ma Địch mỉm cười,v ung nhẹ ống sáo, rương đồng trên mặt đất bay về phía Đường Thiên.

Đường Thiên sắc mặt đề phòng nhận lấy rương đồng, có điều không có chuyện gì xảy ra cả.

“Sứ mạngc ủa ta đã hoàn thành.” Ma Địch chắp sáo cáo từ, cao giọng nói: “Có thể giao nó tới tay ngươi, ta rất vui. Mong rằng ngươi có thể đối xử tốt với nó. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài…”

“Đợi chút đã!”

Đột nhiên một giọng nói xen vào, Binh xuất hiện bên cạnh Đường Thiên.

Thân thể Ma Địch chấn động, khuôn mặt ưu nhã lần đầu thất thố: “Hồn… hồn tướng?”

“Không sai!” Binh trương khuôn mặt tú lơ khơ ra, ẩn ý sâu xa: “Ta và ngươi giống nhau.”

“Không thể nào…” Ma Địch thì thào tự nói.

“Cái gì mà không thể?” Binh giang hai tay, dáng vẻ càn quấy: “Ta đang đứng trước mặt ngươi đây này. Hắn có thể khiến chúng ta không mai một tiêu vong.”

“Không thể nào…” Sắc mặt Ma Địch vẫn đầy vẻ khó tin.

Có trấn quan bảo hắn mới có thể dùng hình thức hồn tướng tồn tại lâu như vậy. Thế nhưng năm tháng trôi qua vẫn khiến hắn mai một, hôm nay giao trấn quan bảo cho Đường Thiên, mất điểm ký thác, hồn tướng sẽ nhanh chóng tiêu tan.

Đây là kết quả đã sớm được định đoạt.

“Ngươi tới đây thì biết.” Binh vẻ mặt thành thật nói, chỉ có mình Đường Thiên hiểu chắc chắn trong bụng gã này lại có ý đồ gì xấu.

Khi Ma Địch tiến vào nơi đóng quân của binh đoàn Nam Thập Tự, hắn ngây ra như phỗng.

Binh đoàn Nam Thập Tự, hào quang từ năm chữ này đủ xiên thủng con ngươi màu xanh thâm thúy mê người của Ma Địch.

Binh vẻ mặt đắc ý, giơ hai ngón cái với Đường Thiên, OK rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.