“Đây là cái gì?” Đường Thiên vuốt ve vật trên tay, đây là một cặp trảo bạc, gã vừa lấy từ trong rương đồng ra.
“Bí bảo cấp bạc chòm sao Thiên Miêu, có tên Liêm Huyết Miêu Nhận!” Giọng nói Ma Địch ôn thuận như làn gió mùa xuân thổi vào trái tim mọi người. “Trong số những bí bảo của chòm sao Thiên Miêu nhiều nhất là trảo và đồng tử. Nếu ta nhớ không nhầm Liêm Huyết Miêu Nhận lúc ấy khá nổi danh. Trong bảng thập đại miêu trảo cấp bạc, nó xếp hạng thứ bảy, là một món bảo khí.”
Liêm Huyết Miêu Nhận như một cái bao tay hình chân mèo, lộ ra móng vuốt sắc bén. Móng vuốt trong suốt, phần lưỡi còn mang theo một vết máu cong cong.
“Lợi hại vậy à!” Đường Thiên hai mắt bừng sáng, gã thử đeo Liêm Huyết Miêu Nhận lên nay, không ngờ lại rất vừa vặn. Thử múa may hai cái, lưỡi đao xẹt qua không khí tạo thành vết bạc uy nghiêm đáng sợ.
Mặc dù đeo trên tay nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới hoạt động của bàn tay. Nắm tay Đường Thiên không hề bị trở ngại, quả nhiên là đồ tốt!
Xem ra mình nên học Hỏa Liêm Quỷ Trảo rồi, Đường Thiên kích động hẳn lên.
Binh cũng hứng thú: “Lại là bảo khí cơ đấy, chậc chậc, nhóc nhà ngươi lời to rồi. Liêm Huyết Miêu Nhận và Hỏa Liêm Quỷ Trảo, vừa nghe đã biết tuyệt phối rồi!”
Lăng Húc thấy là miêu trảo lập tức mất đi hứng thú.
Những người khác cũng thay phiên đeo thử một phen, không ai hứng thú, chỉ mình cô bé có vẻ rất thích thú, song lại bị Đường Thiên bỏ qua, nhét túi làm của riêng.
Có điều cô bé cũng nhanh chóng chuyển hứng thú với người Ma Địch, dính lấy người Ma Địch quấn lấy hắn hỏi lung tung hết thứ này tới thứ kia. Ma Địch cũng chẳng ngại phiền, kiên nhẫn ôn hòa khiến Thanh Loan bên cạnh vẻ mặt dại đi.
Đường Thiên cảm thấy mỹ mãn, thu được một bí bảo cấp bạc và một hồn tướng cấp Thiên Lộ, mặc dù thực lực Ma Địch đã hao tổn nghiêm trọng nhưng vẫn vô cùng cường đại. Ma Địch từ đầu đến cuối chỉ chú tâm khảo nghiệm, nếu thật sự chiến đấu Đường Thiên cũng phải nghi ngờ không biết mình sẽ kiên trì được bao lâu.
Quả không hổ danh võ giả cấp Thiên Lộ, mặc dù thực lực không đầy đủ ra tay vẫn thật bất phàm.
Đột nhiên nhớ tới chuyện Zia, Đường Thiên bàn hỏi Ma Địch: “Ông chú Địch, trong đây còn một người nữa, ngài có biết không?”
Ông chú Địch...
Ma Địch đang mỉm cười với cô nhóc thân thể lập tứu ccứng đờ, một lúc sau vẻ mặt mới cứng nhắc quay sang: “Thật ra ta không già lắm, ngươi cứ gọi ta là Địch đi!”
“Người ngươi vừa nói, ta biết.”
Lời nói của Ma Địch thu hút mọi người.
“Hắn tới đây từ nhiều năm trước rồi.” Ma Địch lộ vẻ hồi tưởng: “Không biết hắn kiếm đâu ra tín vật của Vương Vĩnh năm xưa, có thể đi lại tự nhiên trong này. Có điều mục đích của hắn hẳn là thanh kiếm kia!”
“Thanh kiếm kia?” Mọi người đều mở to hai mắt, chẳng khác nào một đám trẻ con hiếu kỳ, đồng thanh hỏi.
“Ừ, Vương Vĩnh là một thiên tài, có điều mệnh của hắn chẳng được tốt.” Ma Địch lộ vẻ hồi tưởng: “Khi ba mươi tuổi tang vợ, tính cách đại biến, bắt đầu chuyên tâm, bốn mươi tuổi luyện thành Vương Trảm Kiếm. Lưu lạc bên ngoài khoảng mới năm mới trở lại Bất Chu Sơn. Tính cách hắn quái gở quái dị, không thích người ngoài, hơn nữa nhớ nhung người vợ đã chết nên ngày ngày đắm chìm trong bi thương và cô độc. Trước khi hắn chết nửa tháng, ngày ngày đều mơ thấy người vợ đã chết nên sáng chế ra một chiêu thức, đặc tên là Vương Bất Tương Tư Trảm!”
Ma Địch thở dài: “TÍnh cách hắn quá kỳ quái, rõ ràng ngộ nhờ tương tư mà lại gọi là Vương Bất Tương Tư Trảm. Hắn lại là một thiên tài, bỏ mười năm ra luyện thành Vương Trảm Kiếm tại đây. Trảm kiếm cấp đại sư, mà chiêu Vương Bất Tương Tư Trảm này lại càng cường đại, vượt qua tất cả các chiêu kiếm trước đây của hắn. Khi hắn ngộ thành ta cũng có mặt, nhát chém đó thật không cách nào hình dung...”
Nói tới Vương Bất Tương Tư Trảm, khuôn mặt Ma Địch cũng không khỏi lộ vẻ rung động.
Mọi người đều chấn động, sinh lòng ngưỡng mộ. Có thể khiến cường giả cấp Thiên Lộ biểu hiện như vậy, nhát chém đó kinh diễm cỡ nào...!
Ma Địch tiếp tục hồi tưởng, thần sắc cũng khôi phục bình tĩnh: “Hắn ngộ ra Vương Bất Tương Tư Trảm không được bao lâu thì qua đời. Hắn không chọn trở thành hồn tướng mà chọn tử vong, khi chết hắn rất bình tĩnh, thậm chí có phần vui mừng.”
“Kiếm của hắn cũng là bảo khí à?” Cô bé tò mò hỏi, nàng cũng lấy làm lạ, Ma Địch nói lâu như vậy nhưng lại không nhắc gì tới thanh kiếm.
“Không phải, kiếm của Vương Vĩnh là bí bảo chòm sao Thiên Yến, cấp bạc, tên là Thiên Yến Bi Ca, nhưng không phải bảo khí. Trảm kiếm của Vương Vĩnh theo một con đường đặc biệt, bảo kiếm bình thường không thích hợp với hắn. Thanh Thiên Yến Bi Ca này mặc dù không phải bảo khí nhưng lại vô cùng thích hợp với hắn. Có điều người từ ngoài tới đó cũng không nhắm vào Thiên Yến Bi Ca!”
Mọi người bị lời của Ma Địch làm cho mơ hồ.
“Thanh Thiên Yến Bi Ca kia do Vương Vĩnh lĩnh ngộ Vương Bất Tương Tư Trảm mà lột xác, nhờ đó thoát ly chòm sao Thiên Yến. Hai canh giờ trước khi Vương Vĩnh qua đời, thanh kiếm này đã lột xác hoàn toàn, được Vương Vĩnh mệnh danh là Vương Bất Tương Tư Trảm, bước vào hàng ngũ bảo khí! Vương Vĩnh ôm kiếm ra đi, thi thể không thối rữa. Mục tiêu của người từ ngoài vào đó hẳn là thanh Vương Bất Tương Tư Trảm kia. Hơn nữa chỉ có nhận được thanh kiếm mới có thể lĩnh ngộ Vương Bất Tương Tư Trảm chính thức!”
Mọi người đều rung động, lời thuật lại này của Ma Địch càng chấn động hơn cô bé. Một thanh kiếm nhờ một chiêu trảm kiếm mà lột xác thành bảo khí, chuyện này nếu không phải do chính miệng Ma Địch nói, mọi người chắc chắn không tin nổi.
Bộp bộp bộp!
Một loạt vỗ tay vang lên, thân hình đeo mặt nạ xuất hiện ở một cửa hang khác.
“Xem ra ta không chọn xông quan trước là một sai lầm.” Giọng nói của Zia lượn lờ như sương mù, rõ ràng đang đứng đó nhưng mọi người lại chỉ thấy trống rỗng.
Ma Địch đổi giọng nói: “Ngươi không qua được Địch Thanh Mạn!”
“Cũng chưa chắc.” Zia không cho là đúng: “Có điều nếu biết thủ cửa này là Ma Địch công tử danh tiếng lừng lẫy, bất luận ra sao ta cũng muốn thử.”
Ma Địch mỉm cừoi: “Rất hân hạnh!”
“Ha ha, Zia, rốt cuộc ngươi cũng ra rồi! Tới đây nào, chúng ta đánh một trận!” Đường Thiên chỉ thằng vào Zia, đấu chí bừng bừng.
Zia chỉ cười khẽ một tiếng.
“Muốn đánh một ta, tới cửa cuối cùng đi!”
Dứt lời thân hình gã biến mất như sương khói.
“Cửa cuối cùng?” Đường Thiên quay sang hỏi Ma Địch: “Ông chú Địch, nó là cái gì?”
Ông chú Địch...
Ma Địch tự động lọc bỏ ba chữ kia, sắc mặt nghiêm nghị: “Là thanh kiếm đó!”
“À!” Đường Thiên nghiêng đầu suy nghĩ: “Bảo tàng của Vương tiền bối có nhiều không?”
“Bảo tàng?” Ma Địch sửng sốt, vẻ mặt kỳ quái: “Hắn làm gì có bảo tàng gì? Hắn một thân một mình, tuổi già cô đọc, lúc trở lại Bất Chu Sơn cũng chỉ một mình một kiếm, nào có bảo bối gì?”
Đường Thiên trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã gục, quay sang trừng mắt quát cô bé: “Chẳng phải ngươi bảo hắn có rất nhiều bảo tàng à?”
“Trên sách nói vậy mà...” Cô bé sắc mặt vô tội nhún vai.
Tâm trạng Đường Thiên lập tức như rơi xuống địa ngục. Vấn đề về đá ngôi sao làm phiền gã đã lâu, túi đã khô quắt rồi. Gã đã chuẩn bị để kiếm chác lớn, nào ngờ chưa tới cuối hy vọng này đã thất bại.
Đường Thiên sắc mặt đen đi, quay đầu lại nói: “Đi, chúng ta về!”
Cô bé lập tức la lên: “Sao lại trở về? Còn một cửa nữa mà...!”
“Cần cái thanh kiếm mẻ kia làm gì?” Đường Thiên trừng mắt: “Trong số chúng ta chỉ có Thanh Loan tu luyện kiếm pháp, những người khác cần thanh kiếm đó làm gì? Còn phải liều mạng vì nó nữa, không đáng!”
“Không được!” Cô bé không hề yếu thế trừng mắt lại Đường Thiên: “Ngươi nói hay lắm mà, nói sẽ giúp ta hoàn thành lần thám hiểm này, sao giờ chỉ còn một cửa lại không đi!”
Đường Thiên cứng họng, gãi gãi đầu, mình lại quên tịt chuyện này mới khổ.
Thần sắc cô bé ngưng lại một chút rồi nói: “hơn nữa Vương Bất Tương Tư Trảm là bảo khí đấy! Bảo khí, lại có thể lĩnh ngộ nhát chém cường đại như vậy, giá có thể rẻ được sao? Chỉ cần kể lại chuyện của Vương tiền bối, không bán được nhiều tiền mới là chuyện lạ!”
Có lý!
Đường Thiên lập tức hăng hái, đồ tốt vậy sao không bán được giá cao cơ chứ!
Chỉ riêng Vương Trảm Kiếm, trảm kiếm cấp đại sư chắc chắn sẽ có cái giá rất tốt. Mà Vương Bất Tương Tư Trảm còn cường đại hơn, đương nhiên giá càng cao hơn!
Đường Thiên như thấy vô số tinh tệ.
๑๑۩۞۩๑๑
“Đây là thanh kiếm đó?” Đường Thiên thì thào tự nói, trong lòng vô cùng rung động. Không riêng gì hắn, những người khác đều bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động tới mức không nói thành lời.
Một thanh kiếm lẻ loi trơ trọi cắm ngay chính giữa đại sảnh. Bên cạnh nó là một ông lão ngồi ngay ngắn. Thân kiếm tỏa ra hào quang bảy màu, những hào quang này như mái vòm bao phủ hơn phân nửa đại sảnh.
Thân kiếm lộng lẫy như có vô số sắc thái lưu chuyển, lồng ánh sáng như một cái bong bóng lớn, thi thoảng lại biến đổi màu sắc.
“Đó là Trảm Kiếm Ma tiền bối à?” Đường Thiên tò mò hỏi.
“Ừ!” Ma Địch giải thích: “Lực lượng của Vương Bất Tương Tư Trảm che chở cho nhục thể của hắn.”
Đường Thiên à một tiếng rồi tiến tới lối vào màn sáng.
“Cẩn thận, không nên đụng phải màn sáng đó.” Ma Địch vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Người kia chạm phải màn tương tư nên nguyên khí mới địa thương.”
Mọi người bừng tỉn hhiểu ra, chẳng trách mấy năm nay thực lực Zia hạ thấp, hóa ra do tấm màn sáng này.
Trong lòng mọi người thầm nghiêm nghị.
Trước đây Zia là võ giả cấp Thiên Lộ, vậy mà chỉ chạm pahỉ tấm màn tương tư này thực lực đã suy giảm nhiều như vậy! Bức màn ánh sáng này thật lợi hại!
Đường Thiên nhún vai với cô bé: “Thế này ta cũng chẳng có cách nào!”
Không phải Đường Thiên cố tình chối, tấm màn sáng này khiến gã có cảm giác cực kỳ nguy hiểm, gã thậm chí nghi ngờ tấm màn sáng trước mặt thật ra là một loại kịch độc hiếm thấy. Cho dù chỉ đứng trước tấm màn sáng gã cũng kinh hồn bạt vía.
Thật nguy hiểm!
Đường Thiên mặc dù thèm tinh tệ, nhưng đó là vì tu luyện, không phải kẻ yêu tiền như mạng.
Không ai chú ý tới sắc mặt Cố Tuyết rất kỳ quái.
“Màn tương tư, một khi nhiễm phải cả đời sẽ chìm vào nỗi khổ tương tư vô tận.” Ma Địch đột nhiên ngân nga ngâm lên: “Vào cửa tương tư này, hiểu nỗi khổ tương tư! Tương tư lâu có nỗi khổ lâu, tương tư ngắn có nỗi cực dài. Sớm biết lòng người đổi thay vậy, chẳng bằng lúc trước đừng thân quen!”
Thân thể mềm mại của Cố Tuyết chấn động, nàng nhìn chằm chằm vào tấm màn tương tư bảy màu lộng lẫy.
Lúc này như có một âm thanh kêu gọi nàng, nàng không chỉ không thấy nguy hiểm mà ngược lại còn thấy tấm màn sáng phát ra từng luồng tình cảm ấm áp.
Đột nhiên, nàng ngẩng đầu, dốc hết dũng khsi nói: “Ta cảm giác nó đang gọi ta.”
Xoạt, xung quanh lập tức yên tĩnh hẳn.