Chiến Thần Bất Bại

Chương 189: Chương 189: Tương tư như cầu vồng




“Vậy ngươi đi đi.” Đường Thiên vẻ mặt khích lệ, gã nghiêng đầu: “Không chừng nó thích hợp với huyết mạch của ngươi. À, đúng rồi, huyết mạch của ngươi là Tuyết Hồng, cũng tương tự với màu sắc tấm màn đó!”

“Huyết mạch Tuyết Hồng?” Ma Địch kinh ngạc quan sát hai mắt Cố Tuyết một lúc rồi mới gật đầu: “Ta hiểu rồi. Ngươi qua đi, không chừng nó thuộc về ngươi thật.”

Con mắt xanh thâm thúy của Ma Địch như nhìn thấu tình đời.

“Này, sao ngươi chỉ nói có một nửa ồi thôi?” Đường Thiên vẻ mặt khó chịu chỉ thẳng mũi Ma Địch chửi ầm lên: “Ta ghét nhất cái hạng chỉ chịu nói một nửa như ngươi, nói hết chết người hay sao? Biết cái gì thì nói ra đi, huynh đệ phải có nghĩa khí chứ, sau này chúng ta sẽ là một hội đấy, ngươi có biết...”

Nói xong lời cuối, vẻ mặt Đường Thiên đã biến thành nịnh nọt.

Ma Địch cười khẽ một tiếng: “Xin đừng tức giận, ta cũng không hiểu nhiều và huyết mạch Tuyết Hồng, nhưng ta có thể cảm nhận được, trong số chúng ta có khả năng rút Vương Bất Tương Tư Trảm ra nhất chính là A Tuyết cô nương.”

“A Tuyết, ngươi phải cẩn thận.” Đường Thiên thu lại nụ cười, thần sắc nghiêm nghị dặn dò: “Nếu có gì không đúng lập tức lui lại nhé! Thanh kiếm mẻ đó nếu dám làm gì bất lợi với A Tuyết, A Thiên sẽ đập gãy nó.”

Gã không ngăn cản Cố Tuyết, gã biết A Tuyết đã đứng ra chắc chắn có nguyên nhân, gã tin A Tuyết.

“Ừ, yên tâm đi.” Cố Tuyết ôn nhu nói: “Ta cảm thấy nó sẽ không làm tổn thương ta đâu.”

Dứt lời, Cố Tuyết quay người bước về phía tấm màn tương tư, khi nàng tới trước màn tương tư bèn nhẹ nhàng thi lễ: “Đệ tử Cố Tuyết, xin lấy Vương Bất Tương Tư Trảm, kính mong tiền bối đồng ý.”

Nàng cất bước tới bức màn tương tư, khi tới gần tấm màn, đột nhiên thân thể Cố Tuyết sán glên từng luồng sáng như cầu vồng, tầng tầng rõ rệt.

Huyết mạch Tuyết Hồng tự kích phát.

Màn tương tư vẫn luôn không thay đổi gì đột nhiên run run, hào quang lưu chuyển.

Ánh sáng sặc sỡ lao về phía vị trí của Cố Tuyết, bên người nàng là bảy sắc cầu vầu, hòa làm một thể cùng màn tương tư. Cố Tuyết chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mặt như vật đổi sao dời.

Nàng nhìn thấy mình và Đường Thiên vào ngày mới gặp mặt.

Nàng thấy Đường Thiên ôm nàng tránh khỏi Zia.

Nàng thấy Đường Thiên xuất hiện trong cái đêm tuyệt vọng ngoài phế tích.

Nàng thấy mình được Đường Thiên ném ra xa lúc người đá mắt đỏ tấn công.

. . .

Một tiếng thở dài vang lên trong lòng nàng. Tiếng thở dài này bao hàm biết bao tương tư, biết bao dày vò, biết bao cô tịch!

Cuộc đời này chìm trong tương tư.

Vương Bất Tương Tư Trảm!

Không phải không thể mà là không bỏ.

Trong giây phút này, Cố Tuyết lập tức hiểu ra vì sao thanh kiếm này lại chọn mình. Hóa ra nó cũng nhìn ra mình chắc chắn là người phải tương tư cả đời.

Cố Tuyết lại không mấy bi thương, ngược lại trong lòng nàng vô cùng thản nhiên và thỏa mãn.

“Sớm biết lòng người đổi thay vậy, chẳng bằng lúc trước đừng thân quen .”

Lúc nghe Ma Địch ngâm câu này, nàng đã thầm lắc đầu. Đường Thiên mang tới ánh sáng , mang tới may mắn, mang tới tự do cho cuộc đời nàng, nàng chi có thể một mình lặng lẽ lưu lại chút tương tư.

Một cô gái vốn dĩ phải trầm luân nơi địa ngục, được nheièu vậy còn gì phải tiếc nuối?

Tương tư là lễ vật tốt nhất, có nó cả đời mới không tịch mịch...

Khuôn mặt Cố Tuyết lộ ra một nụ cười, ánh mắt nàng như viên trân châu trong đêm tối, tỏa ra ánh sáng mê người.

Đột nhiên, Trảm Kiếm Ma ngồi bên thanh kiếm bỗng hóa thành tro bụi, biến mất với tốc độ mắt thườngt hấy được. Tấm màn tương tư bảy màu lộng lẫy đột nhiên hóa thành một luồng hào quang tiến vào mắt nàng. Ánh mắt nàng như bao phủ bởi một lớp ánh sáng cầu vọng.

Thanh kiếm cắm trên mặt đất ngâm lên một tiếng, hóa thành một luồng sáng bay về phái Cố Tuyết.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện đánh về phía Vương Bất Tương Tư Trảm!

“Đã sớm đề phòng người rồi!”

Đường Thiên hưng phấn gào lên như sấm, gã lập tức ngăn cản Zia. Vài đòn Đàm Thối Đao liên tục kéo lê từng luồng hào quang giao nhau bắn về phía Zia.

Bốp bốp bốp!

Một loạt đàm thối đao đánh chính xác vào cơ thể đối phương.

Không đúng!

Đường Thiên giật mình, phát hiện không đúng, sao Zia lại dễ bị đánh trúng như vậy.

Gần như đồng thời, một thân hình như u linh xuất hiện bên Vương Bất Tương Tư Trảm, tay đã chạm lên kiếm. Mắt thấy Zia sắp đắc thủ, đột nhiên thân kiếm lại sáng lên ánh sáng bảy sắc cầu vồng chói mắt.

“A...!” Zia kêu thảm một tiếng, như chạm phải cái bàn ủi nung đỏ, lập tức buông tay.

Vương Bất Tương Tư Trảm như được phủ ánh cầu vồng, bay tới tay Cố Tuyết.

Kiếm vừa vào tay, cảm giác tương tư và quyến luyến sâu nặng khiến cho Cố Tuyết suýt nữa rơi lệ. Nàng có thể cảm thụ được tình cảm chân thành tha thiết giữa Vương Vĩnh và vợ của hắn cùng sự tưởng niệm vài chục năm như một ngày.

Thứ Vương Vĩnh truyền vào thanh kiếm này đều là tình cảm nhung nhớ.

Cho dù tính cách hăn quái gở, bướng bỉnh không thích chung sống, lại ở nơi thâm sơn này suốt quãng đời còn lại, thứ tình cảm này lại không hề thay đổi chút nào. Có đau đớn, có cô liêu, có nổi nóng, có tức giận, có đau thương, có dày vò, nhưng tất cả những thứ này chỉ như từng tấm thẻ gỗ thắt lên một sợi dây thừng bảy màu.

Sợi dây thừng bảy màu đó chính là tương tư.

Tương tư là màu sắc của cầu vồng.

Cầu vồng chính là màu sắc đẹp nhất.

Cuộc sống có tương tư, cũng là tốt đẹp nhất...

Cố Tuyết mỉm cười, đây là một thanh kiếm lớn. Chuôi kiếm rất rộng, nàng phải dùng hai tay mơi snắm dược, trên chuôi kiếm thắt một sợi dây bảy màu tượng trưng cho như ý cát tường, phía cuối nút buộc là một chuỗi hạt tương tư. Lưỡi kiếm như cánh én, thân kiếm rộng lớn, bảy đường vân bảy màu rực rỡ song song với nhau, kéo dài từ chuôi kiếm rồi tụ tập ở mũi kiếm.

Con mắt cầu vồng của nàng phát sáng, một luồng tâm tình sâu đậm từ chuôi kiếm chui vào cơ thể, tiến thẳng vào tỏng lòng nàng.

Như có một âm thanh đang nhẹ nhàng nói: “Vung thanh kiếm này như ánh cầu vồng!”

Vung thanh kiếm này như án hcầu vồng...

Cố Tuyết không hề suy nghĩ vung thanh kiếm lớn trong tay. Khác với sự tưởng tượng của nàng, khi vung lên thanh kiếm thật sự rất nhẹ nhàng như cầu vồng.

Một luồng kiếm quang lộng lẫy sáng lạn rồi lại ôn nhu như cầu vồng thoát kiếm bắn ra.

Toàn bộ thế giới như yên tĩnh lại trước một kiếm này, một luồng cầu vông nhu hòa uyển chuyển không mang chút khí tức khói lửa bay lướt qua.

Không có tiếng gáo thét, không có đất rung núi chuyển, tựa như cơn gió.

Cầu vồng chui thẳng vào ngực Zia.

Thân thể Zia đột nhiên cứng đờ, hắn không tin nổi nhìn Cố Tuyết vung kiếm, bộ ngực kảm một luồng cầu vồng mỏng manh.

Vương Bất Tương Tư Trảm... Chiêu này là Vương Bất Tương Tư Trảm ư...

Sao ta lại không thấy đau nhỉ?

Tầm mắt Zia bị một loạt sắc màu lộng lẫy bao phủ, hắn muốn kêu lên nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào. Thân thể hắn bắt đầu hóa thàn từng điểm sáng sặc sỡ, biến mất trong không khí.

Mọi người đều ngây dại trước kiếm này!

Đường Thiên ngơ ngạc nhìn thiếu nữ tóc dài vung kiếm chém, tư thế hiên ngang tới chói mắt.

Chưa ai từng thấy nhát chém không mang chút khí tức khói lửa như vậy, ai nấy ngây ra như phỗng, vô cùng rung động.

“Vương Bất Tương Tư Trảm... đây là Vương Bất Tương Tư Trảm... Vương Bất Tương Tư Trảm sáng lạn ngắn ngủi như cầu vồng.” Ma Địch thì thào: “Người phương nào trốn được tương tư? Trảm Kiếm Ma, ba chữ này đã gắn với ngươi rồi, Vương Vĩnh.”

Yên lặng như chết.

Toàn bộ đại sảnh yên lặng tới mức cây kim rơi trên mặt đất cũng nghe rõ đất.

Lăng Húc không sợ trời không sợ đất, nhưng con mắt cam lại lần đầu lộ vẻ sợ hãi. Một kiếm vừa rồi thật sự vượt ngoài tưởng tượng của hắn.

Đây là chiêu kiếm vượt qua cấp bậc đại sư? Võ kỹ có thể mạnh mẽ đến thế sao!

Zia, Dạ Mạc kiếm khách Zia lại bị một kiếm của Cố Tuyết chém chết...

Vương Bất Tương Tư Trảm, Vương Bất Tương Tư Trảm thật kinh khủng.

HẮn đột nhiên xiết chặt mũi thương bạc của mình. Cấp đại sư, trước đây nó vẫn là mục tiêu của hắn, hắn ngày ngày đêm đêm đều mong luyện Thương Tiên Hải tới mức đại sư. Song tới tận hôm nay hắn mới biết kiến thức mình nông cạn ra sao.

Hóa ra trên cấp đại sư, võ kỹ còn cảnh giới cao hơn.

Nếu Thương Tiêm Hải vượt qua cả cấp đại sư, vậy sẽ là gì? Lăng Húc hưng phấn hẳn lên, tên phản đồ kia chỉ là cấp đại sư, nếu mình luyện Thương Tiêm Hải vượt qua cấp đại sư, vậy chắc chắn sẽ đánh bại tên khốn kiếp kia!

Cô bé hai mắt mở to, phản ứng đầu tiên của nàng là quyết định sau khi trở về phải nói với phụ thân. Cố gia sẽ trở nên rất mạnh, gia chủ mới của Cố gia sẽ rất mạnh mẽ!

Không, hiện giờ nàng đã rất mạnh rồi!

Cô bé cũng thật không ngờ lần thám hiểm này của mình lại là lợi cho Cố Tuyết. Đột nhiên nàng cảm thấy may mắn vô cùng, may là mình có vị sư phụ này. Với quan hệ giữa Cố Tuyết và sư phụ, chỉ cần danh sư đồ vẫn còn, Cố Tuyết chắc chắn sẽ đứng về phía phủ Võ Hầu.

Cố Tuyết chắc chắn sẽ trở thành võ giả cấp Thanh Loan, dự cảm này chợt dâng lên mãnh liệt.

Sắc mặt Thanh Loan không còn chút máu, nàng vốn vẫn tự ngạo về Phù Diêu Kiếm Dực của mình, song Vương Bất Tương Tư Trảm này khiến nàng thậm chí không nổi chút tâm tư so bè gì cả.

Sau cánh cổng ánh sáng, Binh giậm chân than với Quỷ Trảo: “Ai da ai gia, nữ đại gia này giờ cũng mạnh lên rồi, thiệt thòi rồi, thiệt thòi rồi!”

Quỷ Trảo đương nhiên không nói gì.

“Ai, Tiểu Đường Đường không thích làm trai bao, thật khiến người ta đau lòng. Dễ dàng vậy mà, nếu năm đó ta...” Binh lẩm bẩm, hắn lơ đãng ngẩng đầu, chợt thấy con mắt Quỷ Trảo, lại sửng sốt.

Sâu trong con mắt Quỷ Trảo đang có một luồng sáng ánh lên.

Binh lập tức phản ứng lại, khuôn mặt nghiêm nghị: “Này này! Hỏa Liêm Quỷ Trảo, ngươi cũng là cấp đại sư đấy, ngươi có nghĩ tới trên cấp đại sư không?”

Thật ra Binh chỉ quen miệng nói, nào ngờ một giọng nói khô khan lại vang lên đáp lại.

“Có.”

Binh ngơ ngác nhìn Quỷ Trảo, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ thật.

Quỷ Trảo nói chuyện.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi... biết nói à?” Binh chỉ Quỷ Trảo, giọng run run. Đột nhiên nhớ lại những chuyện mình nói với gã này, mỗi ngày đều ô ô a a lảm nhảm một hồi lâu, Binh lập tức cảm thấy cuộc đời thật đen tối.

Xấu hổ chết người ta rồi!

Đường đường giáo quan cao cấp nhất binh đoàn Nam Thập Tự..

“Biết.” Giọng nói của Quỷ Trảo khàn khàn, hắn rất cố sức.

“A a a a.... Sao trước đây ngươi không nói?” Binh sắc mặt kinh hoàng.

“Mệt.” Quỷ Trảo vẻ mặt đờ đẫn.

“A... A... A... A...!” Binh ôm mặt la lên thất thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.