Chiến Thần Bất Bại

Chương 415: Chương 415: Dã tâm của mọi người




"Ta chịu thua!" Võ giả dùng đao răng cưa dứt khoát buông đao, hắn mệt tới không nhấc người lên được, đặt mông ngồi phịch xuống đất, trợn mắt nhìn Đường Thiên, mệt tới cơ bắp co rút, sắc mặt cứng nhắc.

Đường Thiên cũng thở hổn hển như trâu, toàn thân đầm đìa mồ hôi, như vớt từ trong nước ra. Có điều gã cũng chẳng hề yếu thế trừng mắt lại đối phương, có điều hắn không ngồi, chỉ chống tay vào đầu gối.

Ngồi xuống chẳng phải bằng với hắn ta sao? Không được! Người thắng sao lại giống kẻ thua được? Vẫn là đứng thì khí thế hơn...

"Hai người cứ thế trừng mắt nhìn nhau, ra sức thở hổn hển."๑๑۩۞۩๑๑Khổ sở chờ cả canh giờ, Đoan Mộc gần như tan vỡ như nghe được âm thanh của tự nhiên, rốt cuộc cũng được giải thoát rồi.

Mà bên cạnh hắn chỉ lẻ tẻ vài người, những thợ máy khác đều đã trở lại cương vị của mình, vùi đầu vào công việc.

"Đúng là không thuốc nào cứu được rồi!" Sylar ngẩng đầu lên nhìn màn hình, than nhẹ một tiếng rồi thu ánh mắt lại, tiếp tục công việc của mình.

Khoảng nửa giờ sau, thần kinh mất cảm giác của Đoan Mộc rốt cuộc cũng khôi phục bình thường.

Lần hành động này của công tước tuyên cáo thất bại. Tổn thất bốn võ giả hồn khu, thêm cả bản thân mình nữa, có thể nói cực kỳ nặng nề. Thế nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, Đoan Mộc lại cảm thấy với công tước mà nói, tổn thất bốn võ giả hồn khu tuy nặng nề nhưng không thương tổn tới gốc rễ của hắn. Ngược lại thực lực thành Tam Hồn bại lộ sẽ chỉ khiến công tước càng coi trọng. Bị công tước lão lạt nhìn chằm chằm vào, thành Tam Hồn sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Đoan Mộc ở bên công tước Hoắc Phu Mạn đã lâu, hiểu rất rõ tính cách công tước. Tính tình công tước bướng bỉnh, thất bại chỉ khiến hắn chuẩn bị đầy đủ thêm. Lần phản kích sau chắc chắn như Thái Sơn áp đỉnh, thế không thể ngăn chặn.

Thế nhưng nghĩ tới thế cục chòm Xà Phu hắn lại lắc đầu, những người này thật may mắn. Công tước muốn rảnh tay còn cần một thời gian nữa mới được.

Đoan Mộc, những thứ này thì liên quan gì tới ngươi?

Hắn mỉm cười tự giễu, lặng lè chờ vận mệnh của mình.

Thời gian từ từ trôi qua.

Sau đó Đoan Mộc kinh ngạc phát hiện, mình bị bỏ quên.

Bị.. bỏ.. quên...

Hắn quả thật bị bỏ quên.

Thành Tam Hồn, mọi người rối ren, tất cả đều bận rộn tổng kết trận chiến lần này. Tuy kết quả rất tốt nhưng không bên nào thấy thoả mãn.

Giáp máy do bọn Sylar chế tạo không chịu nổi một đòn, ngoài miệng không ai nói gì nhưng mọi người đều cực kỳ tức giận. Chiến đấu vừa kết thúc, sau khi hoàn thành công việc khẩn cấp, tất cả các thợ máy bị nàng gọi tới mắng chửi hai tiếng đồng hồ.

"Thành Tam Hồn giờ được gọi là gì? Toà thành máy móc! Kết quả thì sao? Máy móc của chúng ta bị bọn chúng gặp như gặt lúa, bà đây từ nhỏ đến lớn chưa từng mất mặt như vậy!"

"Các ngươi cảm thấy võ giả hoàng kim đáng sợ? Cảm thấy các ngươi không ngăn được cũng bình thường? Phi phi! Các ngươi có phải đàn ông không thế?"

"Bà đã sớm nói rồi, mục tiêu của bà là thành thợ máy cường đại nhất! Thứ cặn bã như võ giả hồn khu cũng dám lên mặt trước mặt bà đây?"

"Mục tiêu lần này của chúng ta chỉ có một, chúng ta phải thiết kế một loại máy móc thiết bị có thể giết chết võ giả hoàng kim!"

"Đúng, chưa ai làm được, thế thì sao! Chúng ta sẽ làm ra nó! Chúng ta phải là mạnh nhất! Chúngt a phải nói với mọi người, máy móc mới là lực lượng cường đại nhất, chúng ta đã bị lãng quên quá lâu rồi, bà đây chịu đủ lắm rồi! Chúng ta phải nói cho tất cả mọi người biết, thời đại của máy móc lại tới rồi, chúng ta phải nói cho họ biết, thời đại của chúng tới rồi! Chúng ta là thợ máy cường đại nhất!"

"Không có một trong! Bà đây không muốn một trong! Mọi người nghe có hiểu không?"

Sylar đứng trên bàn như phát điên, nào còn vẻ xinh đẹp quyến rũ ngày thường.

Các thợ máy sắc mặt đỏ bừng, hơi thở hổn hển, họ cảm thấy trong cơ thể như có dung nham đang chảy xuôi, thiêu đốt toàn thân họ.

Bọn họ đã sớm quen với việc bị cười nhạo rồi, từ khi bắt đầu cái nghề này, tiếng cười, tiếng khuyên nhủ chưa bao giờ biến mất.

Xuống dốc, không còn tiền đồ, hiện thực chút đi...

Bọn họ lặng lẽ hứng chịu tất cả mọi thứ, thế nhưng thời đại máy móc hưng thịnh lại xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của bọn họ.

Khi đó bọn họ là cường giả, khi đó bọn họ có tôn nghiêm, khi đó bọn họ có vinh quang.

Dã tâm nơi đáy lòng mỗi thợ máy vốn bị thực tế tàn khốc chôn vùi giờ lại bị lời mắng chủi điên cuồng của Sylar tàn nhẫn đào lên.

Thời đại của máy móc, thời đại của chúng ta!

Đúng vậy, có mục tiêu nào mê người hơn thế? Có chuyện chi khiến thợ máy không cách nào chống cự?

Cho dù thợ máy chững chạc nhất giờ cũng không nhịn được, toàn thân run rẩy.

Trong phòng thí nghiệm huyết mạch, cũng không ai thỏa mãn với trận chiến lần này. Người giải quyết chiến đấu là Mầm Mầm, tác dụng duy nhất của bọn họ chỉ là chiến thuật biển thỏ độc, hơn nữa kịch độc đem tới bao nhiêu tác dụng cũng chẳng ước định nổi.

Quan trọng hơn nữa là chiến thuật này bị hạn chế quá nhiều.

Tam Hoa rõ ràng không đáng tin cậy, Mầm Mầm ung dung kéo ba tên này về.

"Võ giả hoàng kim, mục tiêu sau này của chúng ta là võ giả hoàng kim! Chỉ cần chúng ta giết chết võ giả hoàng kim, kinh phí muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Nhân lên vài lần cũng chẳng vấn đề gì…"

Hai chữ "kinh phí" trong miệng lão Phí khiến con mắt các ông lão bà lão ở đây lập tức xanh thẳm.

"Sợ quái gì võ giả hoàng kim, giết chết là được!"

"Giết chết bọn họ!"

"Giết chết bọn họ!"

Đám người sắc mặt phẫn nộ, đằng đằng sát khí!๑๑۩۞۩๑๑Đường Sửu gương mặt không chút cảm xúc nhìn các học viên, ai nấy câm như hến, sắc mặt xấu hổ, biểu hiện của bọn họ lần này thật quá tệ.

Đường Sửu cũng không bị Binh đại nhân trách mắng, hắn biết vì trong mắt Binh đại nhân binh đoàn này chỉ là một đám đỡ đạn. Thế nhưng trong lòng Đường Sửu lại cực kỳ phẫn nộ, hắn phẫn nộ với bản thân mình.

Đường Sửu không biết trước đây có một hồn tướng tên là Phong Sửu luôn khát khao chiến đấu

Đường Sửu cũng không biết, khát khao chiến đấu của hắn và sự kiêu ngạo đó đều giống hệt Phong Sửu.

Hắn bỗng cúi người.

"Lần này chiến đấu thất bại ta phải chịu trách nhiệm chủ yếu. Ta định ra chiến thuật, ta gánh trách nhiệm không thể trốn tránh, ta đứng đây xin nói với mọi người một lời. Xin lỗi."

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Đường Sửu.

Gương mặt Mặc Tử Ngư căng đỏ, chỉ cảm thấy một luồng tinh lực xộc thẳng lên đầu, cảm giác nhục nhã dâng lên, hắn chỉ hận không tìm được khe nứt nào chui vào. Sắc mặt Mặc Vô Úy cũng tái xanh, không chút cảm xúc, thế nhưng nắm đấm xiết chặt run rẩy cho thấy nội tâm hắn cũng chẳng hề bình tĩnh như vẻ ngoài.

Đường Sửu đứng dậy chăm chú nhìn mọi người, trịnh trọng nói: "Ta sẽ thiết kế lại chiến thuật, cường độ tu luyện của chúng ta sẽ gia tăng trên diện rộng, mong mọi người sẽ tiến bộ!"

Mặc Tử Ngư và Mặc Vô Úy đứng nghiêm, đồng thời hét lớn: "Rõ!"

200 người đồng thanh: "Rõ!"๑๑۩۞۩๑๑Mầm Mầm rất u sầu, gương mặt nhỏ nhíu chặt lại, vô thức bấm bấm ngón tay, chủ nhân sẽ tính sổ sao đây? Sẽ quên chuyện này hay sẽ xử lý mình đây? Sẽ quên chuyện này hay sẽ…

Binh bước tới: "Mầm Mầm, ngươi đang lo lắng chủ nhân phạt ngươi đúng không?

Mầm Mầm ngẩng mặt lên, ánh mắt lóe sáng, ra sức gật đầu.

"Thật ra ta có một cách." Binh tiếp tục dụ dỗ: "Ngươi xem, nếu ngươi không xuất hiện trước mặt chủ nhân, với trí nhớ của chủ nhân ngươi hắn có nhớ ra không?"

Ánh mắt Mầm Mầm càng sáng rực lên.

"Vì thế cách tốt nhất chính là tiếp tục đi đục cát, đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì."

Mầm Mầm sửng sốt một chút rồi vui vẻ chạy mất.

Binh dụ dỗ công nhân xong hài loàng bước đi, kinh phí bị cắt giảm nhiều, còn gì tốt hơn công nhân miễn phí như Mầm Mầm đây.๑๑۩۞۩๑๑Diễn võ trường.

Keng! Keng! Keng!

"Lại nào!" Đường Thiên ném đoa cho Xích Quang.

Xích Quang chính là võ giả dùng đao răng cưa, hắn tức giận gầm lên: "Ta đã đầu hàng, muốn thế nào? Sĩ khả sát bất khả nhục! Võ giả hoàng kim có tôn nghiêm của mình!"

"Được rồi được rồi!" Đường Thiên gật đầu lấy lệ nói: "Lại mười đao, mười đao nữa chúng ta kết thúc."

"Mười đao thật chứ?" Xích Quang không tin tưởng nhìn Đường Thiên, nghiêm nghị nhắc nhở: "Nam tử hán đại trượng phu, làm người phải giữ chữ tín.

"Được rồi được rồi!" Đường Thiên gật đầu leien tục.

"Xem đao!"

"Keng!"

"Lại nào!" Đường Thiên ném đoa cho Xích Quang.

. . .

"Đã mười đao rồi!"

"Chắc chắn ngươi đếm sai rồi, rõ ràng chỉ có ba đao!"

"Ba đao… ngươi ngươi ngươi… đê tiện vô sỉ!"

"Sao số học ngươi còn kém hơn cả ta! Mười đao trừ đi ba đao, còn chín đao!"

"Thối lắm! Rõ ràng chỉ có bảy đao!"

"Được! Vậy thì bảy đao!"

. . .

Đường Thiên hài lòng nhìn về phía Xích Quang mệt tới mức hư thoát, chiến đấu vừa rồi đem cho hắn linh cảm cực đại. Có gì tốt hơn võ giả hoàng kim làm đối thủ luyện tập?

Sau khi Xích Quang chịu thua, Đường Thiên không giết hắn mà đem hắn tới luyện tập, giúp mình tu luyện Thiên Sách Phá Ma Thủ.

Ban đầu Xích Quang cũng chẳng hề chống cự, nên biết với tù binh đối xử vậy đã tương đối khá. Nào ngờ tinh lực Đường Thiên như vô hạn, hoàn toàn không biết mệt mỏi.

Xích Quang nhanh chóng mệt mỏi, ngày nào cũng mệt tới không chịu nổi.

Đường Thiên tiến bộ nhanh chóng, điều này khiến gã cực kỳ vui vẻ, đã lâu rồi không cảm nhận được tiến bộ thần tốc như vậy. Chỉ có điều vẫn chưa hết thòm thèm..

Mình Xích Quang còn chưa khiến mình thỏa mãn.

À đúng rồi, trên tay Sylar hình như còn một tù binh. . .

Đường Thiên hai mắt bừng sáng.

Đoan Mộc bị trói như cảm nhận được điều gì, không khỏi rùng mình.

Đường Thiên chơi thoải mái hài lòng, hồn nhiên không biết trong thành Tiên Nữ một đám người gấp tới mức như con kiến trên chảo lửa.

Yến Đồ sắc mặt âm trầm: "Đường Thiên rốt cuộc đi đâu?"

Vu Hạ da đầu tê dại: "Tạm thời chưa điều tra ra được."

Giọng điệu Yến Đồ thêm phần nghi vấn: "Sao hắn có thể biến mất ngay dưới mắt chúng ta được? Hơn nữa còn biến mất nhiều ngày như vậy."

"Thuộc hạ…" Vu Hạ cũng không biết trả lời ra sao.

"Hắn đi đâu? Đi làm gì?" Yến Đồ lạnh lùng nói: "Chúng ta đều không biết gì cả! Hừ, chẳng phải nói mỗi góc trang viên đều bố trí do thám, có chạy đằng trời à? Không bắt được Đường Thiên, kế hoạch của chúng ta chỉ là một trò cười. Ta đứng ra làm vai chính trong chuyện cười đó sao?"

Giọng điệu Yến Đồ cực kỳ tức giận.

Đột nhiên một do thám thần sắc kích động lao vào.

Đường… Đường Thiên trở về rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.