Chiến Thần Bất Bại

Chương 77: Chương 77: Diễn biến hồn khu




Đường Thiên thần sắc trắng bệch khom người đi vào tiệm thẻ, ba tên gấu trúc bị trói gô lại, cây côn đồng của Bạch Hùng Miêu xâu chúng thành một chuỗi.

Sylar thấy ba người, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, nếu không phải vì ba tên khốn này hôm nay mình cũng không mất mặt như vậy, cũng không...

Sylar bước thẳng tới, giơ chân đi giày cao gót lên, đá liền ba phát xuyên tâm cước, phốc phốc phốc!

Uy lực của giày cao gót hoàn toàn bộc phát, khuôn mặt ba người chẳng khác nào đống mì sợi bị đũa quấy lên, xoắn xuýt thành một khối.

“Chỉ chúng bay cũng dám có ý đồ với bà đây à!” Sylar cao ngạo hếch mặt lên, ánh mắt đầy khinh miệt nói: “May cho chúng bay đấy. Nếu bà đây thật sự xảy ra chuyện gì, chúng bay sẽ hối hận vì được sinh ra trên thế giới này.”

Nghe những lời đằng đằng sát khí của Sylar, Đường Thiên lập tức tránh xa, nữ nhân điên này đúng là không thể nói lý, tốt nhất nên tránh xa nàng một chút.

“Ngươi định xử lý bọn họ ra sao?” Ông chú Binh hỏi Đường Thiên.

Đường Thiên lập tức khó xử, nên giải quyết ba gã này ra sao? Giết bọn chúng? Nếu là trong chiến đấu, Đường Thiên chắc chắn sẽ hạ thủ được, nhưng giờ nhìn bộ dáng này gã cũng chẳng nỡ ra tay.

Sylar lườm Đường Thiên một cái, thấy hắn do dự không quyết bèn nói ngay: “Để ta xử lý!”

Đường Thiên gật đầu liên tục: “Được!”

Củ khoai lang nóng phỏng tay rốt cuộc cũng được đẩy ra ngoài, Đường Thiên đầy đồng tình với ba người, rơi vào tay nữ nhân ác độc như vậy, thứ đang chờ bọn họ chắc chắn là sống không bằng chết!

Quả nhiên sắc mặt ba người đại biến, trong mắt Hoa Hùng Miêu toát lên vẻ sợ hãi, miệng quát lên chói tai: “Ả đàn bà thối! Có giỏi cho ông một đao đi!”

Sylar cười lạnh: “Bọn bây ngây thơ quá.”

Đường Thiên nghe câu này thầm run rẩy, khuôn mặt không đổi sắc nhưng hai chân nhanh chóng bước sang vài bước, kéo giãn khoảng cách.

“Các ngươi tới tìm ta có chuyện gì?” Sylar không buồn để ý tới ba con gấu trúc nữa, quay sang hỏi Đường Thiên và Binh.

Đường Thiên đem bản vẽ Binh đưa mình cho Sylar: “Ông chú Binh nói ngươi có thể làm được cái này?”

Sylar nhận lấy bản vẽ, cúi đầu nhìn kỹ, nàng lập tức bị bản vẽ thu hút, ánh mắt không cách nào dời đi nổi: “Máy luyện hồn... Máy luyện hồn trong truyền thuyết... Kết cấu thật kỳ quái, hay nên nói thật kỳ diệu! Lợi hại thật, cái này rốt cuộc do thiên tài nào thiết kế ra...”

“Hắn tên là Andrey.” Binh đại thúc đột nhiên nói.

“Andrey?” Sylar ngẩng đầu lên, cau mày suy nghĩ cả buổi rồi lắc đầu nói: “Chưa từng nghe tên.”

“Hắn không có tên tuổi gì nhưng là một chuyên gia máy móc xuất sắc, chuyên gia máy móc số năm của binh đoàn Nam Thập Tự.” Ông chú Binh thản nhiên nói.

“Quả không hổ danh thiết kế trong thời hoàng kim của máy móc. Thiết kế sắp xếp thiên tài thế này chỉ có thời đại đó mới có thể xuất hiện.” Sylar thì thào tự nhủ: “Chỗ này ta phải suy nghĩ đã, a, hiểu rồi, dùng tám đường quay về để giải quyết! Trời đất ơi! Thời đại đó đã lý giải võ hồn tới mức này rồi sao? Thật quá kinh khủng!”

“Ngươi có thể làm được không?” Giọng nói khô khan của Binh vang lên.

“Đừng coi thường ta!” Sylar đột nhiên ngẩng đầu lên, có phần bất mãn, trong mắt lấp loáng vẻ ngạo nghễ: “Mặc dù những chuyên gia máy móc thiên tài thời đại đó khiến người ta sùng bái nhưng chuyên gia máy móc vĩ đại nhất thời đại này là ta đây cũng chẳng thua kém gì bọn họ!”

Sắc mặt Sylar lại khôi phục vẻ tỉnh táo lúc thường: “Các người chờ chút.”

Nàng nhanh chóng rút một tờ giấy ra, viết loạt xoạt một hồi, lát sau mới đưa giấy cho Đường Thiên: “Đây là danh sách vật liệu ta cần.”

Đường Thiên đưa danh sách cho Binh, Binh nhìn lướt qua rồi gật đầu: “Ta chuẩn bị một chút.”

Dứt lời lấy một đống vật liệu ra.

Sylar kiểm tra những vật liệu này một chút rồi ngạc nhiên nhìn Binh: “Lần đầu tiên ta gặp hồn tướng quen thuộc với máy móc như vậy đấy.”

Binh thờ ơ: “Trình độ của ta cũng thường thôi.”

“Vật liệu cũng khá đủ, nhưng thiếu mất hai thứ quan trọng nhất, một là hồn hạch cấp bốn có hai thuộc tính địa và thủy, một thứ khác là ngọc hồn cương.”

Giọng điệu của Binh lúc này mới bình thường hơn một chút: “Trình độ của ngươi cũng không tồi. Mai chúng ta sẽ trở lại bổ sung đủ hai thứ vật liệu này.”

“Được! Vậy ta sẽ chuẩn bị trước.” Trong mắt Sylar hiện vẻ cuồng nhiệt và phấn khởi, nàng như biến thành một người hoàn toàn khác, toàn thân tràn ngập tự tin, không còn thấy chút biếng nhác mơ màng lúc thường nữa.

“Ngươi có chắc là không cần chúng ta xử lý ba tên tù binh này không?” Trước khi ra khỏi cửa, Binh dừng lại hỏi.

“Các ngươi mau đi tìm vật liệu đi!” Đã chúi mũi vào công việc, Sylar chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Ta chuẩn bị cho bọn chúng vài thứ, bọn chúng sẽ thích lắm.”

Binh nghe vậy không nói gì nữa, cùng Đường Thiên đi khỏi.

Đường Thiên vừa ra khỏi cửa lập tức thở phào, miệng lẩm bẩm: “Cô nàng này thật đáng sợ!”

“Đáng sợ?” Binh ngạc nhiên, nhưng hắn lập tức hỏi tiếp: “Thương thế của ngươi có nặng lắm không?”

Thân thể Đường Thiên lập tức cứng đờ nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường: “A, không vấn đề gì?” Đường Thiên vô cùng xấu hổ, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Binh, chúng ta phải đi đâu tìm hồn hạch với ngọc hồn cương?”

“Tới khu săn hồn.” Binh đáp.

“Khu săn hồn?” Lần đầu tiên Đường Thiên nghe được ba chữ này.

“Ừ. Ta đã đọc một số sách nói về hồn khu, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.” Binh vừa đi vừa nói: “Đại khái là hậu kỳ của vương triều Thiên Yết, Võ Hồn điện không còn là bí mật nữa, càng ngày càng nhiều cửa vào bị phát hiện, càng ngày càng có nhiều người tiến vào Võ Hồn điện. Rất nhiều địa điểm chưa được khai phá của Võ Hồn điện cũng nhanh chóng lộ diện. Hồn khu hiện giờ lớn hơn vài chục lần so với thời Võ Hồn điện chúng ta.”

Đường Thiên nghiêm túc lắng nghe.

“Nơi này có rất nhiều mảnh vỡ võ hồn cổ đại, hơn nữa lại có nhiều điểm lợi với việc tu luyện võ hồn. Rất nhanh chóng, hồn khu trở thành khu vực hoạt động phồn thịnh của nhân loại, bắt đầu xuất hiện thành thị. Song lại có nhiều chỗ có mảnh vỡ võ hồn cổ đại, hơn nữa cứ đến một thời điểm chúng lại xuất hiện, vô cùng nguy hiểm, không thích hợp lập trấn, vì vậy mới chuyên môn phân chia ra thành khu săn hồn.”

“Sao mảnh vỡ võ hồn cổ đại lại không ngừng xuất hiện?” Đường Thiên không nhịn được hỏi.

“Trước đây chúng ta cũng đã phát hiện vấn đề này.” Binh trầm ngâm nói: “Mặc dù không thật hiểu rõ, nhưng cũng có vài suy đoán. Có người đoán bên dưới Võ Hồn điện là lăng mộ thời cổ đại, trong thời viễn cổ có tập quán bồi táng. Hạ táng các quân vương thường có rất nhiều võ tướng theo cùng. Hành động này giờ nhìn thì ngu xuẩn nhưng lúc đó lại rất thịnh hành phong tục ấy, võ tướng coi đó là vinh quang. Nhưng chúng ta cũng không ngờ được hồn khu lại lớn tới vậy. Giờ thậm chí ta cũng phải nghi ngờ suy đoán này rốt cuộc có chính xác hay không.”

“Viễn cổ...” Đường Thiên vẻ mặt mờ mịt, ngay thời đại của Binh hắn đã thấy quá xa xôi, khó lòng tưởng tượng nổi, mà thời đại đó còn cổ xưa hơn Binh... sau đầu Đường Thiên đã bắt đầu phát nhức.

“Nơi này biến đổi quá lớn.” Giọng nói của Binh khó kìm nổi vẻ thổn thức: “Thế sự xoay chuyển. Thật chẳng hay khu săn hồn đã thay đổi ra sao, nếu không khác biệt lắm so với trí nhớ của ta vậy ta biết nơi nào có hồn hạch và ngọc hồn cương.”

Đường Thiên đi theo Binh ra khỏi thành Tam Hồn.

Vừa ra khỏi thành Tam Hồn lại thấy một khung cảnh khác. Ập ngay vào mắt là một khu vực trống vắng cô liêu, thi thoảng mới thấy vài cọng cây khô lẻ tẻ, thê lương tới mức khó tả.

“Võ hồn cường đại được quyết định bởi hai nhân tố, ngưng tụ và tinh khiết. Cắn nuốt võ hồn là cách đơn giản và trực tiếp nhất, có thể nhanh chóng tăng mức độ ngưng tụ của võ hồn. Nhưng cách này không phải không có tác dụng phụ, nó sẽ khiến võ hồn của ngươi càng lúc càng hỗn tạp. Cắn nuốt càng nhiều lại càng hỗn tạp, luyện hồn khí ra đời cũng vì điều này. Luyện hồn khí có thể tinh lọc võ hồn trên phạm vi lớn, ngoại trừ đau đớn ra không còn tác dụng nào khác.”

Những lời giới thiệu của Binh luôn khiến Đường Thiên cảm thấy bác đại tinh thâm.

“Ta cũng không biết các hồn khu khác ra sao, nhưng Võ Hồn điện thời đó không có ban ngày và ban đêm, vô cùng kỳ lạ. Nơi này vĩnh viễn đều âm u như vậy. Thực vật trong Võ Hồn điện rất ít, hơn nữa cũng không thích hợp cho thực vật sinh sống. Võ hồn cổ đại mang khí tức hung lệ rất nặng, nơi này cũng từng bị coi là hung địa, cũng có thể hiểu vì sao lại bị cho rằng bên dưới là lăng mộ.” Binh vừa bước đi vừa nói: “Quả nhiên biến đổi rất nhiều, trước đây cứ thời điểm này có thể gặp được rất nhiều võ hồn cổ đại.”

“Võ hồn cổ đại trông ra sao?” Đường Thiên vô cùng hiếu kỳ.

Nói thật ra, trước đây hắn thật chẳng ngờ trên đời này còn có địa điểm kỳ quái như vậy, thành Tam Hồn khiến hắn mở rộng tầm mắt. Không biết Thiên Huệ đã từng tới hồn khu bao giờ chưa, a, Thiên Huệ chắc đã từng tới rồi. Không biết có thể gặp Thiên Huệ ở hồn khu hay không, có điều nghe Binh đại thúc nói, hình như hồn khu có rất nhiều cửa vào.

Đến lúc đó hỏi xem, sao Bạch Hồng của chòm Anh Tiên có cửa vào hồn khu không?

Ài, nếu thành Tam Hồn có cửa vào nào khác, vậy chẳng phải mình có thể dùng hồn khu đi khỏi được à?

Đường Thiên suy nghĩ miên man.

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Binh đại thúc nói: “Vô cùng kỳ quái, loại gì cũng có. Có tinh hồn thú cũng sẽ hấp thu mảnh vỡ võ hồn, nếu vậy nó sẽ trở nên rất lợi hại, cực khó đối phó. Tinh hồn thú trong hồn khu lợi hại hơn bên ngoài nhiều, ngươi cũng phải cẩn thận.”

“À ừ.” Đường Thiên ậm ừ thuận miệng đáp lời. Thật ra phải lưu lại mấy tháng làm rối cả kế hoạch thế này Đường Thiên cũng không vui. Vốn tưởng có thể nhanh chóng gặp Thiên Huệ, chẳng ngờ lại bị trì hoãn, tâm tình thiếu niên có phần sa sút.

Nhưng Đường Thiên hiểu rất rõ, không gì quan trọng hơn thực lực.

Thiên Huệ chắc chắn lợi hại hơn trước nhiều, trước đây Thiên Huệ đã lợi hại vậy rồi, mình cũng không thể để bị rớt lại phía sau được. Đã hẹn cùng tới Thiên Lộ, nếu không thể bảo vệ Thiên Huệ thì thật vô dụng!

Trái tim Đường Thiên cũng bình tĩnh trở lại.

Hắn âm thầm cười nhạo bản thân, chịu đựng đã bao năm vậy rồi mà lúc này nỗi lòng lại bất định.

Quả nhiên tâm tình chưa đủ thành thục... Ách, thành thục... Hay là thôi đi...

Nhưng thiếu niên ta đây cũng có một trái tim kiên quyết mà!

Đường Thiên thầm siết chặt tay, tự nói với mình.

Hắn lại ngẩng đầu lên.

Binh kỳ quái nhìn Đường Thiên, trong lòng Đường Thiên vừa xao động, tâm tình có vẻ sa sút, nhưng lại nhanh chóng sục sôi ý chí chiến đấu.

Sự chú ý của Binh nhanh chóng bị cảnh sắc quen thuộc cách đó không xa thu hút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.