Binh có phần kích động.
Cảnh sắc quen thuộc khiến hắn như trở lại thời trẻ trung.
Đó là một tảng đá lớn màu đỏ, cao khoảng hai mươi mét, rỉ sắt cũng có màu đỏ, nó cực kỳ cứng rắn, như một chiến sĩ cô độc đứng sừng sững giữa chốn hoang dã cô liêu.
Binh bay tới bên cạnh tảng đá lớn, khẽ vuốt ve lớp đá màu đỏ, trong lòng ngổn ngang ngàn vạn mối, thì thào: “Ngươi vẫn hệt như trước đây...”
Đường Thiên nghe mà ngây ngốc, nhưng hắn không nói gì.
Binh khôi phục tâm trạng, trở lại vẻ bình tĩnh: “Vị trí trong Võ Hồn điện có hơi phiền phức cho nên thường cần một số cảnh vật để đối chiếu. Tảng đá màu đỏ kia được chúng ta gọi là lính hồng quân, đi xa thêm chút nữa là khu săn hồn rồi. Cũng tốt, chỗ này không xa chỗ chúng ta lắm.”
Theo bước tiến của Binh, Đường Thiên đột nhiên cảm giác được xung quanh như thoáng cái lạnh lẽo hẳn lên. Trong khu vực hoang dã này, một rừng đá xuất hiện trước mặt hắn, từng mỏm đá lởm chởm, cao ngất, trắng bệch trắng bạc, u ám tới mức đáng sợ.
“Cẩn thận.” Binh nhắc nhở Đường Thiên.
Đường Thiên không nói hai lời, gọi Khổng Tước Lam và Thiên Lô Hỏa ra, tư thế chuẩn bị chiến đấu. Hắn cũng biết thực lực mình yếu ớt, lại càng xốc lại tinh thần.
Đột nhiên, Đường Thiên phát hiện điểm lạ, đột nhiên đấm một quyền sang bên cạnh.
Bụp!
Nắm đấm của hắn như đánh trúng một vật mềm mại, một bóng xám va vào tảng đá đối diện, lại bật về.
Vật bé nhỏ đó chẳng hề bị thương, lại linh hoạt bắn lên, mãi tới lúc này, Đường Thiên mới nhìn rõ, là một tiểu hồn tướng lớn cỡ nắm đấm. Đường Thiên ngây người, hắn chưa từng thấy hồn tướng nào nhỏ thế này, tiểu hồn tướng măc dù nhỏ nhưng áo giáp chỉnh tề, trông rất sống động.
Tiểu hồn tướng ê a gầm lên giận dữ, đột nhiên bắn mạnh về phía Đường Thiên. Cây cung nhỏ trong tay bị nó giương cao, đập về phía Đường Thiên.
Đường Thiên giật mình, lập tức phản ứng, lại đánh một quyền lên tiểu hồn tướng!
Bộp!
Quyền này rất mạnh mẽ, tiểu hồn tướng bật ngược lại với tốc độ còn nhanh hơn, khảm sâu vào tảng đá thành hình chữ “đại”. (大)
“Đó... Đó là gì vậy?” Đường Thiên nuốt nước miếng, khó nhọc hỏi.
“À, mầm hồn tướng.” Binh thuận miệng đáp: “Cái này ở đâu cũng có, về cơ bản chúng đều là võ hồn cấp thấp nhất biến thành. Những mảnh vỡ võ hồn cổ đại sau một thời gian dài sẽ biến thành hồn tướng. Mầm hồn tướng là loại hồn tướng yếu nhất, cấp bậc chỉ khoảng cấp hai hay ba. Có điều ngươi cũng phải cẩn thận, chúng rất khó tiêu diệt.”
Binh vừa dứt lời, lạch cạch vài tiếng, mầm hồn tướng lại leo từ trong tảng đá ra. Kêu ô ô một tiếng, lại giơ cung tên trong tay lên, viu viu viu, bắn vài mũi tên về phía Đường Thiên.
Đường Thiên dở khóc dở cười, mũi tên mầm hồn tướng chỉ nhỏ như cái tăm, có điều hắn vẫn giơ nắm đấm ra, đánh thẳng tới.
Mũi tên màu xám nhỏ như cây tăm lập tức nát bấy.
Khuôn mặt nhỏ bé của mầm hồn tướng nổi giận, lại gầm lên ô ô, nhảy lên thật cao, giơ cây cung nhỏ trong tay lên lao tới đập về phía Đường Thiên.
Rồi lại ăn thêm một quyền ngay giữa không trung.
Bụp!
Lại bị đánh dính vào tảng đá!
“Không cần để ý tới nó, những vật nhỏ này không có gì nguy hiểm nhưng rất khó đánh chết. À, ngươi có thể nuốt nó, phương pháp này rất hữu hiệu.” Binh đáp.
Đường Thiên tưởng tượng việc mình nhét một người nhỏ cỡ bàn tay vào miệng, lại nghĩ tới cảnh nó giãy giụa một hồi trong miệng mình lập tức rợn cả tóc gáy, lắc đầu liên tục: “Hay thôi bỏ đi!”
“Vậy đi thôi.” Binh bước vào trong trước.
Đường Thiên vừa bước chân đi theo, trong lòng chợt có cảm giác báo động, đột nhiên xoay người vung quyền!
Quyền đánh chính xác!
Mầm hồn tướng lại bắn ra ngoài.
Đường Thiên vô cùng nhức đầu, quả nhiên đúng như lời Binh đại thúc nói, thằng nhóc này vẫn không chịu ngừng! Không nói hai lời, hắn bỏ chạy, định vứt bỏ tên khó dây này.
Mới chạy được hai bước, liếc mắt về sau lại thấy một bóng dáng nho nhỏ trên tảng đá vẫn đang đuổi theo không rời. Mầm hồn tướng như một quả bóng đàn hồi hết bật vào tảng đá này lại nẩy qua tảng đá khác, tốc độ cực nhanh. Nó để ý thấy Đường Thiên đang nhìn mình bèn giơ cây cung nhỏ trong tay lên, hung hăng nhe răng với Đường Thiên.
Cổ tay khẽ rung, một luồng sáng đen bắn thẳng ra.
Ám Tiễn Tiểu Càn Khôn!
Mũi tên cũng đánh chính xác vào mục tiêu!
Đường Thiên vô cùng vui mừng, hắn đã thử uy lực của ám tiễn, cả thân cây thô to cũng bị xuyên thủng, con đỉa này chắc chắn không thoát nổi!
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến Đường Thiên trợn tròn hai mắt.
Mầm hồn tướng chỉ bị ám tiễn bắn bay.
Một lát sau, giọng ê a tức giận lại vang lên, mầm hồn tướng lại như con chó dại chạy như điên khỏi tảng đá, lao về phía hắn. Khi mầm hồn tướng lại xuất hiện trên tảng đá, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đã tức giận tới mức đỏ bừng, ra sức vung cung tên trong tay, ra vẻ muốn xông lên.
Đường Thiên đã hoàn toàn bó tay rồi, chẳng phải bị xuyên thủng à? Sao lại bị bắn bay?
Còn nữa, xin ngươi đấy, có thể ngừng quấn lấy anh không...
“Nếu ngươi muốn có một vật nuôi, có thể ném cho nó một viên hồn hạch.” Binh liếc qua rồi nói.
Hồn hạch! Đường Thiên sớm đã thấy phiền toái không chịu nổi, nghe xong câu này lập tức ném một viên hồn hạch Lục Đàn Tí Viên sang.
Mầm hồn tướng vẻ mặt cứng lại, cái mũi co nhỏ co co hai lần, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa tức tới mức đỏ bừng lại lập tức tiêu tán, loạt xoạt vài cái đã lao tới trước viên hồn hạch, ánh mắt híp lại, cắm cung tên lại sau lưng, hai tay ôm lấy hồn hạch.
Đường Thiên thở phào một hơi.
Nếu đổi lại lúc bình thường, lãng phí một viên hồn hạch hắn chắc chắn vô cùng đau lòng, nhưng bị tên tiểu nhân này dây dưa không dứt, hắn cũng đành bỏ một viên hồn hạch ra cho xong chuyện này, thở phào một hơi.
Quả nhiên tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, mầm hồn tướng cũng chẳng khác gì!
Đường Thiên tâm trạng thoải mái trở lại, nhấc chân tiếp tục chạy tới.
Sau lưng vang lên tiếng lốc phốc.
Đường Thiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mầm hồn tướng ôm theo hồn hạch, mắt nhắm tít đuổi theo Đường Thiên. Đường Thiên không lùi nữa, giơ hai tay: “Hồn hạch cũng cho ngươi rồi, ngươi còn theo ta làm gì?”
"Y y y y!"
Mầm hồn tướng đặt hồn hạch trong tay xuống, vẻ mặt vô cùng kích động, đôi tay bé nhỏ không ngừng múa may .
“À, nó bảo nhận ngươi làm chủ.” Binh ở bên cạnh vô cùng quen thuộc, lập tức phiên dịch.
“Nhận ta làm chủ?” Đường Thiên sửng sốt chỉ vào mũi mình.
“Ừ, mầm hồn tướng dễ thu nhận nhất, thường chỉ ném một viên hồn hạch cho chúng là có thể thu nhận. Làm thú nuôi cũng được, chúng rất thông minh.” Binh có vẻ rất quen thuộc.
Đường Thiên lắc đầu như trống bỏi: “Bỏ đi bỏ đi, ta tự chăm sóc bản thân còn là vấn đề, nuôi thêm nó làm gì? Ta không muốn!”
Đôi môi nhỏ nhắn của mầm hồn tướng dẹp ra, nước mắt lã chảy chảy ra, rơi xuống đất lách tách. Nó vừa khóc vừa tức giận dùng tay lau nước mắt.
Đường Thiên há hốc mồm, hắn hoàn toàn ngây ngốc.
“À, chỉ cần ngươi nhận một tiểu hồn tướng, những tiểu hồn tướng khác sẽ không quấy rối ngươi.” Binh bỏ sung một câu.
Đường Thiên lập tức phản ứng lại, trong đầu hiện lên cảnh mầm hồn tướng chi chi chít chít lao về phía mình, lập tức thay đổi chủ ý, vội vàng gật đầu: “Được rồi, được rồi, ngươi theo ta nào!”
Nước mắt mầm hồn tướng xoẹt cái lại không thấy đâu, mặt mũi đầy vui mừng, hấp tấp ôm hồn hạch lên. Đột nhiên, bộp một tiếng, nó bắn khỏi mặt đất, bay thành một vòng cung, đáp lên bả vai Đường Thiên.
Đường Thiên có phần không quen, hắn chưa từng nuôi thứ gì.
“Đặt tên cho nó đi.” Binh nói.
Đường Thiên cau mày suy nghĩ cả nửa ngày rồi mới đáp: “Gọi là Mầm Mầm đi!”
Binh nghe xong lập tức cười nhạo: “Trước đây trong binh đoàn, đặt tên là Mầm Mầm không tới một ngàn cũng tới tám trăm.”
Mí mắt Đường Thiên khẽ đảo: “Nhưng giờ chỉ có một.”
Binh im bặt.
Đường Thiên giờ mới nhận ra câu vừa rồi của mình không ổn, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, Binh đại thúc.”
“Có gì cần xin lỗi sao?” Giọng nói của Binh đại thúc vẫn bình thản như thường: “Binh đoàn có lợi hại đến đâu cũng có ngày tiêu vong. Trên đời này có thứ gì là vĩnh hằng kia chứ? Đây là quy luật của tự nhiên rồi, chúng ta có thể lưu lại dấu ấn của mình trong thời đại đó cũng đã đủ rồi.”
Đường Thiên im lặng.
Rất nhanh chóng, bọn họ đi qua rừng đá, tới trước một phế tích.
Đưa mắt nhìn phế tích một lúc, Binh nói: “Vào đi.”๑๑۩۞۩๑๑
Tại một tảng đá cách đó không xa, vài người đột nhiên xuất hiện.
“Quả nhiên chúng đã tiến vào trong phế tích.” Một gã cao gầy trầm giọng nói, trên đầu hắn chít khăn trùm màu tím, thần sắc hung ác nham hiểm.
“Lão đại đúng là liệu sự như thần.”
“Ngay cả chuyện này lão đại cũng đoán được, thật lợi hại!”
Mấy người khác vẻ mặt đều kinh ngạc thán phục, bọn họ thật sự không ngờ thiếu niên này lại đi vào phế tích đúng như lời dự đoán.
Thủ lĩnh khăn tím sắc mặt không chút tự đắc: “Tất cả xốc lại tinh thần cho ta, hồn tướng của thằng nhãi kia rất lợi hại. Băng cướp Gấu Mèo còn thua trên tay chúng, bọn ta không thể để luật thuyền trong mương được.”
“Lão đại yên tâm! Ba thằng ngốc Gấu Mèo ấy sao so được với chúng ta?” Một gã to cao trong đó vỗ ngực nói.
Thủ lĩnh khăn tím cười lạnh nói: “Ngươi bảo bọn chúng ngốc vậy các ngươi cũng chẳng khác bao nhiêu.”
Gã cao to kia lập tức ngượng ngùng.
Thần sắc thủ lĩnh khăn tím biến ảo bất định, phế tích này trước giờ vẫn khá thần bí, có rất nhiều người bước vào thám hiểm song còn sống ra được lại rất ít ỏi. Thủ lĩnh khăn tím trong một lần vô tình mới biết được phế tích này từng là một căn cứ của binh đoàn Nam Thập Tự. Càng khiến tim hắn đập mạnh hơn là trong trụ sở này còn có một nhà kho quân giới.
Nhà kho quân giới của binh đoàn Nam Thập Tự!
Phát hiện này khiến hắn hưng phấn tới mức run lên lẩy bẩy, nếu tin tức này lan truyền ra ngoài không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu gió tanh mưa máu. Cho dù là thủ hạ, đồng bọn của mình hắn đều không để lộ chút gì.
Một trong tam đại binh đoàn thời cổ, Nam Thập Tự. Điểm mạnh nhất của bọn họ là máy móc bằng đồng không ai sánh nổi. Binh đoàn Nam Thập Tự được công nhận là thời kỳ máy móc đỉnh cao, cho dù là vương triều Thiên Yết nổi tiếng về máy móc sau này thật ra cũng đều xuống dốc rồi.
Nhà kho quân giới!
Cho dù chỉ tìm được một kiện cũng đủ cho bọn họ phát tài rồi.
Nhưng khiến hắn bất ngờ là hắn lại phát hiện có người cưỡi đà điểu đồng máy chạy nhông nhông trên phố!
Đà điểu đồng máy cũng là một trong những tiêu chí của binh đoàn Nam Thập Tự.
Hắn lập tức hiểu ra, người này chắc chắn sẽ đến chỗ phế tích!
Thằng nhãi này chắc chắn không ngờ, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi!
Khuôn mặt hắn nở một nụ cười lạnh lẽo.