Lối vào là một cái cửa đá cũ nát.
Khắp nơi giăng đầy mạng nhện, phủ đầy bụi bặm, có điều nhìn đâu cũng thấy được dấu vết có người đã tới, thi thoảng còn thấy một ít rác thải mà đám người mạo hiểm vứt bỏ. Vài hành lang sâu thăm thẳm hiện lên trước mặt Đường Thiên. Đường Thiên để ý thấy loại đá được sử dụng trong hành lang này có vẻ như cùng loại với khối đá màu đỏ bên ngoài.
Sắc mặt Binh lộ vẻ nghiêm nghị: “Đi theo ta, phải thật cẩn thận!”
“Này chú già Binh, từng đến đây rồi à?” Đường Thiên nhỏ giọng hỏi. Có điều dẫu trong đường hầm có âm u gã cũng không hề sợ hãi.
Binh vừa lướt về phía trước vừa nói: “Từng tới rồi, đây từng là một trụ sở của binh đoàn. Bên trong có một kho quân giới cho nên hơi nhiều cơ quan.”
“Cơ quan?” Đường Thiên trợn tròn hai mắt, nhìn quanh bốn phía.
Mầm Mầm trên vai gã cũng bắt chước bộ dáng Đường Thiên, hai má phùng lên, mắt nhỏ trợn tròn, dáo dác nhìnbốn phía xung quanh, hồn hạch chẳng biết bị nó cất vào đâu, tay cầm cung tên nhỏ.
“Hả?” Binh đột nhiên phát hiện, hừ lạnh một tiếng: “Sau lưng chúng ta có người.”
“Có người?” Trong mắt Đường Thiên cũng lập tức lộ vẻ cảnh giác.
Binh toàn thân hàn ý dày đặc thêm vài phần, hắn không bước vào hành lang mà lặnh im đi tới vách đá trước mặt, cũng chẳng biết lục lọi gì ở đây mà đột nhiên tiếng lạch cạch vang lên không ngừng, toàn bộ vách đá không ngờ lại từ từ nâng lên, lộ ra một hành lang bằng đồng.
Đường Thiên nuốt nuốt nước miếng, một hành lang được đúc hoàn toàn bằng đồng xanh, đã nhiều năm trôi qua nhưng không chút han rỉ. Từng mảnh đồng xanh điêu khắc hoa văn đẹp đẽ phủ kín toàn bộ hành lang, họa tiết phong cách cổ xưa như mở một thời đại xa xôi phủ đầy bụi bặm ra trước mặt Đường Thiên. Một cái đèn nho nhỏ sáng lên trong hành lang, uốn lượn tới tận sâu trong đó.
“May quá, không mất tác dụng.”
Đường Thiên nhận ra cho dù ông chú Binh dù cố gắng giữ giọng điệu mình thật bình tĩnh song ngữ điệu vẫn làm lộ ra tâm tình của hắn không hề yên bình như vẻ ngoài.
Đường Thiên bước vào hành lang bằng đồng xanh, vách đá lại từ từ hạ xuống tới khi kín mít. Khiến Đường Thiên kỳ lạ nhất là không khí trong hành lang vẫn rất tươi mát, không hề có cảm giác khó chịu như trong tưởng tượng.
“Đừng dẫm chân lên mặt đất.” Binh nhắc nhở Đường Thiên.
“Không dẫm lên mặt đất?” Đường Thiên đờ ra: “Không dẫm lên mặt đất thì đi thế nào?”
Mầm Mầm trên vai Đường Thiên hai mắt sáng lên, chân khẽ đạp xuống, bộp một tiếng bắn thẳng về phía bức tường, bộp bộp bộp, chỉ thấy nó như một quả bóng đàn hồi, bắn liên tiếp qua hai bên vách tường, nhanh chóng tiến tới.
“Xem ra Mầm Mầm còn thông minh hơn ngươi.” Binh bỏ lại một câu rồi nhẹ nhàng lướt qua.
Khóe mắt Đường Thiên giật giật hai cái, không nói hai lời, thôi động khinh công, không ngừng điểm nhẹ lên vách tường mượn lực, dùng khinh công hình chữ z không ngừng tiến lên. Cũng may khinh công của hắn rất vững chắc, làm vậy cũng không khó khăn gì.
Hành lang còn sâu hơn tưởng tượng của Đường Thiên nhiều, hơn nữa Đường Thiên có thể cảm giác được nó đang không ngừng hướng xuống dưới.
Cảm giác kinh ngạc và thán phục càng lúc càng mãnh liệt, hành lang đồng xanh này đã dài hơn mười cây số, lại còn là hướng xuống dưới, đây là công trình vĩ đại tới mức nào, cần nhân lực, tài lực hùng hậu tới đâu!
“Cẩn thận, phía trước nếu không mất hiệu lực sẽ cần kiểm tra thân phận.” Giọng điệu Binh lộ vẻ nghiêm nghị.
“Làm sao kiểm tra?” Đường Thiên hỏi.
“Huy chương!” Binh trả lời.
“Chúng ta có không?” Đường Thiên hỏi lại.
“Không có.” Binh trả lời rất dứt khoát.
Đường Thiên ngẩn người: “Vậy chúng ta làm sao đây?”
“Lao vào.” Binh đáp.
“Lao... Lao vào?” Đường Thiên tưởng lỗ tai mình nghe nhầm.
“Không sai!” Binh xoạt một tiếng xuất hiện bên cạnh Mầm Mầm, giơ tay bắt lấy nó, sau đó lại xuất hiện phía sau Đường Thiên, một tay khoác lên bả vai gã, miệng nói: “Thiếu niên vĩ đại như thần, tất cả phải dựa vào ngươi rồi!”
Đường Thiên vừa định chửi ầm lên thì một luồng sáng đột nhiên lóe lên trước mắt.
“Ô ô ô!” Đường Thiên bất kể, nhảy sang bên cạnh.
Một mũi tên bằng đồng xanh lướt sát qua thân thể gã, đùng, cắm sâu vào trong vách tường, đuôi mũi tên đồng vẫn rung lên dữ dội khiến Đường Thiên cũng âm thầm kinh hãi, sắc mặt hắn trắng bệch, mũi tên này mà bắn trúng mình sợ rằng sẽ bị xuyên thủng ngay lập tức!
“Đừng có ngây ra đó! Đi mau!” Binh thúc giục.
“Tên khốn kiếp nhà ngươi!” Đường Thiên tức giận chửi một tiếng, chân đột nhiên phát lực lao về phía vách tường, lại một mũi tên đồng bắn tới!
“Đừng dẫm lên mặt đất!” Binh trốn sau lưng Đường Thiên, lên tiếng nhắc nhở.
Viu viu viu!
Tiếng rít xé gió khiến người khác tê dại cả da đầu vang lên phía sâu trong hành lang.
Con ngươi Đường Thiên co rụt, vài điểm sáng nhỏ hiện lên trong tầm mắt gã, hai chân vốn còn hơi trùng xuống đột nhiên phát lực, hắn như mũi tên rời cung, bắn thẳng về vách tường đối diện.
Đùng đùng đùng!
Đường Thiên cố nhịn không để mình lên tiếng chửi rủa, một chùm tên ầm ầm bắn tới, mười hai mũi tên đồng gần như phong tỏa toàn bộ không gian né tránh của gã.
Cảm giác vô cùng sợ hãi kích thích mọi cơ bắp của gã, sức tập trung mạnh mẽ chưa từng có, ngay thời điểm khi sắp chạm vào vách tường gã đột nhiên xòe bàn tay ra, năm ngón tay như móc câu, phốc một tiếng cắm sâu vào trong vách tường bằng đồng. Quán tính cường đại như ghim chặt hắn vào vách tường, lực lượng này lại truyền tới đầu ngón tay khiến Đường Thiên vô cùng đau đớn, song gã cũng bất chấp mọi thứ, năm ngón tay như móc câu cắm sâu vào trong vách tường.
Cánh tay lại đột nhiên phát lực, Đường Thiên như một con thạch sùng bám trên vách tường, nhang chóng chạy dọc theo lớp vách đồng.
Đùng đùng đùng!
Mũi tên đồng kèm theo khí kình lạnh thấu xương bay sát qua người khiến Đường Thiên tê dại cả da đầu.
“Làm tốt lắm!” Binh như đang kích động: “Gà con, đúng thế! Xông lên phía trước!”
Gà con...
Khóe mắt Đường Thiên giật giật, gã cố nén cảm giác muốn tát văng cái thằng sau lưng mình xuống, cắm cúi lao về phía trước. Toàn thân dính chặt vào vách tường, chỉ có thể dùng lực của ngón tay và cánh tay, thể lực cường hãn của Đường Thiên lúc này bộc lộ ra vô cùng rõ rệt.
Viu viu viu viu!
Mũi tên bắn ra như mưa rơi, kèm theo thanh thế khiến người ta kinh hãi không ngừng bắn ra từ sâu trong hành lang.
Đường Thiên biến sắc, thầm hô không ổn, mười ngón tay vốn đâm sâu vào vách tường chuyển thành đập xuống, đồng thời hai chân cũng phát lực, như một con ếch xanh bật sang một bên.
“Tốt lắm, tốt lắm! Kình lực toàn thân phối hợp vô cùng cân đối, đầy sức bật! Gà mờ! Giỏi lắm, đừng ngừng lại, lên lên lên!”
Binh sau lưng như hăng tiết vịt, cảnh sắc quen thuộc xung quanh như khiến hắn trở lại thời đại xưa kia, khi còn dẫn theo những thiếu niên non nớt, không ngừng hoàn thành những huấn luyện nghiêm khắc. Lúc đó, hắn cũng như hiện tại, không ngừng hò hét gào thét động viên bọn họ.
Mà giờ, binh đoàn chỉ còn lại một mình hắn.
Không thể coi như đã chết nhưng cũng chẳng thể gọi là đang sống.
Cảm giác mịt mờ luôn bao phủ lấy hắn, vì sao chỉ còn lại một mình hắn...
Trong binh đoàn, thực lực của hắn không được xếp hạng, người mạnh hơn hắn có vô số. Xét sang phần máy móc cũng vẫn không có danh tiếng gì, mưu kế trí tuệ cũng chẳng lọt sổ.
Vậy vì sao mình hắn thân gốm hóa hồn? Vì sao lại là hắn? Vì sao???
Hắn đã tự hỏi câu hỏi này vô số lần, đã suy nghĩ mãi mà chẳng thể hiểu ra. Binh đoàn đã mai một không biết bao nhiêu năm tháng rồi, lưu lại một giáo quan như hắn có gì hữu dụng kia chứ? Nếu trời cao thật sự có số mệnh, vậy nhân tài kinh thế hãi tục như đoàn trưởng phải còn sống mới đúng chứ...
Thế nhưng không, chỉ mình hắn sống...
Tiếng mũi tên rít lên bên tai dần kéo suy nghĩ của hắn lại.
Không thể không thừa nhận, Đường Thiên là một binh lính tốt!
Mặc dù thiên phú của Đường Thiên không được tốt, Binh nói Đường Thiên ngũ hành cân đối không phải chuyện xấu, nói khả năng tương tác năng lượng của Đường Thiên không vấn đề gì. Nhưng hắn còn một lời chưa nói hết, hắn nói là không vấn đề tức là chỉ không vấn đề gì mà thôi, không bài xích chân lực. Hắn đã từng gặp rất nhiều người trời sinh cực kỳ hòa nhập với chân lực, đây chính là căn cốt của thiên phú. Giờ căn cốt đơn hành trong mắt Binh chẳng là gì cả, tân binh qua tay hắn thời xưa không thiếu những thiên tài ngũ hành cực kỳ hòa hợp với chân lực. Những người này tu luyện chân lực luôn nhanh hơn người khác, hiệu suất rất cao, tiến bộ nhanh tới mức kinh người!
Có điều, trong mắt Binh, thiên phú căn cốt đều chẳng là gì. Đối với những thiếu niên thiên tài, thiên phú quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Nhưng với một binh lính, dũng cảm, ý chí, cứng cỏi mới là quan trọng nhất. Mà nếu xét theo những phương điện này, Đường Thiên tuyệt đối nổi bật trong vô số những tân binh đã qua tay hắn.
Đường Thiên không phải kẻ thông minh, nhưng khi chiến đấu lại vô cùng tỉnh táo kết hợp cùng trực giác nhanh nhạy như dã thú khiến cho Binh càng thêm kinh ngạc. Thực lực chỉ vừa đột phá cấp bốn lại có thể vững vàng tiến xa như vậy giữa mưa tên, nếu vào thời còn binh đoàn, nhất định sẽ tạo thành chấn động.
Đường Thiên không phải người đầu tiên xông qua cơ quan ở đây.
Đại đa số binh sĩ binh đoàn Nam Thập Tự tính tình nhanh nhẹn dũng mãnh, thích khiêu chiến, thường xuyên có người không mang huy chương tới khiêu chiến cơ quan này. Thậm chí nhiều kẻ còn lấy đó làm vui, nhưng tất cả những kẻ thông qua đều là lão binh, chưa từng có một tân binh nào thông qua.
Đột nhiên, Binh cũng cảm thấy hiếu kỳ, Đường Thiên có thể đi qua được không đây?
Đường Thiên hoàn toàn không biết Binh sau lưng mình đang nghĩ gì, gã vẫn đang tập trung hết sức, tập trung chưa từng thấy.
Cách thức thạch sùng này nhanh chóng gặp phiền toái, cơ quan như thăm dò được quy luật tiến bước của gã, mũi tên đồng càng ngày càng trở nên uy hiếp. Đường Thiên nhanh chóng cảm nhận được ấp lực, vài mũi tên đồng lướt sát qua thân thể hắn, mũi tên gần nhất thậm chí còn cọ xát qua trán gã, khí kình lạnh buốt lưu lại một vệt máu nhỏ trên trán gã.
Mồ hôi lạnh của Đường Thiên chảy ròng ròng, lần đầu tiên hắn lâm vào cảnh khốn khó như vậy.
Trong hành lang có rất ít không gian né tránh, chỉ cần số lượng mũi tên đồng hơi nhiều một chút là có thể phong tỏa không gian, khiến cho không gian né tránh của hắn đã ít lại càng thêm ít.
Làm sao đây?
Mồ hôi chảy dọc theo cằm Đường Thiên nhỏ xuống song gã hoàn toàn không hay biến, phương thức này tiêu hao thể lực cực lớn. Hô hấp của hắn dần trở nên nặng nề, song ánh mắt lại không hề có ý lui bước, ngửa mặt lên nhìn chăm chăm về phía trước, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
Không có không gian để né tránh... làm sao đây?
Trong mắt Đường Thiên đột nhiên bừng lên vẻ kiên quyết.
Không có không gian né tránh, vậy thì tạo không gian mà né tránh.
Đường Thiên dùng tốc độ kinh người bám sát vách tường lao thẳng về phía trước, né những mũi tên xé gió lướt qua bên cạnh, vách tường đồng lạnh lẽo khiến suy nghĩ của gã càng thêm tỉnh táo. Bảy mũi tên khóa chặt không gian tiến tới của gã, Đường Thiên không chút do dự lao thẳng tới.
Ba mũi tên đồng mang theo tiếng rít kinh người tạo thành hình tam giác lao thẳng tới.
Ngay giữa không trung, Đường Thiên đột nhiên ôm lấy đầu gối, ba mũi tên lướt qua, thất bại.
Song lúc này thế tới của gã đã tuyệt, giữa không trung không còn chỗ mượn lực, một mũi tên nối gót bắn thẳng tới.
Mắt thấy sắp bị xuyên thủng, Đường Thiên lập tức chuyển động.