Trong mắt Đường Thiên hiện vẻ lăng lệ, tay phải xiết chặt nắm đấm, đột nhiên đạp xuống.
Nắm đấm kèm theo lửa xanh đánh thẳng vào thân mũi tên.
Một luồng lực lượng mạnh mẽ truyền vào nắm đấm, Đường Thiên kêu lên một tiếng buồn bực, song cũng mượn lực lượng này bay thẳng lên trên nóc! Sức mạnh của mũi tên không khác lắm với dự tính của Đường Thiên, uy lực của mũi tên này gần như tương đương với trình độ võ giả cấp bốn, lực lượng rất mạnh, nếu không phải Đường Thiên dùng xảo kình, mũi tên này có thể xuyên qua nắm đấm của gã.
Song lực lượng mạnh mẽ cũng có chỗ tốt của nó, có thể khiến gã mượn đủ lực. Lần này Đường Thiên nhảy lên cực cao, nóc hành lang càng lúc càng hiện to trong mắt gã, mắt thấy sắp va phải, mười ngón tay Đường Thiên cong lại như móc câu, đột nhiên cắm mạnh vào vách tường.
Thế xông ngưng bặt, thân thể dính liền vào vách tường.
Đường Thiên quát lớn một tiếng, hai tay phát lực như mũi tên rời cung, thân thể kề sát vách tường nhanh chóng trèo về phía trước.
Cứ thế tiến bước.
Đường Thiên trở nên thong dong tự nhiên, lực lượng của Tiểu Băng Quyền rất mạnh mẽ, có thể dùng để đổi hướng, Toái Ảnh Chưởng một chưởng hơn mười ảnh có thể làm trệch hướng mũi tên. Động tác của Đường Thiên vô cùng nhanh nhẹn, thể lực mạnh mẽ, thân thể vừa mềm mại lại vừa cứng cỏi linh hoạt, đây là kết quả của năm năm tu luyện võ kỹ cơ bản, lúc này mới phát huy ra giá trị cực lớn.
Gã như một con báo linh hoạt lao nhanh về phía trước.
Binh trên lưng Đường Thiên cũng âm thầm tán thưởng, rất nhiều phương pháp của Đường Thiên khiến gã bất ngờ, song lại không thể không khen ngợi. Hắn thật sự không ngờ, vì sao một thằng Đường Thiên lúc thường trông vừa ngu vừa đần song tới khi chiến đấu lại cực kỳ thông minh linh hoạt. Những tân binh từng qua tay Binh thời đó, mặc dù thực lực ai ai cũng xuất sắc hơn Đường Thiên, nhưng nếu xét về mặt năng lực ứng biến khi gặp nguy cơ thì thua kém gã nhiều lắm.
Thằng này đúng là sinh ra chỉ vì chiến đấu!
Ngươi rốt cuộc sẽ đi được tới bước nào?
Trên lưng Đường Thiên, Binh thầm chờ mong, con đường ngàn mũi tên không dễ qua như vậy.
Đây mới chỉ là bắt đầu...
Đường Thiên nhanh chóng phát hiện, lực lượng mũi tên càng lúc càng mạnh mẽ, mật độ cũng càng kinh người, góc độ cũng trở nên xảo trá, thân hình gã càng lúc càng chật vật.
Song, Binh lại thấy được càng nhiều thứ. Hắn thấy được trong nguy hiểm, tiềm năng của Đường Thiên nhanh chóng được khai phá, hắn thấy được thân hình Đường Thiên mặc dù càng thêm chật vật nhưng lại nhanh chóng giảm bớt các động tác thừa . Dưới áp lực của mật độ công kích mãnh liệt, động tác của Đường Thiên càng lúc càng nhanh gọn.
Động tác nhanh gọn và biến hóa khiến cho hành động của gã nhiều thêm vẻ đẹp mắt hấp dẫn.
Quả không hổ danh Đường cơ bản!
Song Binh lúc này cũng không có tâm trạng khen ngợi.
Võ kỹ của Đường cơ bản vốn có thể nói là hoàn mỹ, nhưng chưa từng có ai gặp phải tình cảnh cực đoan như vậy. Huấn luyện chịu đòn trong trại tân binh mặc dù cũng kín kẽ không một khe hở, nhưng so với tình cảnh lúc nào cũng có nguy hiểm chết người thế này, huấn luyện vẫn chỉ là huấn luyện. Dưới áp lực của nguy hiểm tột độ, Đường Thiên không thể không khiến động tác bản thân trở nên hợp lý, gọn gàng đơn giản hơn!
Sau thời gian chật vật rối loạn lúc đầu, Đường Thiên dần dần ổn định lại bước chân.
Mặc dù tốc độ chậm đi không ít nhưng vẫn kiên định tiến tới.
Thể lực, chân lực Đường Thiên đều nhanh chóng tiêu hao.
Đợi đã nào!
Tán thưởng trong lòng Binh chuyển thành kinh ngạc, hắn đột nhiên để ý tới Đường Thiên đã bắt đầu thử phân phối thể lực và chân lực. Điều này thật sự khiến hắn kinh ngạc! Với tân binh mà nói, dễ phạm sai lầm nhất chính là không hiểu cách phân phối thể lực và chân lực, mà bí quyết trong này chỉ có những binh lính lão luyện mới hiểu.
Nhưng Đường Thiên đã bắt đầu tự lục lọi tìm hiểu.
Trí tuệ chiến đấu thật mạnh... Thằng nhóc này đúng là chiến sĩ trời sinh!
Binh khó lòng đặt kẻ cơ cảnh nhạy bén, có trí tuệ chiến đấu xuất sắc này liên hệ với gã Đường Thiên lơ ngơ ngốc nghếch, đầu toàn cơ bắp lúc bình thường.
... Đây mới thật là Đường Thiên à...
Binh kích động hẳn lên, hắn như thấy một viên ngọc thô chưa được mài đi lớp đá bên ngoài, từ từ được gọt rửa lộ ra chất ngọc chói lóa bên trong! Binh chưa từng coi thường Đường Thiên. Liều lĩnh, cứng cỏi, quật cường, cuồng vọng, bướng bỉnh, tất cả những phẩm chất đó của Đường Thiên đều khiến Binh thích thú nhưng Đường Thiên ngày hôm nay lại khiến hắn kinh ngạc.
Đường Thiên không hề hay biết tâm tư của Binh đằng sau lưng, đã lâu lắm rồi gã không chật vật như vậy, mưa tên xé gió bắn tới từ cuối hành lang, chẳng biết lúc nào mới tới phần cuối. Cho dù gã đã bắt đầu thử phân phối thể lực và chân lực song cả hai vẫn nhanh chóng khô kiệt.
Rầm!
Một quyền đánh thẳng vào mũi tên.
Sức lực gã lúc này đã gần bằng không giờ lại như bị một con trâu điên húc thẳng vào, thân thể bắn thẳng ra ngoài. Dưới tình thế cấp bách, năm ngón tay gã bỗng đảo qua, cắm lên vách tường đồng, thân thể cũng theo đó dán sát vách tường.
Mũi tên đồng lại không cho gã cơ hội thở lấy sức.
Viu viu viu!
Tiếng xé gió vang lên không dứt bên tai.
Đường Thiên cắn răng dốc nốt sức lực còn sót lại, cuộn người lướt qua mấy mũi tên đồng bắn tới, hai tay khẽ chống, miễn cưỡng lao về phía trước.
Đường Thiên không nhớ nổi rốt cuộc gã đã đi được bao xa, bởi thể lực tiêu hao quá lớn khiến đầu óc bắt đầu hỗn loạn.
Thấy Đường Thiên lảo đảo bước đi, Binh im lặng không nói gì, một luồng sáng nhạt từ từ hiện lên trên bàn tay hắn.
Hắn chờ lúc Đường Thiên thật sự không cố gắng nổi sẽ tiếp viện.
Trong tuyệt cảnh như vậy, Đường Thiên có thể chống cực thêm được một lúc thì thu hoạch cũng sẽ nhiều thêm một phần. Kinh nghiệm chiến đấu như vậy cực kỳ đáng quý, còn quý giá hơn việc tu luyện. Nó sẽ không trực tiếp tăng cấp bậc của ngươi lên, không trực tiếp tăng thêm võ kỹ của ngươi nhưng nó lại thực sự giúp thực lực ngươi tăng trưởng.
Cùng thực lực, một người giãy dụa bên bờ sinh tử, sức chiến đấu sẽ mạnh mẽ hơn, xác suất sống sót cũng cao hơn.
Phản ứng của Đường Thiên đã trở nên cực kỳ chậm chạp, động tác miễn cưỡng, cực kỳ nguy hiểm.
Binh đã chuẩn bị sẵn sàng để ra tay.
Song, thời gian từ từ trôi qua. Đường Thiên trông thì lảo đảo chậm chạp, lúc nào cũng có thể ngã xuống nhưng mãi một lúc lâu gã vẫn kiên cường. Cho dù thi thoảng lại gặp tình huống cực kỳ nguy hiểm gã vẫn ương ngạnh tiến bước.
Tên này...
Binh càng ngày càng thêm kinh ngạc, đây là... trực giác chiến đấu!
Phản ứng của Đường Thiên chậm lại nhưng luôn kịp tránh né kịp thời ngay tích tắc trước khi mũi tên bắn trúng mình.
Rất nhiều người cho rằng trực giác là trời sinh, song thân là giáo quan cấp cao nhất của binh đoàn Nam Thập Tự, Binh hiểu rất rõ, trực giác cũng có thể tu luyện thành. Chuyện Đường Thiên rèn luyện trực giác hắn đã sớm biết, bằng không gã không cách nào chèo chống lâu như vậy khi huấn luyện chịu đòn.
Nhưng thật chửng ngờ trực giác chiến đấu của gã lại phát triển tới mức này...
Binh cảm giác hôm nay mình đã bị Đường Thiên đẩy hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, vì đợi lúc hắn khôi phục tinh thần, Đường Thiên đã đi qua con đường ngàn mũi tên.
Hắn... Hắn đi qua con đường ngàn mũi tên...
Binh ngơ ngác nhìn Đường Thiên, không một mũi tên đồng nào bay tới. Qua khỏi cảnh nguy hiểm, Đường Thiên lập tức ngã ngửa xuống đất, mồ hôi úa ra đầm đìa.
Binh lại lơ lửng trên không trung, nhìn chằm chằm vào Đường Thiên đang mệt mỏi mê man trên mặt đất, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Tên nhóc này...
๑๑۩۞۩๑๑
“Mẹ, đợi khi con lớn lên, nhất định con sẽ bảo vệ mẹ.”
“Mẹ, con chắc chắn sẽ tìm ra gã khốn kiếp kia, đánh cho hắn một trận thật nặng sau đó kéo hắn tới trước mặt mẹ, để hắn sám hối!”
“Được! Thiên Huệ, chúng ta ước hẹn nhé! Huynh chắc chắn sẽ tới tìm muội!”
“Thiên Huệ, nhất định huynh sẽ trở nên mạnh mẽ, bất luận Thiên Lộ xa xăm thế nào huynh cũng sẽ không lỡ hẹn!”
. . .
Đường Thiên mơ mơ màng màng mở mắt, như còn âm thanh gì đó quẩn quanh trong đầu gã. Đập thẳng vào tầm mắt gã là một vách tường đồng điêu khắc hoa văn đẹp đẽ.
Đợi đã nào!
Đường Thiên giật mình, nhảy dựng lên: "A a a a, Binh đại thúc Binh đại thúc!"
“A, ngươi tỉnh rồi?” Giọng nói của Binh đại thúc vang lên phía sau.
Thấy Binh đại thúc, Đường Thiên thở phào một hơi, một lúc sau mặt mũi mới đầy nghi hoặc hỏi: “Ơ, sao ta lại ngủ mất?”
“À, chắc ngươi quá mệt mỏi.” Binh đại thúc thản nhiên đáp.
“Hình như là vậy.” Đường Thiên cũng muốn nhớ lại vài chuyện lúc trước song đột nhiên mắt gã trợn tròn lên, đột nhiên quay người, chỉ thẳng vào Binh chửi ầm lên: “Ngươi dám bảo ta là gà con!”
“Chẳng lẽ ta nói sai?” Binh đại thúc cười nhạo nói: “Chỉ mỗi một con đường ngàn mũi tên cũng khiến ngươi chật vật như vậy? Chậc chậc, con đường ngàn mũi tên này vào thời trước cứ mỗi tháng lại bị phá tan chẳng biết bao nhiêu lần. À, ta nhớ ra rồi, có một lần nó bị dùng nhiều lắm, tới mức hỏng luôn. Hại chuyên gia máy móc phải tới sửa chữa một hồi, ngươi nói xem, đám người ấy rõ là nhàn quá hóa cuồng rồi.”
Miệng nói vậy nhưng trong lòng Binh đại thúc còn lặng lẽ tự nhủ thầm một câu: ... nhưng cấp bậc của ai trong bọn họ cũng cao hơn ngươi nhiều...
Đường Thiên bị Binh nói vậy lập tức á khẩu, một lúc sau mới hứ một tiếng: “Có gì hay ho chứ? Đây mới là lần đầu tiên! Chờ lần sau ta chắc chắn sẽ đánh bại nó!”
“Có sức mà khoác lác xem ra đã khôi phục rồi.” Binh thản nhiên nói: “Vậy chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Đường Thiên đứng dậy, đột nhiên cảm thấy có thứ gì treo trên tóc mình, gã sờ lên đầu, thấy một thứ. Nắm xuống nhìn lại, ra là Mầm Mầm, tên nhóc này ôm cung tên nằm ngáy o o, cái bụng nhỏ còn phập phồng liên hồi. Đường Thiên lắc đầu, tiện tay nhét Mầm Mầm vào túi.
“Phía trước còn cơ quan không?” Trong lòng Đường Thiên vẫn còn sợ hãi.
“Sao nào? Sợ?” Giọng Binh đại thúc đầy trào phúng.
Đường Thiên lập tức nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi, trợn mắt với Binh đáp: “Sợ? Khốn kiếp, ngươi muốn khiêu khích hả? Tới đây, đánh với ta một trận xem nào!”
Binh đại thúc chẳng buồn nhìn gã một cái, coi Đường Thiên như không tồn tại: “Xem ra ngươi khôi phục tinh lực nhanh chóng thật.”
Đường Thiên hừ lạnh một tiếng, vô cùng đắc ý: “Đúng vậy, thiếu niên vĩ đại như thần, ngươi làm sao mà hiểu được!”
Đi được không bao xa, phía trước xuất hiện một cánh cửa đồng.
Một cánh cửa đồng bóng loáng!
Toàn bộ cánh cửa sáng bóng tới mức lạ thường, như một tấm gương phẩn chiếu. Đường Thiên chạy tới trước gương, làm đủ các trò, vẻ mặt đương đương tự đắc. Mầm Mầm chả hiểu sao cũng tỉnh lại, lập tức bị cánh cửa đồng đó hấp dẫn. Xoạt một tiếng, nó trèo lên vai Đường Thiên rồi bắt chước gã làm đủ các trò.
“Này, thiếu niên, giỏi lắm!” Đường Thiên vẻ mặt khích lệ, lại vô cùng đắc ý bổ sung một câu: “Quả nhiên chủ giỏi tất có sủng hay!”
Mầm Mầm hưng phấn lộn vài vòng trên vai Đường Thiên.
Binh chẳng buồn để ý tới cả hai, đi thẳn tới bên cánh cửa, lục lọi một hồi.
Khóe mắt Đường Thiên liếc qua, tò mò để ý động tác của Binh đại thúc, song gã không hiểu nổi Binh đại thúc rốt cuộc đang làm gì.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, dòng sông dài lịch sử không cách nào lưu lại dấu vết trên cánh cửa đồng bóng loáng như gương này.
Sau đó, Đường Thiên bị cảnh tượng vừa mở ra làm cho ngây ngẩn.