Chiến Thần Bất Bại

Chương 301: Chương 301: Điên rồi




Cả hội trường vốn ầm ĩ hỗn loạn lập tức yên tĩnh lại.

Một ngàn bộ giáp hồn máy cũng tức là mười sáu tỷ! Đây là một con số trên trời, có thể mua lại cả chòm sao Ô Nha, có thể thống nhất cả chòm Sài Lang, có thể mua hơn một ngàn bí bảo bạc cấp Bắc Thiên, có thể mua cho lão Phí hơn năm mươi bí bảo hoàng kim…

Đường Thiên thiếu chút nữa tự đập vào đầu mình, đầu bị cửa kẹp à? Vô duyên vô cớ mua cho lão Phí mười sáu tỷ tiền bí bảo làm gì? Được rồi, Đường Thiên cảm giác đúng là mình bị cửa kẹp thật rồi, là bị mười sáu tỷ đánh ngất.

Trời đất!

Trẻ con nhà nghèo đâu từng thấy mười sáu tỷ? Ngẫm lại vừa rồi kiếm được có tỷ rưỡi mình đã đắc ý vô cùng, đúng là nhà quê!

Đường Thiên đang tự kiểm điểm, nhưng gã cũng biết trên đời này không có chuyện cho tiền vô duyên vô cớ.

“Ngươi muốn giở trò quỷ gì?” Giọng điệu Đường Thiên mang theo vẻ cảnh cáo, tận mắt chứng kiến hành vi gian thương vừa rồi, gã cực kỳ cảnh giác với lão già này.

Mặc Vị Thiên liếc mắt sang Lý béo đang cực kỳ đắc ý, khóe miệng mỉm cười cay đắng: “Thời loạn lạc chẳng khác nào phong ba bão táp, không ai tránh nổi, Mặc gia chỉ là một con thuyền độc mộc nhỏ nhoi, dẫu sao cũng phải có chỗ bám víu.”

“Nói bậy!” Cho dù cách cặp kính màu xám, ánh mắt Đường Thiên vẫn trào phúng: “Ta đâu phải chỗ bám víu gì! Ngươi có bám cũng chẳng đính được vào ta.”

“Công tử nói vậy là chẳng khác nào tự ti rồi.” Mặc Vị Thiên cười mỉm, nhỏ giọng nói: “Công tử là người một tay dựng nên thời loạn lạc. Chòm Sài Lang sau này sẽ là vườn sau của công tử, tuy hơi cằn cỗi một chút, thế nhưng tộc Sài Lang là chủng tộc chiến đấu trời sinh, công tử hùng cứ một phương hoàn toàn không vấn đề.”

“Ta ghét nhất là người khác lừa ta.” Đường Thiên không kiên nhẫn, giọng nói như không quen biết: “Đừng lòng vòng với ta.”

Mặc Vị Thiên lau mồ hôi trên trán, người giỏi ăn nói sợ nhất là gặp phải kẻ không giảng đạo lý. Lão từng nghe tận mắt chứng kiến mặt hung tàn của Đường Thiên, thầm hô không ổn, vội vàng nói: “Công tử bớt giận, thật ra ta chỉ muốn cho một nhóm người nữa tới trại huấn luyện.”

“Một nhóm nữa?”

“Khoảng chừng bốn năm trăm người.” Mặc Vị Thiên thản nhiên đáp.

“Ngươi cũng muốn xây dựng binh đoàn giáp máy?” Đường Thiên hiểu ra.

Mặc Vị Thiên đành trả lời: “Còn cách nào đây? Cao thủ chân chính thì Mặc gia không mời nổi, đành dùng số lượng thôi. Trong thời loạn lạc này không có chút sức tự bảo vệ thì cách diệt vong cũng không xa.”

Giờ Đường Thiên mới hiểu, có điều gã vẫn không rõ sao đám người này đều nói thời loạn lạc sắp tới. Có điều nghĩ lại, thời loạn lạc thì có liên quan gì tới mình, mục tiêu của mình vẫn là nhanh chóng tới chòm sao Nam Thập Tự tìm Thiên Huệ.

“Chắc không thành vấn đề.” Đường Thiên suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ngươi tới thành Tam Hồn, tìm giáo quan của trại huấn luyện, giá cả các ngươi tự thương lượng.”

Đường Thiên hiểu rất rõ bản lĩnh của mình, muốn lên giọng dọa nạt vơ vét nhỏ còn được, cũng như tỷ rưỡi vừa rồi, bản chất vẫn chỉ là dọa nạt vơ vét nhỏ thôi. Thế nhưng tận mắt chứng kiến sự gian trá của Mặc Vị Thiên, Đường Thiên cảm thấy để cho kẻ cũng gian trá như lão, cho Binh đối phó thì tốt hơn.

Mặc Vị Thiên kinh ngạc.

Chuyện liên quan tới lượng tiền bạc lớn như vậy, Đường Thiên không ngờ lại không tự mình bàn bạc mà bảo lão tìm thuộc hạ thương lượng. Điều này khiến lão nghĩ tới hai khả năng, một là giáo quan của trại huấn luyện là một thành viên rất quan trọng. Một loại khác là mười sáu tỷ trong mắt Đường Thiên không là gì. Suy nghĩ thứ hai lập tức bị lão bài trừ, vì chào hàng năm tỷ tài liệu, tự tới Mặc gia chào hàng, hẳn tiền của không hùng hậu.

Suy nghĩ trong lòng Mặc Vị Thiên lập tức rõ ràng.

Lão chợt phát hiện, trước mắt mình đang có một cơ hội lựa chọn tuyệt hảo. Mặc gia là minh hữu tốt nhất của Đường Thiên, trên tay Đường Thiên có kỹ thuật máy móc cao siêu, hơn nữa Đường Thiên hoàn toàn không hứng thú với việc làm ăn về giáp hồn máy cơ bản, điều này trùng hợp là Mặc gia lại đang cần. Tài lực của Đường Thiên không hùng hậu, Mặc gia lại có tiền. Quan trọng nhất là Đường Thiên không chỉ là cường giả Thiên Bảng mà còn hai thủ hạ cũng là cường giả Thiên BẢng, còn có binh đoàn.

Trước mắt cục diện Đường Thiên không được tốt lắm nhưng gã vẫn nhàn hạ thoải mái chạy tới thành Vĩnh An, rõ ràng rất tự tin!

Nếu Đường Thiên có thể phá cục đương nhiên sẽ trở thành tiêu điểm cho cả thiên hạ. Đường Thiên còn trẻ như vậy, thành tựu tương lai không ước lượng nổi.

Dẫu sao đây cũng là thế giới cường giả vi tôn, cường giả mới là trọng tâm chân chính của thế giới này. Tất cả của cải, quyền thế, danh vọng đều xoay quanh cường giả.

Đường Thiên nhìn như trong ngõ cụt, nhưng với tiến bội của gã trong thời gian này Mặc Vị Thiên cũng thầm kinh hãi.

Gã có thể trưởng thành tới mức nào?

Trước giờ luôn cảm thấy ánh mắt mình không tồi nhưng hôm nay Mặc Vị Thiên lại phát hiện mình không cách nào đánh giá chính xác. Thực lực Đường Thiên hôm nay tuy không đạt tới có một không hai Nam Thiên, thế nhưng cũng đã bước lên đỉnh cấp của Nam Thiên. Với thực lực của gã có hoành hành một cõi nhỏ trong Bắc Thiên Thập Cửu Châu cũng tuyệt đối không vấn đề.

Người khác còn có thể nghi ngờ thánh bảo chòm sao Nam Thập Tự liệu có thật trên tay trên tay Đường Thiên hay không? Mặc Vị Thiên lại biết đây không phải không có lửa mà có khói. Kỹ thuật máy móc của Sylar có rất nhiều dấu tích của chòm Nam Thập Tự.

Sắp xếp cẩn thận lại, Mặc Vị Thiên mới hoảng sợ phát hiện lợi thế trên tay Đường Thiên không ngờ lại nhiều như vậy!

Đường Thiên thấ Mặc Vị Thiên trầm mặc cả nửa ngày không nói một câu, lấy làm lạ: “Có vấn đề gì à?”

Mặc Vị Thiên giật mình, khôi phục tinh thần, hắn vội nói: “Nghĩ vài việc tới mức xuất thần. Đúng rồi, công tử, đại sư Sylar có tác phẩm gì mới không?”

Đường Thiên lắc đầu: “Ta cũng không biết, ngươi tới thành Tam Hồn ấy, nàng ở đó.”

Sylar bận việc xây dựng căn cứ đồng thau còn Đường Thiên cũng bận tới hoa cả mắt.

Mặc Vị Thiên gật đầu: “Chuyện này kết thúc ta sẽ đi.” Lão định tự tới thành Tam Hồn một chuyến, chuyện này rất quan trọng với Mặc gia.

Lý béo bị cả đám người vây lại, mọi người đều hiểu, chuyện binh đoàn Vĩnh Yên đã chắc như đinh đóng cột. Đối với tương lai của thành Vĩnh Yên, binh đoàn Vĩnh Yên chiếm địa vị rất lớn, làm sao để kiếm chác địa vị của mình trong đó là chuyện mỗi gia tộc đều cần suy nghĩ.

Không thể không nói, thủ đoạn của Lý mập thật cao siêu, hắn nhanh chóng tránh khỏi đám người.

Thấy Đường Thiên nhàn nhã trò chuyện cùng Mặc Vị Thiên, hắn đặt mông ngồi xuống, cười khổ: “Hai vị thật nhàn nhã, bỏ mặc ta trong đống hỗn loạn kia.”

“Thành chủ chiêu hô, anh hào tập hợp!” Mặc Vị Thiên khen ngợi.

Mười cái chân giò vừa nãy đã khiến Đường Thiên căng tròn, bụng không còn chỗ trống, chỉ có thể uống vài món đồ uống chua chua, toàn thân thoát lên vẻ biếng nhác.

Thấy Lý béo ngồi xuống cạnh bàn Đường Thiên, đám người đang rục rịch lập tức dừng bước, đảo mắt qua Đường Thiên, sắc mặt đều mất tự nhiên. Cái mặt tạ tinh tinh kia như lúc nào cũng có thể ăn tươi nuốt sống người ta, tràn đầy vẻ hung bạo ngang ngược không nói lý.

Đó là một con dã thú, cho dù ăn no, cho dù lười biếng, khí tức hung tàn cũng chẳng hề thuyên giảm.

Lý mập chẳng chút hình tượng nhét một miếng bánh vào miệng, thuần thục nuốt xuống, lau miệng: “Binh đoàn quả không dễ thành lập, chỉ một hồi như vậy ta đã sứt đầu mẻ trán rồi. Gã Đường Thiên kia thật may mắn, dưới trướng còn có thủ hạ như vậy.”

Mặc Vị Thiên không nhìn sang phía Đường Thiên, chỉ cười ha hả: “Với danh vọng của thành chủ, chỉ cần vươn cành ô liu, có hạng người nào mà không mời tới được?”

Gã mập đẩy vài tờ thẻ tiền sang phía Đường Thiên: “Hắn vẫn coi như thức thời, đã chuẩn bị xong thẻ tiền, Tinh lão đệ đừng so đo với hắn nữa. Cô bé nhà hắn cũng không tệ lắm, trẻ trung ngây thơ, lão đệ có hứng thú không? Có thể đặt quan hệt với lão đệ cũng không tệ, tiếc là ta không có con gái.”

“Thẻ tiền ta nhận, con gái thì miễn.” Đường Thiên lười biếng nói, no quá thôi.

“Ta cũng nghĩ vậy.” Lý mập không lấy làm lạ: “Có Đinh Đang tiểu thư xinh đẹp là vậy, nữ nhân bình thường nào lọt mắt lão đệ.”

Nhưng đúng lúc này, bỗng có tiếng thuộc hạ lo lắng lao vào hội trường.

Người này thân mặc trang phục võ giả, bụi đất đầy mặt, hiẻn nhiên lặn lội đường xa.

Hội trường lập tức yên tĩnh hẳn, mọi người ý thức được có chuyện bất thường xảy ra. Những thuộc hạ kỳ cựu bên thành chủ đều nhận ra nam tử này, đây là thủ lĩnh Hắc Hồn Mã dưới trướng thành chủ.

Có tin tức gì mà khiến hắn đích thân tới đưa tin?

Lý mập vừa cầm dao nĩa xong thấy vậy sắc mặt nghiêm nghị, bất giác buông dao xuống.

Người vừa tới như một cơn gió lao tới trước mặt Lý mập, sắc mặt kích động: “Đại nhân, chòm Sài Lang có tin mới!”

Đường Thiên bất giác ngồi thẳng dậy.

Lý mập hai mắt bừng sáng, trầm giọng nói: “Nói đi!”

“Ô Thiết Vũ cùng Hoài Bạch Hoa đã chết!”

Lý mập sửng sốt, đến lúc phản ứng lại lập tức kích đông: “Ai? Ai nhúng tay vào?”

“Không ai nhúng tay cả, là người của Đường Thiên.” Hắc Hồn Mã này cũng kích động đáp: “Khi mặt trời uvằ lên, Hạc đột nhiên xuất hiện tại nơi cắm trại của Ô Thiết Vũ khiêu chiến, Ô Thiết Vũ ứng chiến. Tình hình trận chiến cực kỳ kịch liệt, kết quả Ô Thiết Vũ chết dưới kiếm của Hạc, rất nhiều võ giả tận mắt chứng kiến trận chiến này. Tình hình bên Lăng Húc không rõ, trước mắt chúng ta mới chỉ thăm dò được Hoài Bạch Hoa và đệ tử Hoa Dương của hắn đều chết dưới thương của Lăng Húc.”

Đường Thiên nghe vậy trợn tròn mắt.

Tiểu Hạc Tử và Tiểu Húc Tử không ngờ lại hùng hùng hổ hổ vậy, mình mới đi được bao ngày?

Chẳng lẽ hai gã này hít thuốc lắc?

Lý mập lộ vẻ không thể tin nổi, sau đó ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Ha ha ha ha! Đồ Như Hải ơi Đồ Như Hải! Người tính toán sao cũng không ngờ Đường Thiên lại hùng hổ như vậy! Thú vị thú vị! Vốn tưởng rằng phe yếu nhất không ngờ lại mạnh tới vậy, giờ thì thú vị rồi.”

Mặc Vị Thiên hoảng sợ nhìn Đường Thiên.

Lão biết dưới trướng Đường Thiên có hai cường giả Tb nhưng không ngờ lại cường hãn tới mức này!

Lão vốn rất quan tâm tới cuộc chiến này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là: lần này mọi người sắp phát điên rồi!

Mặc Vị Thiên nghĩ không sai.

Mặc dù chỉ là trận chiến ở một góc hẻo nhưng hai trận chiến này làm dấy lên phong ba bão táp.

Mọi người đều biết bất luận trận chiến lần này kết thúc ra sao chắc chắn đều sẽ dấy lên phản ứng dây truyền. Thế nhưng trong suy đoán, nhân vật chính đều xoay quanh ba thế lực lớn.

Chẳng ai ngờ vốn tưởng chỉ là quân cờ, là dây mồi dẫn lửa, nhưng bọn Đường Thiên lại vượt ngoài dự đoán của bọn họ, đổi khách làm chủ, bước lên khán đài.

Trong mắt những người quan tâm tới trận chiến này, bọn Đường Thiên chẳng qua chỉ là quân bài domino đầu tiên.

Quân bài domino đầu tiên ngã xuống, nhưng lại theo hướng mọi người không thể tưởng tượng nổi. Nhân vật nhỏ mà mọi người lãng quên đã hoàn toàn đảo ngược tình thế.

Thế cục sẽ phát triển ra sao? Không ai biết!

Mọi người đều muốn phát điên rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.