Từng chùm sáng lớn cỡ hạt gạo chậm rãi nổi lên từ ánh sáng bạc xung quanh Tỉnh Hào. Từng ánh bạc như những ngôi sao lơ lửng trên đầu Tỉnh Hào.
Khóe miệng Tỉnh Hào trào tơ máu, khẽ vung tay.
Ánh bạc trên đỉnh đầu hắn như nam châm bị thanh kiếm trong tay thu hút, tạo thành vừng vệt bạc bay về phía trường kiếm trong tay hắn.
Trường kiếm nhẹ nhàng đâm tới.
“Kiếm Quang Xích Thúc.”
Tiếng ngâm khó lòng nghe rõ, vô số ánh bạc truyền vào thân kiếm.
Con ngươi Diệp Triều Ca bỗng trợn tròn, trong lòng hắn dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Một điểm sáng bạc lóe lên trước mũi kiếm Tỉnh Hào, một chùm sáng bạc thẳng tắp bắn ra.
Không tốt!
Diệp Triều Ca biến sắc, theo bản năng tránh sang bên phải, song tốc độ của chùm sáng còn nhanh hơn tưởng tượng của hắn, phốc, máu tươi bắn ra từ lồng ngực hắn, từng giọt máu bay giữa không trung, thời gian như chậm lại.
Diệp Triều Ca mở to hai mắt, sắc mặt không thể tin nổi.
Không thể nào...
Chùm sáng bạc xuyên qua lồng ngực hắn, để lại một cái lỗ to chừng ngón tay cái.
Sao mình lại không né tránh... với tốc độ của mình sao lại không né tránh?
Quả thực nhanh như ánh sáng!
Quả nhiên không hổ võ kỹ vô song, thật khiến người ta hưng phấn!
“Ha ha ha ha!”
Diệp Triều Ca ngửa mặt lên trời cười lớn, lồng ngực hắn đầy máu, thấm đẫm cả quần áo. Hắn như chẳng hề phát hiện, mái tóc rối tung lay động giữa không trung, hắn như gặp chuyện rất hài lòng.
Hắn ngừng cười, hai mắt sáng lên nhìn Tỉnh Hào bên dưới.
“Tỉnh Hào, ngươi quả không khiến ta uổng công chờ đợi!”
Tỉnh Hào bao phủ trong ánh bạc, vẻ mặt nghiêm túc, đối mặt với Diệp Triều Ca đã như phát điên, hắn không chút sợ hãi. Hắn không phải người thích nói khoác, hắn cũng không phải người thích nói suy nghĩ của mình ra, hắn luôn lặng lẽ mài giũa kiếm kỹ bản thân, kiên trì với niềm tin của mình.
Cho dù là trước đây, đối mặt với Diệp Triều Ca luôn tỏa sáng, hắn cũng chưa từng sợ hãi hay kính ngưỡng gì, trong lòng hắn vững như đá núi, trầm mặc không nói nhưng tự có trời đất của bản thân.
Hắn có mạnh hơn cũng chỉ là hắn, ta có yếu cũng vẫn là ta!
Có mục tiêu của bản thân, vậy thực hiện nó thôi, lời nói chẳng ý nghĩa gì cả.
Ta vĩnh viễn chỉ đi con đường của chính mình.
Trong con ngươi trầm tĩnh của Tỉnh Hào sôi trào dũng khí và kiêu hãnh bản thân, hắn vung trường kiếm trong tay, ánh bạc xung quanh bỗng bay ra vô số sợi bạc nhỏ như sợi tóc, hòa vào thanh kiếm trong tay hắn.
Diệp Triều Ca nâng thanh kiếm chi chít vết thương, giơ cao lên đỉnh đầu.
Trong mắt hiện vẻ tàn khốc.
Chém xuống một kiếm!
Gần như cùng lúc, Tỉnh Hào đâm ra một kiếm!
Một chùm sáng bạc còn tráng kiện hơn lúc trước vài lần bắn ra từ mũi kiếm.
Ầm!
Chùm sáng bạc còn nhanh hơn kiếm khí vô hình của Diệp Triều Ca, kiếm khí vô hình vừa bay ra vài trượng đã bị ánh kiếm màu bạc đánh phải.
Hai luồng sức mạnh cường đại ầm ầm đánh vào nhau, khí kình tạo thành uy lực kinh người. Diệp Triều Ca khoảng cách gần không kịp ns tránh, toàn thân bị sóng khí hất bay ra xa vài chục trượng.
“Đã nghiền!”
Vết thương rách ra, nhưng Diệp Triều Ca vẫn cực kỳ hưng phấn, đang bay ngược ra vẫn cố xoay người, lại vung thanh kiếm trong tay lên.
Thân kiếm rung động với tần suất kinh người, không khí xung quanh thân kiếm gợn lên từng gợn sóng, một khối nứt to cỡ móng tay hinẹ lên trên thân kiếm, nó vừa rời khỏi thanh kiếm lập tức hóa thành bụi phấn.
Ong!
Kiếm khí vô hình lại đánh vào kiếm quang của Tỉnh Hào!
Ầm!
Chùm sáng bạc nổ tan, Tỉnh Hào rên lên một tiếng, thân hình lui mạnh. Ầm ầm ầm, mỗi bước đều nặng tăụ vạn cân, cồn cát dưới chân trực tiếp nổ tung làm đấy lên cát bụi đầy trời.
Thiết kiếm trong tay Diệp Triều Ca không chịu nổi gánh nặng, vỡ tan, thân thể hắn cũng bị khí lưu sắc bén cắt cho thương tích đầy mình, máu tươi chảy ròng ròng.
Hắn vẫn không hề quan tâm, cực kỳ phấn khởi, đột nhien lao xuống phía dưới.
“Ha ha ha! Trở lại!”
Dựa theo tư thế lao xuống, nâng thanh kiếm gãy trên tay lên, chém một mạch mười kiếm!
Khóe miệng Tỉnh Hào chảy máu, quần áo toàn thân rách nát, quát lớn một tiếng: “Kiếm Quang Xích Mạc!”
Ánh bạc lại dâng lên, từ mũi kiếm xộc thẳng lên trời, Tỉnh Hào hai tay cầm kiếm.
Đón lấy Diệp Triều Ca lao xuống, một kiếm chém ra!
Ầm ầm ầm!
Mỗi lần va chạm giữa ánh kiếm cùng kiếm khí vô hình, hai tay Tỉnh Hào lại run lên, hắn trợn tròn hai mắt, dùng hết sức lực cứng rắn chém xuống!
Kiếm quang chém ra tạo thành một tấm màn sáng bạc mênh mông bao phủ cả Diệp Triều Ca vào trong.
Màn sáng chạm đất.
Ầm!
Ánh bạc trước mặt Tỉnh Hào dấy lên vô số cát bụi, phủ kín bầu trời.
Cát bụi tan đi, Tỉnh Hào xuất hiện trước một rãnh sâu vài trượng, kéo dài thẳng tới phương xa, nhìn không thấy cuối.
Hộc... hộc... hộc...
Tỉnh Hào thở hổn hển, mồ hôi chảy dọc trên người hắn, hai tay cầm kiếm bất giác run run, đầu óc trống rỗng, sức lực toàn thân đều bị chiêu kiếm này rút sạch, hắn không còn chút sức động ngón tay.
Đùng đùng đùng!
Trên người hắn đột nhiên lóe lên vô số tia máu, kiếm khí vô hình xung kích khiến thân thể hắn chi chít những vết thương nhỏ. Chỉ có điều chiêu kiếm này Tỉnh Hào đã dùng toàn lực, bắp thịt toàn thân căng cứng như sắt thép, máu tươi chảy ra không ngừng. Lúc này thở phào một hơi,những vết thương này lập tức trào máu.
Thắng rồi ư...
Suy nghĩ cuối cùngt rong đầu Tỉnh Hào, con mắt hắn mất đi tiêu cự.
Hắn ngã thẳng xuống cồn cát như cái cọc gỗ.
“Hộc... hộc... hộc...”
Một bóng người máu me be bét giãy dụa chui khỏi rãnh sâu dài vài cây số kia, là Diệp Triều Ca. Tình trạng hắn cũng cực kỳ thê thảm, máu me khắp người, toàn thân đầy cát, bắt mắt nhất là vết thương kinh người từ vai trái cho tới bụng phải, gần như xẻ ngang qua cơ thể, máu me đầm đìa.
Kiếm trong tay hắn chỉ còn lại phần chuôi.
“Ta... quả thực không uổng công chờ đợi...”
Diệp Triều Ca bước từng bước một về phía Tỉnh Hào, gương mặt hắn không những không chút đau đớn mà ngược lại sung sướng không nói được thành lời.
“Đáng tiếc, còn chưa đủ, còn chưa đủ, cừu hận của ngươi chưa đủ mạnh, như vậy ngươi còn có thể trở nên mạnh hơn, như vậy ta mới có một đối thủ mạnh mẽ hơn!”
Diệp Triều Ca lẩm bẩm.
Miệng vết thương trên người hắn khôi phục với tốc độ kinh người, tới lúc hắn đi tới trước mặt Tỉnh Hào, thân thể đã khôi phục như lúc ban đầu, chỉ có sắc mặt tái nhợt.
Hắn cúi người nhấc Tỉnh Hào đã hôn mê, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười gằn điên cuồng.
“Ta muốn cho ngươi thấy bọn chúng bị ta giết sạch như thế nào!”
๑๑۩۞۩๑๑
Doanh trại 07.
Ầm!
Phòng tự sát đột nhiên nổ tung làm dấy lên bụi bặm đầy trời, một bóng người hai tay cầm kiếm chậm rãi bước khỏi lớp bụi.
Đường Thiên toàn thân bao phủ trong ngọn lửa nhàn nhạt trong suốt, con mắt lạnh lẽo vô tình.
Xoạt, Đường Thiên biến mất không còn tăm hơi.
Sức mạnh mãnh liệt dâng trào trong cơ thể Đường Thiên, Tàng Phong bộ được phát huy tới mức tận cùng.
Tốc độ của gã nhanh như chớp giật, ngay tàn ảnh cũng mơ hồ không rõ, như một làn gió.
Nhanh, nhanh nữa! Nhanh nữa lên!
Đường Thiên cắn răng, trong lòng như lửa đốt, liều mạng thôi thúc chân lực trong cơ thể, lao như bay trong khu rừng đồng thau.
Mọi người nhất định phải kiên trì!
Hắn nhìn thấy thông đạo cách đó không xa, lập tức lao thẳng vào.
Mầm Mầm ở phía xa đột nhiên dừng tay, vẫy vẫy với bóng lưng Đường Thiên, nhưng lúc này Đường Thiên nào còn tâm trạng để ý tới nó? Không dám dừng lại chút nào, phát lực lao nhanh.
Mồ hôi chảy dọc theo gò má gã xuống, rơi lại sau lưng, gã chỉ biết lao đi.
Trong đầu gã chỉ có một suy nghĩ: Nhanh! Nhanh! Nhanh hơn nữa! Nhanh hơn nữa!
Mầm Mầm tức giận kêu oa oa, đột nhiên hai mắt nó sáng lên, nhảy lên lưng con dê đồng, tiện đó kéo cả rùa đồng và sóc đồng lên, dê đồng giương móng lao nhanh. Đám thú máy vốn đang lao động cũng dồn dập chạy theo, chỉ chớp mắt cả đại quân thú máy đã như biển nước mênh mông trào về phía thông đạo.
Trên lưng dê đồng, Mầm Mầm xoay eo, vẻ mặt uy vũ hùng tráng, dáng vẻ như khống chế cả giang sơn.
๑๑۩۞۩๑๑
Con mắt Chương Chính chăm chú quan sát Đường Nhất đột nhiên nhảy lên cao, guiơng mặt lộ vẻ đắc ý. Hắn biết thực lực mình không mạnh, rất dễ trở thành mục tiêu tấn công chủ yếu của đối phương bởi vậy đã thiết kế vài cạm bẫy.
Lại một kẻ ngu ngốc nữa đâm đầu vào bẫy.
Chương Chính đột nhiên gầm lên: “Giết!”
Vài trăm luồng sáng phá không tụ tập trên đỉnh đầu gã, chỉ chớp mắt, một vòng xoáy do vài trăm ánh đao ánh thương hình thành. Không khí không ngừng bị cắt rời, tách rời, cuồng phong gào thét.
Thế tới của Đường Nhất cực nhanh, đối diện với vòng xoáy đột nhiên xuất hiện căn bản không kịp biến hóa.
Chương Chính sắc mặt vui mừng, chiêu này mười lần như một.
Nhưng đúnglúc này, một ánh sáng chói mắt bùng lên trong vòng xoáy.
Gương mặt Chương Chính cứng lại, đây là...
“Phá!”
Tiếng gaàm như sấm, dư âm cuồn cuộn.
Chương Chính chỉ cảm thấy trước mắt là một màu trắng xóa, không còn nhìn thấy gì, trong lòng hắn ngơ ngác.
Không chút nghĩ ngợi, cuống quít lui lại phía sau.
Ầm!
Bùn đất bắn tung đánh lên người hắn, kình lực cực lớn khiến hắn đau tới mức run rẩy.
Ánh sáng tan đi, Chương Chính mặt đầy bùn đất nhìn hố sâu đường kính hơn năm trượng trước mặt, sắc mặt hắn vàng như đất, toàn thân bất giác run rẩy.
Thật... thật quá đáng sợ!
Đường Nhất xuất xong một đao lại trở lại lưng ngựa, sắc mặt trầm như nước, đột nhiên nâng đao hô to: “Chiến!”
Tất cả Sài Lang binh đều bị một đao cuồng bạo bá đạo này làm cho chấn động, chỉ cảm thấy nhiệt huyết toàn thân sôi lên sùng sùng, như trong ngực có thứ gì lặng lẽ dâng lên, không kìm lòng được giơ loan đao trong tay lên, hô lớn: “Chiến!”
200 người cùng nhau hô lớn, mãnh liệt như sóng dữ.
Toàn bộ Yến Vĩ doanh biến sắc.
Trong trận địch, Đường Nhất thúc ngựa phi như vào chỗ không người, võ giả xung quanh không ai dám tiến lên, né tránh hai bên như thủy triều.
Đường Nhất giơ cao trảm mã đao trong tay, trảm mã đao đen kịt như mực như chiến kỳ giương cao, trở thành tiêu chí bắt mắt nhất cả chiến trường. Sài Lang binh nhanh chóng tập kết sau lưng Đường Nhất, ai nấy hưng phấn tới run rẩy, chiến ý sôi trào.
“Kết trận! Mau kết trận!”
Giọng nói kinh hoảng của Chương Chính vang lên từ trận địa địch, trận địa địch đang không ngừng lui lại, tiếp tục kéo giãn khoảng cách.
Trên lưng ngựa, thân thể Đường Nhất ưỡn thẳng, sắc mặt hắn trầm như nước nhìn kẻ địch đang ra sức kết trận.
Con ngươi trầm tĩnh uy nghiêm lóng lánh vẻ kiêu ngạo.
Ngay bọn chuột nhắt các ngươi cũng không bắt được, há chẳng phụ danh vô song của ta?
Con mắt khép hờ đột nhiên mở, ánh sáng lạnh lẽo bùnglên, hắn thúc ngựa gầm lên: “Giết!”
“Giết!”
Tiếng hô chỉnh tề như một, hai trăm Sài Lang binh như bị một sợi dây vô hình cột chung,không hẹn mà cùng phát động.
Loan đao trên tay mỗi người đều sáng lên, nếu nhìn từ trên trời xuống sẽ phát hiện tất cả ánh sáng tập trung lại thành một, bao phủ cả binh đoàn Sài Lang, như một lưỡi đao.
Lưỡi đao xung phong!