Khi đó tiếng gió như tiếng ca, khi đó chiến kỳ giương cao, khi đó khói súng lượn lờ khắp nơi
Suy nghĩ tung bay, chiến ý bừng cháy.
Binh điều khiển Thiên Không Hổ, cảnh sắc nhanh chóng kéo thành vô số tia sáng rực rỡ đủ sắc màu, tốc độ Thiên Không Hổ đã lên tới cực hạn. Cặp cánh sau lưng lướt qua không khí, rung động kịch liệt.
Gương mặt phẳng lỳ của Binh không chút rung động, trầm tĩnh như thường, Thiên Không Hổ hơi khom người tới, hai tay bỗng giang ra như cánh.
Xẹt xẹt xẹt!
Tiếng không khí ma sát vang lên dữ dội, nhiệt độ cực cao khiến hổ trảo của Thiên Không Hổ đỏ chót như vừa lấy khỏi lò nung. Màu đỏ cùng nhiệt độ cao dùng tốc độ kinh người lan tràn dọc theo hai tay Thiên Không Hổ.
Thân thể Thiên Không Hổ giang ra, như một mũi thương thẳng tắp.
Thiên Không Hổ lao nhanh tới đột nhiên hoá thành mơ hồ, tạo thành một chữ thập hai màu xanh đỏ đâm thẳng vào trong kẻ địch.
Thanh Hồng Thập Tự Liêm.
Ngay khi Thanh Hồng Thập Tự Liêm sáng lên, Hoàng Phủ Đồng biến sắc. Bộ giáp máy màu xanh lam này là trọng điểm quan tâm của hắn. Binh đoàn giáp nặng là một binh đoàn nửa giáp máy, thân là chủ tướng Hoàng Phủ Hồng chỉ liếc mắt cái lập tức nhận ra điểm bất phàm của bộ giáp máy xanh lam này.
Nhưng khi Thanh Hồng Thập Tự Liêm xuất hiện, hắn vẫn phải giật mình.
Sau cơn kinh hãi, phản ứng của hắn cũng cực nhanh.
Võ giả tầng ngoài cùng nhấc tấm thuẫn lớn lên, bố trí phòng ngự tầng tầng, chỉ chớp mắt, ánh sáng dùng tốc độ kinh người tụ tập trước tấm thuẫn, hoá thành một bức tường thuẫn ánh sáng.
Thanh Hồng Thập Tự Liêm đánh thẳng lên bức tường ánh sáng.
Binh!
Tiếng vỡ nát lanh lảnh như tiếng pha lê, bức tường ánh sáng nổ tan tại chỗ, vô số mảnh vụn ánh sáng nhỏ bé như hoa tuyết bay khắp bốn phương.
Thanh Hồng Thập Tự Liêm đâm thẳng vào đội ngũ.
Áo giáp trên người binh đoàn giáp nặng như tờ giấy mỏng, bị chém thành năm bảy mảnh, tay chân đứt rời cùng máu tươi bay khắp nơi.
Đội hình nghiêm chỉnh bị kéo thành một vệt máu đỏ sẫm.
Hoàng Phủ Hồng con mắt lập tức sung huyết, những binh sĩ này đều đã theo hắn một thời gian dài, chỉ chớp mắt đã chết mất mười người, chiến đấu lớn nhỏ nhiều lần như vậy, binh đoàn giáp nặng chưa bao giờ tổn thất nặng đến thế.
Những binh sĩ khác như mù quáng, võ giả cận chiến tranh nhau chen lấn nhào tới. Mà những võ giả viễn chiến lại hoàn toàn không băn khoăn tiêu hao chân lực, công kích như mưa về phía Thiên Không Hổ.
Thiên Không Hổ giữa muôn trùng vây.
๑๑۩۞۩๑๑
Phòng tự sát.
Đường Thiên mình đầy vết thương, thở hổn hển cầm Thánh Kiếm Ngục Hải trong tay.
“Đường Thiên” khác trước mặt hắn, cũng vết thương chằng chịt, cũng thở hổn hển, cũng cầm Thánh Kiếm Ngục Hải trong tay.
Đường Thiên đã không thể nhớ nổi mình và đối phương giao chiến bao nhiêu lần, mỗi trận chiến đều là thế lực ngang nhau, mỗi trận chiến đều như trong đầm lầy, gian nan tới mức làm người ta nghẹn thở.
Tới giờ, gã đã không còn nghĩ tới làm sao để thắng lợi nữa rồi. Hắn đã thử mọi cách, ví dụ như gã kích hoạt thành công mắt đỏ, triệu hoán hình chiếu thánh kiếm. Thế nhưng đối phương cũng kích hoạt được mắt đỏ, cũng gọi ra Thánh Kiếm Ngục Hải.
Đường Thiên dùng hết mọi sức lực muốn mình trở nên mạnh mẽ, tiến bộ của gã kinh người, gã thậm chí tìm ra cách khống chế Hư Không Ám Viêm, triệu hoán Thánh Kiếm Ngục Hải.
Nhưng mà “Đường Thiên” nắm giữ ý chí như gã, cùng niềm tin như gã, tiến bộ cũng kinh người như vậy. “Đường Thiên” cũng gọi ra Thánh Kiếm Ngục Hải.
Phải làm sao mới thắng được đây?
Đường Thiên mới đầu còn rất tự tin, thế nhưng giờ cũng phải mê man. Gã nghĩ hết mọi cách, thế nhưng bất luận gã nghĩ ra cách gì, đối phương cũng có thể nghĩ ra.
Đường Thiên ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu, bên trên biểu hiện hắn đã tới đây chín mươi ngày.
Chờ đã!
Chín mươi ngày!
Con ngươi hắn đột nhiên co rụt lại.
Trong này chín mươi ngày, tương đương với mười tám ngày bên ngoài!
Mười tám ngày!
Đường Thiên như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, tay chân lạnh buốt. Theo tính toán của Binh, gã chỉ có nhiều nhất mười tám ngày.
“... Nếu ngươi bỏ qua trận chiến này, Lăng Húc sẽ chết, Hạc sẽ chết, Amaury sẽ chết, Hàn Băng Ngưng sẽ chết, Lương Thu sẽ chết, Tư Mã Hương Sơn sẽ chết, Hoả Mã Nhĩ sẽ chết, toàn bộ bộ lạc Sài Lang sẽ bị san thành bình địa, không còn ai sống sót, tất cả mọi người đều sẽ chết...”
Giọng nói của Binh vang vọng trong đầu gã, con mắt Đường Thiên mất đi tiêu cự.
Tất cả mọi người đều sẽ chết... Tất cả mọi người đều sẽ chết...
Cảm giác khủng hoảng và tuyệt vọng chưa từng có dâng lên trong lòng gã, sắc mặt gã trắng bệch như tờ giấy, thân thể run rẩy.
Không, chắc chắn Binh nói quá lên...
Lăng Húc mạnh như vậy...
Hạc cũng rất lợi hại...
Còn cả Binh, chắc phải có nhiều cách chứ, hắn là đại sư chiến thuật cơ mà...
Cả bọn Amaury nữa...
Nhưng... nhưng vì sao ta lại khổ sở như vậy?
Vì sao...
Tất cả mọi người đều sẽ chết... Không...
Đường Thiên toàn thân run rẩy, theo bản năng dùng hết sức lực cuối cùng nắm lấy Thánh Kiếm Ngục Hải trong tay, như đây là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của gã.
Lăng Húc tuy tính tình nóng nảy nhưng gặp chuyện chiến đấu luôn là người xông lên đầu tiên, Hạc luôn ôn hoà niềm nở, đồng ý làm mọi việc, tất cả việc vặt của mọi người đều do hắn ôm lấy. Chú già Binh tuy thích khoác loác nhưng luôn đưa ra nhiều phương pháp, Amaury hơi đần, dễ bị lừa, Hàn Băng Ngưng không thích nói chuyện nhưng lại hiền lành, Lương Thu lão luyện thành thục, lại thận trọng, giao việc cho hắn luôn rất yên tâm, Tư Mã Hương Sơn tính tình quái gở, thực chất chỉ là độc mồm độc miệng.
Còn Đường Nhất, Hoả Mã Nhĩ..
Vất vả lắm mọi người mới đi tới bước này... vất vả lắm... mọi người đều tốt như vậy, đều đáng tin cậy như vậy, mọi người đều dốc sức chiến đấu, miọ người đều vì hắn nên mới chiến đấu, đều vì hắn...
Nói mọi người kề vai chiến đấu...
Nói mọi người cùng tới chòm sao Nam Thập Tự...
Nói mọi người cùng trở nên mạnh mẽ...
Nói mọi người cẩn thận...
Đường Thiên không nhịn được, nước mắt trào mi, gã oa một tiếng khó lớn.
“Đường Thiên” đối diện ngơ ngác nhìn gã.
“Mọi người đều tốt như vậy... Mọi người tốt như vậy... Mọi người... Mọi người...”
Đường Thiên ngẩng đầu lên, lau mạnh con mắt, dừng khóc.
Trong mắt gã như có thứ gì toả ra.
“Không thể, ta thể để mọi người chết, không thể, tuyệt đối không thể.”
“Cho dù thế nào đi nữa!”
Đường Thiên vừa tự nhủ, vừa dùng tay trái lấy kiếm Bình An ra, tay phải cầm Thánh Kiếm Ngục Hải, con mắt chăm chú nhìn “Đường Thiên” đối diện. “Đường Thiên” cảm nhận được khí thế của gã, lộ vẻ đề phòng.
Đùi phải Đường Thiên lùi lại, cong eo, thân thể hơi cúi xuống.
“Ta vẫn không tìm được lý do chiến thắng ngươi, giờ ta tìm được rồi!”
Đường Thiên nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt dữ tợn.
“Ngươi quả thật rất giống ta, thế nhưng ngươi không có đồng bọn để hy sinh vì họ.”
“Mà ta có!”
Đường Thiên gằn từng chữ, hắn dứt khoá đem Khổng Tước Minh Vương Nhãn, Lam Băng Tâm, mắt đỏ và Hư Không Ám Viêm ầm ầm va chạm!
“Ta đang suy nghĩ? Vì sao hắn lại dùng Hư Không Ám Viêm và Băng Lam Tâm? Mà không phải thứ khác? Ngoại trừ hai thứ tính chất tuyệt đối trái ngược ra chắc chắn còn có nguyên nhân thâm sâu hơn...”
Lời nói của lão Phí vẫn khắc ghi trong lòng Đường Thiên.
Ầm!
Trên người Đường Thiên đột nhiên bùng lên ánh sáng chói mắt, ánh sáng hừng hực khiến cả gian phòng tự sát cũng phải run rẩy.
Ý thức Đường Thiên như chìm vào một hư không hắc ám, chỉ chớp mắt đã mất đi ý thức.
Đột nhiên, khoé miệng gã cong lên thành một nụ cười lạnh băng qury dị.
Đường Thiên lầm bầm, nhưng lại là một giọng nói lạnh lẽo xa lạ.
“Ài, ngươi khao khát thắng lợi vậy sao? Đến chết cũng không sợ?”
“Hy sinh tính mạng vì người khác, đúng là suy nghĩ ngu ngốc. Thế giới này vốn đã ích kỷ, lợi ích mới là quan trọng nhất, chết vì bọn chúng ngươi được cái gì?”
“Thật bất đắc dĩ, ngươi chết đi không phù hợp với lợi ích của ta, đã vậy thì tới đây đi.”
Thì tới đây đi... Thì tới đi đây...
Không trung vang vọng tiếng nói.
Thân thể Đường Thiên run lên, toàn thân đột nhiên lạnh lẽo tới thấu xương, gã giật mình, đột nhiên tỉnh lại.
Hình như... vừa nãy ngủ gật?
Bóng tối xung quanh rút đi như thuỷ triều.
Hắn cảm giác trong đầu mình như nhiều thêm vài thứ.
Sức mạnh cực lớn kích thích thân thể gã, hồ đan điền của gã đã hoá thành một ao lửa hai màu xanh đen. Một xanh một đen, hai luồng lửa phun lên từ hồ đan điền, chui vào kinh mạch gã.
Kiếm Bình An bên tay trái không chút tiếng động dâng lên ngọn lửa băng xanh lam, Ngục Hải bên tay phải đồng thời bốc lên ngọn lửa màu đen.
Gần như theo bản năng, song kiếm Đường Thiên giao nhau.
Thập tự hai màu xanh đen ầm ầm bùng nổ!
๑๑۩۞۩๑๑
Tình hình trận chiến của Tỉnh Hào và Diệp Triều Ca cực kỳ kịch liệt, hai người như hai hình bóng vừa chạm trên không trung lại lập tức tách ra, mỗi lần va chạm đều tạo thành sóng khí kinh người, những luồng khí lưu sắc bén như đao bao phủ xung quanh.
“Ha ha ha! Tỉnh Hào, ngươi chỉ thế thôi à?”
Diệp Triều Ca như đã phát điên, thiết kiếm trong tay nặng hơn vạn cân song lại cực kỳ nhanh chóng.
“Ngươi chỉ thế thôi à?” Gương mặt Diệp Triều Ca dữ tợn, tức giận gầm lên: “Chúng ta đấu lâu như vậy rồi ngươi cũng chỉ có thế thôi à? Ngươi thật khiến ta thất vọng! Rác rưởi vô dụng, dốc hết sức ra!”
Diệp Triều Ca phẫn nộ vung kiếm, cả người và kiếm đột nhiên biến mất giữa không trung.
Con ngươi Tỉnh Hào co rụt lại, theo bản năng giơ kiếm che trước ngực.
Một cái bóng đánh thẳng vào kiếm, yết hầu Tỉnh Hào ngòn ngọt, như quả cầu bị quật bay, bắn thẳng ra ngoài.
“Chết chết chết chết!”
Tiếng rống giận vang lên trên đỉnh đầu, Tỉnh Hào thân thể mất khống chế, cắn răng vung kiếm.
Keng!
Sức mạnh kinh khủng truyền lại từ thân kiếm, thân thể Tỉnh Hào bay ngược đi, gập lại giữa không trung, bị đánh thẳng xuống mặt đất.
Ầm!
Cồn cát bên dưới nổ tung.
Diệp Triều Ca lơl ửng giữa không trung, sắc mặt phẫn nộ.
“Rác rưởi chết tiệt!”
Hắn bỗng nâng thanh thiết kiếm chi chít vết thương tên tay, chém thẳng về phía Tỉnh Hào vừa ngã xuống.
Ông!
Thiết kiếm xẹt qua không khí, mang theo tiếng rít trầm trầm khiến người ta tê dại da đầu.
Không có bất cứ ánh sáng nào, cồn cát trên mặt đất ầm ầm nổ tung.
Cá văng lên vài chục trượng, thanh thế cực kỳ kinh người.
Đột nhiên, một vệt sáng bạc sáng lên trong đống cát bụi ngập trời, tiếng kiếm ngâm như có như không quanh quẩn giữa không trung.
Không khí xung quanh Diệp Triều Ca đều rung động kịch liệt.
Diệp Triều Ca chẳng những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, khuôn mặt càng thêm dữ tợn, hắn cười lớn: “Ha ha ha ha! Tỉnh Hào, cho ta xem bản lãnh thật sự của ngươi nào, võ kỹ vô song của ngươi đâu? Ta đã không chờ nổi rồi!”
Ánh mắt hắn hằn tia máu, hắn liếm môi một cái, điên cuồng mà lãnh khốc.
“Tỉnh Hào, ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ giết sạch mọi người trên tinh cầu này. Nổi giận đi, tức giận đi! Cừu hận sẽ khiến ngươi thoát thai hoán cốt, ha ha ha, như vậy ngươi sẽ cường đại khiến ta hưng phấn!”
Ánh bạc bên dưới càng lúc càng sáng, không khí rung chuyển, một bóng người bao phủ trong ánh bạc xuất hiện trong mắt Diệp Triều Ca.
Tỉnh Hào toàn thân phủ đầy ánh bạc, khoé miệng trào tơ máu, sắc mặt hắn lại trang nghiêm lạ thường, vung thanh kiếm trong tay.