Chiến Thần Bất Bại

Chương 333: Chương 333: Hoàng Phủ Hồng




Ngoại trừ Hạc và Vĩnh Tiên Trung nhịp điệu đầy quỷ dị ra, những chiến trường khác đều kịch liệt vô cùng.

Binh quan sát binh đoàn trước mặt, đây là binh đoàn mạnh mẽ nhất hắn từng gặp cho tới lúc này. Chiến trận của đối phương sâm nghiêm, năm mươi người đứng nghiêm túc không chút tạp âm.

Mỗi người bọn họ đều mặc giáp nặng, những giáp nặng này cực kỳ đặc biệt. Nói nó như áo giáp nhưng lại dày nặng hơn áo giáp thường, hơn nữa có rất nhiều cơ quan phụ trợ, trông tựa giáp máy đơn giản, tuy nhiên lại nhẹ nhàng hơn giáp máy nhiều.

Lý giải của Binh với giáp máy không ai sánh nổi, vừa nhìn hắn lập tức hiểu rõ ý nghĩ của đối phương.

Giáp máy phiên bản giảm nhẹ??

So với giáp máy bình thường nó nhẹ hơn nhiều, hơn nữa có thể cung cấp lực phòng ngự không tồi. Có thể thấy thợ máy của đối phương cũng rất có ý tưởng thế nhưng trình độ kỹ thuật lại kém hơn Sylar không ít.

Trận hình đối phương cực kỳ sâm nghiêm, có thể thấy được huấn luyện nghiêm chỉnh và có kinh nghiệm thực chiến phong phú.

“Amaury, ngươi khỏe nhất, vị trí đầu mũi tên quan trọng nhất trừ ngươi ra còn ai đảm đương được! Theiéu niên, dựa vào ngươi rồi!”

Binh dáng vẻ như đang dụ dỗ trẻ con.

Binh đã sớm không ôm hy vọng gì với trí thông minh của Amaury, nhưng Amaury am hiểu nhất chính là phá hoại, vậy cứ để hắn đi phá hoại là được. Đội hình có nghiêm chỉnh đến đâu, bị kẻ ngang ngược không biết lý lẽ đấu đá lung tung cuối cùng cũng sẽ lộ ra kẽ hở.

Gương mặt Amaury hưng phấn, vỗ ngực bình bịch: “Chú già, quả nhiên ánh mắt ngươi tốt nhất! Yên tâm! Võ nam tử hoạt bát chắc chắn giết chúng tới máu chảy thành sông!”

Hắn nhấc đao, đằng đằng sát khí đi trước nhất, chỉ thằng vào binh đoàn: “Đừng mong may mắn trốn thoát! Võ nam tử hoạt bát chắc chắn sẽ giết chết tất cả các ngươi!”

Lặng yên như tờ, không ai để ý tới hắn.

“Ruồi trâu, bọn chúng không để ngươi trong mắt.” Tư Mã Hương Sơn đột nhiên khích thêm một câu: “Tiến lên! Cho chúng biết tay!”

Con mắt Amaury lập tức sung huyết, gầm lên một tiếng, sải bước xông thẳng tới binh đoàn trước mặt.

Gần như cùng lúc, tất cả mọi người đều chuyển động.

Hoàng Phủ Hồng chăm chú quan sát những người trước mặt, gương mặt hắn phủ kín phong sương, không nhìn ra vui buồn. Binh đoàn giáp nặng lệ thuộc vào chòm Mục Phu trong Bắc Thiên Thập Cửu Châu, hắn tại ngũ đã bốn mươi năm, từ một lính quèn bò lên địa vị hôm nay.

Hắn đã có tuổi rồi.

Lần hành động này, thật ra hắn không đồng ý, hắn mơ hồ cảm giác được vũng nước này rất sâu. Binh đoàn giáp nặng tiêu tốn hắn vô số tâm lực mới dựng nên được, đừng nhìn nó có chút số má trong Bắc Thiên Thập Cửu Châu, hắn vẫn tự biết sức mình.

Thế nhưng không biết vì sao đại nhân lại bị Diệp Cửu thuyết phục, nhất định phải nhúng tay vào.

Chòm Mục Phu trong Bắc Thiên Thập Cửu Châu cũng chẳng phải chòm sao cường đại gì, thứ duy nhất lôi ra được chỉ có binh đoàn giáp nặng chi tiêu khổng lồ này. Binh đoàn này bắt nguồn từ một ý tưởng của đại nhân với kỹ thuật máy móc, đại nhân hứng thú bừng bừng muốn thành lập một binh đoàn giáp máy. Thế nhưng tình cảnh thê thảm của binh đoàn này nhanh chóng khiến đại nhân mất hứng thú, chiến lực hạ thấp, đủ các loại khuyết điểm tầng tầng lớp lớp.

Mãi tới tận khi Hoàng Phủ Hồng tiếp nhận, hắn tìm tới thợ máy giải quyết những khuyết điểm nhỏ nhặt, sau đó thành lập chiến thuật chuyên môn cho họ, binh đoàn giáp nặng giờ mới bắt đầu toát lên sức sống.

Sau đó Hoàng Phủ Hồng suất lĩnh binh đoàn giáp nặng, chiến thắng vài trận, binh đoàn giáp nặng danh chấn Bắc Thiên.

Hắn phản đối là bởi đối phương có một hồn võ tướng vô cùng lợi hại. Khả năng khống chế kinh diễm tuyệt luân đó khiến Hoàng Phủ Hồng hít một hơi lạnh. Hoàng Phủ Hồng vốn luôn tự tin về bản thân mình, nhưng chứng kiến khả năng khống chế kinh khủng đó, hắn tự nghĩ tuyệt đối không thể làm nổi. Binh đoàn giáp nặng đối đầu với hồn võ tướng đó, trong lòng Hoàng Phủ Hồng không chút nắm chắc.

Binh đoàn giáp nặng tiêu tốn rất nhiều tiền của thế nhưng trong mắt hắn còn xa mới đạt tới mức xuất sắc. Đại nhân thời gian về sau đã không muốn tập trung vào binh đoàn, chòm Mục Phu rất bình ổn, tình hình binh đoàn còn xa mới lạc quan như người ngoài nghĩ.

Có điều, thấy đối phương chỉ có năm người, Hoàng Phủ Hồng cũng yên lòng.

Chòm Mục Phu thế cục bình ổn, nhiệm vụ chủ yếu của binh đoàn giáp nặng là diệt giặc cướp, Hoàng Phủ Hồng có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với đội ngũ khoảng mười người.

Thấy đối phương xông bừa về phía binh đoàn, hoàn toàn không có trận hình, con ngươi Hoàng Phủ Hồng xẹt qua một ánh lạnh.

Hắn không chút động tác, vẻ mặt bình tĩnh, binh sĩ biết lúc này nên làm gì.

Chỉ thấy võ giả đứng đầu hàng ngũ co lại phía trong.

Amaury bình tĩnh không chút sợ hãi, hắn bất kể biến hóa gì gì đó đó, lúc này chỉ lao nhanh như con dã thú, đâm thẳng vào chiến trận.

Hai tấm khiên như một bức tường xuất hiện trước mắt hắn, ba thanh trường thương xuyên thẳng qua khe hở của tấm khiên.

Chỉ chớp mắt, một cái bẫy đã thành hình, không hề có góc chết!

Amaury nổi giận gầm lên một tiếng, đại đao trên tay bao phủ trong ánh sáng vàng đột nhiên vung lên, ba mũi thường thương như bị búa tạ đánh phải, bay lên cao, Amaury lại thừa cơ đập thẳng người vào hai tấm khiên trước mặt.

Rắc rắc!

Hai võ giả chỉ cảm thấy bàn tay đau nhức, lực lượng cuồng bạo truyền tới chẳng khác nào bị một con tinh hồn thú lao phải, thân thể bay ngược ra sau. Hai võ giả phía sau đột ngột không kịp chuẩn bị, lập tức bị va phải, lăn trúng bốn năm người nữa.

Amaury đang muốn xông tới, bảy tám mũi thương mang đã như u linh đánh thẳngt ới ngực hắn.

Keng keng keng, một thanh kiếm bạc đột nhiên xuất hiện phía phải hắn, rung khẽ, ánh kiếm bùng lên đỡ lấy vài mũi thương mang, mỗi kiếm đều tỏa ra hàn khí.

Xoạt, một quả cầu sắt mang theo tiếng rít trầm trầm nện lên vài mũi thương mang, thương mang lập tức tan rã.

Amaury tinh thần phấn chấn, gào lên: “Ha ha ha, xem đao!”

Hắn bỗng bước tới nửa bước, xoay eo múa đao!

Ánh đao sắc vàng cuồng loạn như vết bút, thân hình cao lớn của Amaury cũng bị bao phủ trong ánh đao đó.

Võ giả trước mặt Amaury ngơ ngác, dồn dập giơ binh khí lên che trước ngực.

Ầm!

Ba võ giả trước mặt Amaury lạch bạch lui lại phía sau sáu bước mới dừng lại được, nhưng càng quỷ dị là bọn họ như pho tượng gỗ không hề nhúc nhích. Rắc rắc, áo giáp trên thân ba người xuất hiện vết rạn nhưu mạng nhện, vệt máu theo vết rạn chảy xuống, nhuộm từng đường rạn thành sắc đỏ.

Ba người đã tắt hở.

Amaury sắc mặt dữ tợn, cơ bắp toàn thân gồng lên.

Sức mạnh! Sức mạnh hắn đã gấp ba lần trước đây, huyết mạch sức mạnh, Hùng Tộc viễn cổ với độ hoàn thành 50% khiến sức mạnh hắn tăng nhanh như diều gặp gió. Hắn vốn trời sinh thần lực, giờ sức mạnh lại tăng gấp ba, kinh khủng tới mức nào. Đại Địa Cuồng Đao trongt ay hắn uy lực kinh người.

Amaury giết tới hứng khởi, trực tiếp cởi áo ra, lúc này mọi người mới nhìn rõ thân thể hắn như được rèn bằng đồng, hiện lên ánh sáng như kim loại.

Hắn nhếch miệng cười uy nghiêm đáng sợ, xông thẳng vào trong trận!

Đối mặt với ánh đao mũi thương đánh tới, hắn không hề né tránh, mặc cho chúng đánh lên người.

Nhưng những ánh đao ánh thương đó chỉ có thể tạo thành từng vệt trắng trên cơ thể Amaury, Amaury không hề bị thương, lại nhân cơ hội chém chết hai người!

Mình Đồng Da Sắt!

Hoàng Phủ Hồng ánh mắt co rụt lại, đối phương hung hãn vượt xa dự tính của hắn, chỉ mới va chạm, bên mình đã tổn thất vài người.

Thân thể thật cường đại, thật hung hãn!

Hai tay rủ xuống của Hoàng Phủ Hồng đột nhiên kéo nhẹ.

Bỗng dưng, võ giả xung quanh Amaury lui lại như thủy triều, hình thành một vòng tròn trống rỗng.

Binh trong lòng thắt lại, lập tức hiểu rõ ý đồ của đối phương, gấp gáp hô: “Lao tới đám người!”

Nhưng ngay lúc này vô số ánh thương ánh đao bắn ra như mưa, ập tới bọn họ từ bốn phương tám hướng.

“Ta tới!”

Giọng nói lạnh lẽo mang theo hơi lạnh, Hàn Băng Ngưng xoay cổ tay, Ngân Long kiêm quét qua, một ánh kiếm hình tròn đột nheien bùng nổ.

Ánh kiết của Hàn Băng Ngưng cực kỳ đặc biệt, như vô số hạt băng nhỏ bé, tạo thành một lớp sương mù.

Hấp thu Nam Cực Chi Tâm xong, mọi hành động của nàng đều tỏa ra hàn khí, mà kiếm pháp của nàng vùa vặn là Băng Xuyên Nguyên, có thể phát huy hàn ý trong cơ thể tới mức tận cùng. Hơn nữa theo lý giải của nàng đối với “hàn” càng sâu sắc, lý giải của nàng về Băng Xuyên Nguyên cũng càng sâu đậm.

Mảnh băng nhỏ ầm ầm nổ tung như ánh kiếm, một luồng sóng khí lạnh lẽo cực độ ầm ầm khuếch tán ra bốn phương.

Tất cả ánh đao ánh thương bị sương lạnh chạm phải như nhiễm phải một tầng sương trắng, bay đượ ckhông bao xa đã tan rã như băng tuyết.

Mọi người nhân cơ hội rút nagứn khoảng cách cùng đối phương.

Tư Mã Hương Sơn như u linh sau lưng mọi người, thực lực Amaury và Hàn Băng Ngưng biểu lộ khiến hắn hết sức kinh ngạc.

Đột nhiên, giọng nói của Binh vang tới bên tai hắn.

“Chú ý có kẻ nào có điểm lạ không, chúng ta phải tìm được chủ tướng của đối phương. Hắn ẩn trong đám người, chỉ cần tìm được chúng ta sẽ thắng.”

Binh giờ vẫn chưa tìm thấy hình bóng chủ tướng của đối phương. Rất nhiều chủ tướng thích ẩn mình trong đội ngũ, đặc biệt là các võ tướng thực lực cá nhân không xuất sắc, để tránh bị kẻ địch tậpt rung, đặt mình lẫn trong đám người là cách không tệ.

Binh không dùng mắt, hắn đang quan sát tỉ mỉ quỹ tích ánh đao ánh thương kia.

Võ tướng khống chế có rất nhiều cách, thế nhưng đều để lại dấu vết. Chỉ có điều võ tướng cao minh sẽ ẩn giấu dấu vết của bản thân. Che giấu dẫu sao cũng chỉ là che giấu, võ tướng mới là trung tâm khống chế binh đoàn, hắn mới là khởi điểm tất cả chiến đấu.

Thế nhưng hai làn công kích qua đi, Binh vẫn không tìm được đối phương.

Một kẻ khá đây.

Rốt cuộc hắn ở đâu?

Binh nhanh chóng suy nghĩ.

Loại võ tướng này ghét nhất cục diện ra sao?

Hắn gần như bật thốt lên, hỗn loạn!

Đúng vậy, loại võ tướng này ghét nhất là cục diện hỗn loạn! Có thêm một khu vực hỗn loạn, hắn muốn âm thầm khống chế cũng khó thêm một phần. Chỉ cầnk hiến vài khu vực hỗn loạn, khả năng khống chế của đối phương sẽ lập tức suy giảm.

Mà một khi khả năng khống chế của đối phương suy giảm, vết tích của chủ tướng cũng sẽ lộ ra.

Mình có thể tìm thấy chủ tướng của đối phương.

Chỉ cần tìm ra chủ tướng, thắng lợi sẽ tới tay ngay. Chủ tướng đối phương võ lực cá nhân không mạnh, mà phương diện này lại là ưu điểm của bọn họ.

Không sai! CHính là vậy!

“Mọi người phân tán ra tấn công!”

Giọng nói của Binh vang lên từ trong Thiên Không Hổ, Thiên Không Hổ đã như một tia chớp màu lam lao thẳng vào trong đội ngũ đối phương.

Vài người khác hiểu ý, ầm ầm tỏa ra.

Từng bộ giáp nặng đơn sơ nhanh chóng rút ngắn trong tầm mắt, đầu óc Binh lại như bay xa.

Hắn như đặt mình trong chiến trường đầy mùi thuốc súng cả vạn năm trước, cặp cánh của Thiên Không Hổ giang ra, như bay lên, thân thể nó cong về phía trước, Binh gần như theo bản năng khống chế Thiên Không Hổ.

“A, binh đoàn Nam Thập Tự, xung phong!”

Vừa khẽ nhẩm thầm, con mắt hắn lấp lóe hàn quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.