Ánh bạc xán lạn ko gì sánh nổi như một dải ngân hà bùng nổ trước mắt.
Chỉ trong chớp mắt, Vĩnh Tiên Trung vẻ mặt hoảng hốt, trên đời còn ánh thương xán lạn như vậy sao?
Nghiễm Ngô không kịp đề phòng chỉ cảm thấy trước mắt đầy ánh bạc, có điều hắn cũng là hạng tàn nhẫn, không những không sợ hãi, ngược lại hung tính bùng phát, hết lớn một tiếng, ánh đao càng thêm đỏ ngầu.
Ầm!
Nghiễm Ngô chỉ cảm thấy một sức mạnh kinh người truyền tới từ thân đao, bàn tay nóng lên, đại đao như muốn tuột tay bay đi. Hắn rên lên một tiếng, nắm chặt lấy cuôi đao, thân hình dựa theo sức mạnh đột nhiên cất cao.
Lăng Húc cũng không dễ chịu gì, đòn vừa rồi đối phương đánh từ trên xuống, dựa theo thế rơi, bản thân chiếm không ít tiện nghi.
Hắn và Hỏa Liệt Điểu như quả cầu bị búa tạ đập bay xuống dưới, đâm thẳng vào cồn cát, lực lượng cường đại đánh xuống khiến tửa tòa cồn cát nổ tung, cát bụi ngập trời.
Nghiễm Ngô ổn định thân hình, từ không trung hạ xuống. Lăng không tấn công tuy có thể mượn thế rơi nhưng đây là đấu pháp ỷ mạnh hiếp yếu, đối mặt với kình địch sẽ không mấy tác dụng. Người giữa không trung không chỗ mượn lực, cao thủ giao thủ thường biến hóa chỉ trong chớp mắt.
Hắn híp mắt, Lăng Húc trên nửa cồn cát, hừ lạnh một tiếng: “Tiểu tử, xưng tên đi! Lão phu không giết hạng vô danh!”
Thiếu niên thương bạc trước mắt khiến hắn nảy sinh vài phần kiêng kỵ.
Con mắt màu cam của Lăng Húc vì một đao vừa rồi mà trở nên hưng phấn, lúc này chiến ý sục sôi trong ngực, chẳng muốn phí lời, hừ lạnh nói: “Ta giết.”
Lời còn chưa dứt, Hỏa Liệt Điểu bên dưới đã như mũi tên rời cung, giết thẳng tới Nghiễm Ngô.
Nghiễm Ngô bị câu “Ta giết” của Lăng Húc làm cho sửng sốt một hồi, lại lập tức giận sôi lên, hắn nói vậy chẳng phải bảo mình là hạng vô danh ư? Nghiễm Ngô thành danh đã ba mươi năm, lui tới không biết bao nhiêu chòm sao, thân kinh bách chiến, máu chảy thành sông. Có người sợ sệt hắn, có kẻ nịnh bợ hắn,l ại có người muốn giết hắn, thế nhưng trước giờ chưa từng có ai coi hắn là hạng vô danh.
Hạng vô danh!
Lựa giận của Nghiễm Ngô bùng lên, nghiến răng nghiến lợi: “Thằng nhãi, ngươi chết chắc rồi! Hôm nay ta sẽ băm ngươi thành tám mảnh!”
Lăng Húc đang lao nhanh đi thân thể hơi cúi xuống mang theo cuồng phong, đồng thời thốt lên hai chữ lạnh băng: “Ngu ngốc!”
Lời con chưa dứt, Hỏa Liệt Điểu dưới chân đột nhiên đạp mạnh xuống đất, tốc độ tăng vọt.
Trong vệt lửa đỏ đó, áo trắng kim tuyến phần phật theo gió, tóc bạc tung bay như tơ.
Mũi thương nhanh chóng phóng to trong mắt Nghiễm Ngô.
Nghiễm Ngô mỉm cười giận dữ, quát lớn một tiếng: “Chết!”
Đại đao trong tay vung từ dưới lên!
Đao này của hắn nhìn như cực chậm, thân đao như nặng tựa vạn cân, thế nhưng thân đao bao phủ trong hào quang đỏ ngầu đậm đặc như thật. hào quang đỏ ngầu không ngừng phun ra nuốt vào, như huyết dịch lay động, mùi máu tanh ập thẳng vào mặt.
Ánh bạc lại lóe lên!
Hai loại ánh sáng đỏ và bạc đan xen, vô số mảnh ánh sáng bắn tung ra khắp nơi, cực kỳ đẹp mắt.
Hai người không hẹn mà cùng rên lên một tiếng.
Nghiễm Ngô kinh nghiệm thực chiến phong phú , lúc này đối phương lực cũ mới tiêu, lực mới chưa sinh, là cơ hội rất tốt. Đạo lý này ai ai cũng biết, thế nhưng ít người lợi dụng được. Vì khi đối đầu lực lượng ngang nhau, tình cảnh hai bên hoàn toàn tương đồng. Song Nghiễm Ngô là một trong số rất ít võ giả có thể lợi dụng cơ hội này, bởi hắn có một tâm pháp nghịch vận.
Va chạm kịch liệt sẽ khiến chân lực vốn đang vận chuyển cao tốc đột nhiên ngừng lại, đây là nguyên nhân khiến mọi người bị trì hoãn. Còn tâm pháp nghịch vận của Nghiễm Ngô hoàn toàn trái ngược, nếu không cách nào tiến tới, vậy rút lui.
Nghịch vận chỉ có thể duy trì trong phạm vi cực nhỏ, bởi vậy sức mạnh tạo ra cũng cực nhỏ, thế nhưng trong lúc như vậy cũng đã đủ.
Đây cũng là lý do vì sao Nghiễm Ngô thích cứng chọi cứng.
Chỉ thấy thân hình Nghiễm Ngô bỗng cứng đờ quỷ dị, trên mặt bỗng hiện sắc máu, thân thể vốn cứng đờ lại đột nhiên lao tới, huyết đao trong tay lướt nhẹ như tờ giấy, trực chỉ yết hầu Lăng Húc.
Lăng Húc đột nhiên biến sắc, rên lên một tiếng, thân hình lui nhanh về phía sau.
Lưỡi đao lạnh lẽo lướt sát qua cổ họng hắn, lông tơ khắp người Lăng Húc dựng đứng.
Xuất đao thất bại khiến Nghiễm Ngô bất ngờ, có điều hắn cũng không chậm lại, lập tức kéo giãn khoảng cách, sắc máu trên mặt biến mất, khôi phục như thường.
Khi hắn thấy Hỏa Liệt Điểu dưới chân Lăng Húc, lập tức hiểu đối phương có thể tránh thoát đợc là nhờ thú máy đưới chân.
Trong lòng hắn lại thoáng an lòng, thú máy không cách nào nhạy bén như võ giả.
“Lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy!” Nghiễm Ngô nhếch miệng cười, không hề che giấu sát ý bản thân.
Hạc và Vĩnh Tiên Trung lại là một quang cảnh khác.
“Ta là Hạc, tới từ chòm Thiên Hạc!”
Vĩnh Tiên Trung quan sát Hạc trước mặt, trong lòng không khỏi tán thưởng. Thiếu niên áo đen trước mặt tuy quần áo rách nát nhưng lễ phép phong độ, không có gì để chê nổi, vừa nhìn là biết đệ tử thế gia.
Vĩnh Tiên Trung hơi ngạc nhiên, hắn cũng từng nghe nói tới chòm Thiên Hạc, đó là một chòm sao cực nhỏ, trong Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc cũng là chòm sao nhỏ yếu, sao dưỡng thành nhân tài như vậy được?
Nghĩ vậy nhưng gương mặt hắn không chút vẻ coi thường, khách khí đáp lễ: “Ta là Vĩnh Tiên Trung, tới từ chòm Tiểu Khuyển.”
“Chòm Tiểu Khuyển, một trong Xích Đạo Thập Điện?” Hạc hơi bất ngờ, hắn suy tư: “Không biết Biên sư phụ cùng các hạ là?”
“Biên sư phụ là gia sư.” Vĩnh Tiên Trung thản nhiên nói, phong độ và khí chất của đối phương khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Vẻ mặt Hạc bỗng trở nên quái lạ.
Vĩnh Tiên Trung thầm ngạc nhiên, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ Hạc công tử biết gia sư?”
Hạc đường hoàng nói: “Có người nói lúc nhỏ Biên sư phụ từng bế ta, nhưng ta không nhớ nổi.”
Vĩnh Tiên Trung la lên thất thanh: “Gia sư bế ngươi?”
“Có người nói vậy, lúc đó ta quá nhỏ, không ấn tượng gì?” Hạc lắc đầu.
Vĩnh Tiên Trung cảm giác người nóng lên, sư phụ không thích giao tiếp lại từng bế trẻ con? Không phải cố ý lừa đảo chứ? Nhưng hắn không dám khẳng định, vạn nhất nếu là thật? Vạn nhất thì sao?
Cái vạn nhất này thật đáng sợ!
Hắn lau mồ hôi, định thần hỏi: “Chẳng hay là lúc nào?”
Hạc nghiêng đầu suy nghĩ: “Khi ta ba tuổi.”
“Năm nay các hạ…”
“Ừm, năm nay ta mười tám tuổi.”
Vĩnh Tiên Trung hoàn toàn yên tâm, vậy là mười lăm năm trước. Đợi chút, mười lăm năm trước! Vĩnh Tiên Trung như bị chớp giật trúng, một suy đoán kinh khủng tuyệt luân nảy sinh trong đầu hắn.
Chỉ chốc lát ngắn ngủi, hắn đã mồ hôi đầm đìa.
Hắn lắp bắp hỏi: “Chửng hay Thiên Hậu chòm Xạ Thủ là gì của Hạc công tử?”
“Ừm, đó là bác tại hạ.” Hạc ngoan ngoãn thừa nhận.
Vĩnh Tiên Trung lập tức có cảm giác muốn đập đầu tự sát. Mình nên sớm nghĩ ra chứ, không dưng sao Thiên Hậu lại ra lệnh cấm như vậy. Mười lăm năm trước sư phụ chỉ từng ra ngoài một lần, là tới dự sinh nhật của cung chủ chòm Xạ Thủ, Hậu Diệc Thiên.
Sư phụ và Thiên Hậu quan hệ rất tốt, sư phụ không chỉ một lần dặn bọn họ, nếu người chòm Thiên Hậu gặp chuyện nhất định phải ra tay giúp đỡ.
Nếu sư phụ biết mình định chém cháu trai Thiên Hậu mà ngừoi từng tự tay bế, được rồi, cái giả thiết này khiến người ta mất cả dũng khí sống sót!
Vĩnh Tiên Trung toàn thân đẫm mồ hôi, bắp thịt toàn thân cứng nhắc, đây là bởi sợ hãi.
Giờ hắn bắt đầu khủng hoảng, nếu chuyện này tới tai sư phụ, chắc mình sẽ bị nhốt vào trong núi sâu mấy chục năm mất.
Thậm chí có thể còn đánh giá thấp thời gian phạt nhốt?
Hạc ho nhẹ một tiếng: “Cảnh đẹp như vậy, lại có dũng sĩ chiến đấu, sao lại không rượu nhỉ?”
Vĩnh Tiên Trung ngơ ngá nhìn nụ cười vô hại của Hạc, giật mình phản ứng lại: “Đúng đúng đúng! Rượu, đúng rồi, là rượu!”
Hắn nói năng lộn xộn một hồi mới chậm rãi trấn định lại, đúng vậy, mình không làm gì cả. Hắn không hề do dự vứt cả nhạc phụ lẫn em vợ ra sau đầu, sắc mặt tươi cười lấy từ trong Ngân Bảo Bình ra một cái bàn gỗ, sau đó lôi ra một đống rượu ngon, cẩn thận rót cho Hạc.
“Cảnh đẹp như vậy, lại gặp được anh kiệt như Hạc công tử, đời này không tiếc…”
Vĩnh Tiên Trung giơ ly rượu lên, trong lòng cũng thầm yên ổn lại.
Hạc ngắt lời, vẻ mặt vô hại nhìn Vĩnh Tiên Trung: “Vĩnh huynh, có gì ăn không?”
Ăn…
Cánh tay cầm chén rượu của Vĩnh Tiên Trung cứng lại giữa không trung, toàn thân mất tự nhiên. Thế nhưng ánh mắt Hạc thật quá mong chờ, Vĩnh Tiên Trung miễn cưỡng cười gượng nói: “Là ngu huynh sơ sẩy, há có thể không có thức ăn cùng? Nhưng chỉ có thức ăn lớn…”
Hắn lấy từ trong Ngân Bảo Bình ra cả tảng thức ăn, kình khí như đao, chỉ trong nháy mắt tất cả thức ăn đã hóa thành từng khối nhỏ. Hạc sắc mặt chuyên chú đổ nước tương, sau đó hài lòng duỗi đũa.
Vĩnh Tiên Trung há hốc mồm.
Lần đầu tiên hắn gặp tình huống như vậy, hoàn toàn không biết nên xử trí ra sao.
Hạc thật sự quá đói, hắn đã đói bụng suốt năm ngày ròng. Giãy dụa rtong Sa Âm cốc, gặp nạn vô số lần,lương khô đã sớm tiêu hao gần như không còn.
Có điều cho dù đã đói lả, Hạc vẫn duy trì phong độ như thường. Hắn như chú ý tới vẻ lúng túng của Vĩnh Tiên Trung, thản nhiên giải thích: “Thật xin lỗi, tiểu đệ đã năm ngày không ăn uống gì rồi.”
Vĩnh Tiên Trung sợ tới mức nước mắt suýt nữa tràn mi, trời đất ơi, nếu sư phụ biết mình suýt nữa đem Hạc đói bụng năm ngày ròng làm thịt…
Hậu quả đáng sợ mà hắn nghĩ tới khiến cả võhòn cũng phải run rẩy.
Vĩnh Tiên Trung vẫn chưa hết sợ hãi, sắc mặt trắng bệch nịnh nọt: “Hiền đệ đừng nóng vội, ta còn nhiều thức ăn, hiền đệ cứ ăn từ từ.”
“Làm phiền Vĩnh huynh.” Hạc vừa cảm tạ vừa tùy tiện nói: “Chúng ta hưởng thụ tại đây, lại có thể quan chiến, thật thú vị biết bao.”
Đột nhiên, hắn như ý thức được điều gì đó: “Vĩnh huynh và ông lão này không phải một nhóm chứ?”
Vĩnh Tiên Trung sợ tới mức tim đập thình thịch, hắn ra sức lắc đầu: “Không phải! Tuyệt đối không phải! Ngu huynh chỉ tình cờ đi ngang qua thôi! Tình cờ thôi! Hạc đệ không vừa mắt lão già này? Hay là ta tới chặt hắn?”
Vĩnh Tiên Trung không nói hai lời lập tức bán đứng Nghiễm Ngô.
“Ta đã nói rồi.” Hạc mỉm cười vô hại: “Cũng may gặp được Vĩnh huynh bằng không ta phải chịu đói rồi, Vĩnh huynh đã cứu tiểu đệ rồi.”
Vĩnh Tiên Trung thở phào một hơi: “Gặp được hiền đệ là may mắn của ngu huynh.”
Trong lòng hắn lại suýt phát khóc.
Nếu hắn biết sẽ gặp phải Hạc, có đánh chết hắn cũng không bước vào chòm Sài Lang một bước!