Chiến Thần Bất Bại

Chương 346: Chương 346: Giai nhân Minh Nguyệt




Ầm!

Lửa bạc bùng lên, nó như con dã thú phát cuồng, sát ý hừng hực với kẻ xâm lấn. Lửa bạc quấn quanh Hư Không Ám Viêm, muốn đốt cháy nó nhưng sợi Hư Không Ám Viêm mảnh như sợi tóc kia lại không chút sứt mẻ, phảng phất như không hề bị ảnh hưởng.

Thời gian từ từ trôi qua, sợi Hư Không Ám Viêm kia vẫn không chút thay đổi, mặc cho ngọn lửa bạc có thiêu đốt điên cuồng ra sao vẫn không hề sứt mẻ. Một chút Hư Không Ám Viêm mảnh như sợi tóc, trong ngọn lửa màu bạc lại bắt mắt lạ thường.

Chẳng lẽ võ hồn của mình không cách nào luyện hóa Hư Không Ám Viêm?

Nhưng ngọn lửa bạc của mình lại cực kỳ hung dữ, cực kỳ tức giận. Nếu nó vô dụng, võ hồn mình chắc chắn đã không kịch liệt như vậy. Nhưng hai ngày liền trôi qua, Hư Không Ám Viêm vẫn không chút phản ứng.

Đổi lại người bình thờng chắc chắn sẽ cho rằng suy đoán của mình có vấn đề. Có điều thiếu niên tâm thần hiển nhiên không hề dao động suy đoán của mình, ngược lại giận tới tím mặt, Hư Không Ám Viêm lớn cỡ sợi tóc cũng dám khiêu khích mình?

Trong cơn giận dữ, Đường Thiên liều mạng thúc dục lửa bạc quấn lấy Hư Không Ám Viêm.

Năm ngày ròng, Đường Thiên dồn hết sức lực, cắn răng liều mạng cùng Hư Không Ám Viêm. Bỗng nhiên, hắn cảm giác tầng ngoài của Hư Không Ám Viêm có chút dao động. Tinh thần hắn phấn chấn, dốc hết sức lực tiếp tục luyện hóa.

Trong hư không, Vu Vương Hải bỗng mở to hai mắt: “Đúng là một kẻ to gan.”

Hắn im lặng nửa ngày, lại lẩm bẩm: “Nhưng cũng là một ý tưởng thú vị, thật đáng mong đợi.”

Ngày thứ bảy, Hư Không Ám Viêm rốt cuộc phát sinh biến hóa, tầng ngoài của ngọn lửa như nhựa đường bị hòa tan, từ từ chảy xuống bên dưới, lộ ra tâm lửa càng thêmmảnh khảnh trong suốt bên trong. Tới cuốic ùng khi một chút lửa đen cuối cùng biến mất, một sợi tơ nhỏ bằng một phần mười sợi tóc hiện lên trước mặt Đường Thiên.

Ngọn lửa bạc đang hừng hực yên tĩnh lại.

Lửa giận ngập trời của Đường Thiên biến mất không còn tăm hơi, gã tò mò quan sát sợi tơ mỏng lập lờ trong ánh lửa bạc.

Cái gì đây?

Trong hư không, Vu Vương Hải nảy sinh cảm ứng, hắn đột nhiên mở mắt, ánh mắt bừng sáng, mái tóc như ngọn lửa đen không gió mà bay, mặt mũi không thể tin tưởng: “Hóa ra là vậy! Hóa ra là vậy! Ha ha ha ha... ha ha ha ha...”

Tiếng cười phóng đáng tùy ý lại nhiều thêm vẻ bi thương, gương mặt Vu Vương Hải giàn dụa nước mắt.

“... Hóa ra nó giấu trong Hư Không Ám Viêm... Vu Vương Hải ta dốc cả đời, tìm tòi trong hư không vài trăm năm không thấy, vậy mà lại phát hiện trên tay một đứa trẻ! Thiên ý, chẳng lẽ đây là thiên ý sao...”

Sợi to trong suốt hòa vào ngọn lửa bạc của Đường Thiên với tốc độ mắt thường thấy được.

O... o... o... n... g!

Lửa bạc bỗng bùng lên, đầu óc Đường Thiên như trúng một quyền nặng, lộ vẻ mờ mịt.

Hắn chỉ cảm thấy trong võ hồn của mình nhiều thêm một thứ khó tả được bằng lời. Ngọn lửa bạc khôi phục như lúc ban đầu, không nhìn ra được có điểm gì khác biệt.

Đường Thiên cẩn thận tìm tòi cả buổi, thật sự không tìm được điểm nào khác thường, gã vò đầu bứt tai, chẳng lẽ mình tốn mất bảy ngày rốt cuộc công toi?

Được rồi, mất bảy ngày cũng chẳng biết được cái khỉ gì, chắc phải tìm người hỏi một chút mới được. Đường Thiên quyết định sau này đi hỏi Binh hay lão Phí rồi vứt chuyện này ra sau đầu, lại chui vào phòng vẫn thạch.

Bỏ bao ngày mới nghĩ ra cách, phải thử một chút mới biết được.

Đường Nhất tiến vào phòng vẫn thạch, lập tức cảm giác bất đồng.

๑๑۩۞۩๑๑

Một cỗ xe khổng lồ xa hoa phi hành trên không trung, cỗ xe này dài tới sáu mươi trượng, phía trước cỗ xe là hình đầu rồng uy nghiêm cao quý, trông cực kỳ sống động. Đây là Phi Long Xa của chòm sao Phi Long, là một trong những cỗ xe biểu trưng tiêu chí của đại lý Tín Đạt thuộc thương hội Bạch Đầu Ông. Thương hội Bạch Đầu Ông là một thương hội có quy mô khá lớn, cũng có sức ảnh hưởng rất lớn tại Bắc Thiên Thập Cửu Châu.

Được lợi nhờ thực lực mạnh mẽ của thương hội Bạch Đầu Ông, cỗ xe của đại lý Tín Đạt cực kỳ cường thế trong thị trường lữ hành của Bắc Thiên Thập Cửu Châu, danh tiếng cũng khé kém. Cỗ xe như Phi Long Xa chủ yếu nhằm vào thị trường cao cấp, bố trí bên trong cực kỳ xa hoa.

Phòng trà lộ thiên trên đỉnh cỗ xe, nơi đây bốn bề không gì che chắn, có thể quan sát cảnh sắc xung quanh. Cỗ xe lao nhanh đi, phòng trà lại khá yên tĩnh, không chút rung động, nếu có võ giả tu luyện võ kỹ loại luyện mắt có thể chứng kiến một cái lồng năng lượng mắt thường khó lòng nắm bắt. Chính lớp lồng năng lượng mỏng manh như có như không này ngăn cản cơn cuồng phong bên ngoài.

Vĩnh Tiên Trung chọn một vị trí gần vách ngăn ngồi xuống, bồi bàn vội tới chờ phục vụ. Mặc dù Phi Long xa phi hành kha vững vàng nhưng dẫu sao vẫn có chút dao động, song bồi bàn tay chân nhanh nhẹn, hành động tĩnh lặng không chút tiếng động.

Vĩnh Tiên Trung liếc mắt nhìn sang, thực lực bồi bàn đại khái khoảng cấp năm, cảm thấy nội tình của đại lý xe Tín Đạt này cũng khá.

Vĩnh Tiên Trung nhìn lướt qua danh mục, thuận miệng gọi: “Hỏa Hồng Vân đi.”

“Xin quý khách chờ một lát.” Bồi bàn cung kính nói.

Một lát sau, một thiếu nữ dung mạo mỹ lệ bưng một bộ đồ uống trà tới trước mặt Vĩnh Tiên Trung, nhẹ nhàng thi lễ: “Tiên sinh đợi lâu rồi!”

Thi lễ xong, nàng nửa quỳ xuống, thành thạo dọn bộ đồ uống trả ra. Nàng pha trà rất thú vị, ấm trà trắng noãn như ngọc bày chính giữa, đôi tay trắng như tuyết cẩn thật đặt cách ấm trà, ấn hờ. Hai luồng sáng một đỏ một xanh quấn lấy ấm trà, rõ ràng là chân lực song hành thủy hỏa, thủ pháp của nàng cực kỳ chính xác, cảnh đẹp ý vui.

“Tiên sinh mời dùng.”

Vĩnh Tiên Trung nhận lấy chén trà, chỉ thấy nước trà đỏ thẫm, còn phân chia hoặc đậm hoặc nhạt, trong một chén trà nho nhỏ mà biến hóa mịt mờ.

Vĩnh Tiên Trung là người hiểu hưởng thụ, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Thưởng thức hương vị thay đổi trong miệng, thưởng thức mỹ nhân trước mặt, tâm trạng nặng nề của Vĩnh Tiên Trung rốt cuộc cũng sáng sủa hơn một chút. Nhớ tới hành trình tới chòm sao Sài Lang lần này, trong lòng hắn chát đắng.

Sự xuất hiện của Hạc khiến hắn trở tay không kịp, nhưng những chuyện xảy ra tiếp theo mới thật sự khiến hắn chấn động không thôi.

Ngày thường, hắn luôn cảm giác mình là thiên kiêu chi tử, tự cao tự đại. Từ nhỏ hắn đã không khắc khổ tu luyện võ kỹ như sư huynh, hắn chú trọng hưởng thụ, tâm tư linh hoạt bèn dứt khoát chuyển sang kinh doanh tục vụ cho môn phái. Sư phụ của hắn là Kiếm Thánh, địa vị cao siêu, hắn có thể nói là thuận buồm xuôi gió, xưa nay chưa bao giờ gặp khó khăn chính thức.

Thế nhưng, tận mất chứng kiến biểu hiện điên cuồng của một đám biến thái đó, hắn như đột nhiên tỉnh mộng, phát hiện thật ra mình chỉ là một người phàm.

Cảm giác thất bại chưa từng có như mây đen bao phủ lấy hắn.

“Vị công tử này, ta có thể ngồi đây không?”

Một bóng người xinh đẹp cao ráo lọt vào tầm mắt Vĩnh Tiên Trung, gương mặt đẹp tới mức người khác hít thở không thông, cho dù Vĩnh Tiên Trung tự xưng đã duyệt qua vô số nữ tử cũng không khỏi sửng sốt vài giây. Đó là một gương mặt không chút khuyết điểm nhỏ bé nào, mái tóc dài xõa vai, lông mày thanh tú, ánh mắt đen nhánh sáng ngời, con mắt trong suốt như trẻ nhỏ, không chút tạp chất.

Nàng như đã sớm quen người khác thất thần như vậy, lặng lẽ đứng đó, áo trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần.

Vĩnh Tiên Trung khôi phục tinh thần, vội vàng nói: “Thất lễ thất lễ, xin tiểu thư cứ tùy ý.”

Lại vừa nâng trà, châm một ly trà, cung kính dâng lên.

Cô gái khoanh chân ngồi, bưng chén trà nhỏ, khẽ nhấp một chút rồi đặt xuống.

“Tại hạ Vĩnh Tiên Trung, rất hân hạnh được gặp tiểu thư, chẳng hay phương danh của tiểu thư là?” Trong lòng Vĩnh Tiên Trung nóng bỏng , hắn duyệt qua vô số nữ tử lại chưa từng gặp cô gái nào khiến hắn kinh ngạc tới vậy.

“Minh Nguyệt.” Cô gái đáp.

“Minh Nguyệt! Tên hay lắm!” Vĩnh Tiên Trung vỗ tay tán thưởng, thiếu nữ trước mắt khí chất thanh tịnh, chẳng phải như một vầng trăng sáng sao?

“Trên xe ta nghe không ít người nói về trận chiến chòm Sài Lang, cảm thấy hứng đó. Ngày đó ta nghe Vĩnh công tử nói người khác bàn luận viển vông, có vẻ không đồng ý với họ cho nên mạo muội tới đây mong được nghe công tử giảng giải.” Minh Nguyệt mỉm cười yếu ớt nói.

Khí chất Minh Nguyệt trong trẻo mà lạnh lùng, tựa đó hoa sen, nụ cười này lại như hoa sen hé nụ, đẹp không sao tả xiết.

Ánh mắt Vĩnh Tiên Trung ngây dại, vài giây sau mới khôi phục được, lúc này mới thầm bừng tỉnh, có điều lại hơi nghi hoặc, mấy ngày nay trên xe có mỹ nữ xuất chúng vậy mà mình lại không phát hiện sao!

Hắn thầm có hảo cảm với Minh Nguyệt, không khỏi có ý khoe khoang, cười tiêu sái nói: “Minh Nguyệt tiểu thư không biết, tại hạ không chỉ tận mắt chứng kiến trận chiến này mà thực sự tham gia vào cho nên nghe những người kia ăn nói bậy bạ khó tránh khỏi thất thố.”

“A, vậy xem ra ta tìm đúng người rồi.” Minh Nguyệt mỉm cười nói.

“Không dối gạt Minh tiểu thư.” Vĩnh Tiên Trung cười khổ nói: “Nếu nói cảm thụ lớn nhất lần này, chính là biết rốt cuộc người giỏi còn có người giỏi hơn, trên núi còn có núi.”

“Công tử khiêm tốn rồi.” Minh Nguyệt nói.

“Không phải khiêm tốn.” Vĩnh Tiên Trung lắc đầu: “Trậnc hiến này thật khiến người ta sợ hãi, nếu không tận mắt chứng kiến ta thật không thể tưởng tượng nổi mức độ thảm khốc của nó.”

Hắn vốn giỏi ăn nói, bèn đem tình cảnh ngày ấy thuật lại sống động như thật.

Minh Nguyệt nghe rất nhập thần, sau khi nghe xong bèn cười nói: “Vậy mời Vĩnh công tử bình phẩm một chút.”

Vĩnh Tiên Trung càng nói càng nhập tâm, cũng không chối từ: “Thực lực Diệp Triều Ca rất mạnh, thế gian hiếm thấy, điên cuồng lãnh khốc, với kẻ địch hay với bản thân đều như vậy. Ngày sau hắn chỉ có hai kết quả, một là phong thánh, hai là đột tử. Tính cách hắn quá cực đoan, đi theo con đường cực kỳ nguy hiểm, chỉ không cẩn thận sẽ thịt nát xương tan. Trong võ hội Quang Minh, người cùng thế hệ sánh được với hắn liêu diêu không có mấy.”

“Đã sớm nghe danh Diệp Triều Ca, phán đoán của công tử thật khớp với suy nghĩ của ta.” Minh Nguyệt gật đầu tán thưởng.

“Về phần nhóm Đường Thiên, nếu nói từng người thật kho tiện. Ta không hiểu nhiều về họ, ấn tượng lớn nhất bọn họ lưu lại cho ta là đoàn kết. Trước đó ta rất khó tưởng tượng một đám người có nhiều thiên tài thiên phú xuất sắc như vậy lại có thể đoàn kết đến thế.”

Vĩnh Tiên Trung khen không dứt lời: “Phương diện võ kỹ, trình độ ta quá kém, không tiện bình phẩm. Nhưng ta kinh doanh buôn bán cũng vài năm, cũng có chút tâm đắc. Trong số những thế lực ta từng thấy, cả thương gia cũng vậy, không ai vượt qua được bọn họ. Nếu bọn họ đi làm buôn bán, ta chắc chắn sẽ đầu tư vào bọn họ, trở thành minh hữu của họ.”

Ánh mắt Minh Nguyệt hiện lên sắc lạ khó thấy, lại chợt biến mất vô tung vô ảnh, cười nhạt nói: “Nếu bọn họ biết Vĩnh công tử tôn sùng họ như vậy chắc chắn sẽ cảm động rơi nước mắt, sinh ra cảm giác tri kỷ.”

“Đêm đã khuya, Minh Nguyệt cũng mệt rồi, công tử ngủ ngon.”

Minh Nguyệt cáo từ Vĩnh Tiên Trung.

Vĩnh Tiên Trung đành lưu luyến tiễn Minh Nguyệt về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.