Ngoài đại sảnh, một thiếu niên đứng thẳng, dáng người lỗi lạc. Lăng Húc rất thức thời ôm mũi thương bạc lao sang bên cạnh, líu lưỡi nhìn Đường Thiên như muốn bùng phát.
Gã này nổi giận thật rồi à...
Ánh mắt Đường Thiên đảo qua mọi người trong đại sảnh, bừng bừng lửa giận, mọi người bị ánh mắt gã quét qua, nhiệt độ xung quanh như nóng bừng lên.
Đường Thiên thật sự tức giận rồi.
Gã cảm thấy máu huyết toàn thân mình như nóng rực lên, thiêu đốt tới mức da thịt gã đau nhức, cơn tức giận mãnh liệt khiến sâu trong thân thể gã run rẩy, như có thứ gì đó muốn phá kén chui ra.
Những gì cô bé nói, gã đã bên sạch không còn nhớ được gì, ánh mắt đỏ bừng của gã chỉ tập trung vào Ngô Trạch Hành.
“Thật không ngờ lũ già các ngươi lại vô sỉ tới mức này!” Đường Thiên nhêch miệng cười, nụ cười phả ra hơi nóng như có ngọn lửa đang cháy bên trong.
Gã giang rộng bước chân, bước từng bước một vào trong đại sảnh.
Tốc độ của gã không nhanh.
Con ngươi của Ngô Trạch Hành co rút lại, mỗi bước đi của Đường Thiên đều lưu lại một dấu chân rất rõ ràng trên nền đá.
“Đã sớm nghe Cố tiểu thư có ba bằng hữu rất mạnh, hôm nay được thấy quả nhiên bất phàm.” Vu lão cười ha hả, có vẻ như chẳng buồn để ý: “Có điều chuyện của Cố gia vẫn phải do Cố gia quyết định chứ, cậu bạn trẻ, tránh sang một bên thì hơn. Mời mấy vị tộc lão bước ra chúng ta bàn chuyện chút nào, các ngươi là trưởng bối của Cố tiểu thư, đừng ngại.”
Ba tộc lão bước ra, song ánh mắt họ nhìn về phía Đường Thiên lại đầy sợ hãi. Họ đã tận mắt chứng kiến sự cường đại của Đường Thiên, trong lòng vẫn còn lưu lại nỗi sợ.
Khi ba tộc lão đi tới, sắc mặt Cố Tuyết không còn chút máu, nàng không dám tin tưởng nhìn ba tộc lão.
“Đừng sợ đừng sợ.” Vu lão mỉm cười ôn hòa: “Có lão hủ, lại có nhiều anh hùng như vậy, sẽ không ai khiến các ngươi chịu ủy khuất đâu, các ngươi đừng ngại.”
Lão để ý thấy biến đổi của Cố Tuyết, lại thấy vẻ mặt sợ hãi của những người khác, hiểu thủ đoạn của mình đã khiến mọi người sợ hãi. Trong lòng lão vô cùng đắc chí, ý đồ của lão chính là nói với mọi người, cho dù vũ lực họ có mạnh hơn nhưng trước mặt lão cũng chẳng thể làm được trò trống gì.
Một tộc lão trong đó ngập ngừng nói: “Tuyết nhi cũng đến tuổi kết hôn rồi...”
Sắc mặt Cố Tuyết tái nhợt khiến người khác cũng phải đau lòng.
Vu lão càng thêm vui mừng.
"Ha ha ha ha ha Ha..Ha..aa...!"
Đột nhiên, một tràng cười chói tai vang vọng toàn trường. Mọi người không khỏi chuyển mắt sang, Đường Thiên như nghe thấy chuyện nực cười nhất, cười ha hả không ngừng.
Ánh mắt Vu lão nheo lại, con mắt đục ngầu lập lòe sát ý. Có điều đại cục đã nắm trong tay, lão cũng chẳng lo lắng gì, mặt không đổi sắc lôi kéo ba vị tộc lão lại.
Đường Thiên đột nhiên dừng cười, ánh mắt nhìn ba vị tộc lão, không nói một lời. Ba vị tộc lão trong lòng sợ hãi tới biến sắc.
Ngay lúc một lão định mở miệng, Đường Thiên lại đột nhiên nhếch miệng mỉm cười uy nghiêm tới đáng sợ.
“Cố gia thế này không xứng để A Tuyết bảo vệ.” Đường Thiên lắc đầu, nói rất hời hợt: “Đã vậy ta sẽ huyết tẩy sạch Cố gia!”
Giọng điệu Đường Thiên rất bình tĩnh nhưng lại chẳng khác nào ném một trái thuốc nổ vào lòng mọi người.
Sắc mặt mọi người hoảng sợ nhìn thiếu niên, câu nói hời hợt chẳng khác gì ăn một bữa tối nhưng sát khí và tanh máu tới mức người khác rùng mình. Trong khoảnh khắc, đám người như thấy đường phố máu chảy thành sông, một thiếu niên đứng đó ngạo nghễ như Tu La.
Hô hấp của ba vị tộc lão như ngừng bặt, mặt trắng bệch không còn chút máu, thân thể bất giác run lên lẩy bẩy, răng va vào nhau lạch cạch, vang vọng giữa đại sảnh tĩnh lặng.
Vu lão thật không ngờ Đường Thiên lại uy hiếp trắng trợn như vậy, lại còn ngay trước mặt mọi người.
Trong lòng lão vừa sợ lại vừa giận, lão phát hiện mình đã tính sai, đối thủ của mình không phải một gã trung niên đa mưu túc trí mà là một tên nghé con không sợ cọp, một gã trẻ tuổi ngu ngốc không biết cái gì gọi là kiêng nể!
Nếu mình không nhanh chóng trấn áp, uy tín của mình...
Kỷ Thiên trước mặt Vu lão không kìm được gầm lên: “To gan...”
Hừ!
Đường Thiên lại nhếch miệng cười, hàm răng trắng như tuyết uy nghiêm đáng sợ.
Trong lòng A Tuyết lúc này chắc đầy tuyệt vọng và thương tâm...
Chắc hẳn nàng cảm thấy rất bất lực...
Chắc hẳn nàng đang vô cùng lạnh lẽo...
Cơn tức giận như gió bão rít gào trong lòng Đường Thiên.
Đám khốn kiếp các ngươi sao dám đối xử như vậy với nàng...
Vì sao lại hy sinh nàng, vứt bỏ nàng...
Vì cái thế giới dơ bẩn của các người ư... Vì cái sự nghiệp “vĩ đại” của các người ư...
Các người có tư cách gì làm vậy?
Ta, tuyệt, đối, không, đồng, ý!
Đường Thiên đột nhiên phát lực, đánh thẳng về phía Kỷ Thiên.
Không ai ngờ Đường Thiên lại dám động thủ trước, chẳng lẽ gã không biết đối phương mạnh hơn gã nhiều sao? Thiếu niên hừng hực như ngọn lửa kia kéo theo một chuỗi tàn ảnh, khiến mọi người hét lên kinh ngạc.
Thiếu niên bay lên không trung, thân hình như kéo theo ngọn lửa, bóng dáng ấy nhạt nhòa dần trong mắt Cố Tuyết.
Từng hàng lệ nóng hổi chảy dọc theo gò má, trượt xuống, gò má vốn lạnh băng tuyệt vọng lại chợt cảm nhận được hơi ấm.
A Thiên...
Đột nhiên, trong tầm mắt đó xuất hiện một thanh kiếm, nó tựa như một sát thủ ẩn nấp trong bóng tối, chọn đúng cơ hội đánh ra một đòn trí mạng.
“A Thiên cẩn thận!”
Lúc này, Cố Tuyết vô thức hét lên, trái tim nàng như bị một bàn tay xiết chặt, cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng tràn ngập thân thể, mang đi chút hơi ấm cuối cùng.
Ngô Trạch Hành ra tay!
Từ đầu tới cuối, hắn không nói một câu, song lúc này lại đột nhiên xuất thủ. Một kiếm này hắn hoàn toàn không lưu lực, vừa rồi hắn đã chứng kiến ánh mắt của Cố Tuyết và Đường Thiên. Trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên hắn có cảm giác trái tim nhói đau như bị thứ gì đâm vào, cảm giác đau đớn khó tả bằng lời này khiến hắn tức giận, nó gặm nhấm gã như một thứ chất độc.
Cố Tuyết thích gã ta!
Sát khí vô cùng vô tận tràn khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể hắn, công phu hàm dưỡng vốn tự coi là cao cường lúc này đã hoàn toàn bị vứt bỏ.
Tiếng kêu kinh hãi của Cố Tuyết vang lên bên tai hắn lại khiến hắn có cảm giác sung sướng khó hiểu.
Giết gã đi!
Cố Tuyết sẽ là của mình!
Giọng nói này không ngừng vang lên trong lòng hắn, thậm chí hắn có cảm giác đây là đòn mạnh nhất mà mình đánh ra từ trước tới nay!
Không ai né nổi kiếm này!
Đường Thiên giữa không trung không chỗ nào mượn lực, mắt thấy sắp mất mạng dưới kiếm này. Nào ngờ thân thể Đường Thiên gập lại qury dị như đã sớm dự liệu được mũi kiếm đột ngột này, lướt sát qua nó.
Ngô Trạch Hành nắm chuôi kiếm, cảm giấc trống rỗng từ mũi kiếm thật quen thuộc rồi lại thật bất ngờ.
Ngô Trạch Hành như bị sét đánh trúng, thân thể cứng đờ, đầu óc trống rỗng, ánh mắt lộ vẻ mờ mịt. Trượt... Chiêu kiếm đắc ý nhất của mình, vậy là lại trượt!
Không thể nào... Không thể nào!
Khi thấy một kiếm vô thanh vô tức vừa rồi của Đường Thiên, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng gã chết chắc không còn gì nghi ngờ. Ngay lúc vừa rồi bọn họ đã tận mắt thấy chiêu kiếm vô thanh vô tức của Ngô Trạch Hành phá vỡ huyết mạch Minh Vương của Lý Tín ra sao!
Hơn nữa lần này Ngô Trạch Hành còn ra tay đánh lén, lại không hề có chút dấu hiệu gì!
Đường Thiên đáng ra đã chết chứ!
Thế nhưng... Đường Thiên lại tránh được... Thật sự tránh được kiếm này...
Tất cả mọi người không chuẩn bị tâm lý, ngay cả Đường Thiên cũng không thể ngờ nổi. Kỷ Thiên thấy chiêu kiếm như quỷ thần của Ngô Trạch Hành, sắc mặt không khỏi hiện vẻ kinh ngạc.
Chiêu kiếm tuyệt đỉnh, không chút khói lửa nhân gian, cho dù hắn tận mắt chứng kiến cũng không cảm nhận được chút sát ý nào!
Kiếm pháp của Ngô Trạch Hành cao siêu tới mức kinh người!
Kỷ Thiên như chứng kiến tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ tuyệt luân, sắc mặt đầy tán thưởng và kinh ngạc. Còn về kết cục của Đường Thiên? Không nằm trong suy nghĩ của hắn.
Thế nhưng tất cả đều như được dự liệu từ trước, biến đổi hoàn toàn.
Biến đổi đột ngột, khiến người ta khó lòng tin tưởng.
Kỷ Thiên ngây người.
Khi phản ứng lại, thiếu niên mang theo ánh lửa đó đã như ngôi sao chổi đánh thẳng tới trước mặt hắn.
Không tốt!
Một nắm tay phóng lớn trong tầm mắt hắn.
Hắn hoảng hốt giơ thanh đoản côn trong tay lên, chắn trước ngực.
Không ai chú ý tới, con mắt Đường Thiên đã là một màu đỏ máu.
Nhập ma!
Đường Thiên vô cùng phẫn nộ, gã chỉ cảm thấy trong cơ thể như có vô số quái vật đang gào thét, vô số cơn gió hình thành trong vòng ngực, gã cảm giác bản thân như muốn nổ tung, khi gã vung nắm đấm, một luồng lực lượng tới từ sâu trong cơ thể như ngọn núi lửa phun ra.
"A... A... A... A...!"
Trong tiếng gầm đầy phẫn nộ, áp lực, tuyệt vòng, gã dồn tất cả tâm tình, tất cả tực giận, tất cả gió bão trong vòm ngực vào một quyền này, đánh thẳng ra!
Thần sắc kinh hãi của Kỷ Thiên không khiến Đường Thiên dao động chút nào. Gã như đứng trên cao nhìn con sâu cái kiến, cảm giác lạnh lẽo hờ hững này thật lạ lẫm, rồi lại như thật quen thuộc.
Nắm đấm đánh lên cây đoản côn của Kỷ Thiên!
Lực lượng dâng trào mãnh liệt, như một trận hồng thủy thế không thể đỡ. Cây đoản côn của Kỷ Thiên chẳng khác nào tờ giấy, nắm đấm của Đường Thiên xuyên qua cây đoản côn, đâm vào cơ thể Kỷ Thiên. Lực lượng kinh khủng khiến Kỷ Thiên không kịp hành động gì, như bị một con tê giác húc phải, kêu thảm một tiếng rồi bắn thẳng ra như pháo rời nòng, đụng cái rầm vào cây cột giữa đại sảnh.
Ầm!
Mọi người chỉ cảm thấy đại sảnh chấn động, đám người cùng tới bên cây cột, Kỷ Thiên đã bị khảm sâu vào bên trong.
Một vệt máu tươi chảy dọc từ trán Kỷ Thiên xuống, hai mắt hắn nhắm nghiền, đã hôn mê bất tỉnh.
Phốc phốc phốc!
Ba vị tộc lão ôm lấy yết hầu, mặt mũi đầy sợ hãi, ngã thẳng xuống.
Lúc này, giữa không trung, một cặp chân đồng giáng xuống ầm ầm, nền đá xanh chẳng khác nào đậu hũ, ngập thẳng tới gối.
Rầm!
Một tiếng động trầm trầm vang lên khiến mọi người âm thầm run rẩy.
Ngay sau đó, dùng hai chân làm trung tâm, một vòng sóng khí vô hình mang theo vô số phiến đá vỡ quyét ngang bốn phía.
Phốc phốc phốc!
Đá vụn như mưa tên khảm vào vách tường, lúc này những võ giả khác trong đại sảnh mới như bừng tỉnh khói giấc mộng, nhao nhao bảo vệ cơ thể. Song lực lượng từ những mảnh đá đó khiến ai nấy đều kinh hãi.
Đây mới chỉ là hòn đá bắn ra...
Một hồi xao động qua đi, đại sảnh chìm vào không khí tĩnh mịch quỷ dị.
Chỉ mình Đường Thiên gào lên như dã thú, tiếng gào vang như sấm vọng khắp đại sảnh.
"Ai nữa? Ai...! Ai nữa?"