Chiến Thần Bất Bại

Chương 167: Chương 167: Dung huyết




Tiếng gào thét như dã thú vang vọng mãi không thôi.

Ngô Trạch Hành không thể tin nổi nhìn thanh kiếm trên tay mình, chiêu kiếm vừa rồi là sát chiêu độc đáo do hắn sáng tạo ra, có tên Thanh Phong Vô Ảnh. Hắn rất ít khi sử dụng nó bởi chẳng có mấy đối thủ đủ tư cách để hắn sử dụng chiêu kiếm này. Thế nhưng, chiêu kiếm này chưa bao giờ thất thủ.

Song, ngày hôm nay, hắn lại thất bại.

Tới tận bây giờ hắn vẫn không hiểu nổi Đường Thiên làm thế nào né nổi chiêu kiếm tất sát này của mình. Vì sao đối phương lại đột nhiên đổi hướng ngay lúc đó? Là tình cờ? Hay là dự đoán trước được chiêu kiếm của hắn?

Dứ đoán trước được Ám Phong Vô Ảnh của mình...

Suy nghĩ này vừa xuất hiện lập tức khiến Ngô Trạch Hành bất giác rùng mình. Một cảm giác khủng hoảng vô danh dâng trào trong lòng hắn, một suy nghĩ càng đáng sợ hoang đường hơn cũng theo đó ùa tới, chẳng lẽ hắn nhìn thấu được đường kiếm của mình?

Ngô Trạch Hành vô cùng tự tin về kiếm pháp của mình. Năm năm qua hắn không ngày nào lười biếng, chuyên tu không ngừng nghỉ, kiếm pháp từ mạnh mẽ cương mãnh dần chuyển thành vô thanh vô tức.

Thanh Phong Kiếm đã có dấu hiệu đại thành.

Năm năm qua, hắn từng che mặt khiêu chiến các cao thủ, mài giũa kiếm pháp của mình, chưa bao giờ thất bại. Chiêu Thanh Phong Vô Ảnh này là lá bài tẩy của hắn, vừa rồi trong cơn giận dữ đã sử dụng nó, vốn tưởng rằng một đòn tất sát, nào ngờ lại thất bại.

Hắn gần như không tin nổi vào mắt mình.

Tiếng gào thét của Đường Thiên vang vọng bên tai hắn.

๑๑۩۞۩๑๑

Lăng Húc nhìn Đường Thiên nổi điên trong sảnh, sắc mặt kinh ngạc.

Lại nhìn tên Kỷ Thiên bị ghim vào cột, hắn hầu như không tin nổi vào mắt mình.

Không thể nào?

Tuy mới quen không được bao lâu, nhưng mấy ngày nay hắn cũng hiểu rõ trình độ của Đường Thiên. Uy lực của quyền vừa rồi vượt xa thực lực lúc bình thường của Đường Thiên!

Đường Thiên sức mạnh như trâu nhưng tuyệt đối không thể có uy lực kinh khủng như vậy.

Với thực lực của Đường Thiên cũng bị một quyền này đánh cho hôn mê, uy lực kinh khủng cỡ nào.

Chẳng lẽ gã này lại có biến đổi gì?

Hay là sức mạnh ẩn giấu trong cơ thể, không muốn ai biết?

Lăng Húc khôi phục vẻ bình thường, chỉ có ánh mắt vẫn lấp loáng kinh ngạc.

๑๑۩۞۩๑๑

Phù phù phù!

Hơi thở nặng nề của Đường Thiên dần dần khôi phục, sắc máu trong mắt cũng dần lui đi.

Kỷ Thiên bị ghim trên cột cũng dần rõ rệt trong mắt gã.

Con ngươi của Đường Thiên đột nhiên mở ra.

Đây là...

Thần sắc gã ngẩn ngơ, không thể tin nổi nhìn về phía Kỷ Thiên rồi lại đột nhiên cúi đầu nhìn nắm đấm mình.

Đánh ra một quyền vừa rồi, Đường Thiên chỉ cảm thấy sảng khoái không nói nên lời. Một cảm giác lâng lâng dâng lên từ sau trong lòng gã, khiến toàn thân vô cùng nhẹ nhõm, chẳng khác nào thân thể nhẹ hơn một chút.

Thân thể gã đúng là nhẹ hơn trước.

Đường Thiên ngơ ngác, khuôn mặt nghi hoặc không thôi, gã đột nhiên nhảy lên, toàn thân như mũi tên rời cung, lao vọt lên đỉnh phòng khách.

Khi Đường Thiên hạ xuống mặt đất vô cùng nhẹ nhàng, sắc mặt gã càng thêm kỳ quái. Gã thủ vung một quyền, khoảnh khắc khi xuất quyền con ngươi gã đột ngột mở rộng, một cảm giác hoàn toàn bất khác lúc bình thường lan truyền tới mỗi ngóc ngách thân thể gã. Gã có thể cảm nhận được sức mạnh cường đại.

Vì sao lại thế...

Một nụ cười nhếch lên từ khóe miệng Đường Thiên, gã mừng rỡ như điên, thế nhưng vẫn không thể hiểu nổi.

Tốc độ cùng sức mạnh của gã đều tăng lên rất nhiều, chỉ có điều, vì sao lại thế...

Chờ đã, tốc độ và sức mạnh!

Hai mắt Đường Thiên trợn tròn, trong đầu như có tia chớp xẹt qua, hắn đột nhiên nhớ tới huyết mạch Goblin và Vũ Nhân mình từng nuốt, chẳng lẽ...

Trong đại sảnh vẫn vô cùng tĩnh mịch, giữa ánh mắt mọi người, gã nhắm mặt lại, giơ hai tay lên, cảm nhận tỉ mỉ biến hóa trong cơ thể.

Ngô Trạch Hành khôi phục sau cơn hoảng hốt, khi ánh mắt hắn tỉnh táo trở lại, Đường Thiên đang đứng giữa đại sảnh giang hai tay ra, tư thái không coi ai ra gì. Khuôn mặt Ngô Trạch Hành đỏ bừng lên!

Nghĩ tới thất bại của chiêu kiếm vừa rồi vẫn còn ghim sâu trong lòng hắn như một mũi gai, lại thêm hành động đầy khiêu khích lúc này của Đường Thiên, hắn vô cùng tức giận.

Đã bao giờ hắn bị người khác coi thường như vậy!

Khốn kiếp!

Không chút do dự, hắn đột nhiên phóng thẳng về phía đường thiên, song ngay lúc này bỗng thấy mắt hoa lên, một thiếu niên mặc áo trắng tay nắm mũi thương đứng đó, chặn trước mặt hắn.

“Thật xin lỗi, đối thủ của ngươi là ta!”

Lăng Húc chĩa mũi thương thẳng vào Ngô Trạch Hành, khuôn mặt tỏ vẻ khinh bỉ: “Thật không ngờ đường đường Thanh Phong Kiếm chẳng qua chỉ là một kẻ tiểu nhân cậy mạnh hiếp yếu, cướp đoạt mỹ nhân! Đúng là người mà chẳng bằng chó!”

Câu nói của Lăng Húc khiến sắc mặt Ngô Trạch Hành lúc xanh lúc đỏ, hắn thật không ngờ lại có người dám nói những lời thô tục như vậy với mình.

“Có điều, chính nghĩa sẽ thắng gian tà, thương bạc như ánh mặt trời!” Lăng Húc trầm giọng nói, thần sắc kiên định, giữa hai hàng lông mi khí thế lẫm liệt khiến khuôn mặt hắn như được phủ kín bởi một lớp ánh sáng lộng lẫy. Bóng người nâng thương đứng đó như bao phủ bởi một ngọn lửa màu trắng thần thánh.

Nghe thì thật buồn cười, thế nhưng do miệng Lăng Húc nói ra lại không ai cười được.

Cố Tuyết giật mình nhìn Lăng Húc.

Khí thế của Lăng Húc mãnh liệt hơn trước kia nhiều, khiến nàng kinh ngạc nhất là biểu hiện của Lăng Húc, trong con mắt màu cam, khí thế lẫm liệt như không gì lay chuyển nổi.

Câu nói vừa rồi chính là bản tâm của hắn.

Ngô Trạch Hành giận tới tím mặt, trong mắt đầy tia máu, hôm nay bị tiểu bối làm nhục hết lần này tới lần khác, nếu không tự tay giết hai tên khốn kiếp này đi thì từ giờ trở đi cái tên Thanh Phong Kiếm sẽ thành trò cười lớn nhất sao Fillin.

“Muốn chết!”

Ngô Trạch Hành cố nén cơn giận xuất kiếm, một luồng kiếm khí màu xanh đột nhiên xuất hiện phía trước người Lăng Húc nửa trượng, nhanh như tia chớp, hầu hết mọi người ở đây đều không nắm được quỹ tích của chiêu kiếm này.

Một điểm sáng bạc tỏa ra.

Keng!

Tiếng sắt thép va chạm vang vọng khắp toàn trường.

Con mắt Vu lão vốn khép hờ đột nhiên mở ra, trong ánh mắt vẩn đục thoáng hiện một tia sáng khó thấy.

Bản thân Ngô Trạch Hành cũng ngây người, chiêu kiếm này của bản thân lại bị một kẻ khác đỡ!

Toàn trường xao động!

๑๑۩۞۩๑๑

Võ hồn như một ngọn lửa màu bạc lập lòe nơi mi tâm gã. Nó tỏa ra ánh sáng bạc, lan ra khắp gân cốt máu thịt, đây là lần đầu tiên Đường Thiên “thấy” rõ tình cảnh trong cơ thể mình tới vậy.

Thân thể gã dồi dào tinh huyết, lại như một làn sương máu nồng nặc, lan khắp mỗi ngóc ngách tứ chi.

Đường Thiên để ý thấy hai khối máu nhỏ bé trong làn sương, sương máu xung quanh hai quả cầu này càng nồng đậm hơn, sương máu xung quanh cũng không ngừng truyền vào quả cầu.

Đây là cái gì?

Đường Thiên bỗng thấy phấn chấn, ý nghĩ xoay chuyển, tình cảnh trong quả cầu máu hiện lên trước mắt. Bên trong quả cầu máu là hai giọt máu, trái tim Đường Thiên đập mạnh hẳn, gã lập tức nhận ra hai giọt máu Goblin và Vũ Nhân mà hắn đã uống.

Sương máu bao chặt lấy hai giọt máu này, từng luồng sương máu như nhỏ xuống quấn lấy hai giọt máu.

Sương máu gần hai giọt máu nhất bị nhuộm thành màu gần giống với giọt máu đó, giọt máu cũng nhanhc hóng khô héo, những làn sương máu xung quang như đang hút lấy chất dinh dưỡng của nó rồi vận chuyển tới mỗi góc của sương máu.

Đường Thiên trơ mắt nhìn máu Goblin và máu Vũ Nhân từ từ thu nhỏ, tới tận khi biến mất.

Hai làn sương máu đậm đặc cũng nhạt dần, cuối cùng hoàn toàn giống với sương máu xung quanh.

Sương máu dung nhập cơ thịt, Đường Thiên tận mắt thấy cốt cách cơ thịt từ từ biến đổi, đây là một biến đổi mà hắn hoàn toàn không hiểu.

Biến đổi đó xem ra vô cùng chậm chạp.

Thế giới trước mắt thật xa lạ lại thật thần kỳ.

Đường Thiên nhìn không chớp mắt, như quên hẳn thế giới bên ngoài.

Thế nhưng gã lại không biết, gã sắp đem tới cho thế giới bên ngoài bao nhiêu chấn động.

๑๑۩۞۩๑๑

Giang hai tay ra, Đường Thiên nhắm nghiền hai mắt như một bức tượng, đứng sừng sững chính giữa đại sảnh, không hề nhúc nhích.

Thế nhưng lúc này sự chú ý của mọi người đều bị trận chiến của Ngô Trạch Hành cùng Lăng Húc thu hút.

Hai người giao chiến vô cùng kịch liệt.

Thế nhưng khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên là Lăng Húc không hề rơi xuống hạ phong. Mọi người đều biết Cố gia có ba trợ thủ vô cùng lợi hại, trong đó khiến người ta ấn tượng nhất chính là Đường Thiên và Lăng Húc đã giết chết huynh đệ họ Hoa.

Có điều tuy huynh đệ họ Hoa thành danh đã lâu, đã sớm bước lên hàng ngũ cường giả đỉnh cao tại sao Fillin, thế nhưng bất kể tiếng tăm hay thực lực đều còn xa mới bằng được Ngô Trạch Hành xuất thân danh môn.

Trận chiến với Lý Tín đã khiến mọi người tin rằng thực lực Ngô Trạch Hành hoàn toàn có thể xếp tỏng ba mươi vị trí đầu.

Đường Thiên tránh được chiêu kiếm tất sát của Ngô Trạch Hành, lại dùng một quyền giải quyết Kỷ Thiên đã khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm, không thể tin nổi vào hai mắt mình. Nào ngờ người còn lại, Lăng Húc cũng cường đại như vậy!

Đối mặt với thế công điên cuồng của Ngô Trạch Hành lại không lui nửa bước, dùng mạnh đấu mạnh!

Đánh giết huynh đệ họ Hoa đã khiến mọi người líu lưỡi, ngang tài ngang sức với Ngô Trạch Hành, thực lực còn cường đại tới mức nào...

Cố gia nho nhỏ lại có hai cao thủ cường đại như vậy!

Trong số mọi người có không ít kẻ đã bắt đầu dao động lập trường. Hai cao thủ trong hàng ngũ năm mươi cao thủ đứng đầu hoàn toàn không bằng hai cao thủ trong hàng ngũ ba mươi cao thủ đứng đầu.

Cho dù hai người này không phải người của cố gia, thế nhưng họ chịu ra mặt vì Cố Tuyết, hiển nhiên giao tình không tệ!

Mà một số kẻ tâm tư linh hoạt còn nhớ tới lời nói của Lăng Húc lúc trước và ánh mắt Cố Tuyết nhìn Đường Thiên, ở đây ai cũng là người từng trải, sao không hiểu được ẩn ý trong đó.

Vu lão lần này lỗ mãng rồi!

Cục diện song phương đã vào thế không chết không thôi. Mà chuyện lần này lại do Vu lão không đúng trước, lúc lão còn bá đạo độc quyền không ai dám hé răng, thế nhưng lúc này danh vọng Vu lão đã dao động.

Trức phi... Trừ phi Vu lão có thể bắt cả hai người, nhất chiến định càn khôn!

Trong mắt Vu lão hiện vẻ do dự hiếm thấy, cục diện trước mắt vượt ngoài tưởng tượng của lão. Ánh mắt lão đảo qua đám người, những kẻ trước như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đấy giờ dồn dập lui lại phía sau, không ai dám ló mặt!

Thật không ngờ hôm nay lại lật thuyền trong mương, Vu lão âm thầm hối hận.

Thế nhưng rất nhanh lão đã khôi phục bình tĩnh. Lão biết lão đã không có đường lui, nếu không thể thắng lợi, mọi danh vọng tích lũy lúc trước sẽ tiêu tan như tuyết lở.

Lão vốn là kẻ ngang ngược, lúc này có đập nồi dìm thuyền cũng chẳng hề do dự, thẳng người bước tới.

Song đúng lúc này, Đường Thiên vốn như bức tượng giữa đại sảnh lại đột nhiên xuất hiện dị biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.