Phốc!
Một âm thanh khó lòng nhận ra vang lên từ trong cơ thể Đường Thiên.
Không ai phát hiện ra, ánh mắt mọi người còn đang bị trận chiến của Lăng Húc và Ngô Trạch Hành giữa sảnh thu hút. Chỉ mình Vu lão như cảm nhận được, hàng mi trắng như tuyết, nhướn lên một chút.
Trong lòng Vu lão bỗng có cảm giác nguy hiểm như ẩn như hiện.
Song không chờ lão ra tay, dị biến nảy sinh.
Phốc phốc phốc!
Tiếng nổ liên tiếp phát ra từ cơ thể Đường Thiên.
Làn da lõa lồ của Đường Thiên rung rung như sóng gợn. Rắc rắc rắc, cùng vang lên là tiếng xương cốt của Đường Thiên, như có một con quái vật đang phá kén chui ra.
Viu.
Bên chân Đường Thiên, một luồng khí lưu yếu ớt lặng lẽ thành hình, cuốn lên một vòng xoáy cực kỳ nhỏ bé.
Đây là...
Con ngươi Vu lão đột nhiên co rụt lại, cảm giác bất an và nguy hiểm càng thêm mãnh liệt, như ngưng đọng thành thực chất. Con mắt lão toát lên vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ, lão thành danh đã bao năm rồi nhưng chưa từng thấy chuyện kỳ quái như vậy.
Đường Thiên nhắm mắt giơ tay trước mặt càng thêm thần bí.
Vu lão rất không thích giao thủ với kẻ địch không hề hay biết, bởi như vậy vô cùng nguy hiểm. Lão thành danh đã vài chục năm, đã gặp qua vô số võ giả thực lực hùng mạnh hơn lão song lại gục xuống trên tay những kẻ địch xa lạ và nguy hiểm, vì vậy gặp tình huống như vậy lão luôn rất cẩn thận. Chính sự cẩn thận đó đã giúp cho địa vị lão vững chắc sau biết bao năm như vậy.
Roạt roạt roạt!
Vài luồng khí lưu thành hình, bao phủ bốn phía, không khí xung quanh Đường Thiên trở nên rất không ổn định.
Ánh mắt Vu lão chăm chú nhìn Đường Thiên, bỏ qua ý định ra tay, lão không rõ Đường Thiên đang biến đổi như thế nào.
Lão quyết định quan sát thêm một lúc.
Rầm, khí lưu càng khuấy động, âm thanh cũng từ nhu hơi thở hóa thành tiếng phần phật như tiếng gió. Đá vụn bên chân Đường Thiên bị luồng khí lưu kéo theo, lăn lộn trên mặt đất.
Vô số đá vụn như những con kiến bị kinh động, lăn khắp bốn phía trên mặt đất.
Dị biến này rốt cuộc cũng khiên một vài võ giả đang trầm mê trong trận chiến của Lăng Húc và Ngô Trạch Hành chú ý tới.
“Trời đất ơi! Chuyện gì bên kia vậy?”
“Mau nhìn!”
Tiếng hô hào khiến càng lúc càng nhiều người như chợt tỉnh giấc mộng, đưa mắt về phía Đường Thiên ngay giữa đại sảnh rồi đều bị tình cảnh trước mắt làm cho ngây người!
Viu viu viu viu!
Không khí xung quanh Đường Thiên như sôi trào lên, vố số khí lưu lao tới, ma sát với nhau, tiếng nổ lốp bốp vang lên không ngừng, khí lưu ma sát với nhau tạo thành tia lửa lúc ẩn lúc hiện.
Thân thể Đường Thiên như đứng giữa dòng nước chảy xiết, mơ hồ, không rõ rệt.
Ngoại trừ Lăng Húc và Ngô Trạch Hành đang chiến đấu, ánh mắt mọi người đều bị tình cảnh của Đường Thiên thu hút. Không ai ở đây từng thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc như vậy!
Ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Đường Thiên trong sân.
Bọn họ như nhìn thấy một cơn bão táp kinh khủng đang từ từ thành hình trước mắt họ. Một nghi vấn không cách nào áp chế dâng lên từ đáy lòng, khi cơn bão này hình thành, cảnh tượng sẽ ra sao?
Sẽ như thế nào?
Không ai biết!
Bọn họ trợn mắt, mặt đầy sợ hãi nhưng cũng đầy hiếu kỳ, không dám dời mắt đi chút nào.
Tiếng nổ càng thêm kịch liệt, khí lưu xung quanh Đường Thiên không ngừng khuấy động, khí tức kinh khủng bao phủ cõi lòng mọi người.
Đôt nhiên, thời gian nhưng ngưng bặt lại, mọi tiếng nổ đột nhiên biến mất, khí lưu đang chuyển động cũng ngừng lại.
Sát theo đó là một tiếng ầm rất lớn, bức tường không khí không ổn định xung quanh Đường Thiên ầm ầm đổ nát!
Sóng khí mãnh liệt mang theo uy thế kinh người bao phủ toàn bộ phòng khách. Võ giả có thực lực hơi yếu như bị dã thú va phải, không cách nào ổn định thân hình, bị đẩy thẳng ra góc.
Ngô Trạch Hành đang lúc kịch chiến không hề phòng bị, khi sóng khí lan tới cách hắn ba trượng mới cảm nhận được. Song phản ứng của hắn cũng cực nhanh, khoảnh khắc khi sóng khí chạm vào cơ thể đã kịp điều chỉnh lại thân hình, như một phiến lá cây bay theo làn gió.
Ngô Trạch Hành giữa không trung không thể tin nổi nhìn Đường Thiên.
Khí tức đó... thật cường đại!
Lăng Húc cũng không kịp đề phòng làn sóng khí kia, vội vã nương thân theo mũi thương, xuất hiện sau một cây cột. Tâm thần hắn tập trung cao độ, tới khi phát hiện động tĩnh lần này do Đường Thiên gây ra lại càng ngây ngẩn.
Gã này là quái thai à!
Ngay kẻ mạnh như Vu lão sắc mặt cũng không giữ nổi bình tĩnh, lộ vẻ cẩn thận và đề phòng.
Uy thế thật cường đại!
Trong lòng lão vẫn còn chút do dự, vừa rồi lão đã nhìn ra cú đấm của Đường Thiên vào Kỷ Niên thật ra là bởi Đường Thiên nhập ma nên thực lực tăng vọt. Song cảnh tượng trước mắt tuyệt đối không phải nhập ma.
Gã này... rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Không biết vì sao, suy nghĩ này vừa xuất hiện đã như bóng tối không cách nào lái đi nổi.
Có điều, sự chú ý của lão cũng nhanh chóng chuyển về Đường Thiên vừa lộ ra thân hình giữa đại sảnh.
Đường Thiên giang hai tay, đôi mắt nhắm lại, không hề nhúc nhích, lặng lẽ như say ngủ.
Đột nhiên, Đường Thiên mở mắt!
Ầm!
Khí thế bùng phát như nước vỡ bờ, ầm ầm ủa ra bốn phía!
Ánh mắt Đường Thiên đỏ sẫm như máu, lộ vẻ lạnh lùng khó tả bằng lời. Khí thế kinh người khiến tất cả võ giả trong đại sảnh biến sắc, bọn họ như bị một bàn tay vô hình bóp lấy trái tim, toàn thân cứng đờ không cách nào nhúc nhích.
Trong góc, không ai chú ý tới Yến Hạ xen lẫn trong đám người. Sắc mặt Yến Hạ nghiêm nghị, ánh mắt đầy kinh sợ. Bên cạnh hắn, đám người Ô Nam dều biến sắc.
“Tên này rốt cuộc là ai?” Giọng Cung Dịch Tú lọ vẻ kinh hãi, khí thế cường đại đó khiến hắn kinh hồn bạt vía.
Không ai trả lời câu hỏi này của hắn.
Yến Hạ trầm giọng nói: “Là huyết mạch, hình như hắn khai mở huyết mạch!”
“Khai mở huyết mạch?” Tác Quang kêu lên kinh ngạc, cố hạ thấp giọng: “Khai mở huyết mạch lúc này thì đúng là...”
Sắc mặt Ô Nam rất tệ: “Sợ rằng lần này chúng ta chọc phải phiền toái lớn rồi!”
Trong lòng Yến Hạ cũng đồng ý với Ô Nam thế nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Chúng ta chỉ là phiền toái nhỏ, phiền toái lớn là của lão già Vu kia. Chúng ta chẳng qua chỉ đả thương thủ hạ của Cố Tuyết, lão già họ Vu kia còn muốn cướp lấy Cố Tuyết.”
Ba người nghe xong cùng thở phào một hơi.
Yến Hạ nghe ba người thở phào, trong lòng cũng hiểu bọn Ô Nam đã không còn dũng khí chiến đấu với Đường Thiên.
Có điều, cũng may còn kẻ ngu ngốc hơn thay hắn chống đỡ.
Khuôn mặt Yến Hạ nở nụ cười gằn, lão già họ Vu lần này gặp phiền toái lớn rồi.
๑๑۩۞۩๑๑
Đường Thiên thu lại hai tay, ánh mắt đỏ sẫm không chút kiêng dè hạ xuống người Vu lão.
Đột nhiên, Đường Thiên vung cánh tay phải, ngón trỏ chỉ thẳng như mũi thương, nhắm ngay Vu lão.
Chiến thư kiệt ngạo không chút kiêng nể, vang lên bên tai mỗi người.
“Này, lão già, hôm nay ta ngươi chiến một trận để kết thúc thôi!”
Thân hình thẳng tắp, ngón tay chỉ thẳng, đáng dứng lỗi lạc, Đường Thiên lúc này thật kỳ lạ, không hề tức giận cũng chẳng hề gào thét, nhưng lúc này mỗi người ở đây kể cả Ngô Trạch Hành đều bị Đường Thiên xa lạ này làm cho kinh sợ.
Kiệt ngạo, kiên quyết!
Bị khiêu khích trước mặt mọi người nhu vậy, cho dù công phu hàm dưỡng của Vu lão vượt xa người thường lúc này cũng không khỏi đỏ mặt!
Vu lão cười lên giân dữ: “Vậy để lão hủ đây dạy cho tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng nhà ngươi một bài học!”
Vu lão tung người lao tới, sắc mặt âm trầm, từ từ tiến về phía Đường Thiên. Một luồng khí thế như thực chất ầm ầm tỏa ra bốn phía, không hề có vẻ hùng hổ dọa người như Đường Thiên nhưng lại lộ vẻ gừng càng già càng cay.
Những võ giả khác lập tức kích động hẳn lên.
Vu lão đã thành danh hơn bốn mươi năm, là người nổi tiếng tại Sao Fillin. Vu gia dưới sự dẫn dắt của lão giết tới hàng ngũ đỉnh cao của sao Fillin. Danh vọng lão rất cao, trận bại duy nhất chính là dưới tay Dạ Mạc kiếm khách Zia. Năm đó Zia đột nhiên xuất hiện, kiếm chỉ bốn phương, không một trận bại, cuối cùng leo tới đỉnh cao.
Trận bại đó cũng không khiến xếp hạng của Vu lão giảm xuống, bởi năm đó được mệnh danh là năm tháng bóng tối. Hầu như tất cả các cao thủ tại sao Fillin đều thua dưới tay Zia. Song, thê sự khó lường, không biết Zia gặp biến cố gì, võ kỹ thụt lùi rất nhiều, từ hạng thứ nhất tụt xuống tận hạng nắm, hắn cũng trở thành thích khách nổi tiếng nhất sao Fillin.
Xếp hạng của Vu lão vẫn ổn định ở số mười lăm.
Đây là thứ hạng khiến người ta kính nể song cũng là thứ hạng khiến người sở hữu lúng túng.
Mười người đứng đầu như một ranh giới, mỗi vị đều là bá chủ, còn mười tới hai mươi lại là cường giả một phương. Thế nhưng với Vu lão dã tâm bừng bừng một lòng muốn phát triển Vu gia, cường giả một phương không thể thỏa mãn lão. Thế nhưng xếp hạng của lão lại khó lòng tăngt iến, vì vậy lão mới nghĩ ra cách dùng danh vọng và bối phận để bù đắp cho thực lực thiếu thốn.
Đây cũng là lý do vì sao lão phát anh hùng thiếp rộng rãi như vậy.
Sau khi thế cục thuận lợi quá cả dự kiến, lão bắt đầu có ý đồ với Cố gia. Theo kế hoạch lần này của hắn, Cố gia cực kỳ then chốt, lão nhất định phải nắm Cố gia trên tay. Không có lời mời của Cố gia lão cũng chẳng có cớ nhúng tay vào.
Đường Thiên và Lăng Húc, lão cũng chẳng để vào mắt, cường giả hạng năm mươi với võ giả bình thường thì cần kính ngưỡng chứ với lão thì chỉ tương đương với đám tay sai Lý Tín Kỷ Thiên. Hơn nữa lão tin rằng sau khi các cao thủ khác tới, võ giả đẳng cấp đó ít ra cũng có tới tám vị. Huống hồ còn cường giả trong hai mươi hạng đầu như Ngô Trạch Hành.
Trên tay có đủ đồ để trao đổi, khiến lão vô cùng tự tin.
Thế nhưng lão lại tính sai.
Lăng Húc có thể chống lại Ngô Trạch Hành, mà Đường Thiên lại chỉ dùng một quyền đã đánh bại Kỷ Thiên, thực lực chắc chắn không dưới Ngô Trạch Hành. Hiện giờ khí thế của gã lại càng đáng sợ. Lúc đầu Vu lão quả thật không ngờ mình lại bị lôi xuống nước như thế này.
Tình cảnh của lão hiện đang vô cùng nguy hiểm.
Trong khoảnh khắc này, lão như trở lại trận chiến với Zia. Trận chiến đó tuy không khiến xếp hạng của lão giảm xuống nhưng lại ảnh hưởng rất lớn tới thanh danh lão. Song quan trọng nhất, lại là sự tự tin. Sau trận chiến đó lão mất tận bảy năm mới tìm lại được sự tự tin của cao thủ đỉnh cấp.
Mà tình thế hôm nay càng nguy hiểm, nếu thất bại...
Vu lão hít sâu một hơi, ném suy nghĩ này ra sau đầu, sắc mặt nghiêm nghị, quần áo toàn thân lay động, kình khí mạnh mẽ.
Bước từng bước một về phía Đường Thiên, râu tóc lão đều dựng đứng.
Trận chiến này, không sống, vậy chắc chắn phải chết!