“Ô Thiết Vũ dừng lại?” Đường Thiên vô cùng kinh ngạc. “Hắn bị thương?”
“Không phải.” Hỏa Thiên Hải là đệ đệ của Hỏa Mã Nhĩ, sau khi Hỏa Mã Nhĩ đi khỏi, hắn phụ trách thăm dò tình báo, Ô Thiết Vũ không hề che dấu hành tung của mình: “Tuy Khang Đức khiến hắn bị thương nhẹ nhưng hắn dường như đã đột phá, không đi tới mà lại dừng lại.”
“Lại đột phá.” Đường Thiên vuốt cằm, vẻ mặt suy tư.
Lăng Húc không nhịn được nói: “Kệ hắn đột hay phá, một thương đâm chết!”
“Đúng vậy!” Đường Thiên vỗ tay cái bốp: “Đâm phát chết luôn là được! Vẫn là Tiểu Húc Húc hiểu rõ lòng ta!”
Hỏa Thiên Hải lại lúng túng, không dám lên tiếng, tuy thực lực hai vị đại nhân cực kỳ cường đại thế nhưng có vẻ đầu óc đơn giản tới mức quá đáng. Người duy nhất dáng vẻ trí thức là Hạc đại nhân lại đang bế quan.
Sự chú ý của Hỏa Thiên Hải nhanh chóng bị tiếng hô hào phía xa thu hút, hắn ước ao nhìn về phía đám võ giả đang huấn luyện. Những võ giả kia đều là võ giả tinh nhuệ nhất trong bộ lạc, giờ đang được tập hợp lại tiếp nhận huấn luyện chính quy.
Trận hình đội ngũ bất tri bất giác tăng thêm một khí tức mà hắn khó lòng mô tả.
Hỏa Thiên Hải ảo não, nếu không phải tỷ tỷ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ mình chắc chắn cũng trong đám người này.
Đám “pháo hôi ngu ngốc tư chất kém cỏi” này đang tiếp nhận huấn luyện của Đường Nhất. Đường Nhất thân là thượng sĩ hoàng kim, khả năng về chiến thuật cơ bản cực kỳ vững chắc. Binh tập hợp đám “pháo hôi” này chẳng qua là bệnh nghề nghiệp mà thôi, hắn không định lãng phí thời gian trên người đám “pháo hôi” này. Hy vọng của hắn là ở binh đoàn giáp máy tương lai. Hai món đưa lên, hắn như vị khách soi mói, đẩy món ăn mùi vị không ngon sang cho Đường Nhất.
Nhưng không ngờ hiệu quả lại tốt tới kỳ lạ.
Tuy Đường Nhất không có khả năng chiến thuật cao như Binh thế nhưng lại cực kỳ chấp hành mệnh lệnh. Gã này thiết diện vô tư, thực lực cá nhân không ai địch nổi, dũng sĩ trong bộ lạc đều vô cùng sợ hãi. Trí tuệ hắn không cao nhưng lại cực kỳ gàn bướng cố chấp, cực kỳ thích hợp để đối phó với đám gà con chưa từng trải qua huấn luyện này.
Mới mấy ngày nhưng đám người đã có chút dáng vẻ.
Đột nhiên, một do thám chạy lại, Hỏa Thiên Hải đột nhiên đứng lên, thần sắc nghiêm nghị: “Có chuyện gì vậy?”
“Thủ hạ của Khang Đức đang chạy trốn về phía chúng ta, có hai người đang truy kích.” Do thám nhanh chóng trả lời: “Ngân Nguyệt của Khang Đức hẳn đang trên tay người này!”
Hỏa Thiên Hải lập tức cảm thấy tim đập mạnh, Ngân Nguyệt là một trong những truyền thừa cao nhất của chòm sao Sài Lang, nhưng hắn vẫn không liều lĩnh: “Hai người truy kích có lai lịch gì?”
“Không biết.” Tham tiếu lắc đầu: “Nhưng thực lực rất mạnh.”
Đột nhiên, tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên.
Một do thám khác chạy vội tới, trên tay hắn mang theo một thiếu niên hôn mê bất tỉnh, do thámd dầu đầy mồ hôi nhưng thần sắc cực kỳ hưng phấn, còn cách xa đã hô lớn: “Hắn ngã cách ta không xa, ta tiện tay lượm lại.”
Mao Quân cùng An Bạch cực kỳ phiền muội, không ngờ miếng ăn tới miệng còn tuột mất.
Không ngờ tiểu tử kia lại hôn mê ngay dưới chân do thám của bộ lạc Hỏa Lang, hai người họ cũng đánh giá thấp cước lực của con ngựa dưới chân do thám. Hai người đều chưa từng tới sa mạc, không mấy hiểu biết về các bộ lạc sa mạc. Người bộ lạc sa mạc am hiểu đào tạo ngựa, cước lực kinh người, sức bền xuất chúng, ngựa của do thám càng là tinh phẩm được chọn lựa kỹ càng.
Giống ngựa mà bộ lạc Hỏa Lang đào tạo tên là Đạp Diễm Mã, tinh hồn thú cấp sáu, khả năng xông pha cực mạnh.
Đặc biệt là khi nó chạy không tiếc thể lực, như một vệt lửa dài.
“Hình như mất dấu rồi.” Mao Quân vẻ mặt ảo não, trước mặt là lều trại liên miên không ngừng, gã do thám vừa rồi đã chui vào đây.
Tâm trạng An Bạch cũng rất tệ: “Đám người này thật quá ghê tởm! Lại dám bắt người ngay dưới mắt chúng ta.”
“Đi thôi!” Mao Quân gọi, thấy An Bạch không cam lòng: “Chẳng lẽ ngươi còn định chui vào cướp người.”
An Bạch suy nghĩ rồi nói: “Tối nay chúng ta lại tới, nếu gặp phải bọn Đường Thiên thì bỏ chạy.”
Mao Quân cảm thấy ý này không tồi, hai người đều cực kỳ tự tin vào thực lực của mình, buổi tối lẻn vào nếu không ăn thua cũng có thể tìm hiểu chút tin tức.
Hai người không chú ý tới, Đường Nhất đang huấn luyện phía xa đã phát hiện ra bọn họ.
Đường Nhất đầu óc đơn giản, thấy hai người lập tức nhận định là kẻ địch, không hề do dự chỉ huy đội ngũ lẳng lặng áp sát đối phương. Sau một thời gian huấn luyện, đám thủ hạ đã bước đầu hiểu hợp tác đoàn đội.
Hai đội nhân mã vẽ thành hai vòng cung, lặng lẽ áp sát hai người từ phía sau.
Khi khoảng cách còn khoảng hai trăm trượng, Mao Quân và An Bạch lập tức cảnh giác.
Đường Nhất thấy thế không hề do dự gầm lên một tiếng: “Giết!”
Rồi một mình lao thẳng lên!
Hai đội nhân mã như hai vệt lửa hình vòng cung ầm ầm phóng về phía hai người, Đạp Diễm Mã lập tức tiến vào giai đoạn xông pha. Cồn cát mềm mại không hề ảnh hưởng tới thế xông của Đạp Diễm Mã, đám võ giả này lớn lên trong sa mạc từ nhỏ, cực kỳ quen thuộc với địa hình nơi đây.
Thế nhưng thế xung phong đó khiến mọi người đều phấn chấn.
Đường Nhất vung trảm mã đao trong tay lên!
“Đột kích!”
Đám võ giả phía sau giật mình, cũng may không quên nội dung huấn luyện, vội vàng điều chỉnhv ị trí. Chỉ chớp mắt sau, một trận hình tam giác tiêu chuẩn xuất hiện sau lưng Đường Nhất. Mà sau lưng bọn họ, cách khoảng năm trượng, hai hình tam giác đồng dạng cũng lập tức thành hình, biến hóa này lan dần xuống dưới.
Khi Đường Nhất lao tới cách đối phương chừng năm mươi trượng, toàn bộ đội ngũ đã hoàn thành chuyển đổi đội hình.
Tuy Binh không thèm để ý tới đám “pháo hôi” này, nhưng do chủ nghĩa hoàn mỹ cùng tinh thần nghề nghiệp hắn vẫn thiết kế vài chiến thuật đơn giản cho đám “pháo hôi” này. Những chiến thuật này dùng chiến thuật cơ bản của binh đoàn Nam Thập Tự làm gốc, được thay đổi để thích hợp với những võ giả lớn lên trên sa mạc. Đường Nhất vốn luôn chấp hành mệnh lệnh của Binh, trung thực quán triệt và chấp hành nhữngc hiến thuật này.
An Bạch và Mao Quân biến sắc.
Binh đoàn!
Con mẹ nó, ở cái nơi chim không thèm ỉa này mà cũng gặp phải binh đoàn!
Khí thế xung phong như bài sơn đảo hải khiến hai người hồn phi phách tán. Đội hình nghiên ngặt, huấn luyện nghiêm chỉnh thế, ngoại trừ binh đoàn ra làm gì còn gì?
Suy nghĩ đầu tiên của hai người chính là bị lừa rồi!
Ai bảo nhiệm vụ này dễ như trở bàn tay? Ai bảo nhiệm vụ này là kiếm lớn? Lúc bọn họ nhận được nhiệm vụ tin tức của cố chủ không hề có một chữ nào nói đối phương có binh đoàn! Nếu bọn họ biết đối phươngc ó binh đoàn, thù lao có cao hơn cũng không nhận!
Dính dáng tới binh đoàn, võ giả săn tiền thường có cường đại hơn nữa cũng phải thật cẩn thận!
Gương mặt trầm ổn của Đường Nhất không chút gợn sóng, hai mắt nheo lại hấp lánh hào quang, thân là thượng sĩ hoàng kim, hắn là người xuất sắc nhất trong số thượng sĩ của binh đoàn. Tuy phương thức chiến đấu thay đổi thế nhưng những kiến thức từ trại tân binh không hề suy giảm.
Trong quá trình xung phong, hắn vẫn luôn dùng khí tức cùng vị trí của mình dẫn đắt đám gà con đằng sau.
Nếu không có hắn, đám gà con mới được huấn luyện chưa bao lâu này chắc chắn sẽ không phát động được xung phong với thanh thế như vậy!
Trảm mã đao to như ván cửa vung cao lên như chiến kỳ!
“Giết!”
Đường Nhất quát lên như sấm, một đao bổ thẳng xuống.
Võ giả phía sau ầm ầm hét lên: “Giết!”
An Bạch hốt hoảng bỏ chạy, đột nhiên cảm nhận được ánh sáng chói mắt phía sau, kinh hãi thất sắc, không chút nghĩ ngợi lập tức lao ngang sang một bên.
Một ánh đao lạnh băng chói mắt lướt sát qua thân thể hắn, chìm vào cồn cát cách xa ba trượng, nối tiếp nó là một loạt ánh đao màu sắc khác nhau, trút xuống còn cát như mưa rơi.
Ầm!
An Bạch chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả nửa cồn cát nổ tung, cát bay rợp trời, che phủ cả mặt trời.
Một chùm cát vàng đánh lên người hắn đau rát.
Sắc mặt An Bạch trắng bệch, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ.
Con mẹ nó, chạy mau.
Lại một chùm ánh đao trút xuống như mửa rơi, có điều lần này không có ánh đao khổng lồ kia, không có khí tức đáng sợ. Hắn không dám dừng lại, trong tay nhiều thêm một tấm thuẫn nhỏ màu bạc, ném về phía sau.
Bí bảo bạc chòm Thuẫn Bài, Ngân Quang Thuẫn.
Tấm thuẫn nhỏ hóa thành một tấm khiên ánh sáng màu bạc lớn trừng ba trượng, che sau lưng An Bạch.
Ầm ầm ầm!
Dưới ánh đao như mưa, thuẫn ánh sáng rung chuyển kịch liệt nhưng không hề bể nát. Sau ba làn công kích, tấm thuẫn mới nổ tan.
Lại một cơn mưa đao đánh về phía Mao Quân, Mao Quân né tránh như điên như dại. Một chùm đao mang đánh tới, Mao Quân vô cùng chật vật, quần áo trên người đã tan thành từng mảnh.
Hắn không dám dừng lại, một khi bị đối phương ngăn cản, hắn chỉ có đường chết.
Đường Nhất trên lưng ngựa mặt không biểu tình, theo hắn thấy kết quả này thật quá kém cỏi.
Theo tiêu chuẩn của binh đoàn Nam Thập Tự, binh đoàn Sài Lang này rõ ràng không hợp cahcs. Trong binh đoàn Nam Thập Tự, mỗi nhóm chiến đấu nhỏ đều có một sĩ quan đảm nhiệm chủ công dẫn dắt những người khác tấn công. Mà vị trí của hắn bây giờ hẳn phải do giáo quan thực lực cường đại hơn đảm nhiệm.
Đường Nhất chỉ quát khẽ một tiếng: “Đuổi theo!”
Tiểu đội phía sau lập tức như hít thuốc lắc, nhanh chóng đuổi theo.
An Bạch cùng Mao Quân lao nhanh đi, sắc mặt cả hai đều tái nhợt, chỉ hận không thể mọc thêm hai chân. Hai người bọn họ là cường giả Thiên Bảng, nhưng đối mặt với binh đoàn có chiến thuật biển người chuyên nghiệp đó, bọn họ không hề có phần thắng.
Chỉ có điều... sao chòm Sài Lang lại có binh đoàn?
Binh đoàn tốn hao tiền của, chẳng khác gì cái động không đáy. Mấu chốt nhất là có tiền cũng không làm dược vì nhân tài chiến thuật thật quá hiếm có, thời buổi này nhân tài chiến thuật đều là trân bảo của các thế lực.
Nhân tài có thể sắp đặt chiến thuật cho ba mươi người đã cực kỳ có giá trị rồi.
Nhưng nơi này lạic ó binh đoàn... hơn nữa còn được huấn luyện nghiêm chỉnh!
Hai người hoàn toàn không chú ý tới bọn họ bất tri bất giác cùng chạy về một phía. Hai người sợ tới vỡ mật, chỉ cảm thấy khắp nơi đều là kẻ địch.
Đường Nhất chăm chú quan sát hai ngm, trong mắt hắn tuyến đường bỏ chạy của hai người kéo dài ra, tụ hợp tại một điểm.
Thanh trảm mã đao kéo lại gần người khẽ run run, ánh đao mênh mông từ từ sáng lên.
Đường Nhất chú ý võ giả phía sau không hẹn mà cùng cảm nhận được chiến ý uy nghiêm đáng sợ của chủ tướng, bọn họ đồng loạt theo sát Đường Nhất thôi động chân lực, giơng cao loan đao!
Vì sao nhân tài chiến thuật lại quý giá, bởi nhân tài chiến thuật mới có thể khiến khí tức bản thân, võ hồn dẫn dắt nhịp điệu tấn công của đội ngũ, khiến lực lượng đội ngũ tập trung lại.
Đường Nhất là thượng sĩ hoàng kim!
Sắc mặt hắn hờ hững, đôi mắt dài nheo lại, tiếp điểm càng lúc càng rõ ràng trong mắt hắn, trảm mã đao rung rung như khao khá khó nén nổi tay hắn vung lên, đao pháp cấp đại sư đột nhiên phát ra!
Võ giả phái sau vận chân lưucj chỉ chờ phát động, lúc này được hiệu lệnh ầm ầm đánh ra.
Đao mang hợp nhất, đao như ánh trăng, lặng lẽ không chút tiếng động!