Võ giả trung niên nhìn người vừa tới, mũ rộng vành che khuất hơn nửa khuôn mặt khiến người ta không thấy được thần sắc hắn biến đổi.
Vừa tới là một nam tử khoảng bốn mươi lăm tuổi, tướng mạo bình thường tới mức không thể bình thường hơn, gương mặt hắn mỉm cười, cung kính hành lễ: “Hoài tiên sinh, có thể gặp ngài ở đây thật hân hạnh>”
Dưới mũ trùm vang lên tiếng cười khẽ: “Ta rất hiếu kỳ, soa ngươi tìm thấy ta?”
“Thiên Câu Hoài Bạch Hoa, một trong ba đầu sỏ của chòm sao Sài Lang, thanh danh vang vọng, nơi đâu cũng không che lấp nổi ánh sáng của ngài.” Nam tử cung kính nói.
Hoài Bạch Hoa biết đối phương không nói thật cũng chẳng mấy đẻ tâm, thản nhiên đáp: “Các hạ phí nhiều công sức như vậy để tìm tại hạ chắc không phải chỉ để nói vài lời dễ nghe?”
“Ánh mắt ngài quả sáng như đuốc!” Nam tử vẫn cung kính nói: “Lần này ta tới là muốn bàn chuyện làm ăn với Hoài tiên sinh.”
“Làm săn?” Dưới mũ trùm vang lên tiếng cười khẽ: “Nói xem nào?”
“Ô Thiết Vũ hôm nay khí thế kinh người, Hoài tiên sinh định xử trí ra sao?” Namt ử vẻ mặt cung kính nhưng ngôn từ sắc bén: “Ô Thiết Vũ lòng dạ nhỏ nhen, còn Hoài tiên sinh lại là người cao thượng đương nhiên không muốn ăn nhờ ở đậu, ắt phải đánh một trận.”
Hoài Bạch Hoa vẫn bất động: “Ngươi không cần vòng vèo, cứ nói thẳng là được.”
Nam tử mỉm cười: “Chúng ta nguyện giúp Hoài tiên sinh một tay, theo nhu cầu song phương.”
“Các ngươi? Các ngươi là ai?” Hoài Bạch Hoa như đã sớm nghĩ tới, thản nhiên nói.
“Ta tới từ Hắc Hồn.” Nam tử đáp/
“Vậy vì sao các ngươi lại tới đây? Ta không tin chỉ một Ô Thiết Vũ lại khiến các ngươi hứng thú.” Hoài Bạch Hoa cười khẽ một tiếng.
Nam tử thầm nghiêm túc, quả nhiên có thể hùng bá một phương đều không phải người đơn giản, chỉ vài câu, Hoài Bạch Hoa đã nhanh chóng chiếm thế chủ động. Sắc mặt hắn vẫn cung kinh đáp: “Chúng ta tới vì Đường Thiên.”
Hoài Bạch Hoa đã sớm đoán ra nhưng nghe đối phương thừa nhận, con mắt dưới mũ trùm vẫn không khỏi nhướn lên, ngoài miệng đáp: “Không ngờ Đường Thiên còn liên quan tới Hắc Hồn nữa!”
Nam tử thần sắc bình tĩnh: “Chỉ cần Hoài tiên sinh giao Đường Thiên cho chúng ta là được. Để trao đổi, chúng ta nguyện tặng Hoài tiên sinh một bí bảo không thua gì Địa Hùng Đào. Mặt khác, chúng ta sẽ phái cao thủ phối hợp tác chiến.”
Hoài Bạch Hoa trầm tư một lát, đột nhiên hắn hỏi: “Sau lưng Ô Thiết Vũ là ai?”
“Tộc Minh.” Nam tử thản nhiên đáp.
Hoài Bạch Hoa trong lòng chấn động, tâm thần hắn lần đầu thất thủ, trong giây lát, hắn nghĩ tới bối cảnh võ hội Quang Minh của Đường Thiên, rốt cuộc cũng ý thức được mình bị cuốn vào tranh đấu giữa ba thế lực lớn.
Một giác như trước mưa bão, áp lực khiến người ta hít thở không thông đè lên hắn. Chòm sao Sài Lang bình tĩnh đã lâu lại trở thành nơi đọ sức của ba thế lực lớn,c ó thể tưởng tượng được khi xung đột xảy ra sẽ thảm khốc nhường nào.
Gương mặt nam tử tuy vẫn cung kính nhưng Hoài Bạch Hoa biết mình không có quyền cự tuyệt.
๑๑۩۞۩๑๑
Đinh Đang cầm tài liệu lên, đọc thật cẩn thận. Nàng vốn cực kỳ mẫn cảm với tình báo, ở tầm tuổi nàng không bối cảnh, không thế lực thật chẳng dễ lên được tới Hắc Hồn Mã cấp bạc.
Tài liệu này không có mấy nội dung, nhưng nàng vẫn tìm được vài dấu vết.
Chòm sao Sài Lang chỉ là một chòm sao nhỏ, xếp hạng sau trong Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc, hơn nữa chòm sao Sài Lang không phải chòm sao mới khai phá, nó có lịch sử lâu đời, đã sớm tra rõ tài nguyên khoáng sản vân vân. Chòm Sài Lang nổi danh cằn cỗi, còn huyết mạch người chòm Sài Lang cũng đã sớm bị vô số người trong Hắc Hồn nghiên cứu, không có giá trị quá lớn.
Một nơi như vậy vốn dĩ không có bất cứ tác dụng nào với Hắc Hồn. Không riêng gì Hắc Hồn mà cả võ giả Quang Minh và Tộc Minh đều không hứng thú với Hắc Hồn.
Tới nay chòm sao Sài Lang đều là thiên hạ của người Sài Lang.
Điền Tử Hi, Thiên Bảng hạng 9370.
An Bạch, Thiên Bảng hạng 9503.
Mao Quân, Thiên Bảng hạng 9632.
Đinh Đang cực kỳ quen thuộc với ba cái tên này, nàng còn từng quen biết với Điền Tử Hi, ba người đều là võ giả sănt iền thưởng khá nổi tiếng, không thuộc bất cứ thế lực nào. Võ giả săn tiền thưởng khác với sát thủ ở chỗ bọn họ chỉ cần được trả đủ tiền, nhiệm vụ gì cũng nhận. Thực lực ba người đều cực kỳ cường hãn, hơn nữa còn là võ giả săn tiền thưởng thâm niên, kinh nghiệm phong phú chu đáo.
Ba người này xuất hiện tại chòm sao Sài Lang, còn cạnh Ô Thiết Vũ rõ ràng là vì đối phó với bọn Đường Thiên.
Đinh Đang cũng biết giá cả thị trường, muốn mời ba người này xuất thủ phải tốn một cái giá trên trời. Võ giả cấp Thiên Lộ một ngày ba trăm ngàn tinh tệ đã có thể mời không ít. Cho nên khi Ngũ Quang nghe nói Đường Thiên chi mỗi ngày một triệu bèn lập tức đáp ứng. Tới cường giả Thiên Bảng lại là một giá khác. Phí thuê Mao Quân một ngày là hai triệu tinh tệ, An Bạch cần ba triệu tinh tệ còn giá thuê Điền Tử Hi ít nhất cũng một ngày năm triệu tinh tệ.
Phí thuê ba người ít nhất một ngày mười triệu tinh tệ.
Ba người tới chòm sao Sài Lang hơn mười ngày, cũng tức là một trăm triệu tinh tệ bay biến.
Đinh Đang sắc mặt nghiêm nghị, điều này chứng tỏ đối phương không chỉ lắm tiền nhiều của, hơn nữa liên hệ rộng rãi. Những người khác nàng còn không rõ, nhưng Điền Tử Hi nếu không có ai giới thiệu chắc chắn không mời được hắn.
Có thể thấy quyết tâm của kẻ giật dây đằng sau.
Có điều Đinh Đang cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, nàng đứng dậy ánh mắt quét qua,c uối cùng hạ xuống một ng đàn ông trung niên trong góc. Hai mắt nàng sáng ngời, bước tới trước bàn ông ta, ngồi xuống.
Người này mái tóc hoa râm, khoảng chừng bốn mươi tuổi, quần áo cũ nát, uống một cốc rượu rẻ tiền, cũng có chút vẻ nhàn nhã.
“Này, Dư thúc, hỏi thăm chút chuyện nhé.” Đinh Đang vẻ mặt như đang tản mạn.
“Ô, tiểu nha đầu, ta biết đám người kia không làm gì được ngươi mà.” Dư thúc cười ha hả nói, sắc mặt chữ điền của hắn đã xuất hiện nếp nhăn, dáng vẻ tang thương.
Đinh Đang trừng mắt: “Dư thúc, chúng ta quen biết bao lâu vậy, ngươi nghe tin mà chẳng chịu tiết lộ cho ta.”
Dư thúc sắc mặt bất đắc dĩ nói: “Quãng thời gian đó ngươi có tới quán rượu đâu, hơn nữa đám trẻ ranh đó đâu phải đối thủ của ngươi.”
Đinh Đang và Dư thúc đang nói tới chuyện Đinh Đang bị người ta theo dõi lần trước, có điều cả hai đều không mấy để tâm tới chuyện lần này. Đinh Đang đã sớm điều tra rõ, đám người cũng bị nàng diệt trừ. Hiện tại Đinh Đang không còn một nghèo hai trắng như ngày trước, Đường Thiên thu nạp nàng, gã lại cực kỳ coi trọng tình báo cho nên Đinh Đang cũng nắm giữ một lượng tài chính khá sung túc.
Với nhân sĩ thâm niên như nàng, chỉ cần có tiền, bố trí giết người sẽ không lưu lại chút dấu vết nào.
“Hừ! Chuyện này ta không tính toán! Có điều hôm nay ta cần hỏi thăm chuyện, ngươi cũng đừng làm hỏng chuyện.” Đinh Đang nói.
Dư thúc cười hì hì gật đầu: “Không đâu không đâu!”
Đinh Đang chỉ lên vụ cá cược nói: “Ta muốn nghe chuyện này.”
Dư thúc lộ vẻ kinh ngạc, quan sát Đinh Đang một hồi: “Không ngờ ngươi lại thấy hứng thú với chuyện này?”
Đinh Đang mỉm cười lộ hàm răng trắng như tuyết: “Dư thúc thân ái, ta chuẩn bị cho ngươi tới một triệu tinh tệ đó, xem ngươi có thành thật không đây.”
“Một gã tên là Địch hàn.” Dư thúc lặng lẽ nói: “năm đó chỉ là tiểu tốt trong tổ chức chúng ta, sau khi rời thành Tinh Phong lại biến mất. Không ngờ hắn chyạ tới Tộc Minh, nghe đâu thánh bảo chòm sao Nam Thập Tự đang trên tay Đường Thiên.”
Sắc mặt Đinh Đang vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng như dấy lên vô vàn sóng gió. Đường Thiên chưa từng che giấu mục đích tới chòm sao Nam Thập Tự của mình, tuy nàng chưa từng thấy thánh bảo chòm sao Nam Thập Tự thế nhưng trong lòng cũng thầm suy đoán, tin tưc snày tám chín phần mười là thật, bởi nàng cũng có suy đoán như vậy.
“Ngươi chắc cũng nghe truyền thuyết về Nam Thập Tự? Chuyện này lưu truyền đã lâu, bí bảo chòm sao Nam Thập Tự ẩn chứa một bí mật khổng lồ.” Dư thúc cười nói.
Đinh Đang vẫn vờ thản nhiên: “Ngươi đang nói tới bảo tàng binh đoàn Nam Thập Tự?”
“Ha ha, không có lửa làm sao có khói? Binh đoàn Nam Thập Tự thời đó mạnh mẽ như vậy chắc cũng phải để lại chút của cải chứ.” Dư thúc cười ha hả.
“Có lý lắm.” Đinh Đang vẻ mặt khen ngợi gật đầu, trong lòng lại âm thầm cười nhạt, binh đoàn Nam Thập Tự đã sớm rơi vào tay cấp trên, lai lịch binh đoàn Nam Thập Tự của ông chú Binh ai ai cũng rõ.
“Đường Thiên có bối cảnh võ hội Quang Minh, Tộc Minh vẫn có chút kiêng kỵ, không muốn xung đột chính diện cùng võ hội Quang Minh.” Dư thúc cười nhạt: “Chỉ tiếc đám Tộc Minh nhà giàu mới nổi không ngờ bọn chúng đã sớm bị chúng ta và võ hội Quang Minh xâm nhập. Bọn chúng cho rằng bảo mật rất tốt nhưng lại không ngờ ai ai cũng biết rồi. Võ hội Quang Minh sao có thể ngồi xem được? Chi của Đường Thiên nào phải hạng mềm yếu.”
Nhưng đúng lúc này một tiếng la đồng vang lên, trên vách tường lóe lên một cái tên.
Hoài Bạch Hoa.
Cả quán rượu xôn xao, mọi người bàn luận sôi nổi.
Dư Thúc nói đầy ẩn ý: “Xem ra Hắc Hồn chúng ta cũng có người không kiềm chế nổi rồi.”
๑๑۩۞۩๑๑
Võ hội Quang Minh.
Tỉnh hào thành thật ngồi trước mặt một ông lão, ông lão râu trắng tóc bạc này chính là sư phụ của hắn.
“Yên tâm, chúng ta sẽ không đứng xem.” Ông lão mỉm cười hiền hòa: “Đường Thiên đã gia nhập chi của chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ không để hắn bị khi dễ. Có điều võ hội không có cứ điểm ở chòm sao Sài Lang, không thể phái người tới với quy mô lớn. Có điều ta cũng đã đòi bốn danh ngạc cửa Đại Quang Minh từ Cát trưởng lão.”
Tỉnh Hào vô cùng vui mừng: “Tốt quá! Đệ tử cũng đi.”
Cửa Đại Quang Minh là một thủ đoạn truyền tống cực kỳ cường đại của võ hội Quang Minh, chỉ có điều hao tốn rất nhiều, bởi vậy danh ngạch hữu hạn, lần này sư phụ thật sự dày mặt đi tranh rồi.
“Con không được đi!” Ông lão kiên quyết phủ quyết: “Bảo khố Thiên Cầm sắp mở, sao ngươi có thể lý khai?”
Tỉnh Hào gấp giọng nói: “Nhưng mà...”
Ông lão giơ tay, nghiêm nghị: “Chuyện này không cần thương lượng.”
Thấy sắc mặt ái đồ không vui, ông lão không khỏi cười nói: “Con không cần lo lắng, quãng thời gian này đám Amaury tiến bộ thần tốc, cũng nên ra ngoài học hỏi kinh nghiệm.”
Tỉnh Hào đã gặp bốn người, bốn người tiến bộ vượt xa những võ giả vào cùng thời.
Có bốn người trợ giúp hắn cũng yên tâm hơn nhiều.
Ông lão thần thần sắc Thiên Huệ buông lỏng bèn nói: “Con tự xem lại mình đi, Đường Thiên tính tình chất phác, thực lực tiến bộcòn mau hơn bọn con, hắn ngay cả võ kỹ vô song cũng sáng tạo ra rồi, xếp hạng cũng đột nhiên tăng mạnh, con đừng để hắn kéo giãn khoảng cách.”
Tình Hào thần chí dâng trào, trong lòng vô cùng tự tin: “Sư phụ yên tâm, đệ tử đã có chút cảm ngộ về kiếm, chắc chắn sẽ luyện thành vô song.”
Ông lão vui mừng gật đầu: “Con luôn luôn kiên định, ta cũng yên tâm. Bảo khố Thiên Cầm lần này liên quan tới vận mệnh chi chúng ta hai mươi năm sau, con phải thật cẩn trọng.”
Chỉ tiếc bảo khố Thiên Cầm lần này mấy lão già bọn họ lại không vào được, điều này khiến lão âm thầm lo lắng.
Tỉnh Hào thần sắc nghiêm nghị: “Đệ tử sẽ không làm nhục mệnh!”